- Diệp Tổng! Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, e rằng...
Luật sư của cô khẽ lắng giọng, ngập ngừng không nói tiếp. Cô chau mày, đuôi mắt hơi nheo lại:
- Cả tôi và Vương Tổng đều bị bắt phải không?
Lạc Chính Tiêu gật đầu, tia lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt thư sinh.
Lục Di hoảng hốt, lắc đầu:
- Không được! Cô không thể bị bắt được! Diệp Tổng và Vương Tổng, cả hai đều vô tội mà phải không?
Cả gian phòng chìm vào yên lặng, chỉ nghe tiếng thở đều đều của cả ba.
Đúng vậy! Hai người vô tội, nhưng những bằng chứng hiện tại đang chứng tỏ rằng họ có tội!
Rạng sáng nay, cảnh sát ập vào phòng làm việc của cô, phát hiện trong ngăn kéo tủ có một lượng heroin nhỏ. Và thế là mọi chuyện càng phức tạp hơn hẳn.
Lạc Chính Tiêu bình tĩnh cất tiếng:
- Diệp Tổng! Chuyện Diệu Nhi hút ma túy, cô thật sự không biết sao?
Tố Nghiêm ngồi lại ngay ngắn, hai tay đan vào nhau:
- Tôi hiểu ý anh, nhưng thật sự tôi không thể nào phát hiện ra được Diệu Nhi có hút ma túy. Trừ khi...
Cô hơi dừng lại, nhìn sang phía Lạc Chính Tiêu, khóe môi nhếch nhẹ thành lời. Hắn cũng mỉm cười, nhẹ nhàng cất tiếng:
- Cô ta vừa mới hút!
- Cô ta vừa mới hút!
Hai người đồng thanh lên tiếng làm Lục Di hoang mang.
Tố Nghiêm gật đầu, tia hài lòng lóe qua nơi mắt.
Có một cộng sự hiểu ý, quả thật cũng là một loại thành công.
***
Quan sát Diệu Nhi qua chiếc camera nhỏ, Vương Thiếu Quân khẽ thở hắc, một tràn khí lạnh nổi qua tự đáy lòng.
Ả lúc này ở một gian phòng khác, đang bị vài viên cảnh sát chất vấn:
- Cô nói Diệp Tố Nghiêm là người cung cấp thuốc cho cô hút?
Diệu Nhi cúi đầu, lầm bầm:
- Đúng vậy!
- Nhưng theo như kiểm tra, trong người của Diệp Tố Nghiêm hoàn toàn không có một chút gì liên quan tới ma túy. Cô giải thích sao về việc này?
Ả im lặng không nói gì, cả người trong chốc lát trở nên run rẩy. Viên cảnh sát ngạc nhiên trước thái độ đó - thái độ sợ hãi đến cực độ.
- Diệu Nhi! Có phải có chuyện gì đó mà cô không thể nói không?
Ả gật đầu, bàn tay cuộn lại vào nhau, tiếng nấc xé tan cõi lòng.
Sau vài phút đồng hồ, ả bắt đầu kể:
- 4 năm trước, tôi thất nghiệp, trùng hợp gặp Diệp Tố Nghiêm nên cô ta đã giúp đỡ tôi, cho tôi vào Diệp Á để làm việc. Dạo gần đây, cô ta hay gọi tôi vào phòng, nói những lời ngon ngọt để dụ dỗ tôi. Nếu tôi không làm theo, thì với quyền lực hiện tại, cô ta có thể giết chết tôi bất cứ lúc nào...
Ả hít sâu một hơi rồi tiếp tục:
- Lí do Diệp Tố Nghiêm không hút, đơn giản vì cô ta là người trên thương trường. Hút ma túy sẽ có những biểu hiện của hút ma túy, mà cô ta gặp nhiều người như vậy, chỉ e bị phát hiện thì khốn.
Cảnh sát hơi bất ngờ về tình tiết này. Câu chuyện Diệu Nhi kể, hoàn toàn là những việc không ai lường trước được.
- Tại sao trong công ty, chỉ có mỗi cô là bị dính đến ma túy? Dựa theo lời khai đó, thì đáng nhẽ Diệp Tố Nghiêm sẽ uy hiếp rất nhiều người. Nhưng tại sao cả một tập thể chỉ mỗi cô là dương tính với chất gây nghiện này?
Diệu Nhi lắp bắp, không biết nên dàn dựng tiếp câu chuyện này như thế nào.
- Tôi...tôi...tôi không biết! Là cô ta cung cấp ma túy cho tôi! Là Diệp Tố Nghiêm ép tôi phải hút ma túy!
Ả hét lên, cố tỏ ra bản thân mất kiểm soát để không bị chất vấn nữa. Quả như dự đoán, cảnh sát cho người đem ả lui về phòng tạm giam.
***
Tiến về phòng giam vắng vẻ phía trước, ả thở phào.
Những lời khai đó, ít nhiều sẽ làm cho tội của Diệp Tố Nghiêm nặng hơn.
Ả chui vào phòng giam, đang định ngồi xuống thì đột nhiên một cánh tay thò tới, ôm chặt lấy ả. Kế đó, một mùi thuốc nồng nặc sộc thẳng lên mũi. Ả giãy giụa không ngừng, nhưng chỉ một chút là đã ngất đi mất.
Viên cảnh sát trẻ - chân tay của Vương Thiếu Doanh - nhìn Diệu Nhi nằm dưới đất mà cười hời hợt.
Hắn tiến tới, trên tay là một sợi dây thừng dài.
