Margaret bị cậu bé thuyết phục.
Đối với nàng bây giờ mà nói, căn phòng của Shirley đúng là nơi an toàn nhất trên con tàu này rồi. Trừ việc không có ban công ngắm biển bao la ra
thì nó và căn phòng kiểu hoàng gia kia của Rose cũng không khác nhau là
mấy, nói cách khác nó có không gian đủ lớn. Ngoại trừ phòng tiếp khách,
nó còn có 2 phòng ngủ 1 lớn 1 nhỏ. Shirley ở phòng lớn, còn bảo mẫu của
cậu bé Rosen phu nhân ở trong một căn phòng nhỏ hơn.
Rosen phu
nhân chừng 30 tuổi, dáng người to cao, có vẻ ít nói, thoạt nhìn ngoan
ngoãn biết điều, đối với một nhà gia chủ cũng vâng vâng dạ dạ, trước kia mặc dù Margaret cũng đến Black gia nhiều lần, nhưng mỗi khi vô tình gặp mặt vị Rosen phu nhân này thì cũng gật đầu chào rồi thôi.
Quả
thật Black phu nhân có chút tự cao, cũng có lúc Shirley biểu hiện là một đứa trẻ đặc biệt khó hầu, nhưng nếu không phải Shirley chính miệng nói
ra, Margaret rất khó mà tin được, Rosen phu nhân nhìn thành thực như vậy lại thừa dịp con trai gia chủ ngủ dùng loại phương pháp kia để phát
tiết sự bất mãn trong lòng đối với gia chủ.
Đúng như Shirley đã
nói, mặc dù Rosen phu nhân có chút ngoài ý muốn đối với việc mình đột
nhiên bị giới hạn trong một ngày không thể vào phòng Shirley, nhưng đại
khái là đã sớm quen với tính cách hỉ nộ vô thường của cậu bé con gia chủ từ trước, bà ta cũng không có vẻ chất vấn gì lắm mà lập tức gật đâu đáp ứng.
Margaret cứ như vậy mà trốn trong phòng của Shirley.
Chuyện thứ nhất nàng làm là mượn phòng tắm để tắm. Sau khi tắm xong, lúc nàng
đang giặt giũ quần áo và đồ lót đã có mùi hôi chua, thì nghe được bên
ngoài phòng tắm có tiềng gõ cửa, sau đó liền im lặng.
Nàng mặc áo choàng tắm vào, mở cửa phòng tắm ra, lúc thò đầu ra xem xét, lại vô
tình phát hiện một bộ đồ lót bằng lụa (lôi ty chắc là lụa đi ha) trước
cửa.
Đồ lót vô cùng tinh xảo, mới tinh, nhìn một cái liền biết giá của nó không hề rẻ.
Margaret liền hiểu ra, đây là Shirley đem đến cho nàng, hơn nữa, nếu như nàng
không nhầm, rất có thể đồ được lấy trong rương quần áo của Black phu
nhân đấy.
Margaret cũng không mặc. Thứ nhất đây là quần áo của
Black phu nhân, thứ hai, bây giờ phụ nữ ở xã hội thượng lưu vẫn lưu hành đồ lót xuyên thúc (là đồ lót nguyên người, trong Titanic có cảnh bà mẹ
buộc dây đồ lót cho Rose ý), quả thật nàng không chịu nổi sự gò bó đó,
huống chi, không có người giúp nàng, bản thân nàng một người cũng không
mặc tốt loại đồ lót này.
Margaret đem cất quần áo.
Đến giờ ăn tối, sau khi Shirley khóa trái cửa, thì bị Rosen phu nhân dẫn đi ăn tối với vợ chồng Black tiên sinh. Một mình Margaret ở lại trong căn
phòng xa xỉ nhất, sang trọng nhất mà nàng từng ở, nhìn xuyên qua cửa sổ
thủy tinh trong suốt trên tường, đưa mắt nhìn nắng chiều hồng ánh kim
đang dần chìm xuống biển Đại Tây Dương.
Đến tối, đại khái là vào
khoảng hơn tám giờ, Margaret nghe bên ngoài có tiếng động, là tiếng mở
cửa, tiếng nói chuyện, có cả tiếng ho khan. Giọng nói của Shirley đặc
biệt lớn, nàng biết là cậu bé đang nhắc có người đến, liền lập tức khom
người trốn dưới gầm giường.
Trong chốc lát, có tiếng chìa khóa tra vào ổ, Margaret nghe bên ngoài có tiếng làn váy phát ra tiếng "tất tất tốt tốt".
"Cục cưng, tại sao lại khóa cửa phòng?" Người nói chuyện là Black phu nhân,
"Rosen phu nhân nói đây là chủ ý của con đúng không? Để cửa mở thì dễ
dàng hơn, Rosen phu nhân có thể tùy lúc mà quét dọn lại căn phòng
này..."
