Ảo Giác

Chương 15: Chương 15




Kiều Tứ ngồi ở trên thuyền, gió biển mang theo mùi vị mặn chát khiến hắn hơi chút thanh tỉnh, cũng cảm thấy hiu quạnh. Hắn phải rời khỏi nơi mình sinh ra, đem toàn bộ những gì mình có lưu lại nơi đấy, mà tự mình đi tới một vùng đất mới.

Rời bỏ những thứ ấy tuyệt nhiên lại không chút lưu luyến, , mà bắt đầu lại lần nữa cũng không mấy khiến người ta phải xúc động.

Hắn thậm chí cũng không có khát khao trong lòng.

Quá khứ đều ở phía sau, phía trước chỉ có tương lại mịt mù.

“Tứ gia, ở trên gió lớn, nên sớm chút đi nghỉ ngơi.”

“Ừ.”

Kiều Bác cùng một kẻ khác đỡ hắn đi xuống khoang thuyền. Dù sao cũng vẫn khó chịu, đệm giường cũng không có thoải mái, nhưng hắn đã bôn ba nửa ngày trời, cũng tương đối mệt mỏi. Tại trên giường nghiêng bên này nghiêng bên nọ, rốt cuộc cũng mê man ngủ.

Hắn đi lại bất tiện, cơ thể lại hư nhược, thường ho khan. Kiều Bác cũng không dám dời khỏi, chỉ đem ghế ngồi xuống, ở bên cạnh mà dựa vào ngủ, đề phòng hắn đau đầu muốn uống nước.

Không biết ngủ đến bao lâu, mơ hồ cảm giác được mình đang ngủ, mà đồng thời cũng lờ mờ nghe thấy âm thanh ầm ĩ, sau đó là một tiếng nổ làm cho triệt để tỉnh lại.

Nghe thấy phía trên huyên náo, Kiều Tứ khoát áo ngồi dậy, chú tớ hai người ngồi đối diện mà nghe, Kiều Bác lấy ra khẩu súng để ở dưới gối cất vào trong người, nói: “Tứ gia, tôi đi xem trước.”

Kiều Bác đi rồi cũng không xuống nữa, Kiều Tứ nghi ngờ sự tình không ổn, đây dù sao cũng không phải thuyền lớn, một khi bên ngoài xảy ra chuyện, với kết cấu khoang thuyền như thế này, muốn bắt hắn, cũng chẳng khác gì bắt con ba ba, không có lấy một đường trốn thoát.

Ngay sau đó hai tên nam nhân to lớn tiến vào, lúc đưa hắn từ trên chiếc giường đi lên, hắn cũng gần như là thúc thủ chịu trói. Y phục trên người bọn họ hắn cũng nhận ra được, bất luận thế nào thì những kẻ ngoài kia cũng là người trong nhà, còn hơn là cá chết lưới rách (ý chỉ hai bên cũng tranh đấu đều bị tận diệt), luôn là giải pháp tốt hơn.

Trên boong tàu đã có không ít người, sắc trời còn chưa sáng rõ, nhìn có chút mờ ảo, nhưng Kiều Tứ liếc mắt một cái liền nhận ra bóng dáng cao to hung ác tàn nhẫn kia.

Không biết thế nào lại bị bọn họ đuổi theo, lúc lên thuyền chắc là chưa lâu, nhưng thương vong thì không hề ít. Kiều Tứ được đặt lên xe lăn, không khỏi giương mắt nhìn người em trai của mình: “Kiều Triệt, tôi cậu cùng là anh em, cậu cần gì phải bức tôi đến bước đường này?”

Lần này hắn rời đi, kỳ thực chính là chịu thua mà buông tay, không bao giờ có ý quay trở lại nữa. Huống hồ Kiều Triệt cũng sẽ ly khai, dù rằng lo sợ sau này sẽ bị trả thù, hai người cũng đâu nhất định phải chạm mặt nhau, căn bản không cần phải đuổi cùng giết tận như vậy.

