Anh Xin Đầu Hàng

Chương 8: Chương 8




Thật ra không mất nhiều thời gian để hai người thảo luận với nhau về kế

hoạch cho việc thực hiện album. Ngay hôm sau, cô đã vác máy ảnh cùng

ekip đi theo lịch trình tập luyện của Giang Chấn Vũ. Mọi chuẩn bị cơ bản

đều đã hoàn tất.

Nhưng điều khiến cô không quen là sự thân thiết ngoài tưởng tượng của

Giang Chấn Vũ.

―Hey, Tiểu An!

Vừa bước vào văn phòng của cô, anh chàng đã tự nhiên như nhà mình, vừa

xem ảnh chụp vừa cười vang rồi tới chỗ bàn làm việc của cô.

―Cô đang làm việc à?. Anh ngồi trên bàn, nhìn đống ảnh la liệt.

An Mật Nhi đang chọn ảnh, thấy mặt anh ghé sát lại bất giác hai má nóng

ran, theo bản năng nhích ra xa.

―Tôi đang làm việc!. Cô trả lời ngắn gọn, liếc nhìn anh. ―Sao anh tự tiện

vào đây?

―Tôi đang rãnh nên dạo chơi chút thôi!.

―Anh coi nơi này là chỗ để anh dạo chơi hả?

Anh cười sáng rỡ:

―Cô đừng nhỏ nhen như thế. Chúng ta đều là người nhà cả mà. Sau này còn

phải gọi tôi là em rể!

Tim cô đóng băng. Em rể? Đừng nói với cô là anh chàng muốn kết hôn với

cô chứ?

Tỉnh táo lại đi! Tỉnh táo lại đi! Cô không lấy anh ta đâu. Đó là kế hoạch cô

bày ra mà.

Cô liếc mắt nhìn anh, giọng lạnh tanh:

―Ba tháng nữa anh phải đi Nhật rồi đấy. Nói ra chuyện này liệu có quá sớm

không?

―Không sao! Tôi sẽ thuyết phục Thư Nhi đi Nhật với tôi

―Không được đâu!

―Tại sao?

―Nó còn có công việc của nó ở đây, sao có thể bỏ được!

―Tôi nuôi cô ấy được!




―Anh nuôi nó? Anh cho rằng bất kỳ người phụ nữ nào cũng để cho chồng

nuôi và chịu ở nhà ăn bám chồng hả? Anh là cầu thủ nổi tiếng, nó cũng có

niềm đam mê của nó. Anh tưởng chỉ cần nói một tiếng là bắt nó phải từ bỏ lý

tưởng cả đời của nó vì anh hả? Mơ đi!

Giang Chấn Vũ nhìn cô kinh ngạc:

―Sao cô lại kích động? Tôi chỉ buột miệng nói ra suy nghĩ của tôi. Nếu Thư

Nhi không muốn tôi cũng sẽ không bắt buộc cô ấy.

Cô nheo mắt:

―Anh nói thật chứ?

Anh gật đầu, lớn tiếng nói:

―Mọi ý muốn của cô ấy tôi đều sẽ phục tùng. Còn cô, cần gì cô phải phản

ứng kịch liệt, làm như tôi đang ép cô.

―À… là bởi vì nó là em gái tôi. Tôi quan tâm em gái không được à?

―Stop stop stop. Đừng có nổi cáu. Tôi không muốn cãi nhau với cô, mắc

công lại đánh nhau như lần trước.

Thấy chàng ta e dè, cô bật cười. Anh chàng cũng thở hắt ra. Không khí vui

vẻ như trước.

―Tôi chưa bao giờ đánh nhau với con gái, cô là người đầu tiên đấy. Nếu fan

club của tôi mà biết chắc sẽ có rất nhiều người anti tôi.

Anh nhìn cô cười toe, càng nhìn càng thấy cô rất giống Thư Nhi.