"Không, con không cần. Con ghét người khác ra vào phòng
con. Nếu như cây vợt Bobby Jonathan tự tay kí tặng bị người ta trộm mất, con biết đi tìm ai đòi lại?" Shirley kêu lên.
Bobby Jonathan là một trong số tay vợt nổi danh và cũng được hoan nghênh nhất.
Nghe cậu bé nói như vậy, Black phu nhân lộ ra chút bất đắc dĩ:
"Được rồi, tùy theo ý thích của con đi. Nhưng con phải nghe lời Rosen phu
nhân , không được chạy loạn khắp nơi. Con phải biết, trên tàu này, ngoại trừ những người như chúng ta ra, còn có người nghèo, trong số đó có rất nhiều người xấu. Ta không hy vọng con xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào."
"Biết rồi mà mẹ!" Shirley không nhịn được, ngồi phịch lên giường, "Con buồn ngủ, con muốn đi ngủ."
Black phu nhân nhún vai, "Được rồi, cục cưng, vậy con ngủ sớm một chút." Nàng (Black phu nhân) cúi người hôn trán con trai, "Ba ba của con không thể
nói chúc ngủ ngon tối nay với con rồi, con nhớ vị Hockley tiên sinh đến
nhà ta làm khách mấy ngày trước không? Ban nãy hắn không xuất hiện trên
bàn ăn tối nay. Nghe nói là mắt hắn có chút không thoải mái, gọi bác sĩ
đến xem. Ba ba của con đi thăm hắn rồi, nhắn ta thay hắn nói chúc con
ngủ ngon, bảo bối của ta." Nàng vừa nói, vừa hôn xuống mặt cậu bé.
Bởi vì mắt không thoải mái mà Cal hủy bỏ bữa ăn tối ư?
Margaret có chút kinh ngạc.
Nếu như nàng nhớ không lầm, bữa cơm này vốn là hắn (Cal) muốn cảm tạ Jack
đã cứu Rose mà tổ chức. Hiện tại không có hắn, không biết Jack và Rose
làm sao phát triển tình cảm đây?
Shirley xụ mặt, nhìn có vẻ vô cùng miễn cưỡng với 2 cái hôn của mẹ.
"Ngủ ngon dù hơi trễ, mẹ, hẹn gặp lại ngày mai."
"Mai gặp, con của ta."
Sau khi Black phu nhân dặn dò Rosen phu nhân xong, thì mang theo Gila rời đi.
Các nàng vừa rời khỏi, Shirley lập tức sai Rosen phu nhân ra ngoài.
"Nhưng mà tiểu thiếu gia... ngài còn chưa tắm..."
"Tự ta tắm. Bây giờ bà đi ra ngoài, ngủ ở phòng ngươi, hoặc là tùy tiện tìm chỗ nào đó uống rượu với bạn bè của bà đến say rồi về cũng không thành
vấn đề! Chỗ này của ta không cần bà nữa!"
"Được rồi, như ngài muốn vậy. Nhưng xin nhớ, đừng để phu nhân biết..."
"Nếu bà mà còn không đi, ta lập tức sẽ đi nói cho mẹ về chuyện bà nguyền rủa ta đấy!"
Thấy Shirley tỏ vẻ không thể chịu được nữa, Rosen phu nhân sợ hết hồn, gấp rút đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại luôn.
Sau khi Shirley đưa tay khóa cửa, lập tức nằm úp sấp trên giường, ló đầu xuống nhỏ giọng nói:
"Cô Firth, bọn hạ đi rồi, bây giờ cô có thể ra ngoài."
Margaret bò từ dưới gầm giường ra, thấp giọng nói cảm ơn.
"Cô đói bụng chưa? Em có mang một ít thức ăn về đây, em nói với bọn họ là
gần đây em thường đói bụng đến không chịu nổi vào ban đêm. Cô mau ăn
đi."
Hắn chỉ cái khay để trên bàn. Bên trong có thịt gà nướng, cá, bánh mì, còn có cả nước trái cây.
"Không phải là rất đói, mới rồi cô có ăn ít trái cây trong phòng." Margaret mỉm cười nói.
Sợ nói chuyện lớn tiếng bị Rosen phu nhân nghe được nổi nghi ngờ, 2 người
không nói thêm gì nữa. Shirley đi vào tắm, sau khi tắm xong, chỉ quấn
một chiếc khăn lông lớn đi ra. Thời điểm Margaret hỏi cậu có cần nàng
giúp gì không, mặt cậu hơi đỏ, thấp giọng nói:
"Xin cô xoay sang chỗ khác, cô Firth." (haiz, 7-8 tuổi đã là đại nhân rồi)
Margaret bật cười, sau đó xoay người sang một bên. Sau một trận "tất tất tốt
tốt", lại nghe bé trai nói, "Tốt lắm", nàng mới quay lại, nhìn thấy cạu
bé đã mặc đồ ngủ vào, ngồi xếp bằng 2 chân trên giường.