Kiều Triệt sắc mặt thanh bạch, lại có chút vặn vẹo, xem ra một mạch đi truy sát vốn cũng tức giận không nhỏ, song vẫn cười nói: “Tứ ca, số tiền kia anh còn chưa để lại, tôi sao có thể thả cho anh đi được?”

Kiều Tứ nhìn y một lúc, thở hắt ra: “Số tiền kia vốn không hề còn.”

Kiều Triệt nhìn hắn.

“Có giữ tôi lại cũng vô ích, thả tôi, tôi cũng không có vốn để đối đầu cùng cậu. Như vậy, có thể để chúng tôi đi được chưa?”

Kiều Triệt nhìn thẳng vào hắn, qua một hồi mới nói: “Nếu đã vô dụng rồi, không bằng tôi giết anh ngay tại đây.”

Bốn phía lập tức yên tĩnh, Kiều Triệt giơ tay lên, nòng súng không chút lưu tình mà nhắm thẳng vào mi tâm của hắn. Trong sự lặng im đầy căng thẳng, không hề có tiếng súng, chỉ là giọng nói âm trầm của Kiều Triệt: “Anh rốt cuộc có nói hay không?”

“Kiều Triệt, cậu biết tôi không hề nói dối.”

“Anh muốn chết sao? Hả?”

Kiều Tứ khẽ nhíu mày, khép miệng, không muốn nhiều lời với y.

Một người bị đẩy ra, Kiều Triệt đưa tay nắm lấy cổ áo của người đó, đem người đó kéo đến trước mặt Kiều Tứ.

Nam nhân thất tha thất thểu, trong mắt tồn tại tơ máu, trên mặt cũng có không ít nếp nhăn, lộ vẻ già yếu cùng chật vật. Kiều Triệt nở nụ cười, đem nòng súng nhét vào trong miệng người nọ.

Nam nhân đầu đầy mồ hôi, Kiều Tứ lập tức mở miệng: “Kiều Triệt, cậu đừng có làm loạn.”

“Tôi làm loạn hay không làm loạn, đều phụ thuộc vào anh.”

Kiều Tứ trên mặt đã biến sắc, mãi sau mới nói: “Đúng, vừa nãy là gạt cậu. Số tiền kia vẫn còn, tôi sẽ đưa cho cậu.”

“Thật không?”

“Cậu thả anh ta ra trước. Rồi để anh ta đi.”

Kiều Triệt “A” một tiếng: “Anh lại dám đưa điều kiện với tôi?” Y nhìn Kiều Tứ, lại nhìn Kiều Bác, liền thu hồi khẩu súng, vỗ vỗ lên người nam nhân: “Thật là, giữ anh lại cũng vô dụng, anh đi đi.”

Kiều Bác yên lặng không nhúc nhích, y nói tiếp: “Sao vậy, lẽ nào anh còn muốn thuyền cập bến? Đi mau.”

Nam nhân có chút do dự cùng thận trọng mà lui từng bước, nhìn Kiều Tứ một cái, cuối cùng xoay người, lại đi hai bước.

Kiều Triệt chờ hắn đi đến bước thứ mười, thì giơ súng lên, nheo mắt lại.

“Kiều Triệt!” Kiều Tứ chỉ kịp phát ra một tiếng từ sâu trong cổ họng, đã chợt nghe thấy một tiếng nổ vang lên.

Nam nhân kia vốn đang đi về phía trước, thoáng cái, không hề phát ra âm thanh nào, đã gục xuống phía dưới, không chút nhúc nhích. Trong cơn gió chỉ còn lại mái tóc hoa râm vẫn đương lay động.

Kiều Tứ nhìn thi thể người hầu già trung thành năm nào, hồi lâu cũng không có thông hơi.

Kiều Triệt tựa như rất hài lòng: “Được rồi. Giờ anh đã biết chưa, anh vốn không có tư cách để ra điều kiện với tôi.”

Kiều Tứ quay đầu nhìn y.

