6
- Mẹ! Con không chịu đâu! Con muốn cưới anh Quân cơ!
Nguyệt Ngân nũng nịu lắc lư qua lại, nhất quyết đòi cưới hắn cho bằng được. Bà đau đầu, đưa tay bóp mi tâm:
- Con rể Quân đã thành anh rể con rồi, không được ăn nói bậy bạ!
Ả bĩu môi, la lối:
- Cái gì mà anh rể chứ? Anh ấy vốn dĩ là chồng con, chị hai lại đi giành mất của con. Mẹ! Mẹ nói chị hai trả anh Quân lại cho con đi!
Ả nắm lấy tay bà năn nỉ hết lời. Chưa biết trả lời thế nào, trên lầu đã vang xuống tiếng ồm ồm:
- Không được vô lễ! Con dám nói chị mình như vậy sao?
Diệp Bất Minh đằng đằng sát khí đi xuống, hơi thở có phần vội vã. Ả không chịu thua, tiếp tục đôi co:
- Đó là sự thật, tại sao con không được quyền nói chứ? Anh Quân là chồng con! Anh Quân là chồng của con!
- Con câm mồm lại ngay cho ba! Con rể Quân và con vốn dĩ chỉ có một mối quan hệ là anh em rể. Hơn nữa, người được chọn cho cuộc liên hôn này là Nghiêm Nghiêm, không phải con!
- Nhưng chị ấy đâu có tình cảm với anh Quân?
Ả ủy khuất, nước mắt ngắn dài:
- Chị Nghiêm còn hứa cho con lấy anh Quân. Nhưng giờ thì sao chứ? Chị ấy lừa con, chị ấy không thực hiện lời hứa với con! Con không chịu! Anh Quân phải là chồng của con! Chị Nghiêm là kẻ lừa đảo, là kẻ dối trá, là thứ người...aaa...
Chưa kịp nói xong, ả đã bị Diệp Bất Minh tát cho một cái rõ mạnh. Diệp lão phu nhân hoảng hốt đỡ lấy ả, nhìn ông giận đến run người:
- Con cho rằng, chỉ cần con bé đồng ý, thì ba cũng sẽ đồng ý cho con lấy con rể Quân sao?
- Ba...
- Diệp Nguyệt Ngân! Con nghe cho kĩ đây! Con rể Quân muôn đời muôn kiếp là chồng của Nghiêm Nghiêm. Cho dù hai đứa nó có li dị, cả đời này con cũng đừng hòng đến lượt bước chân vào Vương gia!
Nói rồi ông bỏ đi lên phòng, lạnh lùng hết nấc có thể.
Không phải là ông không thương con, mà là ông đang chỉ rõ cái sai cho con. Con bé này, từ nhỏ đã được nuông chiều nên bây giờ sinh hư. Đến anh rể mà nó còn dám mơ mộng, nếu không vạch rõ ranh giới, chẳng biết nó sẽ làm gì nữa.
Diệp lão phu nhân an ủi con gái đôi ba câu, rồi lại chạy lên với chồng mình. Diệp Bất Minh bị bệnh tim, rất dễ xúc động. Mà mỗi lần xúc động, là một lần tử thần “dạo” qua nhà.
Nguyệt Ngân nắm chặt hai tay, móng tay cơ hồ xuyên qua lớp da mỏng. Ả điếng người sờ lên chỗ vừa bị tát.
- Tôi cũng là con gái ông, sao ông lại đối xử với tôi như vậy chứ?
Ả điên cuồng hét lên, vớ lấy bình hoa gần đó đập mạnh xuống sàn. Từng mảnh vỡ bắn ra tung tóe, một số mảnh còn ghim vào chân ả. Nhìn máu tươi chảy ra, ả cười như kẻ điên, mắt lóe lên tia khát máu:
- Đúng rồi! Sao mình không tương kế tựu kế nhỉ? Mình có thể làm cho bọn họ không đến được với nhau mà! Và lúc đó, mình sẽ có thể ở bên cạnh anh Quân...
Ả hí hửng cười, giọng thập phần khinh bỉ:
- Chị hai yêu dấu của em! Chị...chuẩn bị xong đời rồi!!!
