- Diệp Tố Nghiêm! Nếu cô vẫn không chịu thừa nhận mọi chuyện, chúng tôi đành phải mang chuyện này ra tòa thôi!
Phó cục trưởng Lâm Mỹ Hoài khẽ cao giọng, có chút không thoải mái khi nói chuyện với cô. Cô vẫn im lặng không nói gì, làm ông ta sôi máu:
- Cô đừng ỷ mình có quyền nên muốn làm gì thì làm! Diệu Nhi là do cô giết phải không?
- Nếu tôi nói là không phải thì sao đây?
- Cô...
- Tôi đã nói rồi! Những chuyện tôi không làm tôi nhất định sẽ không thừa nhận!
- Được! Giỏi lắm! Cô cứ chờ ngày bị nhốt vào tù đi!
Nói rồi ngoài cửa một viên cảnh sát trẻ đi vào, từ từ giải cô đi. Không sai! Đây chính là tay sai của Vương Thiếu Doanh!
Nhìn cô thản nhiên đi trước mặt mình, hắn có phần ngạc nhiên. Bị bắt mà vẫn có thái độ như vậy, có phải cô ta là kẻ bất cần đời không?
Bị đẩy mạnh vào trong phòng giam, cô có phần khó chịu. Đây là việc cảnh sát nên làm với “phạm nhân” sao?
Hắn chuẩn bị rời đi, đột nhiên cô cất tiếng gọi, pha chút lạnh nhạt:
- Hình như anh quên mất một chuyện?!
Dục Quách dừng lại, hơi ngạc nhiên.
Quả thật! Hắn chưa khóa cửa phòng giam!
Hắn thở dài bước tới đóng lại, tâm trạng không ổn định. Một kẻ như hắn phải chui vô cái xó này giả làm cảnh sát, sao hắn không khó chịu được chứ?
Đang loay hoay tìm chìa khóa, đột nhiên một cánh tay dài thò ra, chụp lấy cổ áo hắn. Kế đó, một sức lực mạnh khủng khiếp kéo hắn, đập đầu hắn vào bức tường gần đó. Hắn lổm ngổm bò dậy, máu chảy đầy đầu, nghiến răng:
- Con đàn bà chết tiệt này...
Cô từ từ bước ra ngoài qua khung cửa vẫn chưa khóa:
- Quả nhiên không phải cảnh sát! Một cảnh sát thực thụ sẽ không bao giờ quên mất chuyện khóa cửa phòng giam đâu!
Nói rồi cô nhẹ nhàng bước tới, dùng chân đạp mạnh vào lồng ngực hắn. Thân là sát thủ, đương nhiên hắn có thể nhanh nhạy thoát ra. Tuy thoát được, nhưng do máu chảy từ trên đầu ra quá nhiều, hắn nhanh chóng bị cô hạ gục sau đó.
Một hồi loay hoay, cuối cùng cô cũng thay xong bộ đồng phục cảnh sát, nhìn Dục Quách nằm một góc trong phòng chứa, máu me đầy người, cô không niệm tình thương tiếc còn ra sức đá hắn thêm phát nữa.
Lần mò điện thoại của hắn, cô phát hiện trong nhật kí, cuộc gọi gần đây nhất là của “V.T”
- V.T...Vương Tổng sao?
Cô hơi thất thần một lát, rồi nhanh chân đội mũ của cảnh sát lên đầu, nhanh nhẹn đi ra ngoài.
Lối ra ngoài có đi qua phòng giam của Vương Thiếu Quân. Cô đi ngang qua, thấy hắn đang nằm dài trên giường, nhắm mắt an tĩnh.
Tựa như có gì đó thôi thúc, hắn liền bật dậy, nhìn ra bên ngoài kia.
Viên cảnh sát đó...có mùi hương của cô!
Thấy hắn nhìn mình chằm chằm, cô vẫn thản nhiên bước đi như không quen biết.
