- Tôi….tôi…tôi muốn uống nước.. – Chi lí nhí nói ra tiếng, mở to mắt đầy sợ hãi nhìn vào khoảng không đen đặc trước mắt.
Trong biệt thự này, chỉ có ánh trăng chiếu qua cửa sổ mới đem đến một chút
ánh sáng mờ nhạt trong đêm tối. Những khoảng không còn lại hầu như được
chiếm lấy bởi màn đêm, sự trống trải và đầy sợ hãi. Cô nhìn rất lâu về
phía trước, hình ảnh người đàn ông mặc bộ đồ vest dần hiện ra khiến cảm
giác sợ hãi trong cô cũng bớt dần. Thay vì một mình mò mẫm trong bóng
tối, có một người đứng cạnh bao giờ cũng an toàn hơn.
Cô xuống
lầu cũng vì nghe thấy những tiếng thì thầm rất nhỏ bên tai, chúng bảo cô phải đi xuống dưới phòng này. Chúng nhắc cô phải bước từng bước thật
nhẹ nhàng, không được gây ra tiếng động và tiến về căn phòng có khắc
hình rắn. Cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết cô cứ mơ màng đi như vậy cho đến khi tiếng nói của quản gia vang lên.
Quản gia vẫn đứng im tại chỗ đầy cung kính nhìn khuôn mặt cô gái trước mắt thay
đổi liên tục. Ông cũng không muốn giấu cô điều gì cả nhưng nếu nói ra
liệu cô có tin không ? Hay cô sẽ nghĩ rằng họ đang muốn giam giữ cô rồi
tìm cớ chạy trốn. Ông biết cô của bây giờ khác cô của trước kia nhưng
tính bảo thủ dù có qua bao kiếp vẫn mãi như cũ. Ông phải làm sao đây ?
Chi dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía quản gia. Từ lúc nhìn thấy cô, ông ấy
luôn dùng ánh mặt có chút gì đó nuối thương, đau xót mà nhìn cô. Chẳng
lẽ, họ tính làm điều gì xấu với cô và anh trai? Vừa nãy, cô đã lén lút
kiểm tra xem anh trai ở căn phòng nào nhưng cũng không hề thấy bóng
dáng. Họ đã làm gì với anh trai cô rồi ? Cô phải làm sao ?
--- ------- dải phân cách trời mau sáng --- ------ ----
Qua một đêm đầy nghi vấn, Chi bọc chặt mình trong tấm chăn bông rồi ngồi im ở góc phòng. Cô không hiểu tại sao bản thân lại có cảm giác quản gia
như đang dấu diếm mình điều gì. Có lẽ, cô hơi nhạy cảm một chút nhưng cô thấy bị đe dọa. Giống như, họ muốn nhốt cô lại và chia rẽ cô với anh
trai mình.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Chi ngẩng đầu nhìn về phía cửa với vẻ hoảng hốt. Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý.
Cạch…cạch…
Cửa gỗ bị đẩy ra mạnh mẽ, người đàn ông với bộ đồ đen lại xuất hiện một lần nữa. Anh ta vẫn giữ chiếc khăn bịt mặt và đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía Chi. Cô rụt người rồi cố hết sức lui dần về phía sau. Cô cảm thấy sợ
hãi anh ta – một người đàn ông mà cả cơ thể chỉ tỏa ra sự chết choc ngay từ lần đầu gặp mặt. Ấn tượng của cô đối với anh ta là một chuỗi những
hành động dứt khoát, không dư thừa và sự lạnh giá từ đôi mắt màu vàng.
Tất cả xoáy sâu vào từng tế bào cơ thể khiến cô run sợ kẻ đứng trước
mặt.
-Xin chào! Chúng ta lại gặp nhau. – giọng nói vang lên đầy từ tính – Hy vọng cô không ném tôi đến tầng mây nào đó.
-Tôi…anh trai tôi đâu ? – Chi gắng giữ cho giọng nói mình trở nên mạnh mẽ nhưng đôi vai run run lại đang tố cáo sự sợ hãi của cô.
-Anh trai cô…tôi đã có sự sắp xếp. – anh ta nói rồi khẽ nhìn về phía cô – Anh ta sẽ được bác sĩ của chúng tôi chăm sóc và trở thành một trong mười người đầu tiên dùng thử ống thanh trùng.
-CÁI GÌ?….anh chỉ nói rằng sẽ cứu chúng tôi với điều kiện tôi phải làm người ở cho anh…tại sao? .. tại sao lại thành thử nghiệm. Anh tôi không phải
là vật thí nghiệm của các người.. các người mau thả anh ý ra.. MAU THẢ
RA.! – Chi mất đi sự kiểm soát bản thân, cô trở nên dữ tợn rồi
lao đến trước mặt người đàn ông đối diện, siết chặt lấy cổ áo anh ta và
hét lên đầy tức giận.
-Cô – anh ta nói rồi dùng bàn tay rắn chắc giữ lấy hai cổ tay đầy mảnh mai của Chi – nên biết mình đang làm gì. Như lời đã hứa, tôi nói sẽ khôi phục tâm lý cho anh ta và bác sĩ của tôi đang làm điều đó.
-KHÔNG ! RÕ RÀNG CÁC NGƯỜI ĐANG THỬ NGHIỆM VÀ COI ANH TÔI LÀ CHUỘT BẠCH..LŨ
KHỐN KIẾP…BẤT NHÂN…ĐỒ KHỐN..TÔI PHẢI GIẾT CÁC NGƯỜI – Cô tuyệt
vọng gào lên. Cô biết mình nhỏ bé, sức lực của mình không thể đánh trả
được người đàn ông đối diện nhưng sự tức giận giờ đã lên đỉnh điểm. Anh
trai cô, người thân cuối cùng của cô..
-CHI ! – giọng người đàn ông trở nên giận dữ - Em hãy biết điều một chút. Tôi có thể nhịn một lần nhưng không có nghĩa
lần thứ hai cũng vậy. Nếu em mong muốn cuộc thí nghiệm thành công, hãy
im lặng và làm theo những gì tôi nói. Nếu không, đừng trách tôi không
cảnh báo trước.
Anh ta buông đôi tay mảnh mai đang cào
lên hai cánh tay của mình rồi lạnh lùng đẩy Chi ngã về giường. Cánh tay
bị cào rách do cử động mà máu chảy từng giọt rớt xuống drap giường trắng giống như bông hoa bỉ ngạn nở giữa trời tuyết. Anh ta nhìn lướt qua
người con gái đang nằm cuộn tròn trên giường mà nức nở rồi khẽ thở dài
quay đầu đi khỏi phòng. Có lẽ, cô vẫn chưa có khả năng hiểu những gì anh đang làm. Nhưng anh sẽ chờ, sẽ chờ cô quay trở lại … làm Nữ Thần của anh.