“Tứ ca, Đoạn Hành đã chết, lão gia hỏa kia cũng không còn nữa. Anh bây giờ chỉ còn mỗi tôi thôi. Có cái gì mà không thể cùng nói với nhau chứ?”

“…”

“Vậy nên chúng ta không cần phải gấp gáp. Trở về trước đã.”

Kiều Triệt đi tới đẩy xe lăn của hắn, bỗng chốc hắn đột nhiên đưa tay ra, Kiều Triệt nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng chỉ là điện quang trong nháy mắt, súng đã ở trong tay hắn.

Kiều Triệt nhìn hắn, bị nòng súng chĩa vào, ngược lại khuôn mặt vẫn không chút biến sắc: “Tứ ca, anh đã vô dụng thế này rồi. Dù anh giết được tôi, kết cục của anh vẫn sẽ như cũ.”

Trên thuyền có rất nhiều người của Kiều Triệt, hắn chỉ dựa vào một tay cầm súng để đấu với một lũ khốn đang vây quanh, về cơ bản là rất vô nghĩa.

Kiều Tứ nở nụ cười: “Cũng đúng.” Sau đó nòng súng lại chuyển hướng dừng lại nơi huyệt thái dương của hắn.

Sắc mặt Kiều Triệt hơi chút thay đổi: “Anh sẽ không làm thế đâu. Vì anh không phải loại người đó.”

Kiều Tứ nhướng mày: “A?”

Kiều Triệt dõi theo hắn: “Anh ít nhiều cũng là một nhân vật lớn. Là một người như vậy mà đi chết kiểu này. Anh cũng không muốn chuốc nhục, đúng không?”

“Chỉ là thắng làm vua thua làm giặc, đầu tôi đã nổ tung thì có bao nhiêu nhục nhã chứ?”

“Anh dám nổ súng, tôi sẽ cho người đem thi thể anh lột sạch sẽ, treo ở bên ngoài, để cho tất cả những người trong bang phái thấy được sự nhục nhã của anh,” Kiều Triệt trên mặt đều đã có chút vặn vẹo, “sau đó băm xác anh thành nghìn mảnh rồi ném cho lũ chó hoang ăn, một mảnh vụn cũng không cho chôn cất, để anh vĩnh viễn cũng không thể siêu sinh. Kiều Tứ, tôi nói được, thì làm được.”

Hai người dẫu sao cũng là anh em, Kiều Triệt lại nói một cách độc ác thâm hiểm như vậy, người bên cạnh cũng ít nhiều có chút lộ vẻ không đành lòng.

Kiều Tứ cũng chỉ nhất khắc sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười: “Kiều Triệt, chẳng lẽ hiện giờ cậu đang rất sợ tôi sẽ chết?”

“…”

“Tôi cứ thế mà chết, số tiền kia cậu không thể trông mong vào rồi, có đúng không?”

Kiều Triệt sít sao theo dõi hắn, không nói lời nào. Y chưa có ra lệnh, những người khác cũng không dám manh động.

Kiều Tứ một tay cầm súng, một tay đẩy xe lăn, sau đó tới gần phía mép thuyền, rồi nắm tay chống xuống, chậm rãi đứng dậy.

Chân hắn vốn không phải là không thể di chuyển, tuy rằng vẫn còn rất bất tiện. Vào giờ khắc này cũng không có ý muốn giả bộ, tại trong cái nhìn chằm chằm của Kiều Triệt, hơi chút mà ngồi lên lan can thuyền.

Kiều Triệt đột nhiên nói: “Tứ ca, anh chết rồi thì chẳng còn gì nữa.”

Kiều Tứ chỉ run rẩy ngồi, nhìn về phía y.

“Anh không muốn báo thù sao?”

“…”

“Tôi giết Kiều Bác, khiến anh giết Đoạn Hành, đem phá hủy toàn bộ mọi thứ anh có, anh đều không phải rất hận tôi sao? Anh chết rồi thì lấy gì mà đấu với tôi? Anh cam lòng sao?”

“…”

Kiều Triệt như ngừng lại một chút, nói tiếp: “Tứ ca, anh không phải loại người sẽ tự sát.”