***
Do là người thân trong nhà, nên ả dễ dàng điều tra ra được hôm nay cô có dự một buổi tiệc lớn.
Đêm xuống, ả âm thầm trà trộn vào đám đông, bắt đầu lên kế hoạch cho mình.
Tố Nghiêm đứng ở góc vắng, tay nghịch ngợm trên màn hình điện thoại.
Mấy cái buổi tiệc đông người này, cô không thích!
Mà ở đây lại có rượu, cô càng không thích!
Không biết có phải do bẩm sinh hay không, nhưng cô bị dị ứng với rượu. Chỉ cần nhấp một chút thôi, cô sẽ say ngay lập tức. Nhưng điểm đặc biệt ở chỗ là sau khi uống rượu, phải đến năm mười phút cô mới ngấm hết cồn, và lúc đó mới không biết trời trăng gì nữa.
Bởi vậy, cho dù gặp ai, cô cũng chưa bao giờ nể mặt họ mà uống một ly rượu!
- Diệp Tố Nghiêm! Thì ra cô ở đây sao?
Một giọng hớn hở vang lên làm cô chau mày. Là Diên Vĩ.
Người này cô vô tình gặp một hai lần, nhớ được cái tên đã là may rồi!
- Tôi tìm cô nãy giờ đó!
Cô nhàn nhạt lên tiếng, liếc sang ly rượu và ly nước cam trên tay hắn ta:
- Muốn uống sao?
- Đúng vậy! Của cô đây!
Nói rồi hắn đưa ly nước cam cho cô. Cô không vội nhận lấy, ánh mắt lóe lên tia sát khí:
- Sao anh biết tôi không uống được rượu?
Hắn lắp bắp:
- À thì...tôi có nghe Nguyệt Ngân nói qua một lần...
Cô gật đầu cầm lấy ly nước, không kiêng dè một hơi uống cạn. Diên Vĩ nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt.
Hôm nay Diệp Tố Nghiêm mặc một cái váy dài đến gót chân, phía bên phải hơi xẻ ra một chút như sườn xám. Chiếc váy bó sát ôm trọn cơ thể hoàn hảo, làm hắn không nhịn được mà liếm mép một cái.
- Tôi uống xong rồi! Cút đi!
Cô ném chiếc ly sang bên cạnh, lạnh lùng đuổi không chút nể nang. Diên Vĩ gật gật đầu, vội vàng bỏ đi rồi chạy tới nhà vệ sinh.
Diệp Nguyệt Ngân bước ra, cẩn thận dùng mũ lưỡi trai che đi khuôn mặt:
- Chị ta uống được ngụm nào không?
Diên Vĩ cười đểu cáng:
- Không phải là một ngụm, mà là một ly! Cô ta uống sạch ly nước cam đó không chừa miếng nào rồi!
Ả ta nhếch môi, trong thân tâm nổi lên một loại tự tin khó tả.
Ly nước cam đó, có hòa với rượu!
- Lát nữa chị ta sẽ say tí bỉ cho mà xem! Chuyện còn lại, tôi giao hết cho anh!
Diên Vĩ vui như mở hội, mắt lấp liếm.
Được lên giường với một người đẹp như Diệp đại tiểu thư, quả là phúc phần 3 đời của hắn!
Hắn hớn hở rời đi, còn hít một hơi sâu chuẩn bị cho những chuyện sắp tới.
Nguyệt Ngân mỉm cười đầy ác độc lén nhìn ra bên ngoài, giọng man rợ:
- Diệp Tố Nghiêm! Đêm nay chị sẽ tàn đời! Để tôi xem, anh Quân sẽ đối xử với loại phụ nữ bại hoại như chị có bao nhiêu phần độc ác. Và sau đó, tôi - Diệp Nguyệt Ngân, sẽ đường đường chính chính bước vào cửa nhà họ Vương. Tôi sẽ đạp chị dưới chân, cùng với gia đình của chị nữa! Diệp Bất Minh, ông là ba tôi, nhưng tôi...cũng không tha cho ông đâu!!!