―Ha ha! Nhìn cô rất giống Thư Nhi. Đúng là cô rất giống cô ấy… À, nếu cô

để tóc dài…

―Tôi không thích tóc dài!. Cô cắt ngang, tỏ vẻ thản nhiên nhưng trong lòng

lại thấy lo, tự hỏi không biết anh ta có suy ra được điều gì không, vội đánh

trống lảng. ―Tôi thích cắt tóc ngắn rất thoải mái. Tôi thích mặt Tshirt, quần

bò rất thuận lợi trong khi làm việc. Cuối cùng thành một thói quen khó sửa.

Cũng nhờ những thao tác chuyên nghiệp của tôi mà người ta không ngại tôi

là con gái nữa.

À, hóa ra là thế. Cuối cùng thì anh cũng hiểu lý do tại sao cô thích phong

cách tomboy cá tính. Anh thấy cảm thông với công việc của cô.

―Cô cũng đừng tỏ ra quá mạnh mẽ. Đôi khi cũng nên yếu đuối một chút

không phải tốt hơn sao?

Cô ngẩn ra:

―Anh thấy tôi mạnh mẽ à?

―Đó là ý của tôi. Tôi thấy cô thật vất vả trong công việc, dù gì cô cũng là

con gái, tại sao cứ phải che đậy những gì nữ tính bên trong con người cô?

―Tôi muốn thi đua với phái mạnh nên phải vất vả như thế. Cô phản bác.

―Cô nên tìm một người đàn ông có thể bảo vệ cô. Bảo vệ phụ nữ vốn là việc

một thằng đàn ông nên làm. Anh ưỡn ngực, tỏ thái độ như một vệ sĩ đích

thực làm cô thấy thất thần.




―Nói dễ quá nhỉ? Sao tôi có thể tìm được người đó đây? Không ai thích một

người giống con trai như tôi đâu!. Cô làm bộ tập trung vào đống ảnh nhưng

thật ra lồng ngực cứ nhảy dựng cả lên.

―Bất kỳ cô gái nào nào cũng cần một chàng kỵ sĩ bảo vệ mình. Tôi tin cô

cũng sẽ tìm được chàng kỵ sĩ của cô. Nếu không tìm thấy, dựa trên mối quan

hệ thân thiết giữa hai ta, tôi tình nguyện làm kỵ sĩ của cô. Anh trả lời. Yêu

ai yêu cả tông chi họ hàng. Anh đã coi cô như anh em trong lòng cũng sẽ

nảy sinh ý muốn bảo vệ cô.

Những lời anh nói ra khiến ngực dội lên những cảm giác bồi hồi nóng hổi.

Cô chợt nghĩ nếu anh biết cô chính là An Thư Nhi phản ứng của anh sẽ thế

nào. Và liệu đến lúc đó, anh có còn muốn làm kỵ sĩ của cô nữa không? Ai…

Thật khó xử. Cô đang nghĩ gì thế này?

―Tôi không đáng thương tới mức khiến anh phải thương hại tới tôi đâu!. Cô

chụp tay anh lè lưỡi làm mặt quỷ. ―Hôm nay chẳng phải anh có hẹn với em

gái tôi à? Còn ở đây làm gì?

―Còn sớm!. Anh thở dài. ―Nếu có thể, tôi rất muốn ở bên cạnh cô ấy cả

ngày tiếc là cô ấy còn phải làm việc.

Cô nhìn anh thật lâu, tò mò hỏi:

―Anh thích em gái tôi thật lòng à?

―Cô ấy là người tình trong mộng của tôi. Tôi yêu cô ấy ngay từ lần gặp gỡ

cách đây một năm. Anh cười tươi nói.

Cô quay mặt đi để anh không nhìn thấy mặt cô đang đỏ lên.

―Bọn đàn ông các anh đều háo sắc như nhau

―Này, cô nói sai rồi. Còn phải xem tính tình có hợp nhau không. Nếu không

hợp nhau cho dù cô ấy có đẹp đến đâu tôi cũng không theo đuổi.