“Thời gian sống khốn khổ kia anh cũng vượt qua được, hiện giờ cần gì phải vậy chứ? Anh không cần phải giả bộ, không lừa được tôi đâu.”

“…”

“Được, lúc này xem như anh đã thắng, tôi sẽ không hành hạ anh nữa. Tiền tôi không cần, có điều kiện gì, anh có thể nói với tôi.”

“Anh xuống đây. Đưa khẩu súng cho tôi.”

Những lời trấn an kia hắn đương nhiên là không khờ dại mà tin tưởng, nhưng Kiều Tứ nhìn người em trai của mình, đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên mỉm cười vui vẻ đầy ý nghĩa.

Kiều Triệt không hề hiểu hắn, cũng như hắn cho tới bây giờ cũng nhìn không thấu Kiều Triệt.

Hắn cũng không phải bởi vì chịu không nổi sự dày vò mà muốn tìm cái chết. Không có sự trừng phạt nào có thể hủy hoại hắn.

Chỉ là gần đây, hắn bắt đầu cảm thấy hoang mang, sống, đến đột cùng là vì gì chứ?

Ngay cả những tháng ngày tuyệt đẹp nhất hắn cũng đã trải qua, không gì hơn thế cả, chỉ vậy mà thôi. Phong quang vô hạn nơi đỉnh cao quyền thế, hắn cũng đã hưởng thụ một thời gian tương đối dài, rất thoải mái, nhưng cũng không hề thú vị đến vậy, hắn thậm chí còn chẳng chút hoài niệm.

Đến bây giờ hắn đã trải qua nhân sinh bách thái (đủ loại trạng thái của một đời người), dẫu có thăng trầm ra sao, cũng đã là thể nghiệm cả một đời mà nhiều người với không tới được. Mà những ngày về sau, hắn cũng biết trước, sẽ không phải là hắn dằn vặt người khác, mà chính là kẻ khác đày đọa hắn, biết đâu còn bị gia tăng thêm chút đùa giỡn nữa.

Nghĩ tới đấy hắn liền cảm thấy chán nản.

Cuộc sống như vậy, hắn đã từng có, mà cứ sống như thế, cũng không có cái gì vui vẻ.

Hắn tại trong ba mươi năm sau, xa xỉ cực độ, hưởng hết vinh hoa, sớm đã thỏa mãn, thậm chí là chán ghét.

Có lẽ hắn từng có một khiếm khuyết, hắn rất muốn nhận được một chút tình cảm giản đơn.

Nhưng cuối cùng lại không có được. Sau này cũng sẽ không.

Hắn tại trong thế giới sa hoa trụy lạc, cũng không có niềm vui.

Kiều Triệt vẫn đang nói: “Tứ ca, anh đừng chống cự nữa.”

Kiều Tứ nhìn y.

“Anh dám nói chết không đáng sợ sao? Mặc kệ là bị chết do súng, hay là chết đuối, cũng rất thống khổ, điều này anh cũng rõ mà. Huống hồ sau khi chết đi cái gì cũng không còn kịp nữa. Anh cũng không muốn vậy, phải không?”

Tự sát luôn là một hành vi kích động. Mưu sinh mới chính là bản năng, hầu hết con người khi lâm vào bế tắc, cũng rõ ràng, chỉ cần có được một cơ hội, liền không thể nào buông tay. Kiều Triệt biết rõ điều này, vì vậy y lại đi trước một bước: “Tứ ca.”

Kiều Tứ đột nhiên gọi y: “Kiều Triệt.”

“Ừ.”

“Tôi đời này đối với cậu, dùng rất nhiều chân tình. Cho tới giờ vẫn thầm nghĩ muốn khiến cậu vui vẻ, chỉ cần cậu vui, không có gì là tôi không làm.”

Kiều Triệt thoáng chút thả lỏng mà “Ừ” một tiếng, gần như phát ra thanh âm.

“Vậy nếu như lúc này, tôi không muốn để cậu vui vẻ thì sao?”

