Gila (tì nữ của Black phu nhân, xem lại chương 2) chạy xồng xộc vào phong của Rosen phu nhân, tìm thấy rương đồ của bà liền mở nắp lục lọi lung tung. Áo khoác, áo sơ mi (convert dịch vậy), thậm chí ngay cả quần lót và áo lót tư mật cũng
bị lấy ra, vứt bừa bãi trên đất.
"Phu nhân, phu nhân, rốt cục là có chuyện gì vậy?"
Rosen phu nhân ngay cả tóc cũng chưa kịp chải đàng hoàng, trên người cũng chỉ mặc áo choàng tắm cho nữ. Thấy hành động của Gila, bà bất chấp tất cả,
lập tức chạy ngay vào, cố gắng ngăn Gila lại, nhưng lại bị nàng ta đẩy
ra. Khí thế của Gila hung hãn như vậy nên bà đành đổi lại chạy đến trước mặt Black phu nhân kinh hoảng hét lên.
Sắc mặt Black phu nhân âm trầm, ngồi yên trên ghế, không nói một lời.
Quần áo trong rương đều đã bị lục tung toàn bộ, thậm chí mọi ngóc ngách nào
có thể cũng đã tìm, nhưng nhìn như không có đồ vật mà Gila muốn tìm.
"Thượng đế ơi, rốt cục là thế nào? Ngài nhất định phải cho tôi một lời giải
thích, phu nhân! Có phải là con nhỏ Gila lẻo mép lại nói xấu gì về tôi
trước mặt của ngài không?"
Rosen phu nhân cao giọng hô lên, dáng vẻ vừa ủy khuất lại vừa bất mãn.
Black phu nhân thấy vậy liền hơi lộ ra vẻ lúng túng. Lúc nàng vịn một bên tay ghế định đứng dậy, bỗng nhiên Gila giống như là nghĩ đến điều gì đó,
vọt đến mép giường, vén lớp grap trải giường, đôi mắt sáng lên.
"Tìm thấy rồi! Phu nhân! Người xem đây không phải là của ngài sao? Lại có thể ở chỗ này của bà ta!"
Trên tay Gila là một bộ đồ lót màu da viền tơ lụa quý giá, dương dương tự đắc chạy ra ngoài.
"Đây chính là hàng tinh phẩm trong tiệm đồ lót của Gibson phu nhân, giá tận
15 đô la! Lại có thể ở nơi này của ngươi!" Một tay Gila cầm tang vật,
ngón trỏ tay kia sắp đụng đến chóp mũi của Rosen phu nhân lúc này vẫn
còn chưa thể tin được, khi thế vô cũng hung hãn, "Còn một bộ màu tím nữa đâu? Phu nhân mới mua còn chưa có mặc đâu, hôm nay muốn mặc, lại không
tìm thấy trong rương đồ. Ta nhớ rõ ràng là có mang theo trước khi lên
đường cơ mà. Nói mau, có phải nó cũng bị bà trộm luôn rồi đúng không?
Mau giao ra đây!"
Gương mặt Rosen phu nhân đỏ bừng, thấy chống chế không được rồi, vành mắt đỏ lên, chạy đến níu lấy cánh tay của Black phu nhân:
"Phu nhân, phu nhân, xin ngài tha cho tôi, là tại tôi nhất thời hồ đồ, lại
dám trộm bộ quần áo này. Ngưng tôi chỉ lấy mỗi một bộ này thôi, tôi xin
thề với thượng đế, tôi thật sự chỉ lấy một món này mà thôi, tôi chưa
từng thấy đồ mới gì đó của ngài, thật không phải tôi lấy mà..."
Black phu nhân chán ghét hất tay Rosen phu nhân ra, hừ lạnh:
"Không trách được, từ thời điểm ở nhà đã thường xuyên không tìm thấy đồ vật.
Ta còn tưởng rằng trí nhớ mình kém, thật không nghĩ tới kẻ gian lại là
ngươi!"
"Phu nhân, xin tha thứ cho tôi, là tôi nhất thời hồ đồ, sau này tôi không dám nữa..."
"Đủ rồi, chớ nói nhăng nói cuội lừa gạt trước mặt ta!" Black phu nhân tức
giận, "Ta mướn ngươi đến chăm sóc cho con trai ta, chẳng những ngươi
trộm đồ của ta mà còn không trông nom Shirley của ta thật kỹ càng! Có
người nói với ta là thấy con của ta ở dưới khoang hạng ba! Nể mặt người
giới thiệu ngươi đến đây, ta cũng không so đo với ngươi làm gì, Rosen
phu nhân, ngươi nghe cho rõ đây, bắt đầu từ bây giờ ngươi bị sa thải.
