Khi Kiều Tứ về đến nhà, thì Bạch Thu Thực đã ngủ trong ổ chăn của hắn.
Kiều Tứ rất thích thứ thân mật này, giống như vào mùa đông trong ổ chăn có một con mèo, ấm giường ấm lòng. Thế nhưng trái ngược với khuôn mặt say ngủ thỏa mãn của nam nhân, Kiều Tứ lại hành động có phần lãnh khốc khi lay tỉnh y. “Cậu đứng lên đi.”
Bạch Thu Thực mơ mơ màng màng, trở mình giống như một con thỏ nhỏ, mở rộng tay chân, mở to mắt nhìn hắn.
“Lần sau đừng ngủ ở trên giường tôi nữa.”
“Hả?” Nam nhân lúc này hoàn toàn tỉnh ngủ, cuống quýt ngồi dậy, xoa xoa mắt nói, “Làm sao vậy, Tứ gia?”
Kiều Tứ vỗ vỗ đầu y: “Phòng tuy đủ lớn, nhưng không phải không có cái giường khác, cậu quay về phòng của cậu đi.”
Bạch Thu Thực sửng sốt, trên tay vẫn còn cầm lấy chăn: “Có phải là vì buổi tối đi ngủ tôi đá chăn làm phiền đến anh? Mà tôi không có ngáy ngủ…”
Kiều Tứ ngắt lời y: “Tôi với cậu cũng không còn là trẻ con nữa, đã là người lớn rồi, làm thế này vốn đã sớm không còn thích hợp.”
Bạch Thu Thực lộ vẻ rất buồn, nhưng y rốt cuộc vẫn nghe lời, cứ thế bị đuổi xuống giường, ở tại cửa lại nhìn sang Kiều Tứ, thấy hắn không hề có ý mềm lòng, mới thất vọng cúi đầu đi ra ngoài. Kiều Tứ cả đêm không có ngủ ngon, hắn không có cái này, cũng chẳng có cái kia, giờ đây ngay cả một thứ nhỏ bé trong lòng cũng không thể có.
Từ khi mối quan hệ giữa hai người lộ ra khoảng cách, Bạch Thu Thực liền vô cùng cẩn thận lấy lòng hắn, rất sợ sẽ có lúc bị hắn ruồng bỏ, cả ngày đều gắt gao đi theo phía sau Kiều Tứ.
Nhưng y lại không biết Kiều Tứ sau khi chịu phải thương tổn đã đem lòng cam chịu, dự định từ bỏ y.
Rất nhanh Bạch Thu Thực nhận ra có gì đó không ổn: “Tứ gia, anh lẽ nào không muốn tôi ở cùng với anh?”
“Cậu bây giờ tiền kiếm được cũng đủ để thuê một căn phòng. Làm người là phải biết tự lập.”
“Nhưng, chúng ta cùng nhau thuê chung, chẳng phải rất tốt sao? Tôi cũng sẽ không làm phiền đến anh, ngược lại còn giúp anh nấu cơm…”
Kiều Tứ chỉ nói: “Tôi đã hỏi qua rồi, công ty có thể cho cậu ở khi nhà tập thể, vị trí không tệ, Tiền thuê cũng chỉ thu cho có thôi, vô cùng tiện lợi, đồ đạc của cậu cũng không nhiều, ngày hôm nay liền dọn qua đi.”
Bạch Thu Thực đứng một hồi, từ góc nhìn của Kiều Tứ, đại nam nhân này tưởng chừng như đã muốn khóc. Nhưng cuối cùng vẫn trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Cất bước Bạch Thu Thực, Kiều Tứ ở một mình đã hai ngày, tư vị trong hai ngày này thực sự rất khó nói rõ. Mà ngày hôm nay, hắn từ cửa sổ trông thấy một chiếc xe dừng lại dưới lầu, thì có một người đàn ông xuống xe, sau đó ra phía sau mở cốp xe lôi túi đồ ra.
Đây giống như con chó nhỏ được mình phóng thích, nhét ở bên vệ đường, nhưng y vẫn cẩn thận quay trở về.
Kiều Tứ hạ quyết tâm, kìm nén bước xuống lầu. Bạch Thu Thực vừa mới đem đồ đi ra, thấy hắn, liền tràn ngập vui vẻ: “Tứ gia, tôi đã trở về.”
“Có chuyện gì vậy?”
Bạch Thu Thực ngưng phấn chấn, thoáng cái liền dè dặt: “Tôi ở một mình không quen… Vẫn muốn trở về ở cùng anh.”
Kiều Tứ chỉ nhìn y, không nói lời nào.
Y lại vội vàng nói: “Đoạn Hành đưa tôi trở về, hay là mời anh ta lên cùng ăn một bữa cơm?”
Vừa dứt lời, chiếc xe kia đã không chút lưu luyến quay đầu chạy đi xa, tựa như tránh phải chạm mặt Kiều Tứ. Điều này khiến Kiều Tứ phải chịu một đòn nghiêm trọng. Hắn tại trong nhất khắc ấy, tưởng chừng như cảm thấy rất chán ghét mình, đồng thời cũng chán ghét cả Bạch Thu Thực.
Bạch Thu Thực vẫn đang chờ trả lời, Kiều Tứ đã quay đầu nhìn y: “Cậu đi đi.”
Nam nhân căng thẳng mà nhìn hắn, không dám lên tiếng.
“Đã để cậu đi rồi, cậu còn quay lại làm gì?”
Bạch Thu Thực trong mắt dần rưng rưng nước. Kiều Tứ cũng chỉ liếc nhìn một cái, liền xoay người trở về.
Sự yếu đuối này của người trưởng thành, vẫn luôn là thứ hắn khinh miệt, nhưng lúc này bản thân cư nhiên lại không có cách nào đối mặt với y.
Đoạn Hành đâm vào giữa sự yếu đuối của hắn, hắn trong cơn vừa yêu vừa ghen ghét, bản tính bạo ngược gần như đã bị bức ra, nếu đổi lại là hắn trước kia, Bạch Thu Thực chắc chắn đã chết trong tay hắn. Mà hiện tại cũng không còn như trước, sống nương tựa vào nhau có thể khiến cho người ta sinh ra yếu mềm.
Kiều Tứ quay về nhà, trong phòng trống rỗng, yên lặng tới mức hắn thực sự cảm thấy cơn đau nửa đầu muốn phát tác. Tuy rằng Bạch Thu Thực chỉ là một con người nhỏ bé, nhưng cũng là người gần gũi nhất với hắn bây giờ, vậy mà ngay cả y hắn cũng đã vứt lại cho Đoạn Hành rồi.
Hắn trong sự cam chịu, gần như là tức giận tự ti, cảm thấy nhất thiết phải đem toàn bộ mọi thứ bên cạnh mình vứt hết đi, thì mới có thể hả giận.
Đêm đó hắn lại nhận được điện thoại của Đoạn Hành. Giọng nói của thanh niên vang lên khá vui vẻ.
“Anh thực sự không định để Thu Thực quay về?”
Kiều Tứ đáng lẽ phải hừ lạnh một tiếng, trong lòng nhưng lại buồn bã, hồi lâu chỉ có thể nói: “Cậu hài lòng rồi chứ?”
Thanh niên cười nói: “Không tồi.”
Kiều Tứ dừng một lát, chung quy vẫn luyến tiếc Bạch Thu Thực, nói tiếp: “Cậu còn nhớ ba điều đã hứa chứ, cậu đừng có đối xử tệ với cậu ấy.”
Thanh niên như là cười một cái, sau đó nói: “ sao vậy, chẳng lẽ anh vẫn còn luyến tiếc?”
Kiều Tứ không lập tức trả lời. Hắn có rất nhiều điều muốn nói với Đoạn Hành, nhưng đối với nam nhân đã không còn nhớ rõ hắn, lại yêu Bạch Thu Thực, hắn nói cũng không nên lời.
“Sau này nếu cậu muốn ở cùng một chỗ với cậu ta, thì phải đối xử thật tốt với cậu ấy, đừng ép buộc cậu ấy. Cậu ấy phải chịu một ủy khuất nào, tôi nhất định sẽ lấy lại công đạo.”
Đầu dây bên kia phút chốc trầm mặc: “Kiều Tứ, anh thích cậu ta đến mức nào?” Sau đó là tiếng cúp máy nặng nề.
Kiều Tứ nhìn miếng thủy tinh rơi trên nền nhà chiếu lên hình bóng của mình. Hắn cảm thấy bản thân mình đã già rồi, cần có một người bầu bạn bên cạnh, thế nhưng ngay cả Bạch Thu Thực cũng đã bị hắn đuổi đi.
Hắn vừa hận chính mình tính tình không tốt, lại không chịu nổi những nhục nhã liên tiếp khi yêu. Những tình cảm phức tạp này cứ quấn lại với nhau khiến cho hắn đau khổ, thậm chí còn dần dần trở nên do dự.
Kiều Tứ ngoài xử lý việc ở sòng bạc, thỉnh thoảng cũng tự mình ra tay thắng được không ít tiền, nhưng số tiền thắng được này đã chẳng còn ý nghĩa.
Hắn lúc đầu còn mong muốn ngoại trừ con đại bạch thỏ kia ra, ngày sau còn có thể nuôi cả đứa con nhỏ của con thỏ kia, cho đủ cả mùi vị.
Thế mà giờ tiền kiếm được lại không biết tiêu vào đâu. Ở một mình ngay cả hứng thú tiêu tiền cũng chẳng còn.
“Tửu trì nhục lâm”* trước kia, hắn vốn chẳng còn muốn hưởng. Người đã thực sự hưởng qua những thứ tốt đẹp, thì không biết cái gì mới là “tốt”, có thế mới sống một cách tùy tiện vô vị. Mà đến bây giờ hắn mới hiểu rằng chẳng có thứ gì có thể tốt hơn mùi vị của chân tình.