Kiều Triệt gần như lập tức phản ứng trở lại: “Kiều Tứ.”

Nhưng đã không còn kịp nữa.

Y tưởng rằng hắn không dám làm. Là y không hiểu rõ sự mạnh mẽ của hắn.

Hắn ngay cả chính bản thân mình cũng không nương tay. Một khi chạm vào

chất độc thì sao có thể bảo toàn cơ thể, y cũng thế.

Kiều Triệt muốn hắn tiếp tục sống, hắn liền một mực muốn y không đạt được.

Không ai có thể nhận được sự toàn vẹn, điều này vốn rất công bằng.

Kiều Tứ lúc này vẫn như cũ tỉnh táo cùng dứt khoát, bọn họ thậm chí chưa kịp thấy rõ, hắn đã từ trên lan can thuyền mà biến mất. Thanh âm yếu ớt từ khẩu súng kia gần như nghe không rõ, hắn không có phát sinh nhiều tiếng động, chỉ ngoài trừ thanh âm rơi xuống nước vang lên.

Kiều Triệt hoàn toàn biến sắc, qua vài giây mới ngừng hoãn khí, từ hàm răng thốt ra: “Tìm! Đều xuống tìm cho ta! Toàn bộ, đều phải xuống vớt lên cho ta!”

Những người biết bơi đều đáp lại, chuẩn bị xuống nước, thì đã có người vội vàng đi tới, ngăn lại: “Ngũ gia, hình như có thuyền tuần tra.”

Kiều Triệt nhất thời nhăn mi lại, nhận lấy ống nhòm nhìn vào, cũng lập tức không quát tháo nữa.

Bọn họ đem theo không ít súng ống, hiện trường trên thuyền cũng không lừa được người. Lúc này đụng chạm với cảnh sát biển, nếu như không muốn trốn, vậy chỉ có thể làm đến cùng, dứt khoát đem đối phương diệt sạch. Nhưng nếu ra tay không sạch sẽ, để lại dấu vết, vậy đã tự mình chọc phải phiền phức lớn, hậu họa vô cùng.

Mọi người còn chưa có chuẩn bị tâm lý tấn công lũ cơ quan chức năng kia, ai cũng không muốn vì vớt một cái xác mà phải gặp nguy hiểm. Tuy rằng sợ Kiều Triệt, nhất thời cũng đều có chút do dự, đưa mắt nhìn nhau.

“Ngũ gia, tôi thấy, chi bằng chúng ta trước tránh đi, ngày khác sẽ…”

Kiều Triệt một cước đem người vừa nói đá ngã, cơn giận còn chưa tiêu tan, lại tái nhợt hung hăng nhìn vào trong nước, lúc sau mới cắn răng quát một câu: “Toàn bộ đều là phế nhân!” thế nhưng chung quy cũng không đem bọn họ đá xuống biển.

Con thuyền trong màn sương sớm cũng dần dần nhanh chóng quay trở về, lặng lẽ chạy xa, duy nhất một người vẫn luôn đứng ở phía cuối đuôi thuyền.

Trở về thu dọn một trận, Kiều Triệt uống vài viên an thần, liền lên giường đi ngủ. Rèm cửa được kéo xuống một cách nặng nề, trong căn phòng liền giống như đêm tối, lại tịch mịch.

Dù vậy Kiều Triệt vẫn không sao ngủ nổi, y tại trong sự trống rỗng không biết phải làm gì, đột nhiên sinh ra một trận hàn ý trơ trọi.

Y trước giờ chưa từng cảm thấy cô độc. Từ lúc còn nhỏ y đã chỉ biết đến sự tồn tại của một mình Kiều Tứ. Mẹ của y suốt ngày chỉ ghé vào tai y mà nói giống như niệm chú: “Nếu như không có nó, thì những thứ kia đã thuộc về con.”

