Khi Đoạn Hành còn rất nhỏ, trong trí nhớ chỉ có mỗi ông nội của mình, và cả “Tứ gia”.
Cha trông như thế nào, cậu cũng không có chút ấn tượng gì, có lẽ đã chết rồi, ông nội nói là do “hỗn bang”, cậu cũng không hiểu. Cậu chỉ biết khi đến một thời gian nhất định sẽ có người đến nhà thăm hỏi, mỗi lần đến là một người khác, sau khi người khách tới, đồ ăn trong nhà được cải thiện rất nhiều, liên tục mấy ngày bữa cơm đều có thịt có cá.
Ông nội nói với cậu rằng đấy là nhờ “sự chiếu cố của Tứ gia”, thế nên mỗi lần cậu nghe thấy hai chữ này sẽ tự nhiên mà nghĩ tới bữa cơm thịnh soạn, chăn bông mới tinh, tiếp đó sẽ như một chú chó vui vẻ đến phát run.
Khi ông nội ngã bệnh, cũng có người đến bệnh viện đưa tiền, vẫn cũng là “Tứ gia phân phó”. Thế nhưng ông nội dẫu sao cũng đã nhiều tuổi, cậu tuổi còn nhỏ đối với cái chết vẫn rất ngây ngô, lần đầu tiên tham gia tang lễ, tiễn đưa chỉ có duy nhất một mình cậu cùng một người lái xe thân thiết.
Mặc dù nhịn không được muốn khóc, nhưng cậu biết bản thân giờ cần phải người lớn lên, cậu muốn thay ông nội, hướng vị “Tứ gia” kia bày tỏ cảm ơn vì những chiếu cố đã nhận được trước đây.
Lúc nhìn thấy chiếc xe ra khỏi đường quốc lộ, Đoạn Hành bởi vì chờ đợi rất rất lâu, động lạnh đến cả người cứng ngắc, nhất thời có chút đắn đo nhưng vẫn không ngăn được bản thân tiến lên phía trước. Xe dừng lại, cậu lạnh đến nỗi run lên cầm cập, tuy sợ hãi nhưng vẫn kiên quyết đi tới.
Nhưng còn chưa tới gần, liền bị đẩy ngã một cách đầy cảnh giác: “Làm gì thế?”
Suy cho cùng tuổi còn quá nhỏ, cậu bị đẩy ngã một cái, liền cảm thấy bản thân như đã đông cứng lại, vùng vẫy hồi lâu mà vẫn bò không dậy nổi, thành bức tường cản phía trước xe của người ta. Trong cơn hỗn loạn chỉ nghe thấy giọng nói hơi thấp khàn khàn của một người: “Chuyện gì vậy?”
“Tứ gia, chẳng qua là một thằng nhóc cản đường…”
Có người đi tới nhìn cậu một chút, lại đi về nói với người ở trong xe: “Hình như là cháu trai của Đoạn lão đầu”
Sau đó một nam nhân cao gầy từ trong xe đi ra, giống như sợ lạnh mà vùi mình vào trong cổ áo bằng lông của chiếc áo khoác ngoài, chỉ hé ra khuôn mặt.
Lần đầu tiên Đoạn Hành nhìn thấy diện mạo của nam nhân trong xe.
Cậu xem tạp chí, xem tivi, đến bây giờ cũng đều cho rằng những người được xưng là “mỗ gia” (gì đó… gia) nhất định là có vẻ mặt ác độc, diện mạo dữ tợn. Mà người này lại có một đôi mắt lười biếng như miêu, màu da trắng như tuyết.
Cặp mắt kia chỉ lạnh lùng đảo qua cậu: “Ông nội cậu sao rồi?”
Đây là lần đầu tiên cậu nhận được một lời thăm hỏi, Đoạn Hành bởi vì trong cái lạnh dấy lên chút cảm tình ấm áp, buồn bã mà thoáng chút run rẩy: “Ông, ông qua đời rồi.”
Nam nhân “A” một tiếng, có chút đăm chiêu, ngược lại cũng không lộ ra biểu tình gì.
“Hôm qua ông nội đã hạ táng rồi, tôi tới để cảm ơn ngài. Ngài lần trước đã cho chúng tôi tiền…”
Nam nhân “Ừm” một tiếng, tựa như đối với sự biết ơn của cậu cũng không để trong lòng, muốn quay người trở về trong xe, cuối cùng lại dừng bước, ngoảnh lại nhíu mày nhìn cậu: “Cậu bây giờ chỉ có một mình?”
Đoạn Hành có phần căng thẳng mà đáp: “Đúng vậy…”
“Thế cậu theo tôi đi.”
“…”
Nam nhân cũng không có tính nhẫn lại, hứng thú đối với cậu cũng có hạn, thấy cậu không đứng lên, liền nhíu mày nói: “Muốn theo tôi thì cứ tới đây.”
Đoạn Hành vội vã muốn từ trong tuyết đứng dậy, cơ thể lại cứ như bị đông cứng trên mặt đất, vật lộn tới nỗi khuôn mặt đều đã đỏ lên.
“Đứng dậy.”
Đoạn Hành giương mắt nhìn lên, chỉ trông thấy một đôi mắt tựa miêu, rất sâu, rất lạnh, lại có chút sâu sa không kiên nhẫn, nhưng cũng là đôi mắt cậu khó quên nhất.
Đây cũng là lần gặp đầu tiên của cậu và người quan trọng nhất cuộc đời mình.