Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 89: Chương 89: Thỏa hiệp




Trong thư phòng,

Nhìn trước mắt mình thiếu nữ, dù là chỉ mặc một cái váy đầm đơn giản nhưng cũng khiến cho Alan khó mà dời đi tầm mắt. Mái tóc dài màu hồng bồng bềnh và da thịt trắng nõn nà, bộ ngực đầy đặn, trẻ tuổi thanh thuần nhưng không hề thiếu nét quyến rũ.

“Roseline, ngươi sau này có tính toán gì?”

Dù Alan hoàn toàn có thể ‘bao nuôi’ nàng. Nhưng Roseline hẳn là cũng phải có chút chuyện muốn làm, như các loại sở thích chẳng hạn?

Đối với thiếu nữ mà cùng mình có chút duyên phận, hắn cũng không muốn gò bó nàng trong một dinh thự chật hẹp. Ít ra trên vùng đất mà Alan cai trị, Roseline hẳn là nên có được chút tự do.

“Nam tước đại nhân, ta... ”

Roseline cũng là biết được Alan hoàn toàn đã cùng gia tộc Leighton quyết liệt.

Patrick còn đang ngồi ăn cơm tù đây. Thiếu nữ đối với tử tước Thomas đã không còn chút giá trị nào. Chuyện hôn ước, nàng cũng ăn ý mà không có nhắc lại.

Đương nhiên, dù không có hôn ước, lão sói xám Alan cũng không tính bỏ qua con cừu nhỏ xinh đẹp này.

“Giữa hai ta, có cần xưng hô xa lạ như vậy sao.” Giọng nói vẫn như cũ từ tốn, lại xen lẫn một tia hào phóng.

“Vậy Alan, ta tính... mở một cửa tiệm hoa. ” Thiếu nữ bắt đầu có chút ngượng ngùng.

Cũng giống như mẫu thân của nàng, Roseline từ nhỏ đã rất thích hoa. Hàng ngày tỉ mỉ chăm sóc rồi mong chờ cho chúng lớn lên nở rộ thành những bông hoa đủ màu sắc xinh đẹp, lần nào cũng làm cho nàng dâng lên một cảm xúc hân hoan khó tả.

“Tiệm hoa ư?”

Alan có hơi suy ngẫm, tất nhiên không phải là vì ‘bán hoa’ hai cái từ này làm hắn liên tưởng đến chút chuyện thú vị.

“Không thành vấn đề!” Đất trống tại lãnh địa thích hợp cho trồng trọt còn rất nhiều.

“Tuy nhiên... ” Nam tước đại nhân đột nhiên lên giọng làm cho đối diện thiếu nữ hơi ngừng thở.

“E rằng hiện giờ lãnh dân của ta... sẽ không có ai muốn hoa của ngươi! ”

Điều này hoàn toàn là sự thật, dân số tại thị trấn Boone và các thôn xóm lân cận cộng lại cũng chỉ chừng chưa đến 500 người. Kinh tế lại nghèo nàn.

Không giống với thành trấn lớn như chỗ của gia tộc Leighton, đã mang chút ‘đô thị hóa’ mùi vị, là nơi mà thợ thủ công chiếm đa số. Đời sống người dân tại lãnh địa của gia tộc Lawrence không được khá giả cho lắm, hơn phân nửa các gia đình vẫn còn làm nghề nông, hay đánh bắt cá.

Quảng Cáo

Muốn có hoa? Tùy tiện trên đường là có thể ngắt lấy hoặc chính mình trồng, sao lại phải tốn tiền đi mua. Mở tiệm? một tuần bán được một bó đã tính là kỳ tích.

“Cái này... ” Nghe Alan nhẹ giọng giải thích, Roseline thật sự lâm vào lúng túng.

Nàng đây là tính là gì, người bán hoa không gặp thời? Tình trạng như vậy, khai trương không được bao lâu sợ rằng sẽ phá sản, chẳng lẽ đến lúc đó... phải lấy thân gán nợ.

Đầu của thiếu nữ càng cúi càng thấp, gò má đã có chút nóng ran.