Lập tức thu dọn đồ đạc của ngươi rồi cút khỏi căn phòng này ngay, đừng
để ta lại nhìn thấy ngươi!"
"Phu nhân, phu nhân... xin ngài khai ân..." Đầu tóc Rosen phu nhân xõa ra tán loạn, nước mắt nước mũi giàn giụa.
"Lập tức cút ra ngoài ngay, nếu không ta liền gọi thuyền cảnh đến!" Black phu nhân nghiêm nghị quát lên.
Rosen phu nhân biết mọi chuyện đã không thể nào vãn hồi nữa, lại sợ chọc giận Black phu nhân thì tiếp theo bản thân sẽ thật sự bị thuyền cảnh giải
đi. Bà ta liền lồm cồm bò dậy, căm hận nhìn chòng chọc Gila, sau đó cúi
đầu chạy vòa phòng thu dọn đồ đạc.
"Phu nhân, chẳng lẽ cứ bỏ qua cho bà ta như vậy sao?" Gila vô cùng không cam lòng hỏi.
"Nếu không thì sao? Chẳng lẽ chỉ vì chút chuyện này lại để kẻ khác chế giễu
sao?" Black phu nhân nhíu mày, "Đi xem Shirley đã tỉnh chưa, mấy ngày kế tiếp để thằng bé ở cùng ta, đem trả lại căn phòng này đi!"
"Vâng, phu nhân." Gila vội vàng gật đầu, đi tới đẩy cửa phòng Shirley, lại
phát hiện cửa khóa trái, nên nàng đành gõ cửa, "Tiểu thiếu gia, ngài
thức dậy chưa? Phu nhân tới đây!"
Shirley không trả lời, rón rén đi bằng mũi chân tới mép giường, nằm xuống sàn nói nhỏ với Margaret:
"Mẹ em đuổi Rosen phu nhân đi rồi, hơn nữa còn muốn trả lại căn phòng này để em và mẹ ở chung nữa!"
Dù Margaret trốn dưới gầm giường, nhưng âm thanh bên ngoài vừa rồi cũng không nhỏ, nàng cũng mơ hồ nghe được đại khái.
Mọi chuyện vô cùng rõ ràng. Shirley trộm bộ đồ lót mới của mẹ cậu bé cho
nàng, không ngờ lại trùng hợp như vậy, đó lại là đồ hôm nay Black phu
nhân muốn mặc, phỏng chừng tay chân Rosen phu nhân không sạch sẽ cũng đã bị Gila để ý, nên mới có một màn lúc nãy.
"Đừng lo cho cô. Chờ sau khi mọi người đi, cô sẽ tự mình tìm một chỗ nghỉ ngơi."
Margaret lập tức an ủi Shirley. Bởi vì vẻ mặt của cậu bé bây giờ hệt như đang đưa đám.
"Cô Firth, hay là em cứ chịu đựng một chút..." Cậu bé hơi do dự, thấp giọng nói.
"Không," Margaret lập tức cự tuyệt đề nghị ấy mà không hề suy nghĩ, "Nghe lời mẹ em đi Shirley, ở chùng bà ấy đi. Cô có thể tự chăm sóc bản thân chu
đáo, tin cô. Hơn nữa," Nàng cầm tay cậu bé, "Chẳng lẽ em không muốn được ở chung với ba mẹ mình hay sao?"
Shirley liền im lặng một chút.
"Tiểu thiếu gia! Tiểu thiếu gia..."
"Được rồi!" Rốt cục Shirley cũng miễn cưỡng gật đầu, "Cô Firth, xin lỗi vì cô không thể không rời đi. Cô có thể tạm thời trốn trong phòng rửa ảnh ở
tầng f, em đã đi qua chỗ đó rồi. Cửa không khóa, bên trong cũng không có người, em thường thích chơi ở đó một mình. Em sẽ đi tìm cô sau."
"Shirley! Mau mở cửa!"
Giọng nói của Black phu nhân cũng vang lên, kèm với tiếng đập cửa "rầm rầm".
Sau khi Shirley nói thật nhanh vị trí cụ thể của phòng rửa ảnh cho Margaret, sau đó mới bò dậy, chạy ra mở cửa.
"Mẹ, có chuyện gì, mẹ đánh thức con..."
Bé trai ngáp một cái, dụi dụi mắt, dáng vẻ tự động chuyển tới bộ dạng ngái ngỉ khi vừa tỉnh dậy.
Black phu nhân không hề nghi ngờ, để Gila thay quần áo cho con trai, sau khi ăn mặc xong mới nói:
"Shirley, con không thể ở đây một mình nữa! Rosen phu nhân đã bị ta sa thải rồi.
Từ giờ đến mấy ngày nữa, con hãy ở phòng ta, Gila sẽ chăm sóc con."