Bà vốn là một ngôi sao nhỏ đi trên con đường thanh thuần (trong sạch thuần khiết), vì muốn ràng buộc vị đại kim chủ của Kiều gia kia, mà mang thai thực sự là đã hy sinh không ít, thậm chí bà còn từ bỏ người cha ruột của Kiều Triệt vẫn luôn chung thủy với bà, rồi mua chuộc bác sĩ, nói dối cái thai trong bụng là của Kiều gia.

Bởi vì khi đó mọi người đều đang nói về đứa con duy nhất của Kiều gia luôn ốm yếu bệnh tật, phỏng chừng là sống không được bao lâu nữa, ngay cả quan tài yêu chiết (loại quan tài dùng cho trẻ con) sợ rằng cũng đã chuẩn bị.

Chờ đứa trẻ kia chết rồi, Kiều phu nhân vì thể chất mà không thể hạ sinh đứa con thứ hai, chỉ còn Kiều Triệt trong bụng của bà, mẫu bằng tử quý cũng là chuyện có thể .(người mẹ có thể nhờ cậy vào đứa con quý giá)

Kết quả đứa con đầu ốm yếu bệnh tật kia lại không ngừng thở mà tiếp tục sống thêm một thời gian nữa, cư nhiên lại còn dễ dàng sống sót, về sau càng điều dưỡng lại càng sống tốt, tuy rằng thế chất không khỏe mạnh, nhưng nhất thời cũng không thể chết được.

Vì vậy Kiều Triệt từ độc nhất vô nhị, biến thành có cũng như không, chưa được sinh ra, giá trị đã bị hạ thấp, kéo theo cả mẹ y cũng phải chịu khổ.

Rồi sau đó y được sinh ra tự nhiên cũng không có đem đến bao nhiêu vui vẻ.

Mà khiến bọn y càng thêm thất vọng chính là, người cha kia của y vì gia đình hòa thuận, trong thời gian ngắn cũng không có dự định đón bọn y trở về. Mặc dù được ăn ngon mặc đẹp, nhưng so với những kẻ kia thì “công bằng nên có” vẫn còn kém rất xa.

Mẹ y hy sinh cả tương lai, người yêu, cùng vóc dáng để hạ sinh y, cũng không phải vì cái chức danh vợ lẽ kia.

“Đều là nó hại con. Nó nên sớm chết đi, con mới là đại thiếu gia…”

Làm đại thiếu gia thì có gì tốt, Kiều Triệt khi còn bé cũng không phải không rõ, nhưng y cảm thấy thành đại thiếu gia rồi thì ít nhất sẽ không bị đánh. Mà y mỗi khi học không tốt, thì nhất định phải chịu đòn roi, đau đến cả đêm ngủ không nổi.

Y mỗi một thời điểm, mẹ y cùng thầy giáo sẽ lại đem người kia ra so sánh.

Bài học của người kia vừa nhận được sự khen ngợi của cha, bắn súng lại có tiến bộ, tại bên ngoài lại khéo léo tiến lùi, khiến cho người cha kia càng thêm mát mặt. Toàn bộ thành công của người nọ đều trở thành từng đợt đòn roi quất trên lưng y.

Hắn càng tài giỏi thì chẳng khác gì chuyện xấu với y. Những khổ cực y phải chịu đựng đều do người kia gây nên.

Mà y ngay cả hình dáng người kia thế nào cũng không biết.

Không có bức hình cụ thể nào cũng không sao, y có thể tưởng tượng. Người này không phải là kẻ địch trong giả tưởng, mà hắn được hình thành trong lòng y chính là từ những lần khiển trách, những trận đánh kinh hoàng, bị lăng nhục đến không còn nơi dựa dẫm, mà trên hết còn là tất cả những gì xấu xa ác độc nhất trong đời cấu thành nên.

y không có chơi đùa cùng bạn bè, nhưng bởi vì hận người kia, y lúc nhỏ vẫn luôn không ngừng nghỉ cùng tài giỏi hơn những người khác.

Khi đã mười hai tuổi, y vì đạt được thành tích xuất sắc mà được cha tiếp nhận, cho nên có thể tiến vào đại môn của Kiều Gia.