Thấy phản ứng của Roseline, Alan khóe miệng lại giương lên một cách ngoạn vị.

“Nhưng mà... Hoa ngươi trồng, ta lại muốn toàn bộ! ”

Con ngươi tử sắc xinh đẹp của Roseline lập tức mở to.

“Những khu vườn tại dinh thự đã bị bỏ hoang khá lâu, đã đến lúc nó cần được trang hoàng lại cũng như thỉnh thoảng chăm sóc. Ta sẽ rất vui nếu tiểu thư Roseline là người làm điều đó.”

“Còn về thời hạn... ”

“Tạm thời xem như... suốt đời a.”

Câu nói không khác gì lời tỏ tình thẳng thắn nhất, khiến cho thiếu nữ có chút xấu hổ nghiêng đầu.

“Nam tử này, luôn thích trêu đùa nàng... ”

“Ha ha.” Rất tự nhiên mà dùng tay vén lên mái tóc xinh đẹp của thiếu nữ, làn da mịn màng tạo nên xúc cảm thoáng khiến cho lòng người rung động, nam tước trẻ tuổi nhìn thẳng vào đôi mắt nàng và cho ra khích lệ:

“Cười lên đi nào, tiểu thư Roseline xinh đẹp. Chuyện của tiệm hoa và những đóa hoa khác trước không cần vội, vì với ta mà nói... ”

“Nàng đã là bông hồng mỹ lệ nhất rồi!”

Nhịp tim của thiếu nữ, không tự chủ được lần nữa gia tốc.

Tiếp đó...

Buổi tối yên tĩnh, cô nam quả nữ đơn độc ở chung một phòng, khi cảm xúc lên cao còn có thể làm gì. Alan cũng đã phải kìm nén quá lâu.

Đêm nay, chắc chắn sẽ là một đêm đáng nhớ.

Quảng Cáo

...

Vài ngày sau,

Gia tộc Leighton,

“Chết tiệt!!!”

“3000 kim tệ, vũ khí khôi giáp, thêm 1 tấn dược liệu... Hắn tưởng nhà ta có mỏ vàng hay sao. Khinh người quá đáng!”

Đồ đạc trong thư phòng, lần lượt bị đập phá thành mảnh vụn. Nhưng không một ai tại chỗ dám hé răng, ngoại trừ chủ nhân của nơi này.

“Còn dám trắng trợn lấy tên Black Wolf, thằng nhãi khốn khiếp! Đây rõ ràng là trần trụi khiêu khích. ” Tử tước Thomas chỉ cảm thấy khuôn mặt mình nóng hừng hực, như bị người tát vài cái bạt tay.

Đối phương ý tứ, còn không phải tức là:

“Gia tộc Leighton các ngươi dùng Dã Lang, thì bên này có Hắc Lang, có qua có lại sao. Ta còn mượn danh nghĩa của đạo tặc để trắng trợn cướp bóc giết người, các ngươi có thể làm gì được? ”

Dù cho trong lòng biết rõ là Alan bày trò giả làm sơn tặc và đạo tặc thì có thể thế nào. Gây lớn chuyện, đối với gia tộc Leighton càng không có chỗ tốt.

Làm rùm beng lên không sợ bị phanh phui chuyện xấu xa trước kia. Tử tước Thomas làm sao có thể để lộ với dân chúng, và các quý tộc khác rằng Dã Lang sơn tặc là người của hắn. Ngu xuẩn tới trình độ nào mới có thể làm như vậy.

Tới khi đó, lúc trước hắn sai Conall cướp bóc một đám thương nhân, nam tước và tử tước sẽ rất vui lòng kiện hắn lên quý tộc hội nghị, thậm chí đòi vương thất chủ trì công đạo.

Mà kết quả, gia tộc Leighton phải trả giá, e rằng không chỉ là 3000 kim tệ và một số tài sản khiến cho thương gân động cốt đơn giản như vậy, mà khẳng định là sẽ bị chơi cho tàn phế.

Đây là khuyết điểm việc của dùng âm chiêu, thành công thì kiếm bộn. Còn thất bại, bắt buộc là phải cắn răng nuốt vào trong bụng, còn không thể hé mồm ra một chữ, vô cùng biệt khuất!