Muốn lừa được quân địch, trước hết phải lừa được quân ta!
***
Nhìn cô đi ra khỏi sở, vài người hơi nghi hoặc. Đây là viên cảnh sát nào vậy nhỉ?
Tuy vậy bọn họ vẫn phớt lờ đi, để cô nhanh chân chạy ra chiếc xe đặc vụ gần nhất, rồi phóng ga mất hút.
Nhiệm vụ đầu tiên sau khi vượt ngục là...đi ăn!
Ở trong phòng giam ăn uống không đủ bữa, cô đói lắm rồi!
Tố Nghiêm che kĩ mặt, bước vào quán tạp hóa nhỏ bên đường, mua ra một lốc bánh ngọt hình ốc quế.
Ngồi trong xe, cô nhởn nhơ nhai từng miếng bánh mềm, cổ họng khô khốc lại.
Diệu Nhi bị giết...chắc chắn có liên quan tới tên ban nãy!
Vậy là Diệu Nhi và tên ban nãy đều vốn là người của “Vương Tổng”
Cô nhếch môi cười nhạt. Vương Tổng đó cũng thật thú vị! Chơi trò giết người diệt khẩu, lại pha thêm chút ngậm máu phun người, quả nhiên vẫn là có đầu óc!
Đang nhai bánh, đột nhiên cô nghe thấy tiếng vọng phía xa từ đài phát thanh trực tiếp trên tòa nhà thành phố:
“Diệp Tố Nghiêm và Vương Thiếu Quân đều đồng loạt bị bắt vì tội danh tàng trữ ma túy. Theo như tình hình hiện tại, Diệp Tố Nghiêm và Vương Thiếu Quân sẽ sớm phải chầu tòa để làm rõ vụ việc.
Tin tiếp theo là bản tin thị trường. Sau khi hai lãnh đạo bị bắt, Diệp Á và Vương Á rơi vào tình trạng khủng hoảng cực độ. Giá cổ phiếu của hai công ty lần đầu tiên trên sàn đấu bị tụt giảm đến 20% giá trị. Nếu tình trạng này tiếp tục kéo dài, e là Diệp Á và Vương Á phải tuyên bố phá sản...”
Nhìn cảnh ba mình đang loay hoay trước đám phóng viên ở trên màn ảnh, cô không khỏi đau đớn. Một tràn cảm xúc dâng lên, cô giận dữ bóp nát miếng bánh.
Ba! Xin ba hãy cho con thêm chút thời gian! Con nhất định sẽ quang minh chính đại trở về gặp ba, từ từ đưa Diệp Á đi lên!
Con nhất định, đem mọi chuyện ra ánh sáng!
***
- Ông ơi! Không xong rồi! Nghiêm Nghiêm nó...nó...nó vượt ngục rồi!
Diệp lão phu nhân chạy vào, nước mắt ngắn dài. Diệp Bất Minh ban đầu vô cùng kinh ngạc, nhưng sau lại thở dài:
- Chuyện đã đến nước này, con bé vẫn cố chấp tới vậy sao?
- Tôi đã nói với ông rồi! Nghiêm Nghiêm nó còn nhỏ, lại là phụ nữ, sao có thể tự mình điều hành công ty lớn như vậy chứ?
Diệp lão phu nhân gục xuống, khóc nỉ non. Ông im lặng, cúi đầu.
Nghiêm của ba! Ngay từ đầu nếu ba đã chọn tin con, thì cho dù có chết ba vẫn sẽ tin con! Ba sẽ cố gắng giúp đỡ cho con. Diệp Gia này có tán gia bại sản, ba cũng không bao giờ để con một mình giữa dòng đời chơi vơi này đâu!
Tố Nghiêm! Đến lúc con phải sử dụng những thứ ba dạy con rồi!
Trong lúc đó, Diệp Nguyệt Ngân đứng trên lầu trông thấy mọi thứ, liền không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Cái ông già đó, vẫn cố chấp tin chị ta!