Có trách thì trách bản thân cô là kẻ vô dụng, vô dụng đến mức ngài Vương phải bỏ cô như bỏ một cái lon!
***
Lục Di quên cả phép tắc, hớt hải chạy vào, thở không ra hơi:
- Không xong rồi! Diệu Nhi cô ta...
Lạc Chính Tiêu đưa cho cô một cốc nước, cô vội nốc cạn rồi nói tiếp:
- Diệu Nhi thắt cổ tự vẫn tại phòng giam rồi!
Tố Nghiêm sốc toàn tập, hai mắt trừng lớn. Một dàn hắc tuyến xoẹt qua nơi mắt, cô giận dữ cuộn chặt tay lại thành quyền.
Lạc Chính Tiêu không tin vào tai mình, phải đợi Lục Di nói tiếp mới hoàn hồn:
- Ban nãy cô ta bị cảnh sát chất vấn. Sau khi trả về lại phòng giam, cô ta liền tự mình kết liễu cuộc đời. Một người đi thăm nuôi lướt ngang qua nơi này, mới phát hiện ra Diệu Nhi. Nhưng lúc đó cô ta đã...
Đã chết rồi!
Lạc Chính Tiêu điên cuồng đấm mạnh lên mặt bàn, mắt đỏ ngầu lên rõ ràng. Hắn liếc mắt sang Tố Nghiêm - người lúc này cũng sốc đến mức không nói thành hơi.
Diệu Nhi...kẻ mấu chốt của vụ này đột nhiên chết, vậy thì...
Cô sẽ lại bị gán tội “giết người diệt khẩu” phải không?
Lục Di lắp bắp không biết làm thế nào, chỉ có thể an ủi hai người đôi ba câu. Lạc Chính Tiêu điều khiển lại tâm trạng, cười với Lục Di một cái.
Cô bé này hiền lành, vốn không hiểu vấn đề nghiêm trọng đến mức nào.
- Em đi về công ty xử lí vài việc đi! Tôi muốn nói chuyện riêng với Diệp Tổng!
Lục Di gật gật đầu, nhanh chân đi ra ngoài. Trong phòng lúc này còn có hai người.
- Tố Nghiêm! Xem ra kẻ ám hại cô lần này, là nhân vật không hề nhỏ đâu!
Cô cau mày, đưa tay bóp nhẹ mi tâm.
Có thể giết người ngay trong sở cảnh sát, nếu không phải là nhân vật lớn thì cũng là kẻ quyền lực đầy người.
Nhưng...là ai?
Cô nghĩ ngợi một số chuyện, đột nhiên nhớ ra vài thứ...
Hôm mua đất về, Diệu Nhi có liên lạc với ai đó, mà rõ ràng cô chỉ nghe được hai chữ...
“Vương Tổng”!!!
Không lẽ Vương Tổng đó chính là người đứng sau mọi chuyện sao?
- Tố Nghiêm! Cô đang nghĩ chuyện gì vậy?
Thấy thái độ lạnh nhạt đến cực độ kia, Lạc Chính Tiêu hơi lo lắng.
Làm bạn lâu như vậy, hắn hiểu rõ cô, rất hiểu lại là đằng khác. Theo như quan sát, hình như cô có phát hiện gì đó rồi.
Quả nhiên là có phát hiện!
- Tôi từng nghe được một cuộc trò chuyện bí mật của Diệu Nhi. Mà cô ta xưng hô với người đó là Vương Tổng. Chính xác hơn là ngài Vương!
Hắn nhanh chóng chép lại cái tên đó vào mặt giấy mỏng, còn đặc biệt suy ra một dấu mũi tên:
- Vương Tổng...ngài Vương...
Tố Nghiêm gật đầu thận trọng:
- Tôi biết anh đang nghĩ gì. Nhưng Thiếu Quân chắc chắn không phải là người đi hãm hại tôi đâu.
- Cô bạn của tôi! Tôi không ngờ cô lại tin tưởng chồng mình thế đấy!
Cô nhàn nhạt cười.
Hôm nghe lén được cuộc trò chuyện kia, cô cũng đã nghĩ đến Vương Thiếu Quân. Nhưng cô tin, hắn sẽ không bày ra mọi chuyện chỉ để đẩy cô vào tù đâu.
Vương Thiếu Quân yêu cô mà phải không?
***
Trong lúc đó, tại Diệp Gia...
Diệp Nguyệt Ngân khẽ nghe điện thoại, một giọng nói cuốn hút vang lên:
“Xin chào Diệp tiểu thư!”
Giọng nói đó làm ả bị say đắm. Ả nghĩ ngợi.
Số điện thoại của ả không mấy ai biết, nhưng gọi tới cho ả lại là số lạ. Để điều tra được số điện thoại này, chắc cũng phải là “tai to mặt lớn“.
- Xin hỏi anh là...
“Tiểu thư không cần biết tôi là ai! Hôm nay tôi liên lạc với cô, là để cho cô một món quà đây!”
- Quà sao?
“Đúng vậy! Tôi biết Diệp tiểu thư có tình cảm với Vương Thiếu Quân, cũng chính là...anh rể của mình!”
Ả hơi run rẩy, lùi về sau mấy bước, thận trọng lên tiếng:
- Rốt cuộc anh là ai? Sao lại có thể...
Tiếng cười hời hợt vang lên làm ả nổi da gà. Vương Thiếu Doanh cất tiếng đầy mị hoặc:
“Tôi đã nói tiểu thư không cần biết tôi là ai rồi. Món quà của tiểu thư sẽ nhanh chóng tới nơi thôi. Chuẩn bị mà ra đón...Vương Thiếu Quân đi!”