Bạch Thu Thực nghỉ ngơi mấy ngày, liền xốc lại tinh thần trở về làm việc. Hôm nay y từ khách sạn trở về, vừa mê mang vừa vui vẻ: “Tứ gia, tôi đổi bộ phận rồi.”
“Hả?”
“Cấp trên điều tôi đi làm nhân viên vật tư…”
Ai cũng biết bộ phận tiếp phẩm là nơi được nhiều lợi nhất, không có vài phần cơ linh, thì dù có cưỡng ép cũng không nhận được công việc béo bở này.
Đột nhiên được điều động đến đấy cũng không giống như trực tiếp được thăng chức trở thành chủ quản hoặc quản lý, khiến người ta xa lánh, huống hồ Bạch Thu Thực trước mắt cũng vô pháp đảm đương nổi chức vị quản lý. Vì sao lại được điểu động một cách “quan tâm” như vậy, không cần nói cũng biết.
Bạch Thu Thực vô cùng vui vẻ: “Như vậy thì có lẽ thu nhập sẽ tăng đó, cũng không cần phải trực ca đêm nữa. Chờ có tiền giàu to rồi, tôi sẽ mua cho anh chiếc gậy chống, sử dụng nó thì đi đường sẽ thuận lợi hơn…”
Kiều Tứ xoa xoa đầu y.
Cách vài ngày sau, buổi tối Bạch Thu Thực trở về báo cáo với hắn: “Đoạn Hành ý, anh ta hôm nay lại mời tôi đi ăn.”
Kiều Tứ hiện tại nuôi một bể cá vàng giờ đang cẩn thận tính toán liệu số lượng có thiếu không, nghe Bạch Thu Thực nói thế, liền hỏi: “Cậu đi rồi sao?”
“Ừm, chúng tôi gặp trong cầu thang máy, anh ta nói vì bày tỏ xin lỗi, muốn mời một bữa cơm, rồi trực tiếp kéo tôi đi phòng ăn, cho nên…”
Kiều Tứ “Ừ” một tiếng, nhíu mày nói: “Cậu ta không làm gì với cậu chứ?”
Bạch Thu Thực lắc đầu: “Không hề.”
Kiều Tứ thả lỏng khí sắc, gật đầu một cái, nói tiếp: “Sau này cậu ta hẹn cậu, nhất định phải hỏi tôi trước thì mới được đáp ứng, hiểu không?”
“Được, tôi nhớ rồi.” Bạch Thu Thực đối với hắn luôn nghe lời vô điều kiện, “Tứ gia, tôi mở đồ này, đây là chân thỏ nướng ăn rất ngon, vốn là để lại hai cái mang về, nhưng người ta nói có thể gọi thêm một phần khác, tổng cộng có tám cái này. Anh xem, vẫn còn nóng đó.”
Nam nhân mở túi ra, ngồi xuống vui vẻ chờ mong Kiều Tứ ăn. Lớp giấy bọc chân thỏ quả thực đã tràn đầy hương khí, Bạch Thu Thực vô luận là lúc nào, cũng vẫn luôn nhớ tới hắn.
Kiều Tứ cũng không quá thích ăn thịt sau bữa ăn tối, nhưng vẫn là hưởng phần ái tâm này.
Buổi tối hai người lại cùng nhau nằm ngủ trên giường, Kiều Tứ trước giờ vẫn thích có người nằm ấm giường, mà Bạch Thu Thực cũng tự nhiên cùng hắn thân cận, ngoại trừ nghe theo sự sai bảo của hắn, chịu khổ chịu cực, thì cũng hoàn toàn không đề phòng hắn.
Bởi thế mà Kiều Tứ cảm thấy thật kì lạ. Trước kia chưa bao giờ có người dám thân mật cùng một chỗ với hắn như thế này, mà hài tử nào được sủng ái cũng để thêm kính sợ hắn, không cần bồi giường hắn nữa đối với mỗi người chẳng khác gì như được đại xá, hoàn toàn không giống với Bạch Thu Thực trong lúc mơ ngủ vẫn thích dúc vào ngực hắn. Hắn đến cuối cùng vẫn không rõ trên người mình có tồn tại thứ gì khác biệt nữa.
Mà sự thân cận của Bạch Thu Thực không giống như ẻo lả nhu nhược, hoặc là có ý nịnh nọt dựa dẫm. Chỉ rất đơn giản, động vật một khi đã nuôi quen đều rất dịu ngoan cùng thâm tình, không rời không bỏ, thế cho nên KIều TỨ cũng hoàn toàn không bở rơi y được nữa.
Bởi đã được Kiều Tứ căn dặn qua, Bạch Thu Thực mỗi ngày đều báo cáo những việc làm của y và Đoạn Hành ____ Cái người kêu Đoạn Hành kia tan giờ làm liền chờ y, muốn dẫn y đi ăn cơm trưa, muốn mua cho y chút quà nhỏ, rồi lại muốn đưa y về nhà… Mọi việc cứ thế, từ lớn đến nhỏ.
