Ảo Giác

Chương 14: Chương 14




Kiều Triệt đút tay vào túi áo (Ka: hãy tưởng tượng anh ấy mặc áo khoát dài nha, thế mới đút tay đc, chứ mặc véc thì…) , tâm tình hiển nhiên cực kỳ vui vẻ: “Nếu Tứ ca làm việc dễ chịu như vậy, chúng tôi cũng sẽ chẳng phải dây dưa mãi thế này, đi thôi.”

Đoạn Hành không đáp lại y, mà trước hướng Kiều Tứ cúi người: “Tứ gia…”

Kiều Tứ ngược lại cũng không kích động, chỉ lặng ngồi, nói hắn không có tức giận, không bằng nói là hắn ngay cả khí nóng cũng không có.

“Tứ gia, tôi không muốn gạt ngài, những gì đã nói với ngài đều là thật lòng.”

Thanh niên nói một cách chân thành tha thiết, mà Kiều Tứ chỉ lộ vẻ bình thản lãnh đạm, con mắt không hề nhìn cậu, lỗ tai đương nhiên cũng như thế.

Kiều Triệt cười nói: “Đoạn Hành, cậu muốn lừa anh ta nữa, cũng không phải chốc lát nửa khắc là có thể lừa được. Không bằng trước mau chóng đem việc làm thỏa đáng, đêm dài lắm mộng, cậu cũng đừng khiến cho việc sắp thành lại hỏng.”

Thanh niên im lặng hai giây, sau đó nói: “Tứ gia, ngài nhất định phải chờ tôi trở về.”

Hai người kia đi suốt đêm, mang theo Kiều Bác cùng một nhóm người. Kiều Tứ ở lại trong phòng mình, bên ngoài có người trông nom, hắn hơi hơi có động tĩnh, thì sẽ có người bưng trà đưa nước đi vào.

Đến tình cảnh này rồi, sự đề phòng của bọn họ đối với hắn cũng không hề buông lơi nửa điểm, điều này với hắn cũng không hề bất ngờ. Hắn biết bọn họ cho dù đã đạt được mục đích, cũng sẽ không giống như những gì Kiều Triệt nói, trao đổi xong hắn sẽ được tự do…

Nhưng bọn người Kiều Triệt cũng sẽ không lập tức xử lí hắn, đối với việc có thể sống qua được đêm nay, hắn hoàn toàn không hề lo lắng.

Kiều Tứ uống thuốc xong, liền lên giường. Hắn đối với tất cả những chuyện này đều đã thành thói quen.

Tác dụng của thuốc khiến hắn sau khi uống xong, cuối cùng cũng ngủ được. Hắn ở trong mộng nhìn thấy Đoạn Hành, thanh niên từ ngoài cửa đi vào, chính là khẽ cười, ngồi xuống bên giường, sờ đầu hắn.

“Tôi trở về rồi, Tứ gia.”

“Chỉ tiếc là tôi lại phải đi.”

“…”

“Tôi vốn là luyến tiếc ngài.”

“…”

“Thế nhưng….”

“ẦM” một tiếng nổ vang lên, thanh niên chưa kịp nói xong với hắn, đã vụt tan biến.

Kiều Tứ mở mắt ra, cửa phòng đã mở rộng, bầu không khí bên ngoài hung hăng tiến vào gây cho hắn một tia rùng mình.

Nắm chặt chăn hắn mới ngồi dậy, nhìn kẻ phá cửa là vị khách không mời mà đến kia, đối phương bị mưa ướt đẫm người, tuy rằng hình dáng vẫn cao lớn tuấn mỹ, nhưng trên người đã có nhiều chỗ bị ô uế, gương mặt còn có vết máu, cực lộ vẻ thảm hại. Kiều Tứ không lên tiếng, chỉ dựa tại đầu giường nhìn người đến, đối phương từng ngụm từng ngụm thở phì phò, sắc mặt tái nhợt, nhất thời trong phòng chỉ có thanh âm thở dốc.

“Cậu ta đã chết!”

Kiều Tứ nhìn y.

“Đoạn Hành đã chết.”

Kiều Tứ chỉ lặng lẽ.

“Anh biết rồi?” Kiều Triệt dừng một chút, “Anh đã dự liệu trước?”

“…”

“Tin tức mà bọn người Nhậm Ninh Viễn có được, quả nhiên là từ chỗ của anh.”

“Anh đang thử thách chúng tôi….” Kiều Triệt ngừng một chút, lắc đầu, “Ha” một tiếng, “Không đúng, dù cho tôi không nói những lời kích động anh, kết quả cũng sẽ như cũ, đúng không?”

“…”

“Anh ngay từ đầu chính là lừa Đoạn Hành đi chịu chết, còn muốn kéo cả tôi vào nữa. Chỉ tiếc tôi mạng lớn.”

Kiều Tứ ngồi đó, tại trước nam nhân khuôn mặt đang dần dần vặn vẹo, không hề vui sướng, cũng không sợ hãi.

“Tôi không lường trước được, anh lại có thể liên thủ cùng Nhậm Ninh Viễn. Anh thực sự đều không phải là người không chấp chuyện vặt vãnh a…”

“Vì trả thù chúng tôi, anh không tiếc dẫn ngoại nhân tới diệt chúng tôi, anh đều không phải là điên rồi?”

Nam nhân ở trong chăn gầy gò tái nhợt, nhưng vẻ mặt lãnh tĩnh, không có nửa phần điên cuồng. Kiều Triệt trừng mắt nhìn hắn, dần dần, như là bắt đầu cười loạn, thanh âm kia nghe vừa quỷ dị, tại trong sự phẫn hận dĩ nhiên lại có không ít thống khoái.

“Tứ ca, xin anh đó.”

“Anh điên rồi,” Kiều Triệt lại giống như tán thưởng, lại dường như có chút run rẩy, thanh âm cũng ôn nhu hẳn, “Anh so với tôi còn điên hơn.” Một phen như vậy, Kiều Triệt ngược lại như là bình tĩnh, ở trong phòng đi đi lại lại, bỏ chiếc áo khoát đã ướt đẫm trên người ra, cho người đem khăn mặt cùng trà nóng đến, đem chính mình sưởi ấm, lúc này mới ngồi xuống bên giường Kiều Tứ.