"Con có thể nói không sao?"
"Không!" Black phu nhân trả lời ngay, "Con phải ở chung với ta. Ta nghe nói hai
ngày trước con chạy chơi ở khoang thuyền phía dưới! Con không biết là
chuyện này tuyệt đối là không được phép làm sao?"
"Tiểu thiếu gia, tôi sẽ chăm sóc ngài thật tốt." Gila tỏ ra vui vẻ nói với Shirley.
Shirley liếc nàng ta một cái, lầm bầm, "Tùy."
Black phu nhân dặn dò Gila những đồ phải thu dọn xong, định dắt Shirley đi.
"Không, mẹ cứ đi trước, con muốn ở lại trông chừng nàng ta! Vạn nhất nàng ta vụng về làm hư đồ của của con thì sao!"
Shirley hất tay Black phu nhân ra, nhảy một cái liền ngồi vào mép giường.
Margaret trốn dưới gầm giường thấy một đôi giày da nhỏ đung đưa qua lại, biết ngay là bé trai ở lại là vì phòng ngừa một mình Gila thu dọn phòng phát hiện ra nàng, không khỏi lại cảm thấy ấm lòng.
Lúc Black
phu nhân đến đây cũng hoàn toàn chưa sửa soạn trang điểm gì cả, bây giờ
người bên ngoài sợ là ngày càng nhiều, sợ đụng phải người quen trên
đường, nên bà ta vội vã về phòng trước. Thấy con trai vững vàng như thế, bà cũng không thể làm gì khác hơn là cho bé lưu lại, dặn dò Gila mấy
câu, sau đó vội vàng đi ngay.
"Ôi thượng đế ơi!"
Thời điểm Gila đang dọn dẹp thì đột nhiên lại thét lên.
"Đây không phải là bộ đồ lót hôm nay phu nhân muốn mặc sao? Tại sao lại ở trong phòng của ngài vậy tiểu thiếu gia?"
Gila nhìn chằm chằm vào bộ đồ lót màu tím bị nhét vào góc tủ quần áo, kinh ngạc kêu to.
Margaret sợ hết hồn, thầm kêu hỏng bét.
Hôm qua nàng giặt sạch đồ lót rồi hơ khô tại lò sưởi, bây giờ mới vừa mặc
trở lại, nhưng bộ đồ Shirley mang đến cho nàng hôm qua vẫn còn trong rủ
quần áo, không nghĩ tới lại bị Gila phát hiện.
"Ồ..."
Shirley kéo dài giọng, mặt không đổi sắc.
"Có thể là Rosen phu nhân sợ bị người khác phát hiện, nên lén giấu đồ ở chỗ này của ta đi. (cưng lộ đuôi rồi nha, nhưng cũng may cô hầu nhà cưng
đầu óc ngu si không nhận ra)
"Đúng! Nhất định là như vậy rồi!"
Gila bừng tỉnh đại ngộ, lộ ra vẻ lòng đầy căm phẫn, "Bà ta thật đúng là
một người đàn bà giảo hoạt hèn hạ! Quá đáng sợ! Thật may là tôi đã nói
cho phu nhân nghe về nghi ngờ về Rosen phu nhân, nếu không sau này phu
nhân không biết là còn bị mất thứ gì nữa đây! Tôi vẫn biết bà ta là
người chẳng tốt lành gì mà!"
"Cô thật thông minh, Gila ạ." Shirley nhún vai một cái.
Gila lộ rõ vẻ dương dương tự đắc, để mau chóng đến tranh công trước mặt
Black phu nhân, nàng ta vội vội vàng vàng đẩy nhanh tiến độ.
"Chúng ta đi được rồi, tiểu thiếu gia, những thứ còn lại chút nữa sẽ có người dọn dẹp."
"Vậy là tất cả là tiểu tâm!" (lâu rồi mới có cảm giác này, neta mà hông hiểu mình beta cái chi)
"Cái gì?" Gila sửng sốt.
"Không có gì. Đi thôi!"
Cậu bé nhảy từ trên giường xuống.
Sau khi các động tĩnh trong phòng hoàn toàn biến mất, Margaret mới bò ra từ gầm giường. Nàng chạy vọt vào phòng tắm,
nhìn vào giương sửa sang lại đầu tóc, phủi phủi quần áo trên người, tận
lực làm cho mình và người khác không có gì khác biết, sau đó lấy lại
bình tĩnh rời đi căn phòng đã che chở nàng suốt một buổi tối. Trước khi
rời đi, nàng tiện tay mang đi ít bánh mì còn dư lại của hôm qua.
Đồ ăn không nhiều, nhưng nếu ăn dè sẻn một chút, thì đối với nàng mà nói, cũng có thể vượt qua một buổi sáng.