Hắn cùng Bạch Thu Thực không phải là yêu, nhưng Bạch Thu Thực nửa đêm hầm cho hắn một nồi cháo trắng, cũng còn hơn là vây cả tổ yến.
Khi hắn còn đang do dự lẫn đấu tranh tinh thần, thì đột nhiên nhận được cuộc gọi thứ hai từ Đoạn Hành.
Đoạn Hành không còn khách sáo nữa, mà nói thẳng: “Không thấy Bạch Thu Thực đâu cả. Anh hiểu rõ cậu ấy, có biết cậu ấy có thể đi nơi nào không?”
Kiều Tứ thoáng cái liền hỏa nộ công tâm. Hắn đã xua đuổi Bạch Thu Thực, giao y cho người khác, cũng không muốn Bạch Thu Thực phải chịu khổ.
Nếu Bạch Thu Thực xảy ra chuyện bất trắc, thì quả thực ngay cả một người cuối cùng toàn tâm toàn ý đợi hắn cũng không còn nữa.
May mắn Kiều Tứ trước giờ là người có bản lĩnh trong việc tìm người, Bạch Thu Thực cũng không phải người sẽ che giấu trốn tránh, không mất quá nhiều sức lực, Kiều Tứ ngay tại bến xe đường dài đã bắt được y. Bạch Thu Thực đeo trên lưng túi lớn túi nhỏ, đứng chờ bên cạnh xe, liếc mắt trông thấy Kiều Tứ, khóe mắt liền đã hồng hồng, vừa muốn biểu lộ tâm tình rồi lại không muốn, chỉ đưa tay nắm chặt lấy vé xe.
Kiều Tứ thấy y bình yên vô sự, trong lòng cũng buông lỏng, nhưng vẫn còn giận dữ, thầm nghĩ muốn kéo y trở về cho cái mông kia ăn một trận đòn, khuôn mặt liền bình tĩnh mà nói: “Cậu đang làm cái quái gì vậy? Ăn được ở tốt, mà mới có tí chuyện đã khiến cậu chịu không được rồi?”
Bạch Thu Thực không lên tiếng, đem chiếc vé nắm chặt, qua một hồi mới đỏ mắt mà nói: “Anh không cần tôi nữa mà.”
Kiều Tứ sửng sốt, tiếp đó liền trách cứ: “Cậu làm một người đàn ông trưởng thành, thì có gì mà không tốt chứ?”
Bạch Thu Thực cũng không cãi lại, chỉ rưng rưng nước mắt nhìn hắn, ở trước nơi đông người, ngay cả thể diện cũng không thèm để ý.
Kiều Tứ đối với loại ánh mắt giống như con chó nhỏ này, bởi vì tấm chân tình mà nam nhân không hề che giấu này mà ngực liền khó chịu, hai người nhìn nhau một lát, liền nói: “Về thôi.”
Kiều Tứ lúc này đem Bạch Thu Thực quay về, là tâm tư đã định chắc, bởi vậy hắn không đưa Bạch Thu Thực về nhà trước , mà đi thẳng tới chỗ của Đoạn Hành. Bảo vệ của biệt thự đã gặp qua hắn, biết hắn giờ có chức vị là quản lí sòng bạc, cũng vì khí thế của hắn là kính nể, không cần thông báo mà để cho bọn hắn tiến vào.
Bởi vậy Kiều Tứ liền cứ thế đi vào không chút trở ngại. Phòng khách dưới lầu đèn đuốc sáng trưng, Đoạn Hành cùng nam nhân đào hoa kia đều có mặt, đang ngồi bàn bạc gì đó, đột nhiên thấy bọn họ hai người đi vào, trên mặt không khỏi lộ ra chút bất ngờ.
Kiều Tứ cũng không để bọn họ hết kinh ngạc, liền khập khiễng đi tới trước mặt Đoạn Hành, nói thẳng vấn đề: “Tôi tới là muốn cùng cậu nói rõ mọi chuyện. Cậu thích cậu ta, tôi biết, nhưng cậu có theo đuổi thì cũng không cần phải nhờ vào tôi.”
“Có thể có được trái tim của cậu ấy hay không, toàn bộ đều là do cậu. Không cần đem trách nhiệm đổ lên trên người khác.”
Kiều Tứ nói hết một mạch, lại nói tiếp: “Còn nữa, Đoạn Hành, chuyện trước đây, cậu đã không còn nhớ nữa rồi, đối với cậu…”
Đoạn Hành sắc mặt hơi đổi, cười một cái. Bạch Thu Thực cũng “A” lên một tiếng, nắm lấy tay Kiều Tứ. Kiều Tứ quay đầu lại, chỉ thấy y do dự mà chỉ vào Đoạn Hành: “Anh ta không phải là Đoạn Hành mà.”
Kiều Tứ ngỡ ngàng, chỉ nhíu mi. Bạch Thu Thực lại đưa ngón tay chỉ sang hướng khác, hướng về chỗ nam nhân có đôi mắt hoa đào: “Anh ta mới là Đoạn Hành chứ.”
Nhất thời trong đại sảnh không ai nói gì hết. Một loại cảm giác kì lạ dấy lên, nhìn vào vẻ mặt của hai nam nhân đang ngồi ở kia, Kiều Tứ nháy mắt tỉnh táo lại: “Cho tới giờ đều là anh ta?”
Bạch Thu Thực có chút ngơ ngác: “Không phải sao….”
Kiều Tứ dần dần sởn gai ốc, cực kì phẫn nộ cùng kinh ngạc khiến hắn trên người vừa lạnh vừa nóng, đáp lại thì cả người lẫn tâm đều lạnh hẳn: “Hóa ra cậu vẫn còn nhớ.”
Đối với lời hắn nói, Đoạn Hành thần sắc phức tạp mà nở một nụ cười.
Kiều Tứ tức giận đến cả người phát run, hắn hầu như đã quên mất Đoạn Hành là một diễn viên giỏi nhất.
Đóng vai làm một người mất trí nhớ đối với Đoạn Hành mà nói chẳng khó chút nào. Chuyện này từ đầu đến cuối cũng chỉ là vì trả thù, Đoạn Hành giả vờ quên kì thực vẫn luôn tỉnh táo mà nhìn hắn khốn khổ, nhìn hắn đau đớn chịu không nổi.
Vậy mà tưởng rằng cậu thật lòng yêu Bạch Thu Thực, nên mới đem Bạch Thu Thực giao đi, cũng là một loại phó thác cùng tác thành. Vậy mà hóa ra toàn bộ chỉ là trò đùa của bọn họ, ngay cả Bạch Thu Thực không hề liên quan cũng không buông tha.
Kiều Tứ dùng sức kéo tay Bạch Thu Thực: “Chúng ta đi.”
Bạch Thu Thực vẫn còn mơ hồ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ trong một đêm Kiều Tứ đã đoạn tuyệt qua lại giữa y và phía bên Đoạn Hành, ngay cả bản thân cũng đã xin từ chức.
Nhưng y xưa nay đều rất nghe lời Kiều Tứ, Kiều Tứ muốn y trở mặt với ai, y liền im lặng, tuyệt đối không cùng người nọ nói nhiều. Y đối với chân tướng sự việc cũng vẫn còn mơ hồ, nhưng chấp hành mệnh lệnh của Kiều Tứ thì không chút nào chậm trễ, lập tức căm phẫn ôm mối hận thù đối với kẻ có đôi mắt hoa đào đóng giả Đoạn Hành.
Người kia trước đây ẩn ẩn đưa tình cũng đều là giả bộ, chỉ là làm theo kịch bản đã được Đoạn Hành biên soạn tốt mà diễn. Không chỉ có phạm tội cưỡng gian, mà còn là một tên lừa đảo, chẳng phải thứ gì tốt đẹp. Cứ thế, hai bên triệt để đoạn tuyệt.
Kiều Tứ sau chuyện đã xảy ra thì biết rõ, người có đôi mắt đào hoa kia tên là Thi Thần, trong giới kinh tế ở thành T rất có tiếng tăm, cùng Đoạn Hành đến thành phố M là để đầu tư.
Sắp xếp lại mọi thứ hắn cũng liền nhớ ra, trước kia hắn đã từng gặp mặt người này, chỉ là gặp qua có một lần, cũng không để ở trong lòng, mà càng nghĩ không ra người này mới là thủ phạm cưỡng bức Bạch Thu Thực, lại còn giúp đỡ Đoạn Hành đóng kịch để rồi tạo ra một trò đùa giỡn. (Ka: ở chương 7, Kiều Tứ cũng đã gặp Thi Thần, và lúc ấy anh Tứ đã hiểu lầm Thi Thần là “tình nhân” mới của Đoạn ca ca, bạn nào quên thì có thể đọc lại)
Hắn vốn dĩ đối với Đoạn Hành, tâm vẫn còn tồn tại chút ít hy vọng, hắn đã tưởng rằng Đoạn Hành thực sự yêu hắn, giờ đây vô tình như thế, chỉ là bởi đã quên.
Vậy mà hóa ra Đoạn Hành vẫn nhớ rõ.
Điều này càng khiến cho hắn chịu đựng không nổi. Lòng tự tôn của hắn có thể chấp nhận được chuyện Đoạn Hành đã quên hắn, nhưng khó có thể tiếp thu nổi Đoạn Hành vẫn còn nhớ rõ hắn, lại còn làm ra những chuyện khinh mạn nhục nhã hắn.