Cô hiểu anh nói gì. Bởi vì nếu anh là một gã háo sắc trăng hoa thì báo chí

Nhật Bản đã không viết bài nói anh là cầu thủ không bị vướng vào xì căng

đan tình ái. Và cô cũng thừa nhận rằng thời gian qua gặp gỡ anh thường

xuyên mặc dù anh khá cẩu thả và thẳng tính nhưng rất đàng hoàng đĩnh đạc,

không hút thuốc, không uống rượu, nghỉ ngơi có giờ giấc.

Cô càng ngày càng thấy cô hiểu anh.

Khỉ thật! Cô đang nghĩ đi đâu thế này? Cô không phải vì thích anh chàng

mới quyết liệt giành vị trí nhiếp ảnh gia này. Tất cả vì sự nghiệp, tuyệt đối

không vì tình cảm cá nhân.

―Sao tự nhiên cô cứ lắc lắc đầu thế?

An Mật Nhi giật mình mở mắt ra mới phát hiện anh và cô đang trong tư thế

rất gần, vội ngượng ngùng nhích người ra.

―Tôi bận rồi! Đi đây!. Cô gộp xấp ảnh lại.

―Giờ hả? Cô muốn đi đâu?




―Tôi không có nhàn rỗi dạo chơi như anh. Giờ tôi phải đi gặp khách hàng.

Cô cầm sấp ảnh chuẩn bị chạy lấy người.

―Ồ! Tôi đang định mời cô đi ăn cơm!

Cô ngạc nhiên hỏi:

―Mời tôi à?

―Đúng thế! Trưa nay tôi, cô ấy và cô sẽ cùng ăn cơm với nhau.

―Không được!

―Vậy thôi! Để lần khác!

―Lần khác cũng không được luôn!

―Tại sao?

―Tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi. Giỡn chơi không! Cô làm sao có thể

bổ đôi ra làm hai để gặp anh ta đây. Huống hồ trước khi gặp lại còn phải hóa

trang lâu lắc.

―Tôi phải đi đây!

―Gấp vậy sao?. Anh vẫn còn muốn tán gẫu thêm với cô không ngờ cô lại

muốn đi sớm vậy.

Cô nổi cáu. Không phải do anh ta hại cô phải đóng cả hai vai mệt bở hơi tai

thế này.

―Lúc nào anh ra nhớ khóa cửa lại cho tôi.

Vừa bước ra khỏi văn phòng, cô ba chân bốn cẳng chạy đi tìm ba chị chuyên

gia. Ôi! Gấp quá rồi! Giá mà cô là siêu nhân thì tốt biết bao!

********

―Nhìn em có vẻ mệt mỏi?

―Vậy ạ?

Không mệt mới lạ. Hôm nay tự dưng ba chị chuyên gia trang điểm, làm tóc,

thiết kế thời trang ở ba chỗ khác nhau, báo hại cô phải chạy hết chỗ này tới

chỗ kia làm tóc, thuê váy, trang điểm, sau cùng chạy một mạch tới trước

cổng công ty áo cưới cất xe rồi chạy ra trước sảnh làm như mình vừa tan tầm

chờ anh ta tới đón.

Vừa ngồi vào trong xe cô đã thở hổn hển nên không qua được mắt anh.

―Em vừa chạy bộ à?

―Dạ. Do em thấy anh nên em phải chạy ra. Cô cười nói nhưng trong lòng

thì lo không thể tả, lỡ mà Giang Chấn Vũ tới công ty trước cô thì nguy to.

―Bé ngốc, bé mang giày cao gót chạy như thế lỡ lại trật chân thì sao? Anh sẽ

đau lòng. Giọng nói của anh giống như đang mắng cô nhưng thực tế lại

ngập tràn yêu chiều.

Mỗi lần được anh quan tâm chăm sóc như thế này cô cũng mềm mỏng ngay.

―Cảm ơn anh!. Cô nhỏ nhẹ nói.

―Tại sao lại cảm ơn anh?

―Anh rất tốt với em!.