Ngoại trừ lần cường bạo phản cảm lần trước ra, Bạch Thu Thực đã chẳng khác gì bước vào một câu chuyện đồng thoại về tình yêu giữa lọ lem và hoàng tử. Được một người nam nhân anh tuấn nhiều tiền, thuộc tầng lớp thượng lưu theo đuổi, mà kiểu thoe đuổi này lại kín đáo đưa tình, ôn nhu chăm sóc.
Huồng hồ mức độ theo đuổi của Đoạn Hành, không những chỉ đặt trên người Bạch Thu Thực, rất nhanh ngay cả Kiều Tứ cũng nhận được lời mời làm việc ở sòng bạc, nói là muốn mời hắn đảm nhiệm chức vụ huấn luyện chia bài, công việc nhẹ nhàng, hầu như không có chút gì khó khăn, đãi ngộ cũng tốt đến không tưởng.
Công việc theo hợp đồng nhưng lương cao lại ổn định đối với Kiều Tứ mà nói không hề có chút hấp dẫn gì, nhưng Kiều Tứ vẫn nhận lời mời đến gặp mặt trao đổi. Đoạn Hành hẹn gặp hắn bên trong biệt thự, sáng sớm đã cho xe đến chờ dưới khu nhà hắn ở, tùy thời cho hắn sai khiến, tương đối lộ vẻ thành ý.
Căn biệt thự này nằm trên một bãi đất cao cạnh biển, biểu lộ phong cách thiên nhiên, đá san hô được chế thành rải tường thấp dẫn tới nơi nham thạch đã ngưng tụ lại từ hạ lưu núi lửa có màu xám đậm của biển khơi, tạo nên một sự chuyển tiếp vô cùng hoàn mỹ.
Xích tố hinh thụ rơi lác đác xung quanh, hoa trắng tràn ngập hương thơm. Căn biệt thự như một pháo đài cổ kính ẩn đằng sau bức tường thấp, chỉ lộ ra mấy nóc nhà, rồi sau đó dần dần biến mất trong rừng cây hoa trái. Kiều Tứ dọc đường đi, chỉ cảm thấy thâm u yên tĩnh, thời gian phản phất như đọng lại, trong không gian có mùi vị ngọt ngào thanh tân của hoa đang lặng lẽ trôi qua, chỉ có mình hắn bước đi trong thế giới này.
Hắn từng có một khu biệt viện xa hoa hơn hẳn nơi này, nhưng ở đây dường như có tồn tại linh hồn, tựa như giấc mơ của hắn.
Người dẫn đường đưa hắn tới cổng vào của hoa viên, lại có một người đàn ông mặc trang phục của quản gia tới chào đón: “Đoạn tiên sinh đang ở bể bơi, tôi đưa ngài tới đó.”
Bể bơi cá nhân trong hoa viên rất rộng rãi, được bao bọc bởi sân phơi và chòi nghỉ mát, hồ nước cùng nước biển như gắn với nhau thành một vậy, vô biên vô hạn. Lúc đi tới nhìn thấy chút ít lồng chim có khung sườn được treo lên, trong đó có mấy con chim màu sắc sặc sỡ đang chơi đùa, trên sân phơi còn có hai con chó săn màu vàng đang nằm úp sấp, cảnh tượng trống trải liền lộ vẻ náo nhiệt đầy sức sống.
Kiều Tứ nhìn bể bơi, bên trong chiếc bể dài mấy chục mét có một người đang nổi lên những bọt nước vô cùng đẹp đẽ, tư thế nhanh nhẹn cùng lưu loát tựa nhân ngư. Đoạn Hành đúng là như cũ rất thích bơi lội. Kiều Tứ chờ bên cạnh bể bơi. Nhìn người nọ bơi đến hết đoạn cuối cùng, sau đó ra khỏi nước, tự nhiên trông chẳng khác gì nhân ngư hóa thành người, dẫm lên mặt nên làm ướt đẫm nham thạch.
Thanh niên nhận lấy khăn mặt người hầu đưa tới, nhanh chóng lau mồ hôi, phủ thêm áo choàng, mang theo nụ cười áy náy: “Thất lễ rồi.”
Mái tóc cậu được lau qua nhưng hãy còn ươn ướt, buông lơi vài sợi trên trán, con mắt cũng rất sâu, rất đen.
Thanh niên cũng như đã quen chuyện bị nhìn chăm chú vào, ánh nhìn lơ đãng đối với Kiều Tứ, đi tới giật ghế ngồi xuống, mỉm cười nói: “Thời gian vừa đúng, không bằng cùng nhau dùng cơm đi.”
Hai người mặt đối mặt ngồi, Kiều Tứ nhìn thấy phần ngực lộ ra hơn phân nửa nơi cổ áo tắm, chính là như thế xinh đẹp trẻ trung, đường cong thực chặt. Nhớ lại thân hình của cậu nổi lên mặt nước, trong người lại có chút run rẩy.