Ả cầm cái điện thoại trên tay, không chắc có nên điện lại vào số hôm đó hay không. Cái người mà hứa đem Vương Thiếu Quân về cho ả...
Đột nhiên cái máy run lên làm ả kinh ngạc. Vừa nghĩ tới thôi, người đó liền gọi ngay lập tức rồi!
Diệp Nguyệt Ngân nhanh chân chạy lên sân thượng, khẽ bắt máy:
- Tôi nghe đây!
Vương Thiếu Doanh phía bên kia đầu máy, gật nhẹ đầu:
“Đến lúc cô ra mặt rồi! Chỉ một câu nói của cô sẽ làm Diệp Tố Nghiêm mất tất cả!”
- Tôi cần phải làm gì đây?
Hắn nhếch nhẹ môi, xì xầm to nhỏ vào điện thoại. Ả nghe xong liền run rẩy:
- Nhưng...như vậy cả Diệp Gia này cũng sẽ không còn...
“Không dám đầu mồi sao bắt được cá lớn chứ? Cô chỉ cần đem cái đó tới chỗ cảnh sát, việc còn lại tôi sẽ lo liệu. Cô cũng chỉ cần ngồi một chỗ mà nhìn Vương Thiếu Quân về với mình thôi! Sao? Cô có làm không?
Ả im lặng không nói gì. Chuyện này...
“Chị gái cô là loại phụ nữ thế nào không phải cô không biết. Đợi đến khi cô ta thoát khỏi nhà tù rồi, cô nhất định sẽ phải hối hận!”
- Ý anh là gì? Không lẽ anh...
“Đúng vậy! Diệp Tố Nghiêm bị đổ oan! Hơn nữa mọi chuyện diễn ra mấy ngày nay đều là do tôi dàn dựng. Bản thân vô tội, chắc chắn cô ta sẽ tìm ra được chứng cứ thôi! Vậy sao không nhân cơ hội này, một mẻ lưới bắt một biển cá?”
- Tôi...
“Cô còn nghi ngờ chuyện gì nữa đây? Tôi có thể làm mọi chuyện diễn ra theo hướng mình muốn, chứng tỏ quyền lực trong tay tôi cũng không phải là ít! Đến lúc đó, cô cứ việc tìm tôi là được rồi!”
Sau bao câu dụ dỗ, cuối cùng Diệp Nguyệt Ngân đồng ý. Cúp máy, Vương Thiếu Doanh lắc đầu khinh bỉ:
- Cô mà cũng dễ bị dụ thế này thì tốt biết mấy. Nhưng như vậy trò chơi này sẽ không vui, nhỉ?!
Hắn rút từ trong ví ra tấm ảnh cũ. Trong ảnh, cô gái đang nghiêng mình kí một bản hợp đồng, mái tóc dài lòa xòa xuống khuôn mặt nhỏ. Hắn đưa tấm ảnh lên, hôn nhẹ vào nó, thỏa mãn:
- Để anh xem lần này em dâu sẽ ngóc đầu lên thế nào?!
***
Diệp Nguyệt Ngân run run bấm điện thoại, nhỏ giọng nói với cảnh sát:
- Phiền các anh đến Diệp Gia một chuyến được không? Tôi có bằng chứng chứng minh Diệp Tố Nghiêm có tội!
Cảnh sát nghe máy liền nghi hoặc:
“Diệp tiểu thư! Cô có biết mình đang nói về ai không?”
- Tôi biết! Đó là người chị duy nhất của tôi. Nhưng chị ấy...thật sự có tội! Tôi không thể nào chống mắt lên nhìn chị mình mãi phạm sai lầm nữa!
Cảnh sát khẽ khàng dập máy, ngay lập tức cử một đội đi đến Diệp Gia.
Ả buông cái điện thoại xuống, mắt đăm đăm nhìn gói ma túy trước mặt, hoang mang cực độ.
Diệp Á...sắp xong đời rồi!