“Tứ ca, anh không cảm thấy, lần này anh thắng rồi?”

Kiều Tứ cũng không nhìn y, chỉ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giống như thất thần.

“Không sai, tuy rằng tôi còn sống, thế nhưng Đoạn Hành đã chết, anh ít nhất cũng báo được một nửa mối hận. Anh rất vui, có đúng không?” Kiều Triệt nghỉ ngơi một lát, lại ôn nhu nói: “Anh biết không, Tứ ca, từ lúc tôi có thể nghe hiểu lời người khác nói, bọn họ liền bắt đầu dạy tôi, nhất định phải nghĩ ra biện pháp khiến anh thống khổ, càng đau càng tốt, có thể khiến anh đau khổ tột cùng thì càng tốt.”

“Mỗi lần nghĩ ra cách khiến anh cảm thấy đau đớn, tôi liền cao hứng. Tứ ca, tuy rằng tôi thực sự rất muốn số tiền kia, vô luận thế nào cũng phải từ trong miệng anh moi ra, nhưng Đoạn Hành lại thật tâm yêu anh.”

Kiều Tứ cuối cùng cũng quay đầu nhìn y, Kiều Triệt đã lau khô người, trên môi vì hàn lãnh mà sinh bạch sắc vẫn chưa tiêu biến hết, mà khi tầm mắt tương giao, y cũng mỉm cười một chút. Cứ thế không lâu sau, hình dạng chật vật thảm hại cùng căm phẫn mới vừa lúc nãy của y dĩ nhiên đã không còn, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Kiều Tứ tỏ vẻ thương hại. Mưu đồ cùng sự nguy hiểm cũng không hề làm y xấu xí chút nào. Chỉnh đốn lại tình trạng bản thân, tựa như dùng khăn lau đi khóe miệng cùng quần áo bị dính mỡ, dáng vẻ rất nhanh liền sạch sẽ lại đẹp mắt. Đây chính là phẩm chất riêng của người nhà họ Kiều. Bọn họ dù sao cũng là anh em.

Người em trai của hắn lại tự rót cho mình một tách trà nóng, uống xong cũng đỡ lạnh, sau đó mới đưa tay đút vào trong túi quần, ngồi tại mép giường, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Anh đã ngờ được, Đoạn Hành ngay từ đầu đã hợp tác với tôi. Chỉ có điều, mọi chuyện cũng không hoàn toàn như anh suy đoán. Chúng tôi đều có tính toán riêng. Mục đích của tôi, không cần phải nói, anh hiện tại đã biết rồi.”

“Về phần Đoạn Hành, cậu ta chỉ là muốn gây được sự chú ý của anh thôi.”

Đối với phản ứng hơi hơi nhíu mày của nam nhân, Kiều Triệt đáp lại bằng giọng nói ôn nhu xen lẫn thương hại: “Thế nào, điều này rất kỳ lạ sao?”

“…”

“Tứ ca, xem ra anh chính là không biết bản thân không coi ai ra gì, lại cũng rất bạc tình. Ánh mắt của anh là sinh ra tại trong bầu trời, từ trước tới giờ trong mắt anh cũng chỉ có mấy người là nguyện ý nhìn đến, những kẻ khác anh cũng chưa từng để ý đến. Mặc kệ bọn họ từng có công lao gì, đã từng có giao tình thế nào với anh, vừa quay đầu, anh liền ngay cả khuôn mặt bọn họ cũng không nhớ nổi.”

Kiều Tứ hồi tưởng lại những người bên cạnh mình. Chính là những thủ hạ tận tâm trung thành của hắn, nhưng tại trong hồi ức, thực sự là phần lớn không có khuôn mặt nào rõ ràng hết, chỉ còn lại một thứ khiến hắn có thể phân biệt, chính là tất cả những hài tử hắn đã từng yêu thương, …. Nhưng rốt cuộc hình dáng của chúng cũng rất mờ nhạt.

Kiều Tứ cố gắng suy nghĩ, hắn cũng không cảm thấy bản thân có tính cách lạnh lùng như thế, hắn muốn nhớ lại một chút gì đó để có thể phản biện lại, nhưng khi quay đầu lại ngẫm nghĩ mới phát hiện, có nhiều thủ hạ vì hắn mà đỡ đạn hộ, nhưng ngay cả tên những người đó hắn cũng chưa từng ghi nhớ.

“Thế nào? Tôi không nói sai chứ?” Kiều Triệt cười cười, “Đoạn Hành khi ấy cũng là một thứ đồ có giá trị. Nhưng lúc cậu ta không xuất hiện trước mặt anh, anh có lẽ cũng không nhớ rõ cậu ta sinh ra ở đâu.”

“Tôi bảo với cậu ta, tôi là người duy nhất trên đời này lấy được lòng anh. Phương pháp có thể khiến anh chú ý tới, chỉ có mình tôi biết, cậu ta nếu muốn tiếp cận anh, tôi có thể giúp cậu ta, nhưng thỉnh thoảng cậu ta phải giúp tôi một số chuyện nhỏ.”

“Cậu ta đương nhiên là đáp ứng, sau đó mọi thứ đều rất thuận lợi. Cậu ta rất nhanh liền trở thành đại hồng nhân bên cạnh anh, so với dự tính của tôi lại càng thêm thuận lợi. Theo ước định, cậu ta cũng cho tôi một chút tin tức tôi muốn.”

“Bất quá anh đừng hiểu lầm, những tinh tức tôi nhờ cậu ta dò hỏi, cũng không phải cái gì ghê gớm, thoạt nhìn chúng chỉ giúp tôi vớt được chút lợi nhuận mà thôi. Những thứ quan trọng, khi ấy cậu ta không hề đồng ý cho tôi biết.”