Cả cuộc đời này đây là lần đầu tiên hắn trải qua: những tình cảm thầm lặng khát khao cùng lo lắng, rốt cuộc cũng chỉ là một trò cười. Bởi thế mà mãi về sau, hắn không còn là người vì tình mà sinh ra yếu đuối. Kiều Tứ sau khi từ chức quản lý sòng bạc, liền đi làm việc khác – chuyên trách đổ thạch. Hắn gỡ bỏ lòng tự trọng của mình để đi làm công cho Đoạn Hành, đã cảm thấy bị thua thiệt, huống hồ cứ tiếp tục cố tình thân cận, thì tâm lại càng tồn hy vọng.
Đoạn Hành cứ vậy đùa giỡn hắn, hắn hiển nhiên cả trái tim đã chết, không còn cần đến thứ gọi là nhu tình nữa.
Trong khi làm công việc đổ thạch, Kiều Tứ ra sức mà làm, từ năm giờ sáng đã thức dậy đổ thạch, gọt dũa liên tục, gần như biến đá thành tiền, cắt ra được hơn mười khối ngọc tốt.
Thêm nữa năng lực của hắn rất cao, dẫu sao thì mắt cũng không thể thấu thị được, bên trong tảng đá rốt cuộc là thế nào, ngay đến thần tiên cũng khó đoán. Mỗi một dao cắt xuống đều rất mạo hiểm, nóng vội sẽ hỏng việc, chỉ có thể nhìn, so ra trên bàn đánh bạc lại càng khích thích hơn.
Cứ thế làm việc liên tục vài ngày, phí tâm phí lực, không tự giác được rằng thân thể đã quá mệt mỏi, đến khi dừng lại thì cả đầu đã vã mồ hôi.
Cho đến ngày đấu giá đá, khiến người ta chú ý nhất chính là một khối mao liêu lớn, nặng gần một tấn, bên ngoài là một màu tối xám, thêm nữa lại nhẵn nhụi, cực bắt mắt, còn có một mảng lớn là đá Tùng Hoa. Quan trọng là khi lau lau cửa kính chắn thì hiện ra màu xanh lục khá đậm, nhìn như loại đá lục quý.
Nếu tách khối đá này ra mà xuất hiện ngọc bích hảo hạng, thì giá cả của nó thực không cần nói.
Kiều Tứ nhìn xung quanh một vòng, bản thân thầm cân nhắc, đột nhiên nghe thấy có người nói: “Đoạn tiên sinh, ngài cũng tới.”
Kiều Tứ trên lưng run lên, không khỏi quay đầu nhìn lại. Đứng cách xa hai bước phía sau, quả nhiên là thanh niên anh tuấn, tư thái nhàn tản, hai tay đang đặt trong túi.
Người cùng đi bên cạnh lần lượt giới thiệu Đoạn Hành với những người tham gia đấu giá, cho biết ít nhiều ý kiến tham khảo, rồi hỏi: “Không biết Đoạn tiên sinh đã có hứng thú với khối nào chưa?”
Đoạn Hành cười nói: “Muốn đánh cuộc, tất nhiên phải đánh lớn rồi.” Sau đó ngón tay giơ lên, hướng đúng khối đại mao liêu mà Kiều Tứ đang nhìn: “Cái này cũng không tệ.”
Chỉ xong rồi, cậu giống như mới tiện thể trông thấy Kiều Tứ bên cạnh, nhướng mày nói: “Thật khéo làm sao, Kiều Tứ gia ngài cũng ở đây. Chẳng lẽ ngài cũng đã chấm khối đá kia?”
“…”
“Tôi khi muốn gì đó cũng là do tình huống bắt buộc, đề nghị ngài đừng nên ra giá là tốt nhất.”
Kiều Tứ âm trầm liếc nhìn cậu, cũng không nói gì.
Đến khi bắt đầu đấu giá, đợi tới lúc đấu giá xong xuôi hàng chục thứ, cuối cùng cũng đến lượt khối đá này. Báo xong mức giá sàn, tiếng gõ vừa phát ra, xung quanh liền giơ lên mấy tấm thẻ, Kiều Tứ đại khái vừa nhìn, đã thấy trong đó nổi bất nhất là con số Đoạn Hành đưa ra.
“Một nghìn vạn”
Có nên cạnh trạnh hay không cạnh tranh khối đá này, lí trí đã không còn có thể khống chế nổi hắn nữa, Kiều Tứ liền giơ lên tấm thẻ trong tay.
“Một nghìn hai trăm vạn.”
Đoạn Hành cười quyết đoán mà giơ lên tấm thẻ “Hai nghìn vạn.”
“Hai nghìn năm trăm vạn.”
“Ba nghìn vạn.”
Xung quanh đã trở thành nơi đấu võ của hai người bọn họ, chỉ có tiếng nói khàn khàn của người phụ trách bán đấu giá lặp lại: “Ba nghìn vạn lần thứ nhất, ba nghìn vạn lần hai, ba nghìn hai trăm vạn lần thứ nhất…”
Trong sự trầm lặng chỉ có những chiếc thẻ giơ lên giơ xuống, rất nhanh Kiều Tứ liền nâng lên con số cuối cùng. “Năm nghìn vạn.”
Lúc này Đoạn Hành không có thêm động tác giơ thẻ nữa, chỉ quay đầu, mỉm cười với hắn. (Ka: Tứ gia anh bị mắc bẫy oy`. Nghiệp chướng gây ra đây mà.)
Kiều Tứ cảm giác được trên lưng mình đã hơi hơi ẩm ướt. Chuyện có thể “thắng” được Đoạn Hành một thứ gì đó, khiến hắn hơi chút thả lỏng, thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn không cảm thấy tự tin chút nào.
Loại dao động vừa mới xuất hiện kia, hắn cũng biết là không ổn rồi. Khí thế rất quan trọng, nếu hắn không tin vào bản thân mình, thì chắc chắn sẽ không thể thắng được.
Lấy khối thạch vừa mới đấu giá được cắt ra, trước vô số ánh mắt nhìn chăm chăm vào, thứ bên trong lại là một mảng bạch sắc lạnh lẽo, trên hai phiến trắng xóa vẫn luôn điểm một màu xanh biếc, màu xanh biếc này chỉ rộng tầm một đầu ngón tay.
Nhất thời bên trong vang lên một trận thở dài vừa thông cảm lại vừa vui mừng. Chỉ một khối đá lớn mà có thể khiến cho người ta trong một đêm táng gia bại sản, cũng coi như trong vạn chọn một rồi, thực là thứ vũ khí vô hình sát nhân.
Kiều Tứ vẫn chưa choáng váng, thổ huyết, hoặc là nổi điên lên, hắn thậm chí còn không phát ra âm thanh nào, chỉ hơi chút nhăn mi lại.
Hắn không khỏi hoài nghi Đoạn Hành đã thiết lập cái bẫy này để hắn chui vào. Chỉ cỏ điều cái bẫy này, cũng phải khiến hắn đồng ý chui vào thì mới thành công được.
Đoạn Hành biết hắn đối với cậu không hề có sự đề phòng, mà Đoạn Hành cũng là người duy nhất khiến hắn không thể kiềm chế được, nên cũng chẳng thể trách người ta.
Kiều Tứ cầm gậy chống, đứng dậy, tuy đấu giá thất bại, cũng không thể khiến hắn thua đến dậy không nổi.
Đoạn Hành đi tới, bước chân vẫn nhất mực thong thả, cũng nhìn không ra là vẻ mặt thoải mái hay giễu cợt. Hai người đứng đối mặt với nhau, Đoạn Hành nở nụ cười, đưa tay ôm lấy hắn như đang thể hiện sự cảm thông với hắn, không để cự tuyệt mà vỗ vỗ lưng hắn, đôi môi dán sát vào bên tai hắn, nhẹ nhàng nói: “Tôi thực ra rất muốn nhìn thấy anh đến cuối cùng, còn có ai chịu đi theo anh nữa không.”
Kiều Tứ chờ thanh niên xoay người bỏ đi, mới khép lại mí mắt, bình tĩnh điều chỉnh sắc mặt cùng khí tức. Hắn cũng không tức giận khi bị thua một ván cược lớn, hắn có bản lĩnh để đứng dậy bằng đủ mọi cách. Chỉ có điều người gây sự lại là Đoạn Hành khiến cho ngực hắn bực bội khó chịu.
Chuyện năm đó, hắn cũng có chỗ có lỗi với Đoạn Hành, thế nhưng vốn dĩ là Đoạn Hành phản bội hắn, mới hại hắn rơi xuống bước đường này.
Bây giờ cũng coi như không ai còn thiếu nợ ai, đều lưỡng bại câu thương. Hắn tuy không phải người nhân từ nhưng cũng không đành lòng đi tính toán, trái lại Đoạn Hành không chịu bỏ qua, hà tất phải vậy chứ.
Sau cuộc đấu giá này đã là một tổn thất lớn, số tiền vốn từ trước tới giờ thắng được đều hóa thành hư ảo, thậm chí còn nợ nần.
Nhưng đối với Kiều Tứ đây vẫn không phải là đả kích lớn nhất. Hắn biết rõ quy tắc đánh cược, mà hắn cũng đã từng thua qua một số tiền lớn, nên không có gì nghiêm trọng. Tiền bạc chỉ là một thứ đồ, đã đi mất thì vẫn có thể quay trở lại, không cần quá bận tâm, nó không phải là sự khởi đầu của mất mát.
Chỉ cần không có Đoạn Hành ở trước mặt, đầu óc hắn liền tương đối lãnh tĩnh, hắn tin sức phán đoán của mình sẽ không chịu sự quấy rầy.
Ngày căn hộ bị thu, dười lầu thực ra có vị khách không mới mà tới, hai nam nhân cao to phong lưu khoái hoạt đứng đấy, cả người anh tuấn đến khó có thể nói, ăn mặc sang trọng, xe thể thao cũng đẹp, phong độ như thế chỉ để chờ nhìn thấy bọn họ mà chê cười.