Giờ không như trước. Nếu là trước đây, hắn chỉ cần đưa tay, thanh niên sẽ đi tới để hắn hưởng dụng.
Hôm nay tuy rằng chỉ là cách nhau một chiếc bàn, cũng đã xa đến không tưởng.
“Nghe nói Kiều tiên sinh bản lĩnh đánh bạc rất cao.”
“Bình thường thôi.”
Đoạn Hành cười nói: “Kiều tiên sinh không cần quá khiêm tốn, tôi từ trong băng ghi hình cũng đã lĩnh hội được tài nghệ của anh, khiến người khác ấn tượng rất sâu sắc.”
Kiều Tứ nhìn cậu rót cho mình một cốc nước hoa quả, thời gian còn sớm, nếu uống rượu thì đúng là không tốt.
“Anh là nhân tài mà chúng tôi đang rất cần, chẳng hay Kiều tiên sinh có hứng thú đến chỗ chúng tôi làm việc?”
Kiều Tứ bất giác mà ngắm nhìn mỗi một động tác của cậu, kể cả việc cậu xiên viên cá đưa vào miệng, đôi môi khẽ đóng mở.
“Làm huấn luyện viên tất nhiên là nhân tài không được trọng dụng, nếu Kiều tiên sinh nguyện ý, qua một thời gian nữa sẽ thăng cho anh làm quản lý sòng bạc.”
Kiều Tứ khi còn trẻ đã am hiểu đủ loại thủ thuật đánh bạc, hắn không ham đánh bạc, nhưng tài năng hơn người này, cũng tương đối có thiên tư.
Hắn biết Đoạn Hành không có nhiều người đánh bạc giỏi, nhưng người làm quản lý, cũng không nhất thiết phải giỏi đánh bạc, chỉ cần nhận biết đâu là người giỏi là được. Chỉ bất qua hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày bị Đoạn Hành mời tới làm việc dưới quyền của cậu, chịu sự “phân công” và “đề bạt”.
“Tiền lương hoàn toàn không thành vấn đề, Kiều tiên sinh là người mới, đối với người tài chúng tôi tuyệt đối không bạc đãi. Kiều tiên sinh nếu có yêu cầu gì, chúng tôi sẽ tận lực thỏa mãn.”
Kiều Tứ có cảm giác buồn cười trước “tình thế bị đảo ngược” này, hắn uống xong nước trái cây, lo nghĩ, nhìn vào mắt thanh niên: “Tôi đồng ý.”
Đoạn Hành cười cười: “Rất vui khi có thể cùng hợp tác với anh.” Hắn tự nhiên đã dự tính được từ trước, loại đãi ngộ gần như lấy lòng này, sẽ có mấy người cự tuyệt chứ.
Lý do cũng chẳng phải vì chức quyền, lương bổng mà gật đầu, thực chỉ có duy nhất một mình Kiều Tứ.
Nếu đã trao đổi thành công, vậy cũng nên lễ độ chúc mừng một chút. Đoạn Hành mỉm cười buông ly xuống, đưa tay nắm lấy hắn, bàn tay ấm áp mà hữu lực, cảm giác khô ráo. Cũng chỉ có hai giây như vậy, đã khiến hắn toàn thân run rẩy.
Hắn trước đây không biết chính mình thì ra lại thích cậu đến thế này.
Kiều Tứ đúng hẹn đi tới chỗ Đoạn Hành làm việc. Hắn trải qua nửa đời người cũng chưa từng phải đi làm công cho người khác, cho dù lúc thời gian trôi qua chán nhất cũng vẫn như trước, tuyệt không phục vụ người khác, tự đi tổn hại danh dự, thế nhưng bây giờ lại thay Đoạn Hành làm việc, gọi Đoạn Hành là “ông chủ”.
Mặc dù Kiều Tứ tuyệt đối không xuất hiện khi có Đoạn Hành cùng Bạch Thu Thực, cơ bản là không hề lai vãng tới, nhưng hắn và Đoạn Hành bởi vì công việc mà cơ hội chạm mặt không ít, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy vị cấp trên trẻ tuổi anh tuấn của hắn.
Nói thật là, Đoạn Hành đối xử với hắn không tệ.
Không biết có phải vì Bạch Thu Thực hay không, tuy là đối với hắn tâm tình luôn hỉ nộ vô thường, nhưng vẫn là tương đối nể trọng, đem toàn bộ sòng bạc yên tâm giao cho hắn quản lý, mặc hắn điều khiển. Chuyện kinh doanh sòng bạc đối với Kiều Tứ mà nói chẳng phải chuyện gì khó, hắn một khi xuất hiện, thâu tóm toàn cảnh, thì không có gì là hắn không thể xử lý.
Chỉ có điều hắn đột nhiên nhảy vào đảm nhiệm chức vị quan trọng, nhất định sẽ bị người khác bài trừ. Hắn có cả đống phương pháp khiến những kẻ gây hấn hắn phải kinh sợ, cung cung phụng phụng, nhưng khi bị nói xấu sau lưng, hắn vẫn mặc kệ những kẻ đó.