Kiều Triệt ngừng lại một chút, cười nói: “Chỉ có điều cậu ta lại không biết, tôi cũng có thể tìm chỗ khác để dò la tin tức, hơn nữa những gì cậu ta báo cho tôi, tôi cũng đều có thể biết tường tận. Cậu ta chỉ là cho tôi chiếc chìa khóa. Cho nên dựa vào những công lao ấy, tôi biến cậu ta trở thành người hợp tác với mình, cũng không tính lầm chứ? Anh cảm thấy thế nào?”

“Đương nhiên, rất nhanh cậu ta liền nghi ngờ tôi, khi đó tôi thực sự lo lắng, Kiều Triệt đưa ngón tay đặt ở trên quai hàm hắn, mỉm cười, y là một nam nhân lớn lên rất xinh đẹp, động tác vừa rồi cũng không lộ vẻ điệu bộ, “May là anh nghe lời, thực sự đem cậu ta cho tôi. Đến lúc ấy, tôi mới chính thức có cơ hội lôi kéo cậu ta.” (ka: Cái này…. Các nàng còn nhớ hok? Anh Kiều từng đem anh Đoạn đưa cho anh Triệt đó, hình như là ở chương 5 thì phải =’’=)

“Đây đều là nhờ phúc của anh đó, Tứ ca.” giọng nói của Kiều Triệt bất chợt liền trở nên khắc nghiệt: “Anh tự nhìn mình đi, quá nghi ngờ, thủ đoạn độc ác, hỉ nộ vô thường, ai có thể chịu nổi anh chứ? Cậu ta cân nhắc suy nghĩ cùng tôi hợp tác, đem anh từ vị trí cao kéo xuống, thực sự rất sáng suốt.”

“Tất nhiên, anh cũng đừng tưởng cậu ta đơn giản như vậy, cậu ta không ra sức giúp tôi bởi vì cậu ta có điều cố kỵ, với tính cách của anh, nếu như khi đó để anh phát hiện quan hệ của chúng tôi, anh liệu có thể tha cho cậu ta sao? Chẳng qua, tôi cũng không biết sau đó anh đã nói lời ngon ngọt gì với cậu ta, khiến cậu ta thiếu chút nữa là cải tà quy chính, thất bại trong gang tấc, điều này sao chấp nhận được?”

Kiều Triệt lại rót một tách trà, cười một cái: “Thật may là tôi đã khiến anh ra tay trước, cậu ta cuối cùng cũng không làm hỏng chuyện của tôi.”

Đối với vẻ mặt của nam nhân, Kiều Triệt cười nói: “Thế nào? Anh không nghĩ ra? Bằng không anh cho rằng, với bản lĩnh của tôi, cái đĩa tài liệu kia liệu có thể tới được tay anh không?” (Ka: đọc lại chương 10, Kiều Bác đem một đĩa tài liệu giao cho Kiều Tứ, trong cái đĩa có chứng cứ phản bội của anh Đoạn…)

Uống hai tách trà, hứng thú nói chuyện của Kiều Triệt tựa hồ cũng trôi qua, đưa tay nâng cằm Kiều Tứ, bóp lấy có chút lộ vẻ khinh miệt, sau đó mới nói: “Anh nói xem, anh đã đến tình cảnh này rồi, cậu ta sao lại còn đem địa bàn để đổi lấy anh. Anh thực sự đáng giá đến vậy sao? Ngay cả yêu cầu cài thiết bị theo dõi, cậu ta cũng đáp ứng.”

“Cậu ta vì muốn đem anh trở về, mà chịu làm nhiều chuyện như vậy, anh có phải cảm thấy rất vui? A, tôi đã quên nói, trong phòng ngủ của anh không có cài thiết bị theo dõi, như vậy chẳng phải là cậu ta đã rất tin tưởng anh sao? Có người chịu tốn tâm tư vì anh, anh chắc là rất cảm động chứ? Chỉ tiếc…” Kiều Triệt tấm tắc, lắc lắc đầu, “Cậu ta đã chết rồi.”

Trước khi đi, Kiều Triệt còn nói: “Tứ ca, anh thật đáng thương vì đời này chưa từng có người yêu. Duy nhất một người chịu làm người của anh, thì anh lại giết cậu ta.”

Kiều Tứ ngủ ở trên giường, trong phòng đã tắt đèn, hắn cứ thế mà chìm trong bóng tối.

Trước khi đi, Kiều Triệt còn nói: “Tứ ca, anh thật đáng thương vì đời này chưa từng có người yêu. Duy nhất một người chịu làm người của anh, thì anh lại giết cậu ta.”

Kiều Tứ ngủ ở trên giường, trong phòng đã tắt đèn, hắn cứ thế mà chìm trong bóng tối.

Hồi tưởng lại, Đoạn Hành là một đứa trẻ rất thông minh, lại hiểu biết.

Hắn thế nào cũng cảm thấy Đoạn Hành cùng những người đạt được thành công đều giống nhau, tư duy minh mẫn, mục đích rõ ràng, không uổng phí thời gian vào những người không có giá trị, cũng không hoang phi thời gian đi yêu thích những thứ vô nghĩa.

Gặp qua vô số người say mê Đoạn Hành, nhưng chưa từng thấy Đoạn Hành yêu. Hắn cảm thấy đứa trẻ này rất có tính tự chủ, là người không hề mong đợi vào tình cảm, cũng giống như hắn.

Bọn họ đều sống trong tỉnh táo, cũng đều có chiếc mặt nạ riêng.

Chỉ bất quá mặt nạ của Đoạn Hành là đóng phim, hắn là quyền thế. Quyền lực là thứ tốt nhất của hắn, cũng là vật trang trí quan trọng.

Cũng giống như những mĩ nhân kia sợ hãi khi phải tẩy đi lớp trang điểm dày đậm, hắn cũng không thể đặt xuống gánh nặng của mình.

Mặc dù đều biết, người kia thực sự yêu chính mình dù cho lớp trang điểm kia đã cạn kiệt, nhưng không ai dám mạo hiểm. Hắn, tại phía sau lớp trang điểm nồng đậm nhìn Đoạn Hành, chỉ cảm thấy như vậy mới tốt nhất, chỉ nên là mặt nạ.