Kiều Tứ thờ ơ, cũng không biểu hiện chút nào chật vật, những đồ mang đi cũng không nhiều, hắn đi lại không tốt, Bạch Thu Thực liền tích cực chạy lên chạy xuống, đem hành lý cất vào trong xe.
Kiều Tứ không định có phản ứng gì với hai người kia, mà hai người kia nhìn xong cảnh tượng náo nhiệt, đã tự động đi tới, Đoạn Hành như cũ mỉm cười, thân mật mà giúp hắn đóng lại chiếc hòm cất sau xe, sau đó nói: “Lần này tới, là đến xem Kiều Tứ gia ngài có gặp khó khăn gì về kinh tế không? Nếu cần, ngài cứ nói một tiếng.”
“…”
“Chúng ta ít nhiều cũng từng có giao tình, lúc này gặp chuyện, thì nên giúp đỡ.”
Kiều Tứ cuối cùng cũng giương mắt, nhìn cậu một cái, không có ý trả lời. Nhưng Bạch Thu Thực đem chiếc túi cuối cùng xuống, ở bên cạnh vội vàng nói xen vào: “Tứ gia, tôi còn có tiền gửi ngân hàng.”
Thi Thần vừa thấy Bạch Thu Thực, liền lập tức lên tinh thần, bộ dạng hệt như hoa hoa đại công tử, đùa với y như đùa với con thỏ: “Tiền gửi ngân hàng, cậu có bao nhiêu, mười vạn hay là trăm vạn? Đủ để làm cái gì chứ?”
Nhìn kẻ kia nắm lấy cằm của Bạch Thu Thực, Kiều Tứ một phen nhanh chóng nắm lấy cánh tay có ý đồ không tốt kia, muốn dùng chút lực đem nó bẻ gãy ngay tại chỗ. Một cổ lực đạo mạnh mẽ khác tự nhiên xuất hiện kìm hãm chặt cổ tay hắn.
“Thỉnh Kiều Tứ gia hạ thủ lưu tình.”
Thanh niên nói rất khách khí, còn mang theo chút mỉm cười, trên tay lại không có nửa phần buông lỏng, khiến hắn không thể cử động nửa phần.
Kiều Tứ trong phút chốc chết lặng. Hắn không nghĩ tới sẽ có một ngày Đoạn Hành tự tay ngăn cản hắn. Thanh niên đứng đối diện hắn, gây khó khăn cho bọn hắn, không chỉ không giúp hắn, không che chở cho hắn, mà còn ra tay chế trụ hắn.
Điều này khiến hắn đột nhiên mất đi ý chí chiến đấu, chán nản, khí lực trên tay cũng chẳng còn.
Nhìn tay hắn buông xuống, Bạch Thu Thực nghĩ hắn bị thương, vội vàng ngăn cản trước người hắn, gạt cánh tay kia ra, sắc mặt tái nhợt, run rẩy nói: “Không cho phép các người khi dễ người khác!”
Kiều Tứ thầm nghĩ, dám liều lĩnh đứng bên hắn lúc này, hiện tại cũng chỉ có Bạch Thu Thực mà thôi.
Hắn rút tay khỏi thanh niên kia, đem nam nhân yêu quý kia ôm chầm lấy: “Chúng ta đi.”
Hắn ôm Bạch Thu Thực ngồi vào trong xe, đóng cửa xe lại, bên ngoài xe hai người kia sắc mặt đều rất khó coi, Kiều Tứ cũng không nhìn bọn họ, xe liền di chuyển.
Kiều Tứ mang theo Bạch Thu Thực dọn đến ở tạm trong một nhà trọ nhỏ, hắn rất ghét phải sống trong căn hộ tàn tạ này, chỉ bất quá tình hình kinh tế đang gặp khó khăn, cũng chỉ đành cố chịu đựng một hai ngày. Bạch Thu Thực cọ bồn cầu đến nửa ngày, lại trải giường chiếu cho hắn nên coi như cũng sạch sẽ dễ chịu.
Hai người nằm trong chăn, chiếc giường này khá nhỏ, Kiều Tứ đem chân đặt trên đùi Bạch Thu Thực, Bạch Thu Thực khe khẽ nói: “Ngày mai tôi đi tới chỗ em trai tôi mượn chút tiền.”
Số tiền tiết kiệm của Bạch Thu Thực vốn không đủ để trả nợ, nhưng Kiều Tứ cũng không có tâm trạng lo lắng vì tiền nong. Hắn nghĩ tới Đoạn Hành vô tình vô nghĩa, liền bắt đầu nảy sinh cảm giác bi thương. Trên đời này hắn và Bạch Thu Thực có lẽ chỉ còn mỗi mình nhau.
Bạch Thu Thực đi vài lần, lần đầu tiên đã bị cự tuyệt, nhưng cũng là do cá tính dễ dàng ngại ngùng của y, lần này đến kiên trì mượn bằng được chút tiền. Mặc dù phải nhún nhường nhiều, Kiều Tứ cũng hiểu nam nhân này thực tội nghiệp lại khả ái, khiến hắn cực độ yêu thương. Yêu cầu của hắn đối với sủng vật cũng không cao, chỉ cần đừng phản bội hắn, là tốt rồi.
Mà Bạch Thu Thực không những trung thành tận tâm, còn có thể ra ngoài vì hắn “kiếm ăn”, khiến hắn sao có thể không sủng ái được.
Kiều Tứ tiếp tục tháng ngày ra vào sòng bạc, thì gặp phải sự khó dễ, lúc đổi tiền thì bị nghi là dùng tiền giả, thắng được tiền thì bị nghi là lừa đảo, chịu không ít dày vò, thậm chí mấy lần sau đó, sòng bạc tuyên bố không chào đón hắn. Hắn tự nhiên là biết ai đang gây khó dễ cho hắn, Đoạn Hành rắp tâm khiến hắn phải bước vào đường cùng, nhưng hắn há lại để mặc bản thân bị sắp đặt như thế.
Kiều Tứ đánh bạc trên con thuyền ở vùng biển quốc tế. Tổ chức kinh doanh sòng bạc của thành phố M đều ở trên tay công ty giải trí của Đoạn Hành, chuyện gì cũng đều do cậu định đoạt. Nhưng đánh bạc trên vùng biển quốc tế này, ngay cả chính phủ cũng không quản nổi, thì càng vượt ngoài tầm tay của Đoạn Hành.
Thuyền đánh bạc ban đêm đều cập cảng mở cửa chào đón các con bạc, tổ chức cờ bạc cũng rất công bằng, cho đến tận sáng sớm mới quay về cảng. Kiều Tứ tối đi sáng về, chỉ một món tiền nhỏ đã thu được lợi lớn, mỗi ngày ví tiền đều căng cứng, Đoạn Hành cũng không thể làm gì được hắn. (Ka: anh khá lắm.)
Chỉ có điều làm thế này, Bạch Thu Thực sẽ không tiện đi theo hắn. Thường đánh bạc vốn chẳng có ai là kẻ thắng, hắn không muốn Bạch Thu Thực sẽ dính vào giới cờ bạc, buổi tối đều để Bạch Thu Thực ở lại trong thành phố. Rạng sáng hắn mới về đến nhà, ăn cơm một lúc, thời gian ngủ bù, Bạch Thu Thực liền ngoan ngoãn ra ngoài làm việc, thời gian hai người làm việc nghỉ ngơi đều trái ngược nhau, ngay cả cơ hội trò chuyện cũng ít đi.
Kiều Tứ cũng hiểu cứ thế này mãi không phải là biện pháp, hắn chỉ chờ đến khi xoay được số tiền vốn nhất định, sẽ không còn dựa vào cờ bạc để kiếm tiền nữa.
Hôm nay từ thuyền đánh bạc trở về, Kiều Tứ tâm tình rất tốt, cả đêm chiếm được tới mấy trăm vạn, tính ra số tiền thắng được trước mắt, cũng sắp đủ để sau này kinh doanh nhỏ, lúc đấy sẽ không còn phải chịu khổ cảnh chòng chành trên biển nữa.
Quay về khu nhà trọ mới thuê, không thấy Bạch Thu Thực chủ động đi ra đón, Kiều Tứ cũng cảm thấy không ổn.
Đợi lấy chìa khóa ra mở cửa, bên trong vô cùng an tĩnh, không có lấy một bóng người. Kiều Tứ nhìn qua phòng bếp và phòng ngủ, vẫn duy trì mọi thứ như tối qua hắn ly khai, bát đũa mới rửa sạch được một nửa. Bạch Thu Thực không có ở đây hẳn đã vài giờ rồi.
Suốt đêm qua đi vốn vừa khó thở lại thiếu ngủ khiến đầu óc mơ hồ đau nhức, nhất thời thở gấp, Kiều Tứ đè lại ngực, ngừng một lúc, mới cắn răng cầm lấy điện thoại.
Kiều Tứ lần lượt gọi điện cho một số cơ quan thám tử tư. Tới tối, theo thông tin phản hồi, Bạch Thu Thực đi đâu cũng rất rõ ràng. Kiều Tứ nắm lấy cây gậy chống, kêu xe, thẳng hướng ngôi biệt thự của Đoạn Hành.
Đối với sự viếng thăm của hắn, đối phương như đã có chuẩn bị, rất có ý chờ hắn đại giá quang lâm. Kiều Tứ được người khác khách khí dẫn đường, đưa vào căn phòng tiếp theo.
Ánh đèn nơi đại sảnh đều không quá sáng, trang trí trong phòng đều là gam màu đen đậm, sắc màu lộ vẻ tối mờ.