Anh nhìn cô âu yếm:

―Em có thể dùng cách khác để cảm ơn anh!

―Hả?. Cô vừa mới mở miệng ra đã bị đôi môi anh bắt lấy.

Cô ngớ người không biết phải phản ứng như thế nào trước nụ hôn cuồng

nhiệt của anh. Cô là An Mật Nhi và cô tuyệt đối không thể để anh phát hiện

ra.

Khi cô đóng vai An Thư Nhi thục nữ, cô không ngờ hóa ra mình cũng có

khát khao được hôn… như một người con gái bình thường.

Đây không phải là nụ hôn đầu tiên, cô dường như quên tất thảy kế hoạch của

mình, ngã vào vòng tay anh hôn trả, đắm chìm trong cảm giác bay bổng vui

sướng, say ngất, cả người nóng bừng… nhất là ở ngực?

Cô mở choàng mắt ra, hoảng hốt khi thấy tay anh đang đặt lên trên ngực

mình.

Tim cô đập thình thình trong lồng ngực, cô cần phải ngăn anh lại nhưng lại

bị anh hôn đến ngất ngây nên chẳng thể làm gì được, chỉ còn biết đắm

chìm…

Hai người cứ thế má áp má môi kề môi trong xe đỗ bên đường không hề biết

có một anh chàng paparazi đang đứng ở ngoài.

********

―Trời ơi…

An Mật Nhi la lên, sắc mặt tái xanh. Bởi vì sáng nay cô thấy mặt mình chình

ình trên trang nhất của báo.

Tấm ảnh cô và Giang Chấn Vũ hôn nhau được dàn khung rõ to, suýt nữa làm

ba hồn bảy vía của cô bay lên trời, cô còn biết tivi báo đài đều đồng loạt

đăng tải.

Hai người hôn nhau không những xuất hiện trên báo, tivi, tạp chí mà còn

được phát cả trên những màn hình tivi lớn trên đường phố.

Người con gái hôn Giang Chấn Vũ trong xe là ai? Câu hỏi này bỗng chốc trở

thành cái tít có tần số xuất hiện nhiều nhất trên các trang báo giấy cũng như

báo mạng, fan club của anh cũng ráo riết truy lùng. Bởi vì cầu thủ nổi tiếng

Giang Chấn Vũ trước giờ vốn không bị dính vào bất kỳ xì căng đan tình ái

nào lại ôm hôn một cô gái bí ẩn.

Trong Studio, các nhân viên cấp dưới của cô cũng đang bàn tán xôn xao.

Cô đi toilet, các nàng tám với nhau rôm rả. Cô đi ăn cơm, các cô ấy cũng

không tha, toàn nói về chủ đề đó. Cho dù cô đi đâu cũng nghe câu cửa miệng

của mọi người: ―Người con gái Giang Chấn Vũ ôm hôn là ai?

―Thật chán! Sao anh ấy lại hôn cô gái đó?

―Trời ơi! Trai chưa vợ, gái chưa chồng, có gì là không được hả?

―Nhưng mà anh ấy là thần tượng trong lòng tớ!

―Cậu cấm thần tượng của mình có bạn gái hử?




―Ảnh chụp mờ quá nên không thấy mặt mũi chị ta thế nào?

―Tớ nghĩ chắc chị ấy rất xinh, có như thế mới xứng với anh ấy.

―Mặc kệ chị ta có xinh đẹp thế nào. Tớ không thích anh Giang Chấn Vũ có

bạn gái đâu

An Mật Nhi vừa ra ngoài đã phải chạy ngay vào trong phòng trốn biệt. Cô

không ngờ mới có một ngày mà mình đã ―hot tới mức ấy. Cũng hên là ảnh

chụp lúc trời chiều nên nhìn cũng không được rõ. Vả lại góc chụp bị khuất

chỉ chụp nghiêng được mặt cô nên không ai nhìn rõ mặt cả.

