Chiến tranh, thực tế rất cần nhân lực.
Dùng sức một người đối kháng toàn bộ thế giới vốn là điều bất khả thi, đáng tiếc phải nói rằng dù trong cấp bậc siêu phàm đã tính đứng đầu, Alan vẫn còn xem như nhân loại.
Hắn phí hết tâm sức bày đủ chiêu trò, còn không phải là muốn thuận lợi mượn sức toàn bộ lực lượng quân sự của Nhật Bản.
“Ngươi vừa mới nói... cuộc chiến?” Trong tim Bakuga theo bản năng xuất hiện một trận sợ hãi.
“Thủ tướng các hạ, ngài chẳng lẽ không cảm thấy trường hợp chỉ tồn tại hai thế lực lớn lẫn nhau tranh đấu, là một việc vô cùng nguy hiểm sao? ” Câu chữ tràn đầy châm chọc.
Do không chịu chế ước, xung đột vũ trang thường xuyên chạm vào tức phát. Như năm đó Estonia, nếu không có Edelweiss nhúng tay, e rằng quốc gia nhỏ bé kia đã bị chiến cuộc cho san thành bình địa rồi.
Đến tận đây, vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, Tsukikage Bakuga đã hoàn toàn hiểu được ý định trong đầu Alan.
“Mục đích của ngươi, là thành lập một thế lực thống nhất sánh ngang Liên Minh? Điều này... ”
“Thật sự điên rồ! ” Bakuga bất ngờ lên giọng, che giấu đi hốt hoảng.
Phản Loạn Quân tuy mạnh nhưng vẫn phụ thuộc vào thế giới ngầm. Đồng Minh lẫn Liên Minh sẽ cho phép một tổ chức khác sánh ngang với bọn họ công khai thành lập sao? Tất nhiên là không thể nào.
Khoan đề cập Liên Minh, chỉ riêng vài cường quốc như Mỹ, Nga, và Trung Quốc nếu huy động toàn bộ lực lượng... e rằng một tân thế lực vừa xuất hiện thì sẽ lập tức bị phá hủy, cho dù bỏ thêm vài Khối Liên Hiệp Trung Đông nữa cũng là vô dụng.
Ngón tay nam tử trẻ tuổi mau chóng giơ cao.
Tách!
Sóng điện từ nhiễu động, lập tức thì màn ảnh TV ở chính giữa phòng sáng lên.
Chỉ vài phút sau,
“Làm sao có khả năng?!” Bakuga vô cùng khó tin nhìn về phía từng tin tức động trời hiện ra.
Liên Bang Nga, tổng thống bị ám sát, đảo chính đột nhiên diễn biến. Và trong thế giới siêu phàm, đảo chính hay biểu tình... chính là sử dụng bạo lực!
Nam Mỹ, Châu Phi, Tây Âu, Đông Á, chiến tranh giữa các nước nhỏ phụ thuộc Liên Minh và Đồng Minh bùng nổ, vẫn còn là cùng một lúc.
Toàn thế giới, nhất định sẽ phải đại loạn!
Dấu hiệu rõ ràng như vậy, không khác gì...
“Thế chiến III... ” Thủ tướng đại nhân âm thầm toát ra mồ hôi lạnh.
Và việc làm người sợ hãi nhất,
Thần Long Tự, đại diện của nền võ thuật siêu phàm trên thế giới, tuyên bố hủy bỏ giải đấu Chiến Thần, phong sơn ba mươi năm.
Rốt cuộc là thế nào làm được?
Nơi linh thiêng thần bí nhất, trong lịch sử vô số nhân vật nguy hiểm, kể cả Desperado đều bị vô tình trấn áp. Thế lực bất khả xâm phạm cường đại đến vậy...
“Ngươi... lại dám tấn công Thần Long Tự?!” Bakuga nuốt một ngụm nước bọt, run giọng hỏi thăm.
Đúng lúc này,
“Đâu chỉ tập kích, ta đã xác nhận, thần long tự thật sự là hoàn toàn bị hủy diệt, toàn bộ tăng lữ tại chùa... không sót một người nào. ”
Thanh âm trầm thấp vang lên, hai thân ảnh với nhiều nét tương tự bước vào gian phòng.
Phân Hội Trưởng Liên Minh tại Nhật Bản, Kurogane Itsuki, và đi cùng là trưởng tử Kurogane Ouma.
“Itsuki, xem ra Ouma đã thành công thuyết phục ngài rồi.” Alan thân mật vỗ vỗ vai vị hội trưởng lạnh lùng.