Thanh niên vóc dáng thon dài ưu nhã nghiêng người nằm trên tấm đệm da mềm mại, khuôn mặt như họa, màu đỏ của rượu trong chiếc ly thủy tinh trong tay càng làm tôn nên làn da trắng như tuyết của cậu. Thấy hạ nhân dẫn theo Kiều Tứ tiến vào, thanh niên liền cười nói: “Kiều Tứ gia ngài đến muộn thế này, là muốn cùng tôi uống một chén?”
Kiều Tứ đối với vẻ đẹp của cậu, dù đang trong cảnh khởi binh hỏi tội, cũng tránh không khỏi trong lòng khẽ động, nhưng cũng không có tâm trí đâu để ý tới nữa, mở miệng hỏi thẳng: “Bạch Thu Thực đâu?”
Đoạn Hành hơi ngồi dậy, cánh tay vẫn đặt trên nhuyễn tháp, bàn tay nâng khuôn mặt, cười một cái: “Cậu ta hả, mọi người cũng đã quen biết nhau một thời gian, mời cậu ta qua đây để ôn chuyện cũ, sao vậy? Làm Kiều Tứ gia ngài lo lắng rồi?”
Kiều Tứ giương mắt, chậm rãi nói: “Cậu ta giờ ở đâu?”
Đoạn Hành vẫn âm trầm, nụ cười như cũ không chút thay đổi: “Tứ gia hà tất phải sốt ruột. Hiếm khi tôi ngài gặp mặt, ngài cũng không muốn trò chuyện cùng tôi sao?”
Đoạn Hành bình thường vốn đã tuấn mỹ, chỉ cần tạo ra chút thần tình, ánh nhìn, giọng nói, có thể đem mị lực phát huy đến mức tận cùng, cứ như vậy, người nào chưa trải đời, thì thực sự sẽ đỏ mặt, tim đập đến không thể tự kìm chế.
Kiều Tứ rất sợ sự giả tạo của cậu, hắn bị một người lừa dối một lần, hai lần, thực sự không muốn bị vấp ngã đến lần thứ ba, vậy nên chỉ bất vi sở động, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ hỏi cậu rằng cậu ta đang ở nơi nào.”
Đoạn Hành cười rồi lại cười, cũng thu lại loại mị lực mê người này, đứng dậy, lễ độ nói “Nếu Tứ gia không có hứng nói chuyện phiếm. Vậy chỉ cần uống một chén này. Tôi sẽ đem ngài đi gặp Bạch Thu Thực.”
Kiều Tứ nhíu mày, nhưng vẫn nhận lấy chén rượu đưa tới, cùng cậu cạn ly, uống qua loa.
“Tứ gia, bên này, mời.”
Đoạn Hành đưa hắn tới phòng ngủ trên lầu, cánh cửa vừa mở ra, liền trông thấy nam nhân đang cuộn tròn trên giường, còn có Thi Thần ngồi ở bên cạnh. Kiều Tứ cũng bất chấp tư thế bước đi, vội vàng tiến tới nhìn, thấy Bạch Thu Thực hơi thở bình ổn, chỉ là đang ngủ, quần áo cũng không lộn xộn, trong lòng cũng buông lỏng một nửa, đưa tay lay tỉnh y.
Bạch Thu Thực bị lay mấy cái, mới mở mắt, còn mơ mơ màng màng, ánh mắt chống lại Kiều Tứ, liền muốn dụi mắt, nhưng không dậy nổi sức lực. “Tứ gia…”
“Cậu sao lại tới nơi này?”
Bạch Thu Thực lo nghĩ, giữa lúc mơ màng có phần bối rối: “Tôi nhớ tôi đang rửa bát, sau đó chuông cửa vang, tôi đi ra mở cửa, sau đó…” Trong lúc hồi tưởng, ánh mắt nhìn thấy Thi Thần, y liền càng hoảng sợ: “A, là hắn cầm kim tiêm đâm tôi…”(Ka: Thi Thần, seo anh tàn ác thía T~T)
“Hiện giờ không sao nữa rồi.” Kiều Tứ xoa xoa đầu nam nhân, càng khiến y sít sao ôm lấy. Cũng may chưa xảy ra chuyện gì, bằng không hắn cũng thực sự chịu không nổi loại đả kích như nỗi đau mất đi Kiều Bác.
Đoạn Hành ở một bên nở nụ cười: “A, cậu ta giờ đã là linh hồn của anh rồi à?”
Kiều Tứ giương mắt nhìn, nụ cười của thanh niên đã không còn vẻ ôn hòa, thế nên hắn cũng sinh cảnh giác: “Các người nếu dám làm thương đến nửa sợi lông của cậu ta, tôi tuyệt đối sẽ không để các người sống dễ chịu.”
Đoạn Hành vừa cười: “Điều này tôi hiểu rõ, Tứ gia ngài giết tôi cũng đã hai lần rồi, có cái gì mà ngài không làm được chứ?” Không đợi Kiều Tứ mở miệng, cậu nói tiếp: “Thi Thần, đem người cậu muốn đưa đi đi.”
Thi Thần cười nói: “Vậy tôi đây không khách khí.” Sau đó đưa tay muốn kéo Bạch Thu Thực ra khỏi người Kiều Tứ.
Kiều Tứ đang muốn động thủ, Đoạn Hành liền đè lại vai hắn: “Chẳng phải đã nói với anh đừng nên sốt ruột sao?”
Khí lực của thanh niên so với hắn tưởng tượng lớn hơn nhiều, Kiều Tứ nhất thời có chút bất ngờ, không kịp ngẫm nghĩ, vừa phân tâm, Bạch Thu Thực liền bị đoạt khỏi trong lòng hắn rồi. Trên người Bạch Thu Thực mềm nhũn, gấp đến độ chửi mắng thẳng thừng “Vương bát đản”, chính là bị Thi Thần ôm lấy, trước mỉm cười đối với cái miệng kia hôn một cái.
Kiều Tứ nhìn thấy cảnh tượng này, đáy mắt đột nhiên lộ rõ sát ý, đưa tay muốn nắm lấy. Nếu không phải Đoạn Hành nhanh một bước chế trụ thế đi của hắn, bả vai của Thi Thần hẳn sẽ gặp chuyện.
Cùng Đoạn Hành giao thủ, hắn hiện cũng chiếm không được ưu thế, có chiều hướng bại lui liên tiếp, mà lúc này, Thi Thần đã nhân cơ hội ôm Bạch Thu Thực đi ra, hệt như hồ ly tha con thỏ. Kiều Tứ vừa giận vừa hận, hung hăng nói: “Đoạn Hành, cậu đã từng thề không cưỡng bách cậu ta, đã viết qua chứng từ, cả chỉ điểm nữa, làm người thì không nên bội tín.”
Đoạn Hành không khỏi nở nụ cười: “Đúng là vậy, chỉ có điều, Thi Thần đâu có đáp ứng qua.”
Kiều Tứ điềm nhiên nói: “Các người đừng nên khinh người quá đáng.”
Đoạn Hành cười một cái: “Anh từ lúc nào đã trở nên có tình có nghĩa vậy, tôi nhớ rõ anh trước đây đâu phải là người như thế này, lại còn cả sủng vật của anh nữa, người ta bảo tặng thì cũng không đưa luôn như trước kia, công phu trên giường của con thỏ nhỏ đó rất cao hay là thế nào vậy, có thể khiến anh yêu chuộng đến mức này?”
“Đoạn Hành, cậu có mối thù với tôi, hà tất phải kéo cậu ta vào. Nếu cảm thấy tôi thiếu nợ cậu, trực tiếp đến đòi chẳng phải là tốt sao?”
Thanh niên vừa cười vừa nói: “Tôi vốn là muốn đi gặp anh để đòi. Bằng không anh nghĩ chúng ta ở chỗ này để làm gì?”
Kiều Tứ chợt thấy trên người phát lạnh, hắn cũng đã cảm thấy có điều khác thường, tốc độ, sức lực của bản thân, đều kém hẳn ngày thường, hơn nữa lại càng lúc càng yếu đi. Thanh niên kia dù bận vẫn thong dong hóa giải đòn tấn công của hắn, đột nhiên đẩy hắn, mà hắn cư nhiên lại chao đảo, sau đó ngã ngửa trên giường, giường tuy mềm, cũng làm cho đầu hắn nhất thời ong ong.
“Cậu lúc nãy, cho tôi uống thứ gì?”
Thanh niên cười đáp: “Đương nhiên là thứ đã từng cho con thỏ cưng của anh dùng rồi.”
Kiều Tứ nhớ tới, không khỏi tức giận, giọng nói trầm lãnh: “Tôi khuyên cậu đừng nên làm chuyện khiến cậu phải hối hận.”
Thanh niên chỉ từ trên cao nhìn xuống hắn, cười một cái, cũng không trả lời, chỉ nói: “Được thôi, anh có biết hiện giờ Thi Thần đang làm gì bảo bối của anh không?”
“Hừ, anh thực ra không cần lo lắng con thỏ kia sẽ phải chịu khổ. Kỹ thuật của Thi Thần so với anh mạnh hơn nhiều, anh nên lo lắng bảo bối của anh bởi vì quá hưng phấn, thực thủy tri vị ** , cùng chạy theo Thi Thần mới phải.”
Đối với sự sỉ nhục của nam nhân, đã đến mức độ chịu không nổi nữa, Kiều Tứ tức giận đến cả người phát run, rồi lại nhìn thấy thanh niên đấy đó, mang theo nụ cười thâm sâu bắt đầu cởi cúc áo.
“Cậu định làm gì?”