Hôm nay Đoạn Hành gọi hắn vào văn phòng, nhượng hắn ngồi ở chiếc bàn đối diện, sau đó đem báo cáo tài vụ của tháng đặt lên trước mặt hắn. Kiều Tứ chỉ nhìn lướt qua, chợt nghe thấy thanh âm của thanh niên: “Anh làm tốt lắm.”
Được khen ngợi một cách ôn nhu như thế, tự nhiên cảm thấy thực kì lạ, Kiều Tứ nhìn vào đôi mắt đa tình xinh đẹp thường ngày kia của cậu, cả đôi môi.
Thì ra đều chỉ là trong mộng, mà hiện tại lại sinh động chân thực thế này.
“Tôi muốn tổ chức một bữa tiệc chúc mừng anh, coi như là tiệc rượu nhận chức. Không biết anh có yêu cầu gì khác?”
Kiều Tứ không lập tức trả lời, hắn thoáng chút thất thần.
Tuy rằng có ăn mặc thế nào cũng không có người dám chỉ trích, nhưng Đoạn Hành làm việc trong văn phòng vẫn luôn mặc âu phục chỉnh tề, đeo cà-vạt cũng không hề tùy tiện, biểu lộ sự nghiêm túc.
Trước đây hắn và cậu cùng một chỗ có rất nhiều không gian riêng, rất ít khi ăn mặc nghiêm túc như vậy, phần lớn thời gian là chẳng mặc gì hết. (Ka: *** đỏ mặt***)
Mà Đoạn Hành cẩn thận tỉ mỉ thế này, có một loại mỹ cảm nghiêm minh, khóe miệng mang theo nụ cười, khiến cho trong tim hắn vẫn luôn không ngừng đập, một loại cảm xúc rung động lặng lễ yêu tồn tại. Chậm chạp hồi tỉnh, Kiều Tứ đáp: “Cậu cứ quyết định đi, thế nào cũng tốt.”
Hắn đã quen ở địa vị cao, đến giờ vẫn không đổi được thói quen nói chuyện, Đoạn Hành ngược lại cũng không cảm thấy bị mạo phạm, nhìn hắn dường như rất có hứng thú. Đã đến buổi chiều, trà, rượu và trứng cá muối được đưa lên, có sẵn hai phần, Đoạn Hành đưa tay ra hiệu mời, sau đó tiếp tục nói: “Anh cảm thấy du thuyền tốt hơn, hay…”
Nói được một nửa, điện thoại liền kêu. Đoạn Hành nhận điện, nghe xong hơi khiêu mi, kết thúc liền đối với Kiều Tứ tự phi tự tiếu nói: “Ừm, có người có định kiến về cách ăn mặc của anh.”
Kiều Tứ cũng không nói gì.
Nhân viên công tác đều có đồng phục, chỉ có hắn là không chịu thay đổi sở thích, chỉ mặc quần áo tơ lụa mềm mại thoải mái. Hắn đối xử với mọi người cũng thờ ơ, không nhiệt tình, kiêu ngạo lại âm trầm, từ trên xuống dưới dẫu sao cũng đắc tội không ít người.
Giống như là kiện tụng, có lẽ Đoạn Hành đã nhận được không ít.
Hắn cảm thấy Đoạn Hành đối với năng lực của hắn có gia tăng tán thưởng, nhưng sẽ không có ấn tượng tốt về hắn.
“Với tôi mà nói,” Đoạn Hành cười bảo, “Ngược lại cũng không nhất thiết phải thay đổi, tôi cảm thấy anh thế này rất tốt, rất hợp với anh.”
Kiều Tứ nhìn lại người mình, lại nghe thấy cậu nói: “Tơ lụa cũng là thứ anh mặc đẹp nhất.”
Kiều Tứ nhất thời có chút bất ngờ. Ngữ khí này trái lại cũng không hề khinh bạc, lại càng không có tí gì là khinh thường hắn, như là thực sự tán thưởng.
Đối lập với tầm nhìn của hắn, thanh niên nở nụ cười, liền quay lại ánh mắt, giọng điệu như đang nói về chuyện gia đình: “Được rồi, vậy tóc anh là bị làm sao vậy?”
“…”
“xem qua lý lịch của anh, biết được tuổi tác thật của anh, cũng đâu có đến nỗi thế này.”
“…”
“Tôi có biết một thầy thuốc đông y rất giỏi, nếu biết được căn nguyên của bệnh, thì cũng có thể thử chữa được.”
Hiếm khi cậu lại có phần nhiệt tâm đến vậy, Kiều Tứ lo nghĩ, liền nói: “Là gặp chút biến cố.”
Tóc của hắn là bởi vì cậu mà trắng, thế nhưng cậu đã chẳng còn nhớ tới hắn nữa rồi.