"Em có
thể cho phép cô ngủ chung giường với em." Bé trai nhìn Margaret, trên
mặt có vẻ rất nghiêm túc, "Ngoại trừ mẹ em, cô là người đầu tiên có thể
ngủ trên giường của em đó."
Margaret khẽ mỉm cười, "Cảm ơn em, Shirley thân mến." Nàng là chân tâm thật ý nói.
Ban đêm ở biển khơi thật là tĩnh lặng, yên tĩnh đến mức thời điểm áp tai
vào tường cũng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng ngáy như sấm của Rosen phu
nhân cách vách.
"Cô Firth, cô còn thức sao?"
Trong bóng đêm đen kịt, Margaret chợt nghe Shirley đang nằm kế bên hỏi một câu như vậy.
"Em không ngủ được. Em biết cô vẫn còn thức." Bé trai khẽ nói, "Chúng ta có thể tùy tiện nói vài lời không?"
Margaret đưa tay giúp cậu bé chỉnh lại gối nằm, "Được."
"Y phục em lấy, cô mặc được không?" Giọng nói của cậu bé nghe có chút xấu hổ, "Nếu cô không thích, em có thể đi đổi..."
Trong lòng Margaret nhất thời phảng phất có một dòng nước ấm chảy qua.
"Shirley, cô biết là em lấy của mẹ em, vô cùng cảm ơn em đã suy nghĩ chu đáo như
vậy, nhưng mà cô không mặc những loại quần áo này, em xem lúc nào thuận
tiện thì mang quần áo trả về, vạn nhất bị mẹ em phát hiện thì nguy to."
"Bà ấy không thể nào biết được," Shirley nói, "Thời điểm bà lên tàu lần
này, chỉ có rương đựng quần áo thôi cũng mang đến 15 cái (kinh quá). Cơ
bản là bà ấy không biết bản thân mang theo quần gì áo gì."
Margaret nắm lấy tay hắn, mỉm cười.
Shirley bây giờ nhu thuận cũng với Shirley trong ấn tượng của Margaret giống như là biến thành người khác.
"Cô Firth, ban ngày em không có thời gian để nói chuyện với cô," cậu hỏi,
"Tại sao bọn họ muốn bắt cô? Còn nữa, tại sao cô lại ở trên tàu RMS
TItanic?"
Margaret suy nghĩ một chút rồi nói:
"Shirley, sự kiện lần trước cô dặn em, em còn nhớ không?"
"Nhớ."
"Còn nhớ thì tốt. Nguyên nhân liên quan đến việc vì sao cô lại ở trên tàu
rất phức tạp, cô thật sự khó giải thích hết với em. Cô có thể từ chối
câu hỏi của em không? Về phần vì sao bọn họ bắt cô, bởi vì cô làm hư tài vật của họ. Vốn là cô hẳn phải bị bọn họ tiếp tục giam lại, nhưng bởi
vì một nguyên nhân không thể nói ra, cô cảm thấy mình không thể bị bọn
họ bắt được, cho nên..."
Margaret càng nói càng thấy chính mình cũng khó hiểu, liền ngừng lại.
"Ồ, em biết rồi, cô không muốn người khác hỏi về vấn đề này. Em liền không hỏi vậy."
"Cảm ơn em, Shirley. Em đã giúp cô một chuyện cực lớn." Margaret thấp giọng nói.
Shirley nằm bên cạnh khẽ rụt người lại, hơi hơi nhích về phía nàng một chút.
"Cô Firth, tóc cô thật là thơm, ngửi thật thích..." Cậu bé lầm bà lầm bầm, giọng nói mang theo chút buồn ngủ.
Margaret lại nở nụ cười, đưa tay khẽ ôm bả vai cậu bé, "Ngủ đi," nàng tự nhiên hôn lên trán bé trai, "Không còn sớm nữa."
"Dạ..." Shirley nhắm mắt lại, chậm rãi đi vào mộng đẹp.
"Ồ thượng đế ơi, phu nhân, có chuyện gì xảy ra?"
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Margaret còn chưa tỉnh ngủ, thì đã bị tiếng quat tháo của Rosen phu nhân đánh thức.
Giọng nói của bà nghe rất hốt hoảng, tựa hồ như có việc gì xảy ra.
Margaret chợt ngồi bật dậy, cơ hồ ngay giây phút đó, Shirley cũng tỉnh giấc,
nhảy từ trong chăn ra, chân không chạy như bay ra đến cửa, dóng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Margaret chú tâm mặc đồ đàng hoàng,
bây giờ không chút nề hà, nhanh chóng kiểm tra bốn phía, thấy không có
điểm nào dị thường khiến người ta lưu ý, sau đo trốn xuống gầm giường
giống như hôm qua.