Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 88: Chương 88: Nồi này, nhất định là phải cõng




Thị trấn Boone,

Trong đình viện của gia tộc Lawrence, chỉ mặc một bộ quần áo bó sát người đơn giản, nam tử trẻ tuổi liên tục huy kiếm, tiếng gió rít gào làm cho lá cây khô trên mặt đất bị thổi bay tứ tán. Thỉnh thoảng, một vài ma pháp còn lóe lên đủ loại màu sắc.

“Hô.. ” Nam tử tóc đen hít sâu một hơi, tia chớp, lần nữa lóe lên, hàng chục, có khi đến trăm kiếm liên tục được vung ra, mắt thường chỉ có thể thấy được tàn ảnh.

Chỉ trong giây lát, từng chiếc lá trên không đến gần đều bị chỉnh tề chia làm hai nửa.

Cũng như mọi ngày, Alan chưa từng bao giờ từng xao nhãng luyện tập.

Túc chủ: 【Alan Lawrence】

Cấp bậc: 【Siêu Phàm】

Thể chất: 【11】

Năng lượng: 【11】

Tinh Thần: 【11】

Hệ Thống Năng Lượng: 【30 FE】

Thế giới xuyên qua: 【Europia đại lục】【Goblin Slayer】

Chỉ số tam nguyên thì vẫn như cũ, nhưng là kỹ năng chiến đấu thì lại có một bó lớn.

【Siêu phàm lĩnh vực】 【Siêu Phàm Kiếm Kỹ lv2】 【Ma lực khống chế lv4】 【Tinh Thần Uy Áp lv2】 【Cung thuật lv4】 【 Niệm lực lv1】 【 Tinh thần cảm giác lv1】 【Ma pháp: Cường hóa lv3, Thả ra lv2, Trị liệu lv1 】

Nhất là ma pháp hệ trị liệu thì gồm 【Heal: lập tức làm làm vết thương】 và 【Regenerate: gia tốc tế bào khôi phục】. Chỉ cần không lập tức ngủm hay mất tay mất chân, Alan dùng ma lực trị liệu thì sẽ sống lại với ‘đầy cây máu’. Có điều ma pháp hệ trị liệu ngốn ma lực hơn nhiều so với các loại khác, không thể lạm dụng, còn yêu cầu phải có ma lực khống chế rất tinh tế.

Ma pháp thả ra hệ thì nhiều tức mức hắn cũng lười đếm: Fireball, Thunder, Ice Arrow, Stone Pillar, Magic Orb, Slow, Sleep,...

Có vẻ như nhờ hệ thống buff, Alan có thể sử dụng tất cả các hệ ma pháp một cách dễ dàng, tuy thiên phú thực chất đều là cấp bậc ‘bình thường’, không nhô ra, cũng không quá kém.

Quảng Cáo

Tóm lại, sau khi làm quen với các kỹ năng, thực lực của hắn không còn là người mới bước vào Chiến Thuật Cấp.

...

Ngày qua ngày kiên trì luyện tập, không phải bất kỳ ma pháp kỵ sĩ nào cũng có thể chịu đựng. Trước khi chìm vào giấc ngủ mỗi buổi tối, Alan cũng có thói quen ngồi minh tưởng suốt mấy tiếng.

Tại thế giới kỳ huyễn, thực lực tự thân cứng rắn mới là vốn liếng lớn nhất.

Trước đó tại thế giới Goblin Slayer, hắn thực chất cũng phải chịu áp lực rất lớn. Thường xuyên phải chiến đấu với ma vật, còn hay ‘vọng tưởng’ trên đầu có vài con mắt nhìn chằm chằm chính mình, rồi luôn phải lo âu về tình trạng lãnh địa tại chủ thế giới có bị sơn tặc công phá hay chưa.

Nhưng cũng may còn có mấy cái thiếu nữ xinh đẹp bầu bạn, chứ nếu không chỉ biết điên cuồng rèn luyện rồi đi sát ma vật, ngày nào toàn thân cũng dính đầy máu tanh, hắn cảm thấy mình cũng mau bị trầm cảm.

Tuy chỉ tách ra cách đây không lâu, Alan cũng có chút nhớ nhung những bóng hình xinh đẹp ấy.

“Sớm biết vậy, trước khi đi nên kiếm ‘một huyết’... ” Giờ phút này, hắn thật sự hối hận.

“Nam tước đại nhân!”

Chris nhanh nhẹn chạy tới đưa cho Alan một chiếc khăn.

“A, Cảm tạ. ” Thuận tay nhận lấy, lau đi chút mồ hôi lấm thấm trên trán, Alan có chút kỳ quái mà quan sát trước mặt mình ‘giả nam hài’.

“Uống lộn thuốc? Hôm nay nàng có vẻ bất ngờ nhiệt tình a. ”

Ý Alan không phải là Chris không chăm chỉ, ngược lại thiếu nữ thường ngày vẫn bận rộn hoàn thành đủ loại công tác. Tuy có hay làm vỡ vài cái đĩa ăn, hoặc dắt ngựa đạp nát vài bụi hoa, nhưng tóm lại là rất cần cù siêng năng. Có điều...

“Nàng khi nào mà biết quan tâm chăm sóc cho ta, vị nam tước đại nhân này???”

Phát giác được ánh mắt Alan dò xét, Chris có chút ái ngại hơi nghiêng đầu.