Hai người đối mặt với nhau, Kiều Tứ trông thấy chính mình trong đôi đồng tử kia, hắn không hề biết bản thân lúc nhìn cậu sẽ có vẻ mặt này. Giữa bóng hình nho nhỏ ấy, biểu tình trên gương mặt nam nhân khiến hắn chợt dấy lên chút bi thương từ đáy lòng, cũng bởi vậy mà hắn thốt lên tiếng gọi: “Đoạn Hành.”
Tiếng gõ cửa vang lên, thư kí đẩy cửa ra, nghiêng nửa người vào nói: “Đoạn tiên sinh, Thi thiếu gia cùng Bạch tiên sinh muốn sang đây.”
Nhắc tới Bạch Thu Thực, cuộc trò chuyện đương có nét ôn nhu liền vội vã kết thúc. Kiều Tứ vẫn hơi giương lên khóe miệng, ngực phập phồng, muốn nói nhưng lại nói không ra được.
Đoạn Hành vừa nhắn nhủ thư kí đi chuẩn bị đồ, vừa quay đầu đem theo áy náy nhưng không có chút nào ậm ờ: “Phiền anh đi ra ngoài trước.”
Kiều Tứ hơi gật đầu một cái, đứng dậy, với phong thái ngạo mạn trước sau như một của hắn, bình thản chống gậy chậm rãi đi ra ngoài, chỉ là không ai nhìn thấy mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lòng bàn tay hắn.
Đối với chuyện Đoạn Hành và Bạch Thu Thực, Kiều Tứ đã phải suy nghĩ rất nhiều, có đôi khi chính hắn cũng bị mâu thuẫn đến mất đi phương hướng.
Hắn yêu Đoạn Hành, thích Bạch Thu Thực, hiện tại trái tim Đoạn Hành đã đặt tại trên người Bạch Thu Thực, hắn tình cờ thuận tiện bị đem làm bậc trưởng bối đáng kính, mùi vị này, đủ cả chua xót đắng cay, duy nhất không có chính là ngọt ngào.
Hắn vốn cường ngạnh lãnh huyết, ở trước mặt hai người kia dĩ nhiên lại bộc lộ không nổi, không có một thân bản lĩnh, mà tình trường cho tới giờ cũng chẳng phải nơi hắn có thể phát huy thế mạnh.
Sauk hi Bạch Thu Thực ngây thơ đi nhận hẹn một thời gian, có một ngày lại đột nhiên hoảng sợ trở về nói với hắn: “Đoạn Hành anh ta, là muốn theo đuổi tôi sao?”
Chuyện này đối với hắn chẳng phải chuyện gì đáng cười, nhưng hắn lại vẫn không khỏi buồn cười: “Bằng không cậu cho đó là gì?”
“Chẳng phải anh ta chỉ muốn xin lỗi tôi sao? Anh ta luôn luôn nói như vậy a,” Bạch Thu Thực vẫn một bộ dạng sợ hãi, Kiều Tứ gần như thấy cả lông dựng thẳng trên lưng y rồi, “Vì sao đột nhiên lại muốn theo đuổi tôi, tôi với anh ta sao có khả năng chứ, người này đúng là đồ quái gở.”
Kiều Tứ nhìn y một chút: “Vì sao lại không thể? Bởi vì cậu ta xâm phạm qua cậu?”
“Hoàn toàn không phải vì cái đó…” Nỗ lực giải thích ngọn nguồn khiến cho Bạch Thu Thực có chút nhọc nhằn, mi tâm nhíu thành một đường, như cũ buồn rầu nói: “Tôi cũng nói không ra nữa, dù sao, vẫn là cảm thấy không đúng.”
“Không đúng chỗ nào?”
Nam nhân suy nghĩ một chút, thành thật mà nói: “Tôi hy vọng anh ta đừng thích tôi. Anh ta không phải là người xấu, nhưng là một vị công tử nhà giàu.” (Ka: ý nói ĐH có phong thái đa tình, thích chơi bời, đại loại là con nhà giàu thế nào thì anh ý thế ấy)
Kiều Tứ lại bất ngờ thêm một lần nữa, hắn chưa bao giờ cảm thấy Đoạn Hành là người không nghiêm túc. Trong kí ức của hắn thanh niên kia là người luôn hành sự chuyên tâm, một khi đã làm gì thì tương đối tập trung cao độ, luôn luôn nhiệt tâm tới phút cuối cùng, thậm chí chỉ khi ngọc nát đá tan thì mới dừng lại.
Hoặc là, con người cậu đã thực sự thay đổi.
Nhìn nam nhân bất an mà ngồi cuộn lại, Kiều Tứ liền hỏi: “Vậy là muốn lấy một cô vợ rồi sinh sống?”
Trước đây lấy vợ thành gia là ước mơ của Bạch Thu Thực, mỗi ngày đều lải nhải nói, khoảng thời gian quá dài, hiện giờ hoàn toàn không còn thấy nhắc lại lần nào.
“Con gái thành phố rất ghét kiểu người như tôi, tôi đang đợi khi nào về quê thì sẽ cưới vợ.”
