Margaret an tĩnh đợi trong góc của mình, chăm chú nhìn động tác của Strauss tiên sinh.
Lão tiên sinh này tựa hồ là một người "say mê với việc chụp ảnh", đối với
các thao tác trong phòng tối rất thông thạo. Ông cũng hoàn toàn không
phát hiện đến sự tồn tại của Margaret ở góc phòng, một mực đưa lưng về
phía nàng. Sau khi tập trung tinh thần cúi đầu bận rộn một phen, ông mới gắp phim nhựa trong dung dịch rửa ảnh lên, dùng bọt biển lau sạch nước
dính, cuối cùng giơ phim lên đỉnh đầu quan sát, tựa hồ rất hài lòng,
thậm chí Margaret còn nghe được ông nhẹ giọng khen một câu "Quá tốt!",
giọng nói nghe mười phần vui vẻ.
Cuối cùng ông đem phim treo lên hong cho khô, xoay người đi đến chỗ giá treo mũ áo ở góc tường, bắt đầu mặc áo khoác vào.
Biết rốt cục ông cũng rời đi, Margaret ở trong bóng tối thở "hu" một cái,
nhưng, hơi thở nàng còn chưa dứt, thì có một màn bất ngờ xảy ra... Lúc
Strauss tiên sinh mặc xong áo khoác, tiếp tục giơ tay lên lấy mũ, cánh
tay bỗng nhiên cứng đờ, đè ở ngực, thân thể hơi loạng choạng.
Margaret cảm thấy sự tình có chút không đúng, nhưng nhất thời cũng không dám tùy tiện đi ra, tiếp tục nín thở chăm chú nhìn. Chỉ thấy ông cụ dựa vào
vách tường, mượn vách tường làm bệ đỡ, cố hết sức xoay người, vừa vặn
lại nhìn về hướng Margaret.
Mặc dù ánh đèn không sáng rõ nhưng
cũng đủ để Margaret thấy rõ. Nàng nhìn thấy sắc mặt lão tiên sinh trắng
bệch, trên trán phủ một lớp mồ hôi, vẻ mặt vô cũng thống khổ.
Margaret ngẩn ra, chỉ thấy lão tiên sinh đưa tay vào trong ngực áo, móc ra một
cái bình nhỏ, cố hết sức mở nắp, muốn lấy thuốc bên trong ra. Lúc này,
thân thể của ông phảng phất như đột nhiên bị một cơn đau đánh tới, không tự chủ được hơi co rút, tay run run, thuốc rơi đầy đất, chai thuốc cũng rời khỏi tay lăn vào góc hẻo lánh, cuối cùng dừng dưới chân Margaret.
"Phanh" một tiếng, lão tiên sinh ngã xuống đất.
Margaret liền hiểu rõ. Vị Strauss tiên sinh này hẳn là đột nhiên phát bệnh tim.
Thời đại này chính là thời đại phát triển của khoa học kỹ thuật phương Tây.
Trên thị trường đã có loại thuốc trị bệnh tim đột phát từ acid nitric.
Loại thuốc vừa rồi lão tiên sinh lấy ra hẳn là loại thuốc này.
Bây giờ lão tiên sinh ngã trên đất không thể cử động, thuốc cứu mạng vung vãi đầy đất.
Coi như không phải bác sĩ, Margaret cũng biết, dưới tình huống này, nếu như vị Strauss tiên sinh không được cứu chữa kịp thời, thì rất có thể dẫn
đến hậu quả nghiêm trọng, thậm chí là chết.
Căn cứ vào hảo cảm
dành cho vị tiên sinh từng đi ngang qua chỉ đường cho mình, Margaret
cũng không do cự nữa, lập tức nhặt bình thuốc dưới chân lên, từ sau rem
cửa sổ bước đến ngồi cạnh lão tiên sinh.
"Ngài cần bao nhiêu viên thuốc, Strauss tiên sinh?"
Strauss tiên sinh chậm rãi mở mắt, ánh mắt tan rã.
"Bốn..."
Dừng một chút ông mới cố hết sức trả lời.