Bởi vì nếu không thể thuyết phục, Liệt Phong Kiếm Đế thật sự sẽ dự định động thủ, như trước kia Kurogane Genma từng đoạt lấy vị trí gia chủ mà cưỡng ép chính phụ thân mình Ryouma, người đã bị mất đi phần lớn sức mạnh xuống đài do bất đồng lý tưởng.
Những truyền thống của nhà Kurogane... theo một cách nào đó, vẫn khá đặc biệt.
“Ta chỉ là làm ra lựa chọn có lợi nhất, đơn giản thế thôi. ” Itsuki bình tĩnh hồi đáp.
“Ha ha, vô cùng hoan nghênh. ”
“Vậy lựa chọn của ngươi đây, thủ tướng Tsukikage?” Nét mặt nam tử biến trở về lạnh lùng.
Không khí ngưng kết.
Sau một hồi trầm mặc, Bakuga thở dài.
“Ngài rốt cuộc có kế hoạch gì, điện hạ. ” Câu này tương đương với đã đồng ý.
Người vẫn giữ im lặng Kazamatsuri Kouzou thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Guild of Magic Knight, hiệp hội ma pháp kỵ sĩ, cái tên này nghe thế nào?” Giọng nói nam tử trẻ tuổi chợt mang theo một tia vui vẻ.
Ngay lập tức, ánh mắt Bakuga và mọi người tại chỗ đều lóe lên tinh quang.
Thế lực mới thành lập, tập hợp toàn bộ quốc gia vùng Trung Đông, Nhật Bản... và khẳng định còn có nhiều nước khác nữa, bọn họ tin chắc bài tẩy của Alan sẽ không chỉ đơn giản như vậy.
“A, Đồng Minh, Liên Minh, và Hiệp Hội... ta cảm thấy còn thật phù hợp. ” Bakuga hiếm khi nịnh bợ một câu khiến Alan phải bật cười.
“Ngài thích thì tốt rồi. ”
Làm đại Boss sau màn, tuy nghe có vẻ uy phong nhưng thực chất vẫn xem như hành động trong bóng tối, che che giấu giấu, hậu hoạn vô cùng, nào bằng được việc trở thành chủ tịch đức cao vọng trọng của một hiệp hội sánh ngang hai thế lực lớn, thống lĩnh vô số quốc gia tới sảng khoái.
Lực ảnh hưởng căn bản khó mà so sánh, và Năng Lượng Vận Mệnh, tất nhiên tới sổ cũng nhiều hơn vô số lần.
Cho nên...
Thế giới này, Alan Vermillion ta muốn chiếm một phần ba!
Hắn không khách khí tiếp tục phân phó Bakuga.
“Hiện tại, ta hy vọng thủ tướng các hạ sẽ lên tiếng kêu gọi công chúng đồng ý việc lập tức thoát khỏi Liên Minh, tranh thủ được sự ủng hộ của các nước trong khu vực Châu Á. ”
“Đồng thời... dùng mọi biện pháp ngăn cản bọn họ tiếp viện cho hai thế lực lớn khi chiến tranh chính thức bùng phát. ”
Nếu cần thiết, sử dụng vũ lực đe dọa! Đây là ý tứ Alan muốn truyền đạt.
Và những điều trên, đã không còn đơn giản giống với thỉnh cầu, mà chính là mệnh lệnh!
“Tập đoàn Kazamatsuri, nhà Kurogane, Totokubara và nhiều gia tộc khác sẽ toàn lực ủng hộ ngươi. ”
“Ta chắc chắn cố hết sức. ” Bakuga nghiêm nghị cam đoan.
Nửa giờ sau,
Tuy đám người đã rời đi, nhưng vị thủ tướng Nhật Bản này vẫn đứng yên tại chỗ chưa nhúc nhích.
“Vận mệnh... thật sự khó đoán.” Hắn rốt cuộc không nhịn được tự giễu.
Đứng càng cao, mới càng khắc sâu nhận thức rõ vận mệnh vô thường, hoàn toàn không phải là một Blazer với chút năng lực tiên đoán có thể nắm trong tay.
“Alan Vermillion... trên đời này làm sao lại sinh ra kẻ đáng sợ đến vậy. ”
Giở trò lừa gạt tuyệt đối là chuyện cười. Bị tinh thần của ba tên Blazer, hai trong số đó vượt xa hạng A tập trung vào người, xuyên suốt cuộc đối thoại, hắn cảm thấy y hệt như ngồi lên bàn chông.
“Cũng may, lựa chọn chính xác. ” Lòng bàn tay hẵng còn run rẩy.
Hắn hiểu rất rõ, trường hợp mình từ chối, sáng sớm ngày mai truyền thông đảm bảo sẽ đưa một tin tức nóng hổi.