Bạch Thu Thực lo nghĩ: “Nếu không trở về quê, cùng sống với anh cũng rất tốt.” Hàm ý cùng ánh mắt của y đều đơn thuần dựa theo bản năng mà làm, tiếp đó bưng mâm và ghế tới, cùng ngồi ăn với Kiều Tứ.
Kiều Tứ vuốt mái tóc mềm mại của nam nhân, hắn hiểu được sự quyến luyến ngây ngơ mà nam nhân dành cho hắn, hắn giữ tình cảm của Bạch Thu Thực đối với mình, giống như thứ vũ khí dùng để đối phó với Đoạn Hành. Nhưng rốt cuộc lại không cam lòng nắm lấy thứ vũ khí sắc bén này đâm thẳng vào trái tim Đoạn Hành.
Bạch Thu Thực từ lúc nhận ra rõ ràng mọi chuyện, mới hiểu người ta mời y đi ăn, mời y đi chơi nguyên lai là có ý theo đuổi, vì vậy mà bắt đầu lẩn tránh đối phương. Cự tuyệt rồi cự tuyệt, ngầm ám chỉ cho đối phương , y tại phương diện này rất kiên định, ngay cả mỹ vị cũng không lấy lòng được y nữa.
Kiều Tứ đối với sự biểu lộ khí khái của Bạch Thu Thực thì rất ủng hộ, khi tan giờ làm sẽ lấy tư cách là gia trưởng tới đón y, tránh cho y gặp phải cảnh bị quấy rầy.
Nếu như Bạch Thu Thực chịu chấp nhận tình yêu đồng tính, Đoạn Hành lại thích y như thế, vậy hắn đối với hai con người mà bản thân yêu thương nhất trên đời này, cũng có thể thành toàn. Bạch Thu Thực đã hoàn toàn không muốn, thì hắn cũng không nhất định phải miễn cưỡng chính mình giả bộ độ lượng.
Mùi vị Đoạn Hành trở thành “con rể”, tuy rằng cũng đủ thân thiết, nhưng vô luận thế nào cũng chẳng thể nói là dễ chịu. Kiều Tứ phỏng đoán, hắn che chở bạch thỏ nhà mình như vậy, tất sẽ khiến Đoạn Hành mất hứng, công việc đang làm gặp phải trở ngại cùng bị hạ thấp cũng là chuyện bình thường.
Nhưng bất ngờ chính là, Đoạn Hành cư nhiên không hề làm khó hắn, đối xử vẫn tốt như cũ.
Hắn đi làm bằng xe hơi thì khôn tiện, lại càng không thể phô trương đi thuê một người hầu lái xe, công ty liền phái xe cho hắn, rồi còn giúp hắn thuê một người giúp việc nhà, có những thứ hắn thích, lại không dễ dàng mua được vì quá xa xỉ thì lại lấy cớ là phúc lợi dành cho nhân viên mà đưa tới tận cửa. Đối với mức độ đối xử này mà nói, chất lượng cuộc sống của hắn cũng xem như khôi phục lại vài phần như trước kia.
Những điều này đều do Đoạn Hành bày mưu tính kế, hoàn toàn sẽ không “bớt tốt” để cầu xin tình yêu khi bị Bạch Thu Thực cự tuyệt.
Kiều Tứ không kìm được cũng nghĩ rằng, có thể Đoạn Hành đối với Bạch Thu Thực tình cảm cũng không sâu như vậy. Nếu Bạch Thu Thực nói là thật, thì một người yêu một người là công tử nhà giàu, tình cảm cũng khó mà xác định.
Cứ thế mà phân tích vấn đề, không khỏi nhớ tới lời Đoạn Hành nói khi đó “Tơ lụa cũng là thứ anh mặc đẹp nhất.”, trong lòng không khỏi khẽ động.
Hắn trước kia không bao giờ nhận lấy đồ thừa từ kẻ khác, (Ka: ý nói “hàng” đã dùng anh không thèm dùng lại), nếu không phải là “hàng” mới hắn cũng không thích. Nhưng Đoạn Hành, dù cho Bạch Thu Thực không cần, hắn cũng vẫn yêu cậu.
Kiều Tứ lại nhìn vào tấm gương, hi vọng có thể nhìn ra vài phần mị lực từ hai bên tóc đã bạc trắng trên người nam nhân trong gương.
Đối với vẻ bề ngoài của mình, hắn hiện giờ cũng chẳng có gì đáng nói. Nhưng hắn có năng lực, có đảm lược, có khí phách. Liệu những điều đấy có thể cảm phục được người khác?
Kiều Tứ thở mạnh một hơi, trong lồng ngực mơ hồ có một loại khí lực, khiến cho hắn có thể đứng thẳng được.
