Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 139: Chương 139: Hắc lịch sử




Ngồi yên trong căn nhà nghỉ của tập đoàn Kazamatsuri, Alan lâm vào trầm tư.

- ------

Túc chủ: 【Alan Lawrence】

Cấp bậc: 【Siêu Phàm】

Thể chất: 【12】

Năng lượng: 【17】

Tinh Thần: 【15】

Kỹ Năng: 【 Hồn khí - Comedentis】 【 Lĩnh vực Siêu phàm】 【Kiếm Kỹ Siêu Phàm lv5】 【Khống chế Ma lực lv5】...

Hệ Thống - Năng Lượng: 【78 FE】

Thế giới xuyên qua: 【Đại lục Europia】 【Goblin Slayer】 【Rakudai Kishi no Eiyuutan】

- ------

Chiếm lĩnh Phản Loạn Quân thật sự xem như là đem lại biến động cho toàn thế giới. Năng Lượng Vận Mệnh chẳng mấy chốc sẽ phá trăm.

Thế lực của Phản Loạn Quân, dưới sức mạnh áp đảo và sự trợ giúp của Kouzou, xem như tạm thời yên ổn. Lúc sau vài trận đánh thỉnh thoảng đi ra lộ cái mặt tổng động viên là được.

Bây giờ vẫn chưa phải lúc Alan chính thức ra tay, đám người Liên Minh lẫn Đồng Minh khẳng định sẽ suy đoán thương thế của Tyrant do Ryouma ảnh hưởng, phải mất một thời gian dài để khôi phục. Hơn nữa thời đại này, cường giả xuất hiện lớp lớp, ảnh hưởng từ sức mạnh cá nhân thẳng tắp giảm đi, không thấy Desperado đứng đầu như tử thần sa mạc cũng phải thành thật ở yên tại vùng Trung Đông nghịch cát sao. Truyện Xuyên Không

Vì thế, cảnh giác của hai thế lực lớn đối với hắn chưa chắc sẽ nghiêm trọng như hồi thế chiến II, còn có khoảng thời gian phát triển từ từ.

— QUẢNG CÁO —

Bên cạnh đó, phía Đồng Minh, đặc biệt là Mỹ khiến cho Alan cảnh giác vạn phần. Sau trận đánh với Tyrant, hắn phát hiện một sự thật kinh tủng, không chỉ thành viên của PSYON, mạnh mẽ tới mức độ như Abraham Carter... lại cũng là người nhân bản của Tyrant!

Đây là thế nào làm được? Hắc khoa học kỹ thuật đi!!

Nói thật một tên Abraham Carter với hắn mà nói vẫn chưa tính là thứ gì, nhưng nếu đó không phải là kỳ tích không thể phục chế. Hàng chục, hàng trăm tên cường giả TOP 10 trên thế giới cùng xúm lại... Khi ấy thì a a, chuyện vui sẽ lớn lắm. Tác dụng của niệm lực, nên nhớ rằng có thể chồng chất lên nhau!

Thực lực tới mức độ này, Alan đã gần như chạm tới trần nhà của cấp bậc siêu phàm, chỉ số tam nguyên rất khó tiếp tục tăng lên. Từ giờ trở đi, tập trung phát triển thế lực, mới là vương đạo!

Kế hoạch, chỉ vừa mới đi lên quỹ đạo mà thôi.

“Vậy bây giờ... Về nhà?”

Nghĩ tới cô em gái Stella, và cả Astrea, tâm trạng hắn bắt đầu trở nên vui vẻ trở lại.

“Thủ lĩnh tập hợp, ngươi lại dám vắng mặt, Alan Vermillion!”

Giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau làm cho suy nghĩ bị cắt đứt, cái kiểu nghiêm khắc lại mang đâm như vậy, trong số người quen của hắn ngoài độc thủ kiếm sĩ Wallenstein, thì còn có thể là ai.

Bộ dáng vẫn như cũ, áo choàng sẫm màu, khuôn mặt hung hãn đủ để dọa con nít khóc.

Nhìn sang vị lão ca cụt tay luôn thích ‘hảo tâm’ thu lưu trẻ mồ côi, người mà bây giờ vẫn còn không hay biết bản thân đã trở thành thuộc hạ của hắn, ánh mắt Alan lập tức nổi lên vài tia thương hại.

“Tha cho ta đi, đại thúc, ta chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt chuyên đi nằm vùng... thủ lĩnh Tyrant chưa chắc sẽ quan tâm nữa rồi! ” Phẩy phẩy tay, Alan rất tự nhiên hồi đáp.

“Hừ, ngươi tự lo liệu đi... ” Vốn không phải là người hay lẻo mép, Wallenstein cũng đành nén giận.

Bất đắc dĩ, đối mặt với tên cháu trai Bladelord này, hắn thật sự... đánh không lại!

Trong nhiệm vụ, đối phương hay ngăn trở mình tiêu diệt người chứng kiến trước khoan đề cập. Mỗi khi nhớ tới lần nọ bị đập cho toàn thân tê liệt rồi bỏ thuốc... tiếp đó nằm yên đối mặt với một đám nữ nhân nhiệt tình tại quán Bar.

— QUẢNG CÁO —

“Đại thúc, lớn tuổi mà vẫn còn độc thân không tốt lắm đâu, nên bản thiếu gia ráng giúp đỡ ngươi cảm thụ chút ôm ấp yêu thương. Không cần cảm ơn!”

Thiếu niên tóc đen từng là như thế thiện ý giải thích, tiếp đó bồi thêm một câu.