Nhưng fan club của anh ấy hùng hậu như thế biết đâu truy lùng ra được cô

thì nguy to. Sợ rằng đến lúc đó tít người ta hay bàn tán có lẽ là: ―Nữ nhiếp

ảnh gia không từ thủ đoạn để đạt được mục đích kể cả hóa trang thành mỹ

nhân. Hoặc báo chí sẽ viết thế này: ―Cô nàng tomboy An Mật Nhi biến

mình trở thành một thục nữ chính hiệu để lừa tình cầu thủ nổi tiếng Giang

Chấn Vũ, rồi so sánh ảnh cô trước và sau khi trang điểm.

Chỉ nghĩ tới thế cả người cô đã đóng băng.

Cô quyết định từ giờ trở đi sẽ cho ‗An Thư Nhi‘ mất tích và cô sẽ không đi

hẹn hò với Giang Chấn Vũ nữa để fan club của anh không phát giác ra được

bộ mặt thật của cô.

Cô rút điện thoại mà ‗An Thư Nhi‘ hay dùng để liên lạc với Giang Chấn Vũ,

nhắn một tin với nội dung ngắn gọn dễ hiểu, đại khái là cô coi trọng cuộc

sống riêng tư, không thích bị báo chí làm phiền, nên tạm thời hai người

không nên gặp nhau.

Tin nhắn vừa gửi đi, cô tắt luôn máy.

Chỉ cần không hẹn hò với Giang Chấn Vũ, các fan cuồng của anh cũng sẽ

chẳng dò la được gì, như thế bí mật của cô sẽ không bao giờ bị phát giác và

cô được an toàn.

Nhưng cô không thể lường trước được một hậu quả vô cùng nghiêm trọng là

Giang Chấn Vũ như sắp phát điên.

Giang Chấn Vũ không tìm được An Thư Nhi nên tìm tới chị gái là cô.

Lúc cô đang cùng ekip của mình thực hiện một bộ ảnh thì Giang Chấn Vũ

hùng hổ xông vào kéo tay cô.

―Cho tôi số điện thoại nhà cô?

―Anh hỏi làm gì?

―Tôi muốn gặp Thư Nhi!

―Thì anh gọi di động cho nó, hỏi tôi làm gì?

Nhìn anh chàng buồn bực, cô làm ra vẻ như không biết gì.

―Tôi đưa cho anh số điện thoại nhà cũng vô dụng thôi!

―Tại sao?

―Vì nó không ở nhà!

―Cô ấy không ở nhà thì ở đâu?




―Nó không nói thì tôi cũng không nói!

―Chết tiệt!. Anh buột miệng nói khiến nhiều người ngoái đầu lại nhìn.

Nhìn anh chàng chống nạnh đi qua đi lại hết vò đầu tới thở ra khổ sở, cô

không ngờ tin nhắn ngắn ngủi của mình lại khiến anh chàng thành ra thế

này.

―Tôi cần nói chuyện với cô ấy!. Anh dừng lại nói với cô.

Cô hít sâu rồi nhả ra mấy chữ:

―Chuyện này không hay chút nào?

―Tại sao?

Càng có nhiều người dỏng tai lên nghe ngóng nên An Mật Nhi phải kéo anh

chàng tới văn phòng của mình, nói chỗ cách biệt như thế này tốt hơn.

Cô cẩn thận đóng cửa rồi quay lại từ tốn giải thích:

―Thư Nhi không muốn gặp anh vì nó sợ báo chí lắm rồi. Nó thích riêng tư,

còn anh lại quá nổi tiếng…

―Tôi sẽ nghĩ cách…. Anh cắt ngang, có ý thuyết phục cô. ―Tôi sẽ gặp cô ấy

ở nơi nào đó thật kín đáo, nghĩ ra những cách để gặp nhau an toàn nhất. Tôi

không cần ngày nào cũng được gặp cô ấy, giờ không được gặp…. Ôi trời!

Tôi gần như muốn phát điên. Tin nhắn của cô ấy giống như lời chia tay!