“Thủ tướng Tsukikage vì kế hoạch bị phá hủy, dưới sức ép từ dư luận mà lựa chọn tự sát!”
Biết được nhiều bí mật và kế hoạch trọng yếu của Alan, Bakuga đã sớm chẳng có lựa chọn khác.
Không gia nhập, đối mặt chỉ là một con đường chết!
Và sẽ chẳng ai đi quan tâm đến một kẻ thất bại. Thủ tướng kế nhiệm do nhà Kurogane đưa lên, khẳng định so với hắn nghe lời nhiều.
...
Rời khỏi nhà của Tsukikage, Alan ngửa mặt nhìn trời than nhẹ.
“Thời kỳ đóng vai thầy giáo, đùa giỡn cùng đám học sinh xem như chấm dứt. ”
Về việc phát động chiến tranh, hắn suy nghĩ vô cùng kỹ càng.
Khi Alan bước ra sân khấu ngoài sáng, sức mạnh của kẻ so với Bạo Quân Adam Goetia còn phải đáng sợ nhất định sẽ làm cho hai thế lực lớn kiêng kị.
Xác xuất dù thấp, nhưng vẫn có khả năng hai phe sẽ tạm thời bắt tay để mà trước hết tiêu diệt hắn.
Quá cường đại, đôi khi chính là một loại tội lỗi.
Alan không thể nào cứ ẩn giấu khiêm tốn làm người đi? Hắn chưa bao giờ quên, mục đích mà mình tới thế giới này, chính là để kiếm lấy Năng Lượng Vận Mệnh!
Vì vậy,
Ra tay trước chơi tàn phế địch nhân lại nói! Thần Long Tự, rồi đảo chính tại Nga, vẫn chỉ coi như khởi đầu thôi.
“Trật tự là được xây dựng dựa trên vũ lực đảm bảo. Thế nên muốn thiết lập lại sự cân bằng trên thế giới, thì chiến tranh... hoàn toàn không thể tránh khỏi. ”
Và ngọn lửa chiến loạn này, nên cháy rực rỡ thêm chút rồi.
...
Khu căn cứ tại Trung Đông,
Khôi Lỗi Vương Or-Gaule thời gian này trải qua thật thư thích, trời cao hoàng đế xa, không còn bị bắt buộc thành thật nghe theo mấy mệnh lệnh phiền phức từ Phản Loạn Quân.
Hắn thậm chí chiếm đoạt cả một toàn thành thị lớn xây dựng thành khu giải trí dành riêng cho chính mình, Orleus Land.
Và tất nhiên, vui chơi ở đây không phải là mấy trò lặt vặt giống với cưỡi tàu lượn.
Huynh đệ vì tranh giành miếng ăn mà vô tình chém giết.
Người yêu lẫn nhau phản bội.
Phụ tử giơ lên đao kiếm.
Bi kịch tại cái thành thị tội ác được mang tên Orleus Land này, hàng ngày hàng giờ đều đang xảy ra.
Việc khôi lỗi vương cần làm, chỉ là vận dụng năng lực khống chế mấy con búp bê, rồi tràn đầy hứng thú quan sát qua từng chiếc màn hình lớn.
“A ha ha, phải rồi! Phải nên như thế!” Một đám nhân vật trong lòng bàn tay hết khiêu vũ tới trình diễn, phát ra tiếng kêu thảm thiết là vui tai đến vậy.
Tuy vô cùng không ưa Wallenstein, nhưng Or-Gaule phải công nhận có một câu mà Độc Thủ Kiếm Sĩ nói rất đúng.
“Thế gian này đầy ắp những điều dối trá, duy nhất chỉ có sức mạnh mới là chân thật!”
Và thân phận Desperado của Khôi Lỗi Vương, chính là đảm bảo chân thật nhất.
Người bình thường? Blazer? Đồ chơi mà thôi, mỗi lần dùng còn phải rất cẩn thận, nếu không hư rất mau đó a.
Đang sung sướng quên cả trời đất, vài âm thanh điện tử nhảy lên.
“Tyrant?” Liếc nhìn sang thiết bị truyền tin, Or-Gaule sửng sốt.
Bạo quân trực tiếp liên lạc, không phải Wallenstein? Hắn do dự một hồi, rốt cuộc bĩu môi mở ra đối thoại.
Không đoàng hoàng làm việc thì được, người nhát gan như Khôi Lỗi Vương còn chưa dám trắng trợn trở mặt với vị thủ lĩnh thần bí và cường đại kia. Ít nhất, thời cơ là chưa tới.
“Or-Gaule... ”
Thanh âm nặng nề vang vọng trong phòng tối, gây cho lòng người vô tận áp lực.
...