7
- Chết tiệt! Ly nước cam có rượu sao?
Tố Nghiêm ngồi trên giường, đầu đau như búa bổ. Sau khi uống cạn ly nước đó, tay chân cô liền trở nên bủn rủn. Phải khó khăn lắm cô mới tự mình tới được phòng nghỉ dành cho khách.
Cô nằm dài xuống, đưa tay bóp véo mi tâm, cố dùng sự đau đớn để làm bản thân tỉnh táo hơn. Nhưng dường như mọi thứ đều vô dụng.
Trong cơn mơ màng, cô thấy kẻ nào đó đang tiến tới gần mình. Kế đó, một luồng cảm giác nhồn nhột chạy khắp cơ thể cô. Cô mở toang mắt, sự giận dữ lan tràn khắp khuôn mặt đỏ bừng:
- Thì ra là anh giở trò!
- Suỵt! Đừng động đậy!
Diên Vĩ cười xảo quyệt, bàn tay nhanh lẹ luồn vào trong váy cô. Cô nghiến răng, tay cuộn lại thành quyền:
- Thả tôi ra trước khi quá muộn!
Hắn cười đắc ý, giọng khinh thường:
- Thôi nào! Lúc nào rồi mà em còn mạnh miệng vậy chứ? Phục vụ anh đêm nay cho tốt, anh sẽ nhẹ nhàng mà!
Nói rồi hắn tiếp tục giở trò với cơ thể của cô. Cô căm phẫn, cố gắng nhìn rõ mọi vật trước mắt. Tố Nghiêm nhân lúc hắn không để ý, thò chân đá mạnh vào “cậu nhỏ” kia, làm hắn ngã sang một bên rên la thảm thiết. Nhân cơ hội đó, cô vội tìm lại ý thức chạy vụt ra khỏi phòng. Diên Vĩ tối mặt rượt theo.
- Không được! Mình sắp chịu không nổi rồi!
Cô mệt mỏi dựa vào tường, tay đập mạnh về phía thái dương. Con đường ngập ánh sáng trước mắt cứ như phân ra thành cả trăm lối, làm cô choáng váng vô cùng.
Vừa định chạy tiếp, một lực đủ mạnh liền kéo cô lại làm cô ngã lui sau. Hắn cười man rợ nhìn cô trong lòng mình, nham nhở:
- Định bỏ trốn sao? Cho em chạy nửa đường cũng không thoát khỏi anh!
Nói rồi hắn ép cô đi theo mình về lại căn phòng ban nãy. Cô giãy giụa không chịu đi, cố lấy chút lực tàn xoay người ra sau đá hắn một cái. Đôi giày cao gót làm hắn ê ẩm cả mình. Cô ta có võ!
- Con khốn này! Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao?
Hắn bất ngờ trước hành động của cô. Cô đưa tay xé hết phần tà váy phía dưới, để lộ đôi chân dài đến hơn đầu gối một chút. Cô trụ lại thành thế, giọng lạnh nhạt:
- Tên cặn bã như anh, hôm nay tôi nhất định xử đẹp!
Bị giẫm đạp lên lòng tự trọng, hắn điên tiết lao về phía cô, đưa tay bắt lấy cô. Do xé bớt cái váy nên có tư thế thoải mái, cô dễ dàng né được một tên đàn ông mất kiểm soát. Hắn ngã xuống sàn, chưa kịp hoàn hồn đã bị cô dùng chân đạp mạnh vào lưng. Cô để toàn bộ sức lực giẫm xuống gót giày.
Hắn ngất đi, trên lưng là một mảng máu.
Nhìn Diên Vĩ nằm dài dưới đất, cô mỉm cười, hai chân run rẩy. Trong chốc lát, cả cơ thể của cô cũng thả dài trên nền nhà trắng tinh.
***
- Thằng khốn nạn này! Ai cho mày đụng vào vợ tao?
Vương Thiếu Quân giận dữ đấm vào mặt Diên Vĩ, làm hắn ta ngã quay xuống đất. Không đợi bị đánh tiếp, hắn liền quỳ lên, khóc nức nở:
- Em xin lỗi anh Vương! Em không ngờ Diệp Tố Nghiêm lại là vợ của anh! Em xin lỗi anh, em xin lỗi...aaa...
Không để nói xong, Vương Thiếu Quân thuận chân đá vào cơ thể hắn, làm hắn nằm bẹp dí trong một góc tường. Vương Thiếu Quân đen mặt đi tới, túm lấy cổ áo hắn, giọng vô cùng đáng sợ:
- Nếu cô ấy không phải vợ tao, mày cũng sẽ đi hãm hại cô ấy đúng không?
Diên Vĩ chắp hai tay lại, thành khẩn:
- Em thật sự không cố ý đâu! Chỉ tại chị Nghiêm quá xinh đẹp nên em...aaa...
Thiếu Quân ném hắn xuống, ngay lập tức từ bên ngoài có hai tên áo đen đi vào. Diên Vĩ túm lấy cổ chân hắn, năn nỉ hết lời.
Đúng vậy! Nếu còn muốn giữ mạng, thì cho dù phải cắt lưỡi Diên Vĩ hắn cũng sẽ cầu xin!
Sau một hồi lôi thôi, hắn đồng ý cho qua chuyện này.
Trước khi rời đi, hắn không quên hăm dọa một câu:
- Mày nên nhớ cho kĩ, Diệp Tố Nghiêm là người phụ nữ của tao! Đến cả tao còn phải kinh sợ, thì mày cũng đừng nghĩ đến chuyện chạm vào một sợi tóc của cô ấy!!!
- Vâng em biết rồi! Em hứa từ nay không dám làm loại chuyện đó nữa!
- Mày nên nhớ, thứ nhất: Diệp Tố Nghiêm là vợ của tao; thứ hai: cô ấy là người không phải kẻ như mày có thể chơi nổi đâu!!!
Vương Thiếu Quân rời đi, để lại một bầu trời u ám trong phòng bệnh nhỏ.
Diên Vĩ đập tay xuống sàn. Khốn nạn! Không muốn ai, lại muốn lên giường với phụ nữ có chồng quyền thế!
***
- Một chút rượu thôi đã làm em say tí bỉ như vậy rồi. Sau này sao anh dám để em ra ngoài một mình đây chứ?
Hắn đau lòng gục đầu vào tay cô, nước mắt chỉ trực trào ra. Hôm qua nghe tin cô xảy ra chuyện, hắn lập tức cho người đi đến hiện trường. Bữa tiệc tùng đó, rốt cuộc lại bị hắn phá cho nát bét.
Xông vào lại thấy cô nằm giữa sàn, váy thì bị xé rách, còn bên cạnh một tên đàn ông máu me đầy người. Hắn vừa giận vừa thương, không nỡ hó hé cô một câu.
- Em mau tỉnh lại, anh muốn thấy em cười!
Hắn buồn bã nhắm mắt, tựa vào lòng bàn tay êm dịu của cô.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài cửa phòng, Diệp Nguyệt Ngân đang tức đến run người.
Mọi chuyện...đã đổ sông đổ bể rồi!
- Diệp Tố Nghiêm! Lần này xem như chị gặp may. Nhưng tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu! Anh Quân, nhất định phải là chồng của tôi!!!