Kiều gia tự nhiên là khí thế xa hoa đến khó có thể mở miệng miêu tả, nhưng với độ tuổi này của y, đã có thể thấu rõ địch ý cùng sát khí ẩn dưới dáng vẻ hào nhoáng rực rỡ này.

Y chỉ như một con thú nhỏ mới bước chân vào khu rừng hoang dã, chỉ không cẩn thận một chút liền sẽ bị nuốt chửng. Những gì y được giáo dục luôn khiến y nhỡ kỹ, y nhất định trong thời gian ngắn phải lớn mạnh hơn, tàn nhẫn hơn so với kẻ khác, tại trước khi kẻ khác mở miệng thì phải đem bọn họ toàn bộ nuốt hết vào trong bụng.

Mà ngày đó cha y vẫn bộn bề công việc, không có cách nào gặp mặt y trước. Bọn họ sắp xếp cho y ngồi đợi, trên có chút trái cây, bánh ngọt để y giải khuây, xua đi thời gian chờ đợi buồn chán.

Những thứ gạt trẻ con này y vốn sớm không còn hứng thú, một cái cũng không cầm lên ăn, chỉ cẩn thận mà ra ngoài đi dạo, muốn xem kỹ nơi trong tương lai sẽ trở thành “nhà” là cái dạng gì.

Khi đến gần cái đình có những hòn giả sơn, y nghe thấy có người gọi: “Kiều Thức thiếu gia.”

Một tiếng kia nhượng y nhất thời giật mình, lập tức nghiêng người trốn phía sau hòn giả sơn. Y vốn có phản xạ điều kiện, giống như khi chó nghe thấy tiếng gõ bát liền sẽ chảy nước miếng, mà lúc y nghe thấy cái tên này liền sẽ cảm thấy trên lưng một trận đau nhức, hàm răng ngứa ngáy.

Người nọ cùng bóng lưng người kia đang nói chuyện với nhau đều thu tại trong mắt y, diện mạo chỉ là một thiếu niên tầm thường mà thôi, cũng không phải tài ba xuất chúng.

Y rốt cuộc cũng có thể đem hình dáng thực sự này với hắn trong trí tưởng tượng suốt nhiều năm qua cùng liên hệ với nhau, tuy rằng càng nhìn càng cảm thấy cực kỳ khó coi, nhưng ít nhiều vẫn là vì có chút thành kiến mà sinh ra thất vọng.

Sau đó người nọ quay người lại.

Kiều Triệt lại như mơ thấy một đôi mắt lười biếng như miêu, còn có làn da trắng như gốm sứ, rồi sau đó đột nhiên giật mình là tỉnh dậy.

Huyệt thái dương từng đợt nhăn lại mà đau nhức, như có người lấy dao đâm vào trong óc y, đau đến nỗi y nhất thời không thể phát ra tiếng.

Nơi bên cạnh giường trống rỗng, căn nhà này cũng trống rỗng. Nhìn lại giấc mơ kia, cũng đã là chuyện của vài chục năm trước.

Người ấy cuối cùng đã chết, toàn bộ đều thuộc về y.

Y đường đường chính chính trở thành người duy nhất có tất cả mọi thứ của Kiều gia, không còn người sẽ đột nhiên đi tới phân chia cao thấp cùng y.

Mà người nọ cũng không thắng được y.

Cứ như vậy kết thúc, so với dự tính của y nhanh hơn rất nhiều.

Y hiện giờ, bởi chưa hề chuẩn bị đón nhận thắng lợi đầy bất ngờ này, thế nên những ngày về sau của y tựa như rất vô nghĩa.

Mà toàn bộ sự kiên nhẫn của y, mưu toan, thù hận, đều chỉ có thể dừng lại tại đây, kể cả những thứ khác nữa.

Y có thể nghe thấy nhịp đập kinh hoàng trong lồng ngực mình, nhưng không phải là nhịp đập vui sướng.

Tại khi y chứng kiến từng người một ra đi, rốt cuộc cũng mở miệng cất lên tiếng gọi.

“Tứ ca.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.