Nhưng thực ra lại không phải vậy.

Lúc tỉnh lại, Kiều Tứ trong sự mơ hồ liền hoảng hốt khi thoáng cảm giác được có người đang chải tóc hắn, một chút lại một chút, rất ôn nhu, giống như thứ hắn đã rất quen thuộc, ngón tay của thanh niên.

“Tứ gia.”

Kiều Tứ chợt mở mắt ra, bóng người trong ảo mộng đã tiêu tan, đứng ở trên gối hắn lại là một con chim mắt xanh mỏ đỏ.

Con chim anh vũ cái gì cũng không biết, chỉ vui vẻ mà nói: “Tứ gia, Tứ gia.”

Kiều Tứ rời khỏi giường, súc miệng, rửa qua mặt, người hầu đến giúp hắn từ trên lầu xuống phía dưới, vì không còn Đoạn Hành, nên lúc di chuyển thực khó khăn, rốt cuộc là cả hai người đem hắn cả người lẫn ghế khiêng xuống dưới lầu.

Nhìn vào bữa sáng trên bàn, cũng đủ thấy Kiều Triệt không có dự định gây khó dễ cho hắn, hắn cũng tự nhiên bình thản mà chọn đồ ăn. Bất luận là lúc nào, đối với bản thân hắn luôn phải được những thứ tốt nhất, người đã chết hiển nhiên cũng không hề ảnh hưởng việc ăn uống của hắn.

Không bao lâu sau, liền nghe thấy tiếng Kiều Triệt xuống lầu.

Kiều Triệt đêm hôm qua khá tự nhiên mà ở chỗ này qua đêm, không có Đoạn Hành, không cần tiếp quản giấy tờ, Kiều Triệt cũng đã là chủ nhân của toàn bộ mọi thứ rồi.

Có điều hắn đối với chuyện này cũng không có cảm giác gì. Thủy chung, hắn ngay cả một chút biểu cảm tiếc hận cũng không có, lại càng không nói đến thương cảm.

Ăn phân nửa bát cháo, dĩ nhiên cũng không có nghe thấy Kiều Triệt châm biếm hắn, Kiều Tứ không khỏi dương mắt nhìn.

Kiều Triệt cũng đang ngồi đối diện nhìn hắn, ánh mắt mơ hồ giật mình. “Anh…”

“Sao?”

Kiều Triệt chỉ nhìn hắn giống như nhìn thấy quỷ, một lát sau mới nói: “Không có gì.”

Kiều Tứ theo thói quen cũ đến bên hồ hưởng thụ không khí trong lành mát mẻ, rốt cục từ trong nước nhìn thấy hình ảnh chính mình ngày hôm nay.

Khuôn mặt của hắn cũng coi như là trẻ tuổi, không có tí nếp nhăn nào hết, thế nhưng hai bên tóc đã bạc trắng toàn bộ.

Như vậy thực có chút quỷ dị, Kiều Tứ đối với bóng dáng nam nhân trong nước kia nhìn ngắm một hồi.

Hắn không nhận ra, trốn tránh, nhẫn nhịn, đã trở thành điều hắn vô pháp che giấu.

Kiều Tứ dùng ngón tay hơi run rẩy mà sờ soạng. Thanh niên chết, cũng giống như những sợi tóc đã bạc trắng trên đầu hắn.

Mấy ngày sau khi sự việc xảy ra, Kiều Triệt đối với hắn dĩ nhiên cũng không tệ lắm, cho hắn ăn những thứ hắn thích, cũng không hà khắc. Có lẽ là bên ngoài đang rất hỗn loạn, cần phải giải quyết, nhất thời sẽ không có tâm tình nhàn rỗi đến dằn vặt hắn.

Hiện tại hắn đã thành tù nhân của y, mà y lại dường như không biết phải nên xử lý hắn như thế nào.

Hôm nay Kiều Triệt trở về, tâm tình hình như không tệ, còn cho người đưa lên một đĩa thức ăn. Mở nắp ra, hương thơm nóng hổi bay tới, nhất thời khiến người ta phải say mê.

“Là thứ anh thích đó.”

Kiều Tứ hướng bên trong đĩa nhìn thoáng qua. Kiều Triệt đã kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm lấy bát đũa người hầu đưa tới, chờ người đem vài món đồ ăn lần lượt đưa ra.

“Đó là cua, anh quên sao?”

Trí nhớ của Kiều Tứ đâu có kém đến vậy, không lâu trước cũng đã một lần ăn tiệc cua, mà khi ấy người chuyên tâm bóc vỏ lấy thịt cua cho hắn, đã không còn trên đời này nữa. Hoài niệm, tựa như cũng chỉ là nháy mắt.

“Ăn a, thế nào lại không ăn, lẽ nào lại muốn tôi đút cho anh?”

Kiều Triệt tựa hồ có ý muốn mời hắn cùng ăn, thái độ không nói là ân cần, nhưng cũng không phải là hoạnh họe trêu đùa.

Kiều Tứ cầm đùa, nhịn không được mà hoài nghi đồ ăn đã bị hạ độc chưa. Bất quá hiện tại đã thế này rồi, bất chấp bên trong đĩa có là gì cũng vẫn phải ăn, cứ lo âu, chi bằng bình tĩnh hưởng thụ mỹ vị mới là tốt nhất.

Ăn xong, cái gì cũng không phát sinh, Kiều Tứ ngược lại có chút quái lạ. Người hầu đã chuyển bát đĩa đi, đem mặt bàn thu dọn sạch sẽ, lại đi tới đưa nước súc miệng, xong rồi mới hoàn toàn lui ra ngoài, ngay cả cửa cũng đóng lại.

Kiều Triệt đêm nay khá có hứng, uống một chút rượu, không tới nỗi say, chỉ là sắc mặt vốn trắng như tuyết có hơi chút ửng hồng, môi cũng đỏ bừng, đôi mắt thường lộ vẻ sầu buồn giờ lại càng thêm thâm u. Thấy Kiều Tứ nhìn mình, y liền mỉm cười.