“À mà... tối qua các đại tỷ tỷ rất nhiệt tình đi? Có điều dường như ngươi tới giữa chừng lại không đủ lực a, làm cho người ta sau đó lùi tiền lại phân nửa.”

Câu này Alan nói rất thật lòng, hắn lỡ lấy thể chất siêu phàm của mình để làm tiêu chuẩn đo đạt, người khác ăn không tiêu cũng dễ hiểu.

“... ” Nhưng đổi lại phía Wallenstein, thì lại thỏa thỏa là hắc lịch sử, đi chơi g** còn bị người chê, độc thủ kiếm sĩ khi ấy quả thật cảm thấy xấu hổ muốn tự sát.

Gần đây, Wallenstein thỉnh thoảng vẫn hay tự hỏi, nếu thế giới nhân từ ban cho cơ hội trở lại quá khứ, liệu mình có dứt khoát rút kiếm chặt chết thằng nhãi này.

Lần nữa hít sâu một hơi, Wallenstein gằn từng chữ nói:

“Alan... ta cần trợ giúp của ngươi! ”

“Ách, ta nghe không rõ, làm ơn lặp lại một... Được rồi, giúp đỡ gì?”

Nhìn thấy khuôn mặt càng ngày càng đen đã có dấu hiệu mất khống chế, kém chút rút ra đại kiếm, Alan lập tức sửa giọng. Đối với nhân viên luôn chăm chỉ công tác, hắn vẫn nên dành cho chút ưu ái.

Nhưng dạo này sức chịu đựng của đại thúc có vẻ như kém đi hẳn? Ài, không biết là do ai...

“Thủ lĩnh vừa giao cho ta nhiệm vụ quan trọng... nhưng mà... ” Giọng nói khàn khàn xen lẫn một tia lúng túng khó mà phát giác.

Ánh mắt hơi lóe lên, Alan tất nhiên biết nội dung.

Sự thật là hắn luôn có suy nghĩ đào tạo một đám thủ hạ giúp mình làm việc tại thế giới ngầm, ở Vermillion thật không tiện, nhân tài cũng hiếm hoi, hơn nữa tuổi tác lẫn uy vọng trước đó còn chưa đủ để phục chúng.

— QUẢNG CÁO —

Tuy nhiên bây giờ lại khác, nắm trong tay phần lớn lực lượng vũ trang thuộc về Phản Loạn Quân, còn được nhiều đại tài phiệt âm thầm ủng hộ. Hoàn toàn đủ sức mà đào tạo một đội tinh nhuệ trung thành. Và việc đi thu nhận những người trẻ tuổi có thiên phú, ngoại trừ dân chuyên nghiệp Wallenstein thì có ai thích hợp hơn nữa.

Tiếc rằng... hình như hắn quên mất rằng tuy vị đại thúc cụt tay trước mắt là một trong 12 tông đồ, tình cảnh kinh tế cũng không được khá lắm. Bảo Wallenstein chỉ dùng đại kiếm và miệng lưỡi kéo người, đúng thật... có hơi làm khó đối phương. Cho xe chạy vẫn còn cần tiền xăng không phải ư?

“Vấn đề tài chính? Chuyện nhỏ, muốn bao nhiêu lập tức có người đưa đến! ” Rất sảng khoái mà đáp ứng, Alan bây giờ không thiếu nhất chính là tiền.

“Vậy... đa tạ.” Wallenstein khó khăn lắm mới nặn ra được một câu đáp lại.

Alan chưa hề trêu chọc hay đưa ra điều kiện thật sự làm hắn mộng bức trong giây lát. Tiếp đó trong nội tâm lại dâng lên một trận cay đắng.

Wallenstein trong tổ chức quan hệ với các vị tông đồ khác không mặn không lạt, thỉnh thoảng còn nổi lên xung đột. Vác cái mặt mo đi cầu cứu trợ, độc thủ kiếm sĩ cũng là muốn chút mặt mũi. Trong số người quen biết, chỉ có mỗi Alan xem như khá giàu có.

Còn về đi cướp ngân hàng... đi đâu cướp? Dù có cướp chưa chắc sẽ gom đủ, thế giới đã bắt đầu bước vào thời đại thanh toán bằng hệ thống tiền điện tử. Hơn nữa người trẻ tuổi bây giờ, sống thật sự thực tế quá đáng.

Nghĩ tới mới hơn hai năm trước gặp được một thiếu niên trẻ tuổi rất có thiên phú làm sát thủ, giới tính tuy có chút không bình thường nhưng vẫn miễn cưỡng xem như chuyện tốt, đoạn tuyệt khả năng bị quyến rũ bởi mục tiêu sao.

Có điều... thằng nhóc Alice đó vừa há mồm là đòi mình 100 triệu!!!

Tuy không phải đồng đô la nhưng cũng là con số khổng lồ. Ngươi tưởng nhà lão tử có mỏ vàng chắc? Còn dùng cái chết bức bách cấm trả giá, chừa chút đường sống a.

Kết quả, lỡ tự xưng làm tông đồ, ra sân bức cách chọc thủng trời, lấy không ra chừng nấy tiền chẳng phải xấu hổ, cuối cùng đành phải cắn răng đáp ứng. Tiếp đó chỉ có trời mới biết trong suốt một tháng, hắn đã phải liên tiếp đi làm bao nhiêu nhiệm vụ mới bù lại được công quỹ, cả loại rượu ưa thích đều không nỡ mua.

“Tất cả đều vì lý tưởng!!!” Wallenstein cắn chặt hàm răng, lần nữa tự thôi miên cho bớt đau lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.