Quảng Cáo

“Nam tước đại nhân, làm... làm gì như vậy nhìn ta... ”

Trong lòng thì không nhịn được mà than khóc. Kể từ khi vị tiểu thư kia, Roseline đến đây, Chris dù đầu óc đơn giản cũng dần nhận ra được một nguy cơ lớn lao.

Nàng rất có thể là sẽ... mất việc!!!

Tiểu thư Roseline, là hoàn toàn khác với nam tước đại nhân nhà mình thích ăn no lười làm.

“À, dạo này thỉnh thoảng còn yêu múa kiếm, thả vài cái ma pháp trông cũng thật xinh đẹp, nhưng mình mỗi lần quét dọn sân bãi cũng rất mệt mỏi đi, cũng không biết thông cảm một chút. ” Thiếu nữ trong lòng có hơi bức xúc.

Tuy là một vị tiểu thư quý tộc, nhưng Roseline tiểu thư nấu ăn rất ngon, khiến bà Carmen vẫn luôn miệng khen rằng tiểu thư rất có thiên phú làm một ‘hiền nội trợ’.

Còn việc nhà,

“Hiệu suất việc nhà cao hơn mình không biết bao nhiêu lần, còn vô cùng cẩn thận tỉ mỉ... ”

Nhớ tới lúc trước, mình chỉ mới miễn cưỡng quét xong vài chiếc kệ sách, thì toàn bộ bàn ghế, sàn nhà, và mọi cửa sổ đều đã được lau chùi sáng bóng. Lúc tiểu thư Roseline tươi cười hỏi nàng có cần giúp đỡ hay không, thiếu nữ đột nhiên chỉ cảm thấy mình rất là dư thừa.

“Ta thật sự... Đã rất cố gắng nữa rồi.” Trong lòng Chris bỗng dâng lên vô tận ủy khuất. Khóe mắt dần hiện ra một chút hơi nước.

“Ách... sao lại khóc?” Alan có chút không nói. Thiếu nữ, làm gì hở chút là mít ướt. Dù là vị nữ tư tế nào đó cũng không tới mức như vậy.

“Nam tước đại nhân... cầu xin ngài đừng sa thải ta a!!! Hức! ”

Ôm chặt lấy đùi Alan, Chris lúc này cũng không nhịn được mà nức nở, nước mắt nước mũi chảy ra.

“Ngươi tại sao... mau buông ta ra! Ta lúc nào nói đuổi ngươi đi? Có gì từ từ nói sao.”

Này chỉ kiến thiếu nữ chỉ càng ôm chặt hơn, Alan thật sự bối rối. Hắn cũng không dám dùng sức, thể chất của siêu phàm giả là hơn xa người bình thường, lỡ tay làm cho Chris bị chút thương thì không ổn.

“Ta hứa rằng mình sẽ... Hức.. luôn nghe lời. Không còn muốn... đòi tăng lương. Hức... hức.”

Quảng Cáo

“Ngài.. Ngài muốn ta làm thế nào cũng được! Điều kiện gì ta đều đáp ứng a!!” Đoạn cuối cùng, lại cao giọng khóc gào.

Câu nói này quả thật rất dễ làm người khác hiểu lầm.

Và còn xui xẻo hơn là,

“A, hình như ta tới không đúng lúc rồi?” Một giọng nói êm ái vang lên làm Alan cả người rùng mình.

Nuốt một ngụm nước bọt, hắn mới cứng ngắc quay đầu.

Trước đình viện, Roseline đang cầm một khay đựng đồ ăn an tĩnh đứng đó, tuy trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn luôn mỉm cười, nhưng khóe mắt thỉnh thoảng co giựt lại chứng tỏ tâm trạng của nàng đúng là có chút không bình tĩnh.

Chuyện Chris là ‘nữ giả nam trang’, dù chỉ tiếp xúc ngắn ngủi trong vài ngày làm sao có khả năng qua mắt được Roseline. Trong quá khứ, bản thân nàng vì tự bảo vệ cũng từng chơi trò như vậy không biết bao nhiêu lần. Nàng không tin là vị nam tước đại nhân này lại không biết.

“Xong đời!” Alan chỉ đành có thể nhìn lên trời thầm nói một câu ‘ta không thẹn với lương tâm’.

Kịch bản thiếu gia quý tộc đùa bỡn thiếu nữ vị thành niên, có nhảy vào hoàng hà cũng rửa không sạch. Tuy trong đầu Roseline, có lẽ chỉ nghĩ rằng Alan là tính trêu chọc một chút Chris mà không có đến nỗi làm gì quá đáng, nhưng không đứng đắn chính là không đứng đắn.

Nhờ Chris đứng ra giải thích? Lấy cá tính của Roseline, đa phần sẽ cho rằng Alan ép buộc thiếu nữ nói dối a, kết quả sẽ chỉ càng thêm tồi tệ.

Hiểu lầm liền hiểu lầm a. Cái nồi này, Alan nhất định là phải cõng rồi.

Bên cạnh đó... nếu bảo rằng nam tước trẻ tuổi của chúng ta đối với Chris, chỉ loli đáng yêu này không có chút nào ý tưởng, bản thân hắn cũng không nhất định tin đâu.

“Nhật ký dưỡng thành Loli’ cái gì, rất hợp ý ta. ”

Cuộc sống, vẫn là phải tiếp tục!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.