Tiệc chúc mừng cũng đã chuẩn bị được một lúc, rốt cuộc cũng đã tiến hành bên trong biệt thự của Đoạn Hành, vô cùng khí thế, cũng lưu được thể diện cho Kiều Tứ, mọi thứ đều do cậu định đoạt, rồi chính Đoạn Hành lại cũng đứng ở một bên thay hắn rót rượu, khiến hắn ngược lại giống như chủ nhân. Đối với việc được nhận phong bi tiền thưởng rất lớn mà biết bao người ao ước, Kiều Tứ phản ứng lại rất bình thản.
Thực sự rất khó có thứ khiến cho hắn phải động dung, huống hồ hắn đã từng có rất nhiều tiền. Chỉ bất quá lúc nhận phong bì liền đụng phải ngón tay của thanh niên khiến cho hắn run rẩy.
Đoạn Hành như cũ vẫn rất anh tuấn, vết sẹo ở mắt tuy rằng đã phá hủy sự hoàn mỹ vốn có, nhưng lại hoàn toàn không tổn hại gì tới khuôn mặt đẹp, thậm chí vết sẹo kia còn khiến cho đôi mắt lộ vẻ càng thêm thâm thúy mê hoặc.
Mỗi khi không gian quá mức ồn ào náo nhiệt, thanh niên lại cúi người xuống ghé tai vào sát miệng hắn nghe hắn nói, hoặc là tại bên tai hắn cùng hắn nói chuyện, đem theo chút đụng chạm lãnh lẽo khiến cho sống lưng hắn không khỏi tê dại, sau đó vì để che giấu mà uống một chén rượu.
Trong cảnh náo nhiệt cũng khó tránh buông thả, hắn đã rất lâu chưa từng hưởng thụ cảnh tượng vui vẻ này, phút chốc quá mức vui vẻ, liền uống quá nhiều, cơ thể dần dần có chút nhu nhược.
Kiều Tứ dựa vào ghế, toàn thân đều mệt mỏi nóng lên, biết rõ cả khuôn mặt mình đều đã đỏ bừng, chỉ không rõ cảnh tượng đó là như thế nào, Đoạn Hành tiến sát lại, hắn liền giương đôi mắt đã kiệt sức, nghiêng nhìn khuôn mặt thanh niên.
“Anh say.”
Đối với loại bình phán này, Kiều Tứ chỉ khẽ rung rung mí mắt. Đoàn Hành liền cúi người, dùng giọng nói ôn nhu đến gần như sủng nịch: “Khó chịu sao? Trước lên lâu nghi ngơi một lúc đi.”
Kiều Tứ dưới sự dìu đỡ của cậu mà đứng lên, đi được hai bước liền chần chừ đứng lại. Hắn không thích leo cầu thang, bậc thang sẽ khiến vẻ đi lại khập khiễng của hắn lộ rõ toàn bộ.
Thường ngày hắn đã quen ngạo mạn rồi, không để ý tới ánh mắt người khác, mà cũng chẳng có ai dám dùng ánh mắt nhìn một người bị què để nhìn vào hắn. Nhưng ở trước mặt Đoạn Hành, hắn không muốn lộ ra dù chỉ là một chút chật vật.
Khi hắn ngoan cố đứng lại, đột nhiên nghe thấy thanh niên nói: “Tôi giúp anh.” Sau đó bị một đôi tay mạnh mẽ bế lên.
Kiều Tứ sau nửa giây luống cuống, liền trấn tĩnh hẳn. Hắn không lên tiếng, lại càng không biểu lộ dáng vẻ thụ sủng nhược kinh.
Hắn như cũ tồn tại phong thái được người khác hầu hạ, ở trong lòng nam nhân vẫn có khí thế của đế vương, chỉ là không ai biết trái tim hắn trong thời gian mười bước chân đã đập như thế nào.
Đoạn Hành lên lầu, đi vào phòng nghỉ, đưa hắn đặt vào trong ghế, thuần thục đem một cái đệm dựa cho hắn gối đầu, vuốt lại vài nếp nhăn trên y phục hắn, miễn cho có nếp nhăn phía sau quần áo hắn. Kiều Tứ nửa nằm nhìn thanh niên đứng thẳng dậy, tháo cúc áo, rồi cởi áo khoác ngoài, liền cảm thấy càng thêm say hơn, sau đó chiếc áo khoác kia trở thành chăn đắp trên người hắn.
“Nghỉ một lát đi, khi nào ổn rồi tôi cho người đưa anh quay về.”
Kiều Tứ trên người đã phát nhiệt, đành đem con mắt nhắm lại, cảm giác được ngón tay Đoạn Hanh tựa như đang mơn trớn trên gương mặt mình, nhưng không rõ có phải vì say rượu mà gặp ảo giác. Sự chiếu cố của Đoạn Hành đối với hắn hình như đã vượt quá mức độ trọng đãi đối với một vị trưởng bối, cũng có thể là cậu có chút hứng thú với hắn, nhưng Kiều Tứ đối với loại hứng thú này hoàn toàn gạt bỏ.