“Anh đúng là mắc bệnh hay quên. Thế này mà cũng hỏi ra được.” Đoạn Hành cởi khuy áo không nhanh không chậm , nhàn nhã đến gần như mê hoặc, trong lúc nói chuyện cũng đã lộ ra chút ngực, Kiều Tứ càng thêm phẫn nộ, hô hấp cũng dần hỗn loạn.
“Tôi thấy, anh cùng với con thỏ kia đợi cũng đã lâu, hơn phân nửa chắc đã quên mất thứ tư vị ở phía dưới này rồi.”
“…”
“Hôm nay tôi sẽ để cho anh nhớ lại toàn bộ.”
Kiều Tứ đến lúc này, trên người đã chẳng còn chút khí lực, chỉ có thể nằm ngửa, nhìn thanh niên từng chút một cởi áo ra, cảnh tượng này tự nhiên là rất đẹp, nhưng lại khiến cho hắn trên trán ướt đẫm mồ hôi. Sau đó Đoạn Hành cúi người xuống, giúp hắn cởi y phục.
Quần áo của hắn bị cởi ra rất nhanh, Kiều Tứ không nhìn thấy cơ thể mình, chỉ cảm nhận được ngón tay của thanh niên thỉnh thoàng đụng chạm vào làn da lạnh lẽo của hắn, tiếp đó dưới thân chỉ còn cảm nhận được chất tơ của ga trải giường.
Kiều Tứ trợn tròn mắt, đối chọi với ánh nhìn của thanh niên đang trông xuống hắn.
Hàng lông mi dài mảnh mai của thanh niên rũ xuống, quang ảnh che trong mắt rất sâu sa, nhìn không rõ vẻ mặt trong đó. Hắn không rõ bản thân hiện lên trong đôi mắt của thanh niên sẽ như thế nào, quan trọng hơn cả việc sẽ bị thi bạo, hắn lúc này lo lắng dĩ nhiên lại là diện mạo của chính mình. (Ka: Tứ ca, bộ anh chưa nghe câu “trong mắt người tình xuất tây thi” ah???)
“Anh đang suy nghĩ gì vậy?”
“…”
“Vẫn còn nghĩ tới bảo bối nhà anh à?”
Đoạn Hành vừa cười vừa cất tiếng: “Anh muốn biết cậu ta đang thế nào không? Cậu ta giờ cũng giống như anh thôi. Về phần Thi Thần, cậu ấy cũng sẽ giống như tôi vậy.” Nói rồi liền cúi đầu xuống, tại ngực của Kiều Tứ khẽ liếm một cái.
Trên lưng Kiều Tứ không khỏi hơi chút run rẩy, sau đó chiếc lưỡi kia dần liếm xuống dưới, lướt qua cái rốn của hắn, liền lần xuống bên trong bắp đùi.
Đầu lưỡi linh hoạt kia khiến cho nơi đã lâu chưa phát tiết của hắn, dục vọng tựa như đã chết đều cũng sống lại.
Lúc này, toàn thân đều đã run rẩy khó có thể kiềm chế. Đoạn Hành liếm qua hắn, lại đưa đầu mút trước người hắn ngậm hẳn vào miệng, hơi chút trêu đùa, vừa mút rồi lại nhả ra, dùng ngón tay tìm kiếm phía sau hắn.
“Thi Thần cũng sẽ giống như tôi, đem thứ kia của cậu ta, nhét vào nơi này của con nhỏ nhà anh.”
Kiều Tứ tức giận đến sắc mặt cũng thay đổi: “Ta giết hắn.”
Đoạn Hành đứng thẳng dậy, nhìn hắn nói: “Anh đúng là một chút cũng không thay đổi. Động một tí liền hô đánh hô giết.”
Mắt thấy bộ dạng hắn tức giận đến muốn xuất cả tâm bệnh, Đoạn Hành liền hôn lên trán hắn, khẽ nói: “Anh hận tôi rồi, ừm?”
Kiều Tứ không lên tiếng, thanh niên liền hôn hắn một chút: “Anh trước không cần vội nghĩ chuyện giết tôi, đợi anh nhớ lại chuyện cũ cho tốt, xem theo tôi cùng một chỗ có bao nhiêu khoái hoạt, rồi hận tôi cũng không muộn, chỉ sợ sẽ khiến anh yêu tôi đến chết thôi.”
Kiều Tứ thấy Đoạn Hành cởi thắt lưng ra, liền vội vàng nhắm mắt lại. Hắn có một loại khiếp ý kì lạ, không phải sợ Đoạn Hành sẽ làm gì với hắn, mà là sợ phản ứng của chính hắn. Hắn hoàn toàn không chống đỡ được thủ đoạn kích thích của Đoạn Hành, năm ấy hắn hưởng đủ mỹ sắc, khi đã thỏa mãn đến chán ngấy, vậy mà còn bị Đoạn Hành làm cho mê mẩn, huông chi là lúc này.
Sau khi hôn môi cuồng nhiệt, thanh niên cơ hồ hôn lấy toàn thân hắn từ trên xuống dưới.
Trò đùa giỡn này rõ ràng là loại dày vò ngập tràn tính sắc, Kiều Tứ trong khi kiềm chế thở dốc, cảm giác được ngón chân bị khoang miệng ấm áp ngậm lấy, khiến cả người hắn gấn như co giật, không khỏi cất tiếng. Đoạn Hành nắm lấy tay hắn, tay nắm tay, dùng ngón tay vô lực của hắn kéo xuống khóa quần (của cậu), sau đó dò xét vào trong cầm lấy hạ thể nóng như lửa.
Kiều Tứ run rẩy, xúc cảm kia đã khiến cả lưng hắn đều tê dại, mà hắn chỉ có thể để mặc Đoạn Hành thao túng, bị điều khiển dùng lòng bàn tay tiếp thu khí quan bừng bừng dục vọng. Sau đó mang theo nó đến giữa hai chân mình, lại rõ ràng cảm nhận được nó đang chậm rãi mà mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể.
Kiều Tứ run rẩy nhận thức được sự tiến nhập này, hắn đã quá lâu không cùng Đoạn Hành đụng chạm, đối với sự tiến nhập này quả thực không có sức chống cự. Cơ thể thanh niên vốn cường tráng khỏe mạnh, lúc chôn nhập gây cho hắn nhiệt độ như lửa đốt.
Lòng tự tôn cùng lý trí của hắn khiến hắn không thể chấp nhận nổi thứ tình dục bị người ta đùa giỡn, nhưng khoái cảm sinh lý lại vô pháp chống cự, ngay từ động tác đầu tiên của Đoạn Hành, hắn ngay cả hô hấp cũng không thể kìm nén.
Thanh niên gợi tình lay động thắt lưng, khiến hắn sung sướng như cơn ảo mộng mà hắn đã từng gặp, Kiều Tứ gắng sức nèn lại thanh âm, nhưng tình triều chỉ có tăng mà không giảm, ngay khi khuôn mặt đã đỏ bừng, dần dần ngay cả rên rỉ cũng khắc chế không được.
“Thích không? Muốn tôi tiến vào chỗ này của anh sao?”
“A… A… Cậu, cậu ra khỏi tôi… a…”
Thanh niên trái lại càng thêm tiến sâu, chế trụ hông hắn, luật động liên tục khiến hắn dục tiên dục tử, nghe tiếng hắn rên rỉ càng lúc càng dâm mỹ, vừa thở dốc thấp giọng nói: “Người kia có thể giống tôi không? Có thể khiến cho anh khoan khoái thế này không?”
Kiều Tứ dĩ nhiên đáp không nổi, tại khi hắn rên rỉ trong cơn thúc tình, Đoạn Hành ở giữa hai chân hắn chơi đủ từ đầu tới cuối, lại đưa hắn ôm lấy, nhượng hắn ngồi trên người cậu, với tư thế này, giao hợp càng thêm sâu, khiến hắn rên rỉ không ngừng.
Kiều Tứ tại trong cơn dục vọng khiến người ta điên cuồng hoan ái, đột nhiên ý thức được, khí lực của hắn đã chậm rãi trở về. Hắn là người đã dùng qua rất nhiều dược, thời gian thuốc tác dụng lên người hắn ngắn hơn rất nhiều so với người thường.
Hắn bị Đoạn Hành xâm phạm e rằng vô pháp chống cự, liên tục thở gấp, chẳng phải vì hắn vô lực phản kháng, mà là bởi hắn cũng trầm mê trong đó rồi, muốn ngừng mà không được. Hắn thậm chí còn hy vọng Đoạn Hành sẽ vẫn tiếp tục duy trì thế này, dùng đủ loại tư thế cùng hắn tận sức giao hoan, đừng nên dừng lại. Hắn đối với sự xâm phạm của thanh niên, thực khó có thể cự tuyệt.
Kiều Tứ trước giờ ở trên giường là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, nhưng lại không thể không căm hận sở thích này của mình.
Mà động tác đầu tiên của hắn ngay khi dược hiệu qua đi, không phải là công kích, mà là khi thanh niên thay đổi tư thế, theo bản năng ôm sát lấy cổ thanh niên. Điều này đã làm cho chút tự tôn cuối cùng bị chính mình đập nát. Dần dần không còn rõ nơi này là đâu, Kiều Tứ hoảng hốt cũng quên đi thời gian, giống như chỉ còn lại quá khứ-những tháng ngày hai người bọn họ đắm chìm trong tình cảm.
Dày vò đến không rõ bao lâu, lúc Kiều Tứ mở mắt, chỉ biết sắc trời đã sáng hẳn. Hắn ngẩn ngơ chừng một phút đồng hồ, mới thanh tỉnh lại, trên giường lộn xộn đến không ra hình dáng, thanh niên bên cạnh vẫn đang say ngủ, mà giữa hai chân mình đã tràn đầy vết tích hoan ái khô cạn. Trong đầu Kiều Tứ nhất thời đại loạn, hối tưởng lại mọi thứ đêm qua, hắn không khống chế được mà sợ hãi.