Đầu óc Giang Chấn Vũ rối như to vò, người đẹp chưa nói qua với anh đùng

một cái tuyên bố ‗chúng ta không gặp nhau nữa‘. Anh thừa nhận anh yêu cô,

yêu cô sâu sắc và chân thành. Nhưng giờ ngay cả gọi điện anh cũng không

có cách nào có thể liên lạc được với cô. Anh chợt nhận ra mình vốn chẳng

biết nhiều về cô, ngay cả công việc của cô ở công ty áo cưới anh cũng không

biết rõ.

An Mật Nhi chột dạ. Đúng là cô muốn chia tay và cắt đứt tình cảm với

chàng ta. Nhìn anh chàng trước đây vui vẻ cười đến rạng rỡ giờ thì bơ phờ

nhìn là biết cả đêm qua mất ngủ.

Điều này khiến cô thấy đau lòng và tức ngực.

Cô phát hiện ra mình đã phạm phải một sai lầm lớn nhất trong đời là dùng

thân phận An Thư Nhi xinh đẹp để lừa dối anh.

Vì lợi dụng tình cảm của anh nên tâm trạng cô hiện giờ rất khổ sở. Cô không

thể đưa tay ra ôm anh, cũng không thể an ủi anh bởi vì cô là An Mật Nhi, cô

buộc phải che dấu cảm xúc trong lòng.

Cô nhận ra mình thích anh biết nhường nào. Cũng chính vì điều đó nên cô

thấy buồn bã. Cô sợ anh phát giác ra chân tướng sự việc. Cô vẫn chưa thể

nào tưởng tượng ra thái độ của anh khi biết An Thư Nhi thực ra là ai.

Anh là người bản lĩnh, đàn ông và mạnh mẽ. Anh sẽ không bao giờ chấp

nhận việc mình bị xỏ mũi. Hậu quả chắc chắn sẽ vô cùng khó lường.




Bất giác cô thấy rùng mình và biết rằng cô buộc phải giấu diếm anh tới cùng

cho nên chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn anh đau khổ, còn hơn là cả đời này bị

anh ghét bỏ.

―Tôi không thể nói với anh!. Cô kiên quyết trả lời.

―Coi như tôi năn nỉ cô, được không?

―Tôi chỉ có thể chuyển lời của anh nhắn cho nó nếu không nó sẽ trách tôi.

Nó ghét nhất là bị xâm phạm đến cuộc sống riêng tư, cho dù tôi là chị gái nó

cũng vậy thôi. Xin lỗi anh.

Cô nói với anh mình còn phải làm việc rồi bỏ đi.

Cô bước ra khỏi phòng nhưng không đủ dũng khí để quay đầu lại nhìn anh.

Cô sợ mình sẽ đau lòng.

Từ sau hôm đó, Giang Chấn Vũ không hề từ bỏ hy vọng, vẫn thường tới tìm

cô và mong cô nói cho anh biết An Thư Nhi đang ở đâu.

Để tránh mặt anh, cô đành phải giao phó mọi việc cho trợ lý và các nhân

viên khác trốn biệt trong nhà không ló mặt ra ngoài.

Ở nhà, cô hết ăn, xem TV, rồi ngủ, lại dậy ăn, xem TV và rất thường ngẩn

người.

Nhìn con gái uể oải, lờ đờ như gà bệnh, đêm thức, ngày ngủ tới tận khi mặt

trời lên cao chót vót, dậy lại bật tivi, còn lừa bà công việc khiến cô mệt mỏi

muốn nghỉ ngơi vài ngày, An Mĩ Lị không cần hỏi cũng đoán ra được.

Hôm nay An Mật Nhi cũng như mọi ngày ngủ tới giữa trưa thì bừng tỉnh. Cô

bước xuống giường. Rõ ràng cô đã ngủ đủ tám tiếng nhưng tại sao lại vẫn có

cảm giác thèm ngủ nhỉ.