Hắn tại trên tình trường vẫn luôn ngô nghê mơ hồ, luôn nhận phải thất bại. Suốt nửa đời người hắn nếu muốn nhận được tình cảm của người khác, cũng chỉ có thể dựa vào bằng cách khiến bọn họ sợ hắn, kính trọng hắn, cầu xin hắn. Nhưng sao có thể khiến người ta yêu hắn, hắn chưa bao giờ biết, muốn phân biệt liệu người ta có hảo cảm với hắn không, thì lại càng không thể.
Đoạn Hành đối với hắn mỉm cười, là ôn nhu, hắn lại phân không ra ý tứ trong đó, tìm không được rốt cuộc chỉ là sự lễ độ, hay là còn có cả thứ tâm tình khác. Sự từng trải của hắn hoàn toàn vô tác dụng ở điểm này, chỉ còn lại sự vụng về bình tĩnh mà kiêu ngạo.
Lúc tới giờ tan ca, Kiều Tứ lại tới đón Bạch Thu Thực, đi tới bộ phận tiếp phẩm, hắn từ xa trông thấy Đoạn Hành cùng nam nhân có đôi mắt đào hoa ở đấy. Bạch Thu Thực cùng ngồi một bàn với họ, không biết là đang nói cái gì, bị kẹp ở chính giữa, giống như con tiểu thú vô chủ, hết nhìn đông nhìn tây, biểu tình có chút bối rối.
Kiều Tứ nhìn Đoạn Hành, trong lòng giống như cậu học sinh nhỏ gặp phải mối tình đầu, cư nhiên lại hoảng hốt không biết làm sao, nghĩ tới hôm nay không mang gậy, bước đi lại càng khó coi, trong lòng do dự, chỉ là trên mặt vãn lưu lại vài phần ngạo mạn.
Đến gần một khoảng cách thích hợp, hắn liền gọi một tiếng “A Bạch”, Bạch Thu Thực liếc mắt trông thấy hắn, liền lập tức như chú cún con vui vẻ chạy tới, kéo tay hắn.
“Đoạn Hành bọn họ muốn mời chúng ta đi xem phim, có ngôi sao đóng, anh đi không?”
Kiều Tứ cảm giác được Đoạn Hành đang từ xa nhìn hắn, khuôn mặt không khỏi nóng lên, chỉ lắc đầu.
“Tôi không đi.”
Kiều Tứ xoa xoa đầu Bạch Thu Thực, Bạch Thu Thực nắm tay đặt ở trong tay hắn, liền vô cùng vui vẻ mà được hắn dẫn đi.
Buổi tối nhận được điện thoại của Đoạn Hành. Thanh âm của thanh niên nghe thế nào cũng vẫn rất mê hoặc: “Kiều tiên sinh, anh có rảnh ra ngoài uống chén rượu không?”
“Bàn chuyện công việc?”
“Nói chuyện phiếm thôi, chỉ có hai người chúng ta, anh có thể tùy ý chọn địa điểm.”
Đã rất lâu rồi, hai người lần đầu tiên có việc ra ngoài gặp mặt. Kiều Tứ tìm một bộ quần áo mới mặc vào, không biết thế nào, phải đến ba lần mới cài nổi khuy áo, cũng cảm thấy mái tóc bạc của mình trong gương nhìn không được đẹp, chỉnh sửa thật lâu vẫn vô pháp che đi, đành phải bỏ cuộc.
Tại quán bar đã trông thấy Đoạn Hành tới từ trước, thanh niên ăn mặc thoải mái hơn nhiều, áo len rộng và quần jean màu tối, giày da màu nâu, lộ vẻ trẻ trung đơn giản lại điềm đạm.
Kiều Tứ vẫn duy trì khí thế mà ngồi xuống, hai người khách khí uống qua một chén rượu, thanh niên liền lộ ra thần sắc nói lên suy nghĩ của mình.
“Tuy rằng những lời này, hiện giờ tôi nói ra có vẻ không được thích hợp, nhưng tôi thấy rất cần phải nói.”
Kiều Tứ trong lòng đã sớm hiện ra rất nhiều ý niệm, nhưng chỉ im lặng chờ đợi, kìm chế nhịp đập trong tim.
Thanh niên buông chén rượu: “Tôi đang suy nghĩ, anh và Thu Thực có thể quá thân thiết rồi chăng.”
Kiều Tứ nhìn cậu.
“Tôi nhớ anh từng nói hai người là quan hệ họ hàng, nếu như đều không phải tình nhân, hai người trong lúc cùng nhau có một số hành động hơi thái quá rồi?”
“…”
“Nghe nói các anh thậm chí còn ngủ cùng nhau. Anh không cảm thấy thế là rất không ổn sao?”
“…”
Kiều Tứ nhận phải sự công kích vượt quá sự mong đợi của cậu, đột nhiên chẳng còn sức hoàn thủ.
Mà thanh niên vẫn không chút nào nhượng bộ mà chăm chú nhìn hắn: “Tôi muốn thỉnh anh và cậu ấy duy trì khoảng cách. Đây là để tốt cho cậu ấy, cũng là tốt cho anh.”