Hắn đã không còn là Kiều Tứ trước đây nữa rồi. Trong quá khứ, hắn không bao giờ lo lắng mình sẽ bị thương tổn, hắn có chiếc áo giáp rất cứng, tiền tài quyền thế có thể chống lại mọi công kích trên đời, vậy nên hắn chẳng sợ gì hết. Hiện giờ hắn đã mất đi vỏ bọc bảo vệ mình, dù có cố làm ra vẻ, Đoạn Hành cũng đã nhìn ra được điểm yếu của hắn.
Trước đây thanh niên sau khi làm thỏa mãn hắn, chỉ biết cúi đầu hôn hắn, cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực, mà hiện giờ sau khi Đoạn Hành khiến hắn ý loạn tình mê, ngoảnh lại sẽ chỉ chế giễu hắn. Kiều Tứ trong sự sợ hãi không rõ này, liền sinh ra một loại tự vệ tàn độc, hắn im lặng mở tủ đầu giường ra, muốn tìm một số dụng cụ, nằm trong tầm nhìn của hắn, rõ ràng là một khẩu súng.
Tưởng tượng đến cảnh sẽ bị Đoạn Hành vũ nhục khiến hắn không thể kìm chế, hắn đã từng ôm một tia hy vọng mà buông thả sống một mình, nhưng cuối cùng cảnh còn người mất, mơ tưởng có thể nối lại tình cảm với Đoạn Hành đã tan vỡ trong nhất khắc khi Đoạn Hành lạnh nhạt với hắn.
Kiều Tứ như bị ma xui quỷ khiến mà cầm lấy khẩu súng. Hắn có thể coi thường sự sỉ nhục của Kiều Triệt, nhưng không thể chấp nhận Đoạn Hành sau khi tỉnh dậy sẽ khinh thường hắn. Kiều Tứ bị bóp méo lòng tự trọng mà đầu óc nóng rực đã kéo chốt an toàn, đây có lẽ chỉ là nhất thời kích động, chắc chắn hơn phân nửa hắn sẽ hối hận, ngưng giờ phút này hắn đã khống chế không được nữa.
Đại khái là tiếng động rất nhỏ này đã làm Đoạn Hành giật mình tỉnh lại, thanh niên mở mắt, trong giấc ngủ còn dư lại chút ôn nhu lả lơi, vừa nhìn thấy Kiều Tứ tay cầm súng, toàn bộ cảm xúc vừa nãy liền phai nhạt.
Kiều Tứ đã không kịp, chỉ có thẻ giơ lên nòng súng hướng vào cậu. Hai người căng thẳng đối mặt trong chốc lát, Kiều Tứ đành phải mở miệng: “Tôi muốn cậu thề, từ nay về sau không được để người khác chạm vào Bạch Thu Thực.”
Thanh niên trái lại không hề sợ hãi, chỉ hơi chút trào phúng mỉm cười với hắn: “Còn gì nữa không?”
Kiều Tứ vạn lần không nghĩ tới cậu sẽ bình tĩnh thản nhiên như vậy, nhất thời không biết nên nói sao, chỉ buộc lòng nói: “Về sau đừng để tôi trông thấy cậu nữa.”
Thanh niên nhìn hắn, rốt cuộc cũng đưa tay đem họng súng đè xuống, cười nói: “Chỉ thế thôi à?” Sau đó đứng dậy, thản nhiên mở cửa tủ, lấy dục bào.
“Anh biết không? Năm ấy khi tôi ái mộ anh, anh đem tôi sai bảo chẳng khác gì con chó, vì để anh vui lòng, tôi cũng đành giả bộ mình là một con chó.”
Đoạn Hành đem dục bào cầm ở trong tay, “Đáng tiếc tôi vốn dĩ là một con người. Tôi biết, Tứ gia ngài không thể tha thứ cho một con chó cư nhiên lại đi làm việc của người. Anh dĩ nhiên có thể trả thù tôi, tùy anh, dẫu sao anh cũng là người có thù tấy báo, không phải sao?”
Đoạn Hành quay đầu nhìn hắn: “Anh cứ việc tới giết tôi đi. Chỉ cần anh có bản lĩnh.”
“Tất nhiên, nếu anh muốn, tôi cũng sẽ cho anh,” Thanh niên như mỉm cười, “Xem như là thù lao cho việc anh chủ động tối hôm qua.”
Trước khi cậu đi vào phòng tắm tẩy rửa chính mình, liền để lại một câu nói: “Còn nữa, khẩu súng kia chỉ là đồ mô phỏng. Bất quá Tứ gia ngài hứng chơi đùa vẫn không giảm hệt như năm đó, khiến tôi vô cùng bội phục.”
Kiều Tứ nhìn thanh niên đóng lại cửa phòng tắm, chỉ một tấm kính dày kia đã đem hai người triệt để ngăn cách.
Kiều Tứ chỉ cảm thấy trên lưng xuất ra ít mồ hôi. Nếu hắn muốn giết Đoạn Hành, căn bản không cần dùng đến súng.
Hắn lúc này chỉ là vì không hạ thủ được mà thôi. Hắn muốn đập vỡ chính là cái đầu của mình, hắn muốn dùng thủ đoạn này tàn nhẫn này để đổi lấy sự tôn trọng của thanh niên với hắn. Chỉ tiếc ngay cả thời gian diễn vai anh hùng cũng đã không còn.
Bạch Thu Thực cũng đã bình an trở về nhà, điều này khiến hắn tạm thời có cảm giác bình ổn, Đoạn Hành quả thực cũng không tới làm phiền bọn họ, tựa như lời uy hiếp của hắn ngày đó đã có hiệu quả. Thế nhưng chính trong lòng Kiều Tứ cũng rõ, Đoạn Hành căn bản không sợ hắn, lời nói uy hiếp kia sao có thể có tác dụng được, vậy nên Kiều Tứ vẫn cảnh giác không thôi.
Đoạn Hành hận hắn, hắn có thể hiểu, Đoạn Hành đối với hắn gây đủ loại khó dễ cùng khinh thường, hắn càng cảm thấy không thể tránh được.
Duy nhất sự bình yên lúc này lại như có vẻ không đúng. Tựa như hắn đã đoán sai điều gì.
Quả nhiên mấy ngày sau, Kiều Tứ nhận được điện thoại từ luật sư của Đoạn Hành, lễ độ muốn mời hắn đi một chuyến. Kiều Tứ hiển nhiên đi, binh tới tướng ngăn, về phương diện pháp luật này, hắn cũng không sợ.
Sắc trời cực kì âm trầm dù rằng vẫn đang là buổi trưa, xung quanh không thể không bật đèn sáng, một đám mây đen ập tới như muốn che cả thành phố. Vào tòa cao ốc nổi tiếng của công ty giải trí thuộc Đoạn Hành, Kiều Tứ nghĩ tới muốn đối mặt thật tốt với Đoạn Hành thì phải bày ra khí thế, dù phải đóng kịch. Hắn tuyệt đối không thể rơi vào thế hạ phong. Hắn so với những lần trước hiện giờ đều có chuẩn bị mới đến.
Thi Thần ngồi trong căn phòng rộng lớn của Đoạn Hành, còn có hai người có dáng vẻ luật sư, ngoài ra không còn ai khác. Kiều Tứ kinh ngạc, nhưng vẫn bất động thanh sắc ngồi xuống chiếc ghế da.
“Không biết gọi tôi tới, là có chuyện gì cần nói?”
“Thực ra cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là có một số văn kiện cần Kiều tiên sinh kí tên vào.” Thi Thần trước giờ đều là thái độ khinh bạc của vị hoa hoa công tử, nhưng lúc này lại thu hồi vẻ mặt tự tiếu phi tiếu, trên mặt có chút lãnh đạm cùng nghiêm túc, kể cả chán ghét.
Kiều Tứ đưa mắt nhìn tới đống văn kiện trước mặt mình, không khỏi sửng sốt.
Cảm giác sửng sốt này kéo dài khá lâu, Thi Thần cũng không bình tĩnh nữa: “Những cổ phần này vốn đứng tên Đoạn Hành, từ hôm nay trở đi, liền là của anh hết. Anh còn có thắc mắc gì không?”
Kiều Tứ nhất thời nhìn không ra chân tướng, càng thêm không có nửa phần vui mừng, chỉ nhíu mày nhìn thẳng y.
“Tất nhiên, nói gì thì nói, đây cũng là tiền của anh, cho nên anh cũng không cần phải quá khách khí, mau chóng kí tên đi.”
Tuy rằng Kiều Tứ tâm tư thâm sâu, phản ứng nhanh nhẹn, lúc này cũng không khỏi hoài nghi hoang mang, lạnh lùng nói: “Cậu có ý gì?”
Thi Thần phất tay ra hiệu cho hai vị luật sư kia ra ngoài trước, sau đó nói: “Đây là số tiền trước kia của anh, cũng chính là số tiền dùng để anh nhượng bọn người Nhâm Ninh Viễn kia đi giết Đoạn Hành. Kiều Tứ gia trước giờ là người hay quên chuyện cũ, không biết chuyện này anh còn nhớ rõ không?”
“…”
“Đoạn Hành giúp anh lấy lại số tiền này từ trong tay Nhâm Ninh Viễn, làm thế nào cậu ta sống sót, lấy cái gì để trao đổi với Nhâm Ninh Viễn, chắc anh cũng không có hứng thú nghe. Dù sao hiện giờ tiền đã trở về, ngay cả vốn lẫn lãi đều ở đây hết, anh hãy nhận về đi.”