Kiều Tứ trơ mắt nhìn người em trai hướng mình cúi người xuống, đưa hắn từ trên ghế ôm lấy, sau đó đặt tại trên giường.

Hắn bây giờ bởi vì gầy, sẽ không nặng, lại nửa tàn phế rồi, nằm ở đâu cũng chẳng khác gì bộ dạng nhân ngư.

Kiều Triệt nằm ở phía trên hắn, khiêu quai hàm hắn nhìn một hồi, khóe miệng cong lên, đưa tay trở về cởi cổ áo mình ra, một câu cũng chưa nói, nhưng ý đồ thì đã quá rõ ràng.

Loại chuyện này đã đều không phải là lần đầu tiên, Kiều Tứ không cảm thấy kinh ngạc, cho ăn no, cho sung túc, đương nhiên sẽ phải trả giá, đau khổ tất nhiên là phải ăn, những nơi chịu đau đớn, cơ bản là không quá mức đau. Thậm chí còn hơn là bị đánh đập tra tấn, chỉ có giao hợp thôi nói không chừng còn có chút dễ chịu.

Thế nhưng lúc hắn đưa tay kháng cự. Chân không thể di chuyển, nhưng công phu dùng tay của hắn thì vẫn còn, bị hóa giải hết hơn mười chiêu, Kiều Triệt cuối cùng cũng hung hăng đem hắn đặt tại trên giường, thuận thế mà cho hắn một cái bạt tai thật mạnh: “Anh làm sao?”

Trong lúc Kiều Triệt đi lấy đồ để đánh hắn, hắn liền thoát ra. Liền bị tát liên tục, hai tay bị trói chặt với nhau, sau khi bị thô bạo đánh xong, hắn vẫn không hề có ý thức thời an phận.

Việc này đã hoàn toàn chọc giận Kiều Triệt, cởi ra thắt lưng trên người y xuống, sau đó liền hướng hắn mà quất xuống.

Mỗi lần quất xuống vẫn là có chút nương tay, nam nhân dưới thân cuối cùng cũng không động đậy nữa. Kiều Triệt thở phì phò, đem dây thắt lưng ném ra xa, rồi tháo tay cho hắn. Nam nhân này quả nhiên không có bất kì động tác chống lại nào, Kiều Triệt rất thuận lợi cởi y phục hắn ra, trên quần áo cùng khăn trải giường đều loang lổ vết máu, mà hắn cũng không kêu đau, chỉ từ trong huyết nhục mà thoáng chút run rẩy, thở gấp.

Kiều Triệt tách chân hắn ra, đưa ngón tay xuyên vào trong, mang theo chút ý tứ hung ác, thế cho nên thân thể yếu ớt kia cũng không chút nào buông lỏng. “Anh tiết kiệm chút khí lực đi, nói không chừng còn có thể chịu ít đau khổ hơn đấy,” Kiều Triệt lại dùng lực nhét thêm một ngón tay vào nữa, “Điểm ấy đạo lý lẽ nào anh còn không rõ? Thế nào lúc này lại nhìn không ra chứ?”

Tính cách của Kiều Tứ đều không phải là loại dễ dàng tự mình chuốc lấy đau khổ, khi quan trọng thì thái độ của hắn vô cùng mềm mỏng, cốt cũng chỉ là để bảo vệ mình. Nếu như hắn phải thường xuyên làm như vậy, biết không có phần thắng thì đương nhiên sẽ nhận ra rằng, có phản kháng cũng là vô dụng, mà hiện tại nếu được thì sẽ là một trận tình ái không tệ, nói thế nào thì so với việc cả khuôn mặt đầy máu vẫn là tốt hơn hẳn.

Hành động khác thường mù quáng này của hắn khiến Kiều Triệt nhất thời khó mà tiêu tan cơn giận.

“Cũng không phải là chưa từng cứng rắn với anh, lúc này lại giả bộ trinh tiết, là có ý gì? Anh đều không phải là uống nhầm thuốc rồi?”

Bờ ngực nam nhân lên xuống phập phồng, chỉ có hô hấp, không một tiếng động.

Kiều Triệt nhìn máu dính trên hắn, mái tóc bạc trắng rực rỡ, qua một lúc sau mới cực độ tức giận mà nói: “Anh đừng có nực cười như vậy được không? Chẳng phải là nên vì cậu ta mà túc trực bên linh cữu sao? Anh tính toán gì chứ, nói, anh tính cái gì? Cậu ta không mạnh như tôi, không thông minh như tôi, cũng chẳng có bản lĩnh mà tôi có! Chết là chết, có gì mà kỳ lạ chứ?”

Xong, hiển nhiên vẫn không nhận được lời đáp lại, Kiều Triệt cắn chặt răng, nhìn hắn một hồi, tại trong lúc hít thở ngập ngừng, đầu liền chôn tại trong cổ hắn. “Tứ ca, anh trước đã từng nói, anh làm chuyện gì cho tới bây giờ cũng không hề hối hận, tôi cũng vậy.”

Kiều Tứ không chút động tĩnh.

“Hồi ấy đối với tôi như thế, anh cũng chưa bao giờ hối hận. Mà lần này, anh cũng nên vậy đi.”

Quả thực, hắn đã sớm vứt bỏ loại tình cảm “hối hận” này. Bởi trong cuộc đời, từ lớn, từ nhỏ, nhất định sẽ có vô số lúc sai lầm. Sai thì cũng đã sai, thời gian không thể quay trở lại, đau đến trăm lần cũng vô dụng thôi, hà tất phải làm tổn thương cõi lòng.

Chỉ hận là không thể tự mình chối bỏ điều ấy ngay từ đầu, chỉ biết kẻ khác mềm yếu. Mà hắn lựa chọn làm kẻ cường giả.

Chẳng qua hiện tại hắn đã nhiều tuổi rồi, không còn mạnh như cũ nữa. Không có anh hùng nào mà vĩnh viễn không già nua đi.