Margaret nhanh chóng đổ ra bốn viên thuốc, hơi nâng đầu ông cụ lên, đem thuốc
đưa vào miệng ông, chờ ông nuốt xuống hết rồi mới giúp ông chỉnh lại tư
thế nằm, để cho ông nằm thẳng dưới đất, cởi cà vạt và nút áo của ông,
sau đó chăm chú nhìn.
Một lát sau, lão tiên sinh phảng phất ổn định trở lại, mở mắt ra, nhìn về phía Margaret, cố sức nói với Margaret.
"Tiểu thư," ông nói một cách yếu ớt, "Cám ơn cô đã giúp ta. Ta không sao rồi, nhưng bây giờ không có khả năng tự mình bước đi. Cô có thể giúp ta
thông báo cho thê tử của ta không? Bà ấy và bác sĩ sẽ đến đây."
"Phu nhân của ngài ở đâu?"
"Khoang thuyền 60b..."
"Được. Ngài cứ nằm đó, đừng cử động. Tôi đi ngay."
Margaret lao ra khỏi phòng rửa ảnh, đi dọc theo cầu thang nhỏ lên tầng f.
Lão tiên sinh và phu nhân của ông ở khoang thuyền 60b, nếu nàng nhớ không
lầm, chỗ này rất gần với căn phòng của Rose và Cal bọn họ.
Thời điểm nàng chạy nhanh lên boong thuyền, đột nhiên nghĩ tới một điểm, bước chân không tự chủ liền chậm lại.
Lúc này, Margaret nhìn thấy viên thủy thủ trước đó đã đưa Strauss tiên sinh đến phòng rửa ảnh. Hắn đang đứng sau một cánh cửa, trò chuyện với một
người hầu gái trẻ tuổi, có vẻ mười phần vui sướng.
Margaret chắc chắn hắn không biết mình liền lập tức đi về phía đó.
"Thân thể Strauss tiên sinh có chút không thoải mái, ngài ấy vẫn còn ở phòng
rửa ảnh. Xin ngài lập tức thông báo cho Strauss phu nhân. Ngài ấy đang ở khoang thuyền 60b."
Viên thủy thủ hơi sửng sốt.
"Thượng đế ơi!" Hắn phản ứng lại, nhảy cẫng lên, "Ngài ấy tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì! Tôi lập tức đi qua xem."
"Ngài ấy đã uống thuốc rồi. Bây giờ cần nhất là bác sĩ! Xin ngài lập tức đi tìm Strauss phu nhân!"
Thời điểm hắn muốn phóng đến phòng rửa ảnh, Margaret liền nói.
Thủy thủ "a" một tiếng, vội vàng quay đầu lại, phảng phất như nghĩ ra điều gì, quay mặt lại hỏi Margaret:
"Ngài là ai? Ngài và Strauss tiên sinh ở cùng nhau sao?"
"Không, tôi vừa mới đi ngang qua, vừa vặn nghe được giọng nói của Strauss tiên sinh." Margaret trả lời.
"Được rồi, tôi phải đi ngay đây! Phiền ngài trở lại nhìn Strauss tiêng sinh
cho đến khi chúng tôi trở lại. Ngài ấy muôn vàn lần không thể xảy ra
chuyện trên tàu này!"
Viên thủy thủ dặn dò một câu rồi lập tức chạy đi.
Margaret trở lại phòng rửa ảnh.
Lão tiên sinh vẫn nằm trên sàn như thế, nhắm mắt lại.
Margaret biết trước khi bác sĩ đến, tốt nhất là không nên tùy ý di chuyển ông
ấy. Nàng chỉ mở toang cửa ra, để không khí đi vào. Làm xong, nàng lại
đến gần lão tiên sinh, thấp giọng nói:
"Strauss tiên sinh, ngài
cảm thấy thế nào? Đã có người đến thông báo với phu nhân của ngài rồi.
Ngài chờ một lát nữa, bọn họ liền tới đây."
Lão tiên sinh lại mở mắt lần nữa.
"Tiểu thư..."
Ông giật giật cơ thể, phảng phất như nhớ tới điều gì.
"Trước khi bác sĩ đến, tốt nhất là ngài cứ nằm đó không động, cũng đừng nói chuyện." Margaret ngăn cản ông.