Cô mang dép lê ngáp dài, để nguyên bộ đồ ngủ nhăn nhúm mở cửa đi tới

phòng tắm đánh răng rửa mặt sau đó lại tới ngồi trên ghế nệm ngẩn người.

An Mĩ Lị vừa đi ra ngoài về xách theo túi lớn túi nhỏ là thức ăn tươi mua từ

siêu thị và những đồ dùng thiết yếu hằng ngày.

―Mật Nhi! Tới xách giúp mẹ nào!. Bà gọi tới lần thứ ba mới thấy con gái

rục rịch.

An Mật Nhi đứng dậy mờ mịt chạy tới xách giùm bà vào bếp rồi lại mờ mịt

chạy tới ghế nệm tiếp tục xem Tivi.

Nhìn con ba ngày ngơ ngẩn bà chạy rầm rầm ra phòng khách, giật điều khiển

tắt bụp tivi, quát to.

―Con định trốn tới lúc nào?

―Trốn ai? Con có trốn đâu?. Cô cau mày.

―Con trốn A Vũ!

Mắt cô sáng lên rồi quay đi tránh ánh mắt của mẹ.

―Con không trốn anh ấy. Con ở nhà nghỉ ngơi mà mẹ.

―Con xem, nhìn con như người mất hồn. Đùa lại thành thật. Con yêu nó phải

không?




―Mẹ! Không có mà!

An Mĩ Lị phải công nhận rằng con gái bà rất giống bà từ ngoại hình cho tới

tính cách. Đúng là các chàng trai khác đều coi con bà như một thằng con trai

nhưng bà là mẹ nó bà biết trong chuyện tình cảm, con bé này nhìn thì bình

tĩnh thế thôi chứ thực ra nó không biết phải làm thế nào nên mới trốn ở nhà

thế này đây.

―Hay hai đứa đi quá giới hạn rồi?

―Không có quá giới hạn gì hết. Chúng con chỉ hôn nhau…. Cô vừa nói ra

liền im bặt. Cô rất muốn cắn lưỡi mình một cái, nói thế để mẹ trêu chọc à.

Cô còn không ngờ mình lại ngượng chín người.

An Mĩ Lị sau khi nghe được tin tức sốt dẻo đó liền chắp hay tay cảm tạ Phật

tổ linh thiêng cuối cùng con gái bà cũng biết yêu. Con bé này có đánh chết

cũng không chịu thừa nhận cô gái trên mặt báo là nó nhưng vì ước nguyện

có cháu bế, bà nhất định phải nắm lấy cơ hội này. Sở dĩ bà biết hết mọi

chuyện là nhờ người hâm mộ của bà là Trần Thông Dương kể cho nghe.

―Nếu con yêu A Vũ, sao con không nói cho nó biết!

―Không được đâu mẹ! Nếu A Vũ biết, anh ấy sẽ hận con đến chết

Hai mẹ con mải nói chuyện không hề biết rằng ngoài cửa có một người đứng

ở cửa và đã nghe tất cả.

An Mật Nhi thở dài ủ rũ nói:

―Mẹ, con phải làm sao đây? Nếu như fan club của anh ấy lùng ra được con

chính là An Thư Nhi thì thảm rồi!

―Đáng đời! Ai bảo con rãnh rỗi sinh nông nổi dùng tên của em gái con đi lừa

A Vũ làm gì. Mẹ chỉ hy vọng con ăn mặc cho ra dáng con gái một chút

không ngờ con còn đội tóc giả, trang điểm cho khác đi.

Cô cúi đầu hối hận tới mức rất muốn hét to:

―Sao con biết trước mọi chuyện lại thành ra thế này được. Lúc đó con chỉ có

một mục đích duy nhất là được chụp bộ ảnh đó nên mới nảy ra ý tưởng giả

dạng thành cô nàng yểu điệu thục nữ quyết phải giành được vị trí đó… Khỉ

thật! Dù sao con cũng không còn là An Thư Nhi nữa!