Lại một cái bàn bị ma lực oanh nát.

Nắm đấm tử tước Thomas siết chặt, khớp xương ma sát kêu lên răng rắc, nhưng chỉ trong chốc lát, thì lại vô lực thả ra.

Ngồi phịch xuống ghế, vị tử tước này dùng tay xoa lấy trán. Trong mấy ngày nay, không đêm nào là hắn được ngon giấc, ăn thức ăn uống rượu ngon cũng chỉ nếm được từng trận vô vị.

“Đây có hay không tính là báo ứng?” Hắn đột nhiên có chút chán nản, quyền lực tranh đấu thường ngày vẫn luôn làm cho bản thân thấy vui thích, tuy nhiên vào thời khắc này cảm giác lại là như thế mỏi mệt.

Quảng Cáo

Lão quản gia đành phải nhắm mắt lại lên tiếng khuyên bảo.

“Tử tước đại nhân, ta nghĩ nên tìm cách cứu về thiếu gia Patrick trước rồi hãy tính tiếp. Chúng ta còn có thể trả giá mời người xuất thủ, hơn nữa... ”

“Đáp ứng hắn a... ” Chỉ một câu nói nhưng lại dường như rút đi toàn thân sức lực, tử tước Thomas cắt đứt lão quản gia nói tiếp.

Vị dẫn đầu của gia tộc Leighton này hiểu rõ hơn ai hết, bên mình đã hoàn toàn bại, còn là bại một cách vô cùng khó coi.

Không kể tới việc cầm giữ con tin, sức mạnh của đối phương... hoàn toàn không phải là hiện tại gia tộc Leighton có thể ngạnh kháng, dù có dốc toàn bộ lực lượng cũng vô dụng.

“Gần phân nửa số lượng Ma Pháp Kỵ Sĩ đã bị tàn sát sạch sẽ, nhiều sản nghiệp và tài nguyên bị đả kích vô cùng nghiêm trọng, bây giờ duy trì lãnh địa vận hành cũng đã khá miễn cưỡng, nói gì tới việc báo thù. ” Tử tước Thomas cười khổ.

Thương đội vận chuyển hàng hóa, sản nghiệp trọng yếu, công tác tuần tra,... Tất cả đều cần phải có Ma Pháp Kỵ Sĩ trấn giữ mới có thể ổn định.

“Mời ngoại viện giúp đỡ là không thể nào khả thi! ” Ý nghĩ cầu viện rất nhanh bị bác bỏ.

Chỉ có chân chính đại quý tộc như Bá tước gia tộc xuất thủ, mới may ra có thể thành công.

Không nói giá cao là gia tộc Leighton chưa chắc có thể trả nổi, bá tước gia tộc cũng không thiếu tiền. Nghĩ một chút, thay vì phí sức giúp hắn trả thù, người ta có khi còn vui lòng đạp gia tộc Leighton một cái để bán nhân tình cho vị nam tước trẻ tuổi kia.

Chiêu mộ, hoặc kết giao một tên Ma Pháp Kỵ Sĩ thực lực mạnh mẽ lại rất có tiền đồ, so với một gia tộc Leighton bị đối phương dễ dàng đánh bại, chẳng phải càng có lời ư.

Giữa quý tộc, hầu hết giao tình gì chỉ là giá rẻ, chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng. Và vũ lực đảm bảo, chính là lợi ích cao nhất.

Quan trọng hơn,

“Nam tước Lawrence có vẻ như không có ý muốn làm hại Patrick, mọi chuyện... còn có thể dùng thương lượng để giải quyết. ”

“Tài sản bị tổn thất, theo thời gian từ từ vẫn có thể kiếm lại. Không cần thiết phải chân chính liều mạng a.”

Tử tước Thomas đang cố tự thuyết phục lấy chính mình, nếp nhăn trên khuôn mặt theo thời gian cũng có hơi giãn ra.

Thomas Leighton, chung quy vẫn là một quý tộc mẫu mực điển hình, lấy lợi ích làm đầu.

Cho nên cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn... thỏa hiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.