Kiều Tứ lần dưỡng thương này mất khá nhiều thời gian mới tốt lên. Trong thời gian này Kiều Triệt không hề ngược đãi hắn, nhưng về mặt bản chất thì vẫn không hề khiêm nhường. Đã có kinh nghiệm từ lần trước, Kiều Triệt hiện tại mỗi lần đều đem hắn trói chặt, khi đã không còn đường giãy dụa nữa, hai người đều cũng bớt đi được khá nhiều phiền phức.

Kiều Tứ khi còn trẻ quan hệ qua lại với Kiều Triệt, chính là luôn phải lén lút đề phòng, hao tổn tâm tư để dối trên lừa dưới.

Suy cho cùng bọn họ cũng là anh em, mà người cha vẫn còn đang sống, sao có thể cho phép loại chuyện trái với luân thường đạo lý này, một ngày bị vạch trần, cho dù là con ruột, thì nhất định phải loại bỏ một người, mà người đó tự nhiên sẽ không phải Kiều Tứ.

Bởi vậy mọi hành vi của hai người đều rất cố kỵ, ngoại trừ lần cường bạo kia ra (Ka: bạn Tứ rape bạn Triệt), bọn họ hồi ấy ngây thơ trong sáng không khác chi học sinh tiểu học, mà bây giờ Kiều Triệt ra tay với hắn, lại trắng trợn không chút kiêng nể.

Cho rù không rêu rao ra ngoài, nhưng đến mức độ này, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được chỗ không thích hợp. Trên đời này không có bức tường nào có thể ngăn được gió, chuyện xấu dễ lan xa, lời đồn đại cũng dần dần nổi lên.

Chuyện anh em tranh đấu vốn là chuyện riêng của gia đình, người dưới chỉ cần đứng một bên là được, ai thắng thì làm vua, cho dù có giết chóc cũng chẳng có bao nhiêu dị nghị. Nhưng chuyện anh em loạn luân, đối với đa số người mà nói chính là rất kinh tởm, nhất định sẽ không chịu đứng ngoài cuộc.

Một số vị nguyên lão có vai vế cao hiển nhiên là không nuốt nổi vụ bê bối này, run rẩy mà triệu tập hội nghị “giáo huấn” Kiều Triệt, để ràng buộc y, tại trong bầu không khí căng thẳng. Kiều Triệt đáp trả bằng cách giết hết những người đó.

Cứ như vậy, không còn ai dám nói với y nửa chữ “không”, nhưng đối với cá nhân thì lại là một chuyện khác.

Trong thời gian ngắn bang phái đã phải trải qua không ít rối loạn, Dung gia gây áp lực chỉ có tăng mà không có giảm, Đoạn Hành vừa chết lại càng họa vô đơn chí. (gặp nạn liên tiếp)

Kiều Triệt lại không nửa phần trấn an bề dưới, ngược lại còn trắng trợn cướp đoạt, hành vi còn hơn cả lúc Kiều Tứ nắm quyền, cực kỳ tàn nhẫn. Với tình hình trong bang hiển nhiên có thể thấy rõ là không thể đi theo phương hướng phát triển, ngay cả Kiều Tứ cũng mở miệng nhắc nhở y: “Cậu như vậy không thể phục chúng.”

Kiều Triệt cười nói: “Người còn sống nhất định phải mưu cầu hưởng lạc. Kẻ khác sợ tôi, nghe lời tôi là được, có phục tôi hay không, thì liên can gì đến tôi chứ?”

“Được rồi, chắc không phải anh cho rằng, tôi thay anh ngồi lên vị trí này, thì có nghĩa vụ đem bang phái lớn mạnh thêm đó chứ?”

“…”

“Những gì lão nhân chết tiệt kia lưu lại, anh nghĩ rằng tôi có bao nhiêu yêu thích? Tôi sẽ trông coi nó sao?” (Ka: “lão nhân chết tiệt” mà bạn Triệt gọi, chính là ông bố của 2 bạn ấy đấy)

“…”

“Có điều anh cứ yên tâm. Lúc tôi phải đi, sẽ đem anh theo cùng,” Thấy hắn không nói lời nào, Kiều Triệt cười cười, “Bất luận là nói thế nào, anh vẫn còn có một số tiền lớn a.”

Kiều Triệt càng ngày càng bận, nhìn điệu bộ của y, thực sự là muốn vét toàn bộ những gì Kiều gia có. Kiều gia lại thế nào sa sút, căn cơ vốn là ở đây, sản nghiệp rất nhiều, hơn nữa không thể cướp đoạt quá lộ liễu, nhưng cũng đủ để y vơ vét cả một thời gian.

Bị cướp đoạt như vậy, Kiều gia suy tàn là chuyện có thể thấy được. Kiều Tứ đối với tình trạng này, không thể nói là quá bất ngờ.

Dù sao khi ấy hắn liên thủ với Nhậm Ninh Viễn đến đối phó với chính em trai của mình cùng Đoạn Hành, chẳng khác nào dẫn sói vào nhà, sớm đã định bụng cắt thịt dâng cho sói. Hắn tuy có trách nhiệm, chỉ là nghĩ không ra đối mặt với tình hình hỗn loạn này, Kiều Triệt không những ngay cả một chút ý muốn phòng thủ cũng không có, còn dứt khoát tự mình trước đóng cửa, sau cướp sạch, sức phá hoại của kẻ bên trong còn lợi hại hơn so với kẻ địch bên ngoài, ngay cả Kiều Tứ cũng trở tay không kịp.

Với tình thế này, đã hoàn toàn vô lực xoay chuyển. Đối với Kiều Tứ mà nói, chuyện này còn gay go, khác xa so với chuyện bang phái đổi chủ. Đồ vật bị người ta cướp đi toàn bộ, cùng bị người ta một cước đạp vỡ, cảm thụ dẫu sao cũng khác biệt.

Kiều Triệt vốn không chịu trách nhiệm về Kiều gia, chỉ cần nửa đời sau trải qua sung túc giàu có cũng đã hài lòng. Nhưng hắn thì lại khác. Hắn mặc kệ trong căn nhà này hắn có địa vị hay không, thì cũng vẫn là chủ của cái nhà này.