Chuyện cũ nhắc lại, đầu óc Kiều Tứ nhát mắt nóng lên, nỗi đau năm ấy lại quay trở về trong tim, trên gương mặt nhưng lại càng thêm âm trầm, đem những văn kiện kia đẩy ra: “Thi tiên sinh, cậu rất hiểu người khác, nên cũng không cần thiết phải nói những chuyện vớ vẩn này. Số tiền này tôi đã đưa cho bên ngoài, cũng sẽ không dự định thu hồi lại, hôm nay nó ở trong tay ai, nên thuộc về ai, cậu hãy để Đoạn Hành cầm lại đi.”
Thi Thần đứng thẳng, nhún vai một cái, hướng tới chiếc ghế, hơi dựa vào, cười nói: “Anh không thích những thứ này, Đoạn Hành cũng không thích, loại tiền tài này, cậu ta thực sự không ham muốn.”
“Tôi chỉ khinh thường cậu ta ở chỗ, anh mua người giết cậu ta, khiến cậu ta thiếu chút nữa là cứu không nổi, về sau cư nhiên cũng không hận anh, sau khi sự việc xảy ra còn đem Nhâm Ninh Viễn kìm hãm để cho người kia chạy thoát, sống chết cùng Nhâm Ninh Viễn đàm phán, bằng mọi cách đem số tiền anh dự trữ đòi lại. Tôi thực sự cảm thấy thật không cần thiết, chỉ có điều ai khiến cậu ta tâm chết chứ?”
(Ka: “sau khi sự việc xảy ra còn đem Nhâm Ninh Viễn kìm hãm để cho người kia chạy thoát” theo mình đoán, đoạn này có nghĩa là Đoạn Hành giúp Kiều Bác chạy thoát.)
“A, được rồi, sau này nghe được tin, không phải anh đã nhảy xuống biển chết rồi sao? Khiến cậu ta phải đau khổ dằn vặt, anh thực sự nên nhìn thấy hình dáng lúc ấy của cậu ta. Nhờ anh ban tặng, trên mặt cậu ta có vết sẹo, cũng không đi làm diễn viên nữa, một mình anh “chết”, cậu ta ngay cả sống cũng sống không nổi. Chỉ có điều, mặc kệ nói như thế nào, dẫu sao chúng tôi cũng tìm được anh.”
“Đáng tiếc anh lại cùng sống chung với một người khác. Anh thực sự khiến tôi phải phục sát đất, nếu Đoạn Hành thực sự đã chết, cũng xem như xương cốt còn chưa lạnh đi, anh ngược lại vẫn ăn uống tốt, chơi đùa vui vẻ, cái gì cũng không để lỡ mất.”
Thi Thần lại ngồi thẳng người lại, đem văn kiện đẩy lên trước mặt Kiều Tứ: “Chơi đùa với con thỏ kia, là chủ ý của tôi, đều là một mình tôi làm hết, anh cũng đừng trách cứ cậu ta. Anh thấy tôi không vừa mắt, tôi kì thực cũng không dự định tiếp tục làm cổ đông nữa, dù sao tôi cũng đem cổ phần bán đi. Kí xong cái này, về sau ngài sẽ lại giống như ngày trước có tiền có thế, trước chúc mừng ngài.”
Kiều Tứ vẫn ngồi yên, hắn duy trì sự bình tĩnh, lãnh đạm không chút đổi sắc, chỉ có điều trái tim đã đập loạn nhịp vội vã, vậy nên trước mắt từng đợt từng đợt hóa thành màu đen.
Hắn không rõ nỗi sợ hãi điên cuồng này của hắn là từ đâu mà ra. Hắn cho rằng trận chiến giữa hắn và Đoạn Hành chỉ vừa mới bắt đầu, cũng đã chuẩn bị sẵn, vậy mà giờ đã kết thúc.
Đoạn Hành không chiến mà ra đi. Hắn một mình chuẩn bị, đến lúc này thì ngưng trệ hoàn toàn.
Kiều Tứ đứng dậy, sau một khắc tay hắn đã hướng vào cổ họng của thanh niên, bóp chặt: “Đoạn Hành cậu ấy đang ở đâu?”
Thi Thần bất ngờ không kịp phòng thủ đã bị nắm lấy cổ, sắc mặt hơi chút khó coi, nhưng vẫn cười một cái: “Điều này tôi không biết, dù có biết, tôi cũng sẽ không nói cho anh. Cậu ta giờ đây đối với anh tâm đã chết rồi, đã hoàn toàn thoát khỏi ma chướng, tôi vui mừng thay cho cậu ta.”
Kiều Tứ chậm rãi nói: “Chỉ bằng những điều cậu đã làm với Bạch Thu Thực, cả cách nói năng thiếu lễ độ nữa, cũng đủ để cậu chết năm, sáu lần. Đem Đoạn Hành giao ra đây, tôi hiện giờ còn có thể tha cho cậu.”
Thi Thần tại nơi ngón tay đè xuống khuôn mặt dần đỏ lên, nhưng vẫn quát: “Kiều Tứ, anh biết vì sao anh không tìm được người thật lòng yêu anh không? Bởi vì tính cách của anh còn thiếu một thứ.”
“…”
“Anh bảo thủ, cuồng vọng tự đại. Anh chưa từng tin ai lấy một lần, lại càng không chịu vì bất cứ kẻ nào mà hạ mình. Anh ngay cả vì Đoạn Hành mà nói một câu khách khí cũng làm không được.”
Kiều Tứ khuôn mặt dần âm trầm, Thi Thần hô hấp khó khăn, như cũ không ngừng cất tiếng mắng: “Tôi chưa thấy qua người nào hèn nhát như anh, sợ mất mặt đến nỗi chỉ biết đem mọi người giết sạch. Cho dù Đoạn Hành có ở ngay trước mặt anh lúc này, anh cũng bất quá là vì thể diện mà giết cậu ta thêm một lần nữa, ngoại trừ đùa giỡn tàn ác, anh còn có gì nữa?”
Sắc trời càng lúc càng âm u, mới ban ngày mà đã như nửa đêm, đột nhiên có vài tiếng vang dội tựa như đạp phá, sau đó sấm rền liên tiếp từ bầu trời, đinh tai nhức óc, một trận mưa lớn rơi xuống cả buổi sáng, toàn bộ thế giới tựa như đang trong dòng thác nước.
Sau mấy phút lặng yên, Kiều Tứ rốt cuộc cũng buông lỏng tay ra.
~****~
Vĩ thanh [Kết thúc]
Mùa đông nơi miền bắc Trung Quốc, hoàng hôn đã bắt đầu có tuyết rơi, những bông tuyết lớn giữa không trung vũ động tận cho đến khi trời tối hẳn. Trên mảnh bạch sắc mộc mạc lại an tĩnh này, chỉ có một vài ánh đèn không gần không xa hiện lên chút tư vị ấm cúng.
Kiều Tứ chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ cô độc đi trong tuyết lâu đến thế này.
Xe dừng lại giữa trận tuyết, buộc hắn phải dựa vào đôi chân đã không còn linh hoạt. Cũng may hắn còn đem theo chiếc gậy chống.
Hắn lúc này rất chật vật, nếu như bị tên tiểu tử họ Thi kia biết, chỉ sợ sẽ cười đến vỗ bàn. Vết tích hắn lưu lại trên cổ y cũng đã tiêu tan, thế mà y vẫn còn oán hận, thanh niên mà lòng dạ hẹp hòi như vậy, ắt không có tiền đồ.
Đi một lúc, đã có thể trông thấy mái ngói màu đỏ của mấy ngôi nhà gỗ nhỏ.
Kiều Tứ biết đã sắp tới nơi rồi, cuối cùng có thể tạm thời nghỉ ngơi. Nhưng hắn không biết lần dừng chân này sẽ là một thời gian dài, hay vẫn giống như rất nhiều lần trước, đều chỉ là sự khởi đầu của một quãng đường dài.
Dần đi tới gần, thấy được kiểu trang trí quen thuộc trên tường ngoài của căn nhà gỗ, Kiều Tứ thầm nghĩ, Ân Thanh và Cảnh Thụy hẳn là ở nơi này rồi. Bọn họ hành tung bất định, nhưng cuối cùng có thể yên tâm một chỗ, nơi này có thể thấy được đường chân trời, ngày mùa hè hoa hải khắp nơi, mùa đông mở cửa ra có thể trông thấy cảnh tuyết rơi, quả thực là một nơi giống hệt trong câu chuyện đồng thoại.
Chẳng qua không rõ, người kia liệu có tồn tại ở nơi này không.
Cánh cửa một ngôi nhà gỗ mở ra, có một người đi tới, khom lưng từ trong tuyết nhặt lên vật gì đó, thì ra một một món đồ trang trí bị gió thổi rơi, tiếp đó phủi đi lớp tuyết bám đầy trên nó, lại lần nữa treo lên trên cửa.
Kiều Tứ nhìn vào thân ảnh cao to trong tuyết, tuy rằng diện mạo không rõ, nhưng hắn biết đấy không phải là Ân Thanh, cũng không phải Cảnh Thụy.
Thanh niên xoay người, lơ đãng lướt nhìn về phía hắn, sau đó dừng lại. Kiều Tứ thấy được luồng bạch khí thoát ra từ miệng hắn, trong tai chỉ vang lên tiếng tim đập. Hắn khập khiễng bước đi trong tuyết, tiến về phía trước hai bước.
Đêm đông nơi miền bắc Trung Quốc rất rất lạnh, không có những đóa hoa anh đào tuyệt mỹ, phía trước phong tuyết vẫn không hề ngừng lại, nhưng lại là cảnh xuân đẹp nhất trong cuộc đời của hắn.
———- HOÀN CHÍNH VĂN ———-