―Con định vĩnh viễn không bao giờ nói cho A Vũ biết sao?

Cô không do dự trả lời ngay:

―Vâng! Con vĩnh viễn không bao giờ muốn nói cho anh ấy biết.

Bên ngoài, người nãy giờ đứng đó lảo đảo rời đi không một tiếng động,

bước vào trong thang máy, rồi đi ra ngoài khu chung cư, ngồi vào trong

chiếc xe ô tô dựng bên đường.

―A Vũ? Họ có nhà không?

―Không ạ!




―Không có ở nhà? Lạ thật! Chú vừa gọi điện nói chuyện với mẹ của Mật

Nhi, cô ấy nói đang đi siêu thị, giờ này đáng lẽ phải về nhà rồi chứ… Mà

cháu bị làm sao thế?

Nhìn trông rất khó coi. Thật ra trong lòng Giang Chấn Vũ cơn giận đang bốc

lên ngùn ngụt, anh phải dựa vào lý trí của bản thân mới không để nó bùng

lên mạnh mẽ.

Trần Thông Dương tưởng tâm trạng anh chán chường vì mấy ngày qua

không gặp bạn gái nên mở miệng an ủi:

―Cháu đừng buồn. Chờ hai mẹ con Mĩ Lị về, chúng ta sẽ hỏi họ về Thư

Nhi.

―Không cần nữa!

―Tại sao?

Mặt Giang Chấn Vũ như hóa đá giữa thời tiết nóng bức, giống như đã bị

đóng băng cả vạn năm.

Anh trầm giọng nói:

―Cháu đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu cô ấy nhất quyết không gặp cháu, cháu

càng tìm, cô ấy sẽ càng tránh mặt. Bây giờ cách tốt nhất là đợi đến khi nào

cô ấy tình nguyện gặp cháu. Thời gian ở Đài Loan cũng chỉ còn một tháng,

sau đó cháu còn rất nhiều việc phải làm?

Trần Thông Dương vui vẻ nói:

―Cháu hiểu ra là tốt rồi. Chú già rồi không hiểu lắm cảm xúc của thanh niên

các cháu. Nhưng tốt hơn hết vẫn coi sự nghiệp là quan trọng nhất. Chú tin

cháu và Thư Nhi rất có duyên, chắc chắn hai đứa sẽ còn gặp lại nhau. Việc

quan trọng nhất bây giờ là gấp rút hoàn thành xong bộ ảnh của cháu.

―Vâng, thưa chú. Cháu cũng rất chờ mong bộ ảnh của cô ấy. Anh nắm chặt

hai tay lại, nổi cả gân xanh.

Trần Thông Dương lái xe đi không hề chú ý đến thái độ khác thường của

Giang Chấn Vũ.

―Cháu nghĩ như thế là tốt. Ông đã lo lắng A Vũ quá đắm chìm vào bể tình

bởi vì đối với truyền thông, môn thể thao vua luôn được nhắc đến khá nhiều,

nhất là hiện giờ chuyện tình cảm của cậu chàng bị báo chí bới móc nên tâm

trạng của A Vũ rất tệ.

Thật may thằng nhóc đã không bị chi phối bởi chuyện tình cảm. Mà chính

ông cũng không ngờ chuyện trong xe ngày hôm đó lại thu hút báo chí đến

vậy, tin đó đều dàn trải trên trang nhất của mặt báo.

Trong xe, Giang Chấn Vũ im bặt không nói gì nữa. Nếu không đi tìm cô Mĩ

Lị hỏi tin tức về An Thư Nhi thì có lẽ anh cũng sẽ không phải nghe được

những gì họ nói với nhau.




Trái tim anh đau nhói. Vì điều anh không bao giờ có thể lường trước được là

cô lại gạt anh. An Thư Nhi cũng chính là An Mật Nhi. Cô ngay từ đầu đã lừa

anh!

Anh mỉm cười lạnh lẽo.

Tưởng anh không giận sao? Thật ra anh phát điên rồi đây!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.