Mỗi ngày nhìn sản nghiệp mà tổ tông để lại từ từ sụp đổ, tương lai sẽ hóa thành hư ảo, những người bề dưới kẻ thì chết, người thì phân tán, ở lại chống đỡ cũng không có lối thoát, bản thân lại thành bộ dạng này, cũng không còn rõ tư vị thế nào nữa.

Hắn cũng mới hơn ba chục tuổi, nhưng cuối cùng lại cảm thấy như đã đi hết một vòng đời rồi.

Kiều Triệt trở về càng ngày càng ít, lúc ở nhà cũng ngày ít đi, thường thường nằm xuống là ngủ, không có dư sức để dày vò hắn. May mắn được ban tặng trận bận bịu này, Kiều Tứ sống cũng dễ dàng hơn chút, ít nhất cũng khỏi bị ngày ngày cường bạo.

Hắn vốn dĩ là người kiên cường, nhưng kiểu giam cầm cùng chà đạp này ít nhiều vẫn sẽ để lại vết tích trong người hắn. Ngoài trừ mái tóc đã bạc trắng ra, hắn thoạt nhìn so với trước kia già đi hẳn.

Đoạn Hành chết, gia nghiệp suy bại, hắn lúc này vẫn thường tỉnh giấc giữa đêm, sau đó lại suy nghĩ, khó có thể đi vào giấc ngủ.

Mà Kiều Triệt vì bận rộn mà phải mệt nhọc, tâm tình hiển nhiên lại là vui vẻ.

“Chờ vụ làm ăn này xong xuôi, tôi sẽ rời khỏi nơi chết tiệt này,” y đối với nam nhân trên xe lăn nói, “chỉ hai ngày nữa thôi.”

Kiều Tứ vốn là ngồi trên xe lăn lộ vẻ bất mãn, hoàn toàn thờ ơ, nhưng nghe y nói xong, không khỏi mở to mắt, nhíu mày nói: “Hai ngày? Bọn họ đi đàm phán với Dung gia, sao có thể nhanh chóng trở về như vậy?”

Kiều Triệt cười: “Tất nhiên không nhanh vậy rồi. Có điều, ai nói tôi phải đợi bọn họ trở về?”

Kiều Tứ sợ run, một lát mới nói: “Những huynh đệ ấy dẫu sao cũng từng bán mạng cho cậu. Cậu không thể làm thế đối với bọn họ.”

Nhóm người kia đã phải vì Kiều Triệt mà dốc sức hết mình, rất tin tưởng y, thế nhưng Kiều Triệt đã hứa với bọn họ, cư nhiên cũng chỉ là một lời nói dối.

Tuy hắn bạc tình, dù sao cũng có nghĩa, không quan tâm đến chuyện của bọn thuộc hạ, nhưng chí ít cũng đảm bảo cho bọn có cơm mà ăn, mặc dù không nhớ được những thủ hạ đã vì hắn mà mất mạng, nhưng mỗi người hắn đều thu xếp cho một số tiền, thân nhân trong nhà đều được bang phái chăm sóc. Mà Kiều Triệt ngay cả điểm ôn nhu yêu ớt này của hắn cũng không có nổi.

“Cậu nên cho đám huynh đệ một con đường sống, ít nhất cũng đừng nên đem bọn họ vứt đi như vậy.”

“Tứ ca, mang lòng dạ đàn bà đều không phải chuyện tốt,” Kiều Triệt thái độ vẫn không thay đổi, chỉ cười cười, “Tôi giúp bọn chúng thì có lợi ích gì?”

Kiều Tứ nhìn y, nhớ tới trước đây bản thân cuồng dại si mê mà suýt làm những chuyện ngốc ngếch, hắn trước là thế, đến giờ vẫn vậy, không thể nào hiểu nổi Kiều Triệt mong muốn thứ gì. Thế nhưng mọi thứ khi còn trẻ, chung quy đều đã khác xa hiện tại.

“Hai ngày này tôi muốn đi ra ngoài làm việc,” Kiều Triệt cúi người, nắm tay chỉ vào chóp mũi hắn, “Anh đừng nên làm việc gì ngốc ngếch, bằng không anh sẽ phải chịu đủ.”

Kiều Tứ im lặng không nói, chỉ mặc cho Kiều Triệt đánh giá khả năng “việc ngốc” mà hắn có thể làm được.

Nhìn nhau một lúc, Kiều Triệt nói: “Anh chờ tôi trở về là được.”

Gương mặt nam nhân dựa vào rất gần, hơi thở phả tại trên mặt hắn, chỉ trong nhất khắc như vậy, Kiều Tứ gần như tưởng rằng y đang muốn hôn hắn.

Lúc môi chỉ còn cách một khoảng rất ngắn, Kiều Triệt đột nhiên đứng thẳng dậy, nắm lấy cằm hắn: “Đem quần áo cởi ra.”

Kiều Tứ không hề động đậy, Kiều Triệt lại cười: “Anh sao lại vẫn cứ không hiểu cái gì gọi là thức thời hả?”

Sau đó liền đem dây thừng đến, tại khi Kiều Tứ không chịu nghe lời liền đưa hắn buộc chặt lại, chân không cần phải buộc, nhưng vì để tạo thành tư thế, chính là phải tách ra rồi cố định lại, vậy nên hắn liền bị buộc phải tạo thành kiểu dáng mặc người khác hưởng dụng.

Lúc tay dò xét vào trong quần, Kiều Tứ hơi chút cự tuyệt, trên gương mặt lập tức bị trúng một cái bạt tai không nặng không nhẹ.

“Đã đến lúc này rồi,” Kiều Triệt một tay vuốt ve hắn, khóe miệng câu lên, “Anh nên tự lo lấy thân mình.”

Đêm nay gặp phải sự chống cự so với trước kia yếu ớt hơn chút, cảm giác cưỡng bức hoan ái cũng không tệ, Kiều Triệt rất hài lòng.

Kiều Tứ giờ đã nửa tàn phế, bị mình độc chiếm, trước kia những người bên cạnh hắn một là chết, hoặc là phân tán, những thứ trong tay đều đã mất, người cũng đã già, nhìn qua có chút không thể dùng.