Vận khí coi như không tồi, trên đường đi không gặp việc gì ngoài ý muốn cả, nàng đi một mạch đến tầng f.
Ở tầng f, ngoại trừ khoang hạng ba và phòng ăn, thì còn có phòng giặt ủi, phòng phơi đồ, phòng tắm công cộng, và phòng rửa ảnh mà Shirley có nhắc tới.
Margaret làm bộ như không có chuyện gì xảy ra dạo một vòng ở tầng f, không buông tha cho bất cứ nơi hẻo lánh nào có thể làm nơi ẩn
thân cho bản thân trong hai ngày sau đó. Sau khi quan sát, nàng thừa
nhận, đề nghị của Shirley tương đối có thể xem xét.
RMS Titanic
trang thiết bị, cơ hồ bao gồm tất cả những thiết bị nào có thể phục vụ
hành khách. Phòng chụp hình này đặc biệt thiết kế vì những hành khách
yêu thích chụp ảnh là một trong số đó. Nhưng với kiểu thiết kế phòng như thế, phòng rửa ảnh trong góc mà muốn đến thì phải đi qua một ngõ hẹp
này không có người nào dùng đến, cho nên bên cạnh tự nhiên cũng không có bất cứ công nhân viên nào.
Trong phòng tối đen như mực, vừa vặn thích hợp với việc ẩn thân của nàng.
Nàng không biết là vị Cal chịu thiệt hại lớn sau ngày hôm qua, bây giờ vẫn
tiếp tục tìm kiếm để bóp chết nàng hay không, nhưng vì lý do an toàn,
Margaret cũng không do dự nữa, liền lựa chọn trốn trong phòng tối, tìm
một nơi hẻo lánh có rèm che lại, cuối cùng thì cũng đâu vào đấy.
Thời gian trôi qua phảng phất như vô cùng, vô cùng chậm. Trong phòng rửa ảnh cũng vô cùng, vô cũng yên tĩnh.
Margaret một mực ngồi sau rèm cửa sổ, dựng lỗ tai lắng nghe bất cứ động tĩnh bên ngoài có khả năng truyền đến tai, dùng cái này để suy đoán thời gian.
Ước chừng qua nửa ngày, nàng cảm thấy bụng đói kêu "ục ục", vì vậy móc khối bánh mì mang theo ra, thời điểm đang cắn một ngụm nhỏ, thì bỗng nhiên,
nghe được một trận tiếng bước chân lên cầu thang.
Margaret cả kinh, lập tức thuhồi bánh mì, nín thở không nhúc nhích.
Cửa bị đây ra, có người mở đèn, mượn khe hở chiếc rèm cửa sổ , nàng thấy
một viên thủy thủ dẫn một ông cụ tóc bạc tráng gầy gò bước vào.
"Strauss tiên sinh, nơi này chính là phòng tối," thái độ của viên thủy thủ cung
kính dị thường, "Trên thực tế, tôi hoàn toàn có thể thay ngài rửa hình,
ngài không cần phải đích thân động thủ."
"Không, cảm ơn," ông cụ được gọi là Strauss tiên sinh cười một tiếng, "Ta thích tự mình làm."
"Được, như vậy tôi không quấy rầy ngài. Nếu như ngài có bất cứ yêu cầu gì, thì tôi rất vui vẻ mà vì ngài ra sức."
"Cảm ơn."
Strauss tiên sinh đưa ra một tờ tiền làm tiền boa, viên thủy thủ nhận lấy, sau khi cảm tạ nhiều lần mới xoay người rời đi.
Ông cụ hoàn toàn không lưu ý đến có người trong góc của phòng tối. Sau khi
cửa đóng lại, ông rất nhanh liền bắt tay vào làm việc.
Margaret
nhìn bóng lưng bận rộn chuyên chú của ông, luôn cảm thấy khá quen, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi đã gặp ông ở chỗ nào.
Một lát sau, khi vị Strauss tiên sinh này quay mặt sang, thời điểm phim nhựa trên tay phảng quang, Margaret bỗng nhiên nhớ ra.
Đúng vậy. Quả thật nàng đã từng gặp qua ông cụ.
Lúc nàng lên tàu vào giữa trưa ngày thứ hai, thời điểm chạy trốn khỏi phòng thuyền cảnh muốn xuống tàu, nàng thiếu chút nữa là đụng phải một đôi vợ chồng lớn tuổi. Vị lão tiên sinh còn chỉ đường cho nàng nữa.
Vị
Strauss tiên sinh này chính là vị lão tiên sinh ngày đó có cài một đóa
cẩm chướng đỏ thẫm trước ngực kia (xem lại mấy chương trước nhé)!