Trong mắt lão tiên sinh ánh lên ý cười nhàn nhạt, nhìn nàng một cái, sau đó nhắm mắt lại.
Margaret chờ ở cầu thang một lát, thì nghe một trận tiếng bước chân dồn dập từ xa tiến tới.
"Nhanh nhanh, ở phía trước rồi!" Giọng nói của viên thủy thủ nọ mơ hồ truyền
tới, "Phu nhân, xin ngài yên tâm, tôi đã để người ở lại trông coi
Strauss tiên sinh..."
Margaret lập tức lắc mình đi về phía trước, rời đi ngay trước khi mọi người đến.
Đối với chuyện mình trong lúc vô tình gặp lão tiên sinh và vô tình ra tay
giúp đỡ ông, Margaret không hề để ý. Bởi vì tiếp đó, nàng rất nhanh lại
gặp phải vấn đề khiến nàng nhức đầu... hiển nhiên là không thể tiếp tục
trốn ở phòng rửa ảnh nữa rồi. Như vậy trong hai ngày đêm kế tiếp, nàng
nên trốn ở đâu để đảm bảo an toàn của mình đây?
Margaret đi khắp
khu vực công cộng của khoang hạng ba là nơi mà trẻ em và phụ nữ đông đảo vô cùng (mình chém khúc này), tận lực đợi ở nơi tầm thường hẻo lánh,
tránh né bất cứ nơi nào thu hút ánh mắt của các thủy thủ. Trải qua mấy
lần kinh sợ nhưng không có nguy hiểm (hữu kinh vô hiểm) nho nhỏ, rốt cục nàng cũng tìm được chỗ đặt chân ở phòng chứa đồ lặt vặt kế phòng giặt
ủi. Nhưng ngày vui ngắn ngủi, thời điểm hoàng hôn, một nữ hầu chuyên
giặt quần áo thấy nàng. Thấy nàng ta quăng tới ánh mắt tò mò, không chờ
nàng mở miệng, Margaret lập tức làm bộ mình vô tình đi qua khoang hạng
ba, sau đó chủ động rời đi.
Bây giờ nàng vừa đói vừa khát, kéo lê đôi chân mỏi nhừ đi khắp nơi, cuối cùng dừng lại trên hành lang gần
phòng ăn buồng hạng ba, thì mũi ngửi thấy mùi thơm thức ăn từ nơi đó tỏa ra, dạ dày chợt "lên tiếng". Lúc nàng mới giật mình, ngoại trừ khúc
bánh mì ăn hết hồi sáng, cả ngày nay nàng chưa ăn qua thứ gì khác.
Bây giờ phòng ăn ở khoang hạng ba hẳn là rất đông người.
Margaret nuốt nước miếng một cái, đè bụng mình, suy tình có nên thừa dịo nhiều
người qua lại, có thể trộm ít thức ăn hay không. Thời điểm đang do dự,
bỗng nhiên, nghe được ở sau lưng có người hô tô một tiếng...
"Ai, cô..."
Margaret quay đầu lại, thấy cách đó không xa có một viên thủy thủ chỉ về phí mình hô to.
Ánh sáng co chút không tốt, nàng cũng không thấy rõ mặt đối phương, trong
lòng giật mình kêu "lộp bộp", phản ứng đầu tiên là đối phương đến bắt
mình, lập tức nghiêng đầu chạy trốn.
"Đứng lại! Tiểu thư, ngài đứng lại..."
Viên thủy thủ đó phảng phất đuổi theo, Margaret chạy nhanh hơn.
"Tiểu thư, đừng chạy! Là tôi, chúng ta đã gặp ở phòng rửa ảnh..."
Margaret quay đầu lại, rốt cục cũng nhận ra, người đuổi theo mình này là người
nàng nhờ đi thông báo cho Strauss phu nhân buổi chiều. Nhìn nét mặt hắn
bây giờ, phảng phất cũng không phải người phụng mệnh Cal đến bắt mình.
Rốt cục nàng cũng dừng lại, nhưng vẫn hơi phòng bị nhìn chằm chằm đối phương.
Viên thủy thủ đuổi kịp đến trước