Kiều Triệt trước đây luôn phải đề phòng hắn, coi chừng hắn sẽ giống như rắn độc ngủ đông, đột nhiên thức tỉnh mà đả thương người. Y cũng đã chờ được thời cơ, tàn nhẫn ra tay khiến bọn họ bất ngờ thua không kịp phòng ngự.

Chỉ bất qua sau lần đó, nọc độc của hắn tựa như đã không còn, toàn bộ sự độc ác cùng thâm hiểm còn sót lại đều đã bị hắn dùng để cắn trả trên người thanh niên, cậu vì vậy mà rời xa hắn.

Người ngay từ đầu đã vùng vẫy đấu tranh một cách vô nghĩa, thì giờ mới chính thức lộ vẻ yếu ớt, Kiều Triệt hiểu rõ đạo lý này.

Kiều Tứ bị làm nhục bằng mọi cách vẫn có thể ung dung bình thản, là điều y sợ hãi nhất. Nhưng khi phản kháng một cách uổng phí, Kiều Tứ lại mở miệng chống đối y, ngược lại khiến y an tâm hẳn.

Kiều Triệt cảm thấy, người anh trai này của y hiện giờ đã chỉ là một người bình thường, trong lúc mất đi địa vị rồi đến ý chí chiến đấu, chẳng phải làm gì xa xôi, chỉ cần thêm chút thời gian, cuối cùng một chút thú tính cũng sẽ tan biến trong người hắn.

Trước khi Kiều Triệt đi, đã sai người đưa lên món điểm tâm ngọt cho Kiều Tứ, bên trong như cũ sẽ bỏ vào một ít gia vị khiến cơ thể thả lỏng, tinh thần tê liệt, lại dặn dò người hầu phải đặc biệt chiều theo ý hắn, muốn gì thì cấp cho, không được làm hắn mất hứng. (Ka: ha ha! Bạn Triệt có tiến bộ hơn đấy!)

Tối hôm qua vừa mới hung hăng dày vò hắn, hôm nay đã muốn đưa cho chút ngon ngọt, để hắn khỏi phải căng thẳng.

Quất xuống một roi lại vỗ về an ủi, đây vốn là nền tảng để “dạy dỗ”.

Kiều Triệt sau khi rời khỏi, Kiều Tứ cũng không sinh sự nhiều, chỉ vì miệng rất khô, muốn ăn chút quả dương mai, nhưng trong nhà lại không có, đi phòng bếp tìm, nhưng không tìm thấy, rất bực tức, nhưng sau đó lại thẫn thờ, trở lại phòng nghỉ ngơi.

Hắn hành động so với trước đây càng thêm bảo thủ, ở trên tấm thảm trước cửa sổ mà phơi nắng, dần dần liền buồn ngủ.

Nhưng hắn không hề thực sự ngủ, ngược lại bên trong nhà đều rất an tĩnh. Kiều Tứ giống như tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn lên trên, sau đó đẩy xe lăn đi tới cửa.

Phía bên ngoài cũng vang lên tiếng bước chân, Kiều Tứ dừng lại, nhìn cánh cửa mở ra.

“Tứ gia.”

Người vừa đến cùng hắn đối mặt, thấy rõ diện mạo của hắn, như là có chút giật mình, mà người đến này trên khuôn mặt cũng lộ vẻ tang thương, đầu tóc cũng không nghiêm chỉnh như trước. Xuất hiện vài sợi tóc hoa râm không thể giấu.

Kiều Tứ không khỏi thở dài: “Anh có thể thoát chết cũng không dễ dàng gì, cần gì phải tự mình trở về.”

Nam nhân khom lưng nói: “Người khác làm việc tôi không an tâm. Tôi là muốn hầu hạ Tứ gia.”

Quả thực Kiều Bác đối với hắn rất trung thành, chưa từng “hai lòng”. Kiều Bác có tư cách là thủ hạ của hắn, chịu sự sai khiến của hắn, nghe hắn sai bảo, nhưng lại có chỗ, vượt quá mức mà nói, lại giống như bậc cha chú luôn che chở cho.

Kiều Bác vài chục năm trước là một thanh niên, lúc còn trẻ cũng đã sớm trở thành một ông bố, nhưng tại trong một xã hội hỗn loạn, đứa con đã không thể nuôi thành lớn. Nếu có thể sống đến bên giờ, cũng chỉ nhỏ hơn Kiều Tứ một chút.

Kiều Tứ từ lúc bảy, tám tuổi thì đều do Kiều Bác bên cạnh chăm sóc, Kiều Bác đối với vị tiểu thiếu gia này, nói trung thành, không bằng nói là sự quý trong của một trưởng giả đối với một đứa trẻ, dù không nói ra nhưng vẫn rõ ràng. (ka: Câu này chém gióa đó!)

Tình cảm như vậy mới chịu đựng được thử thách. Hơn nữa lúc khó khăn, Kiều Bác cũng không ruồng bỏ hắn, mà hắn cũng chỉ còn lại mình Kiều Bác.

Kiều Bác đưa hắn ra ngoài, không có gặp cứ trở ngại nào, mọi người trong phòng đều đã ngủ. Bọn họ vừa mới dùng cơm không lâu sau, cũng không cảm thấy được trong cơm có thứ gì khác lạ.

Loại thuốc an thần dùng để trộn lẫn vào trong thức ăn Kiều Tứ, ngay từ đầu đã bị hắn phát hiện rồi đổi đi, hiện giờ mới dùng tới. Hắn vốn rất hay dùng dược, muốn đổi lại dạng thuốc giống nhau cũng không khó, với lại đầu bếp cũng không cẩn thận khi đem thuốc an thần cùng nhân sâm dạng viên để cùng một chỗ bảo quản.

Có hắn ở bên trong phối hợp, lại có điều kiện thuận lợi. Kiều Bác chính là cỏ thể tìm được người giúp đỡ.

Bọn họ ở trên xe tiếp ứng, có được những thì cần thiết, thì lại đổi xe một lần.

Đến đêm hôm sau, thì hắn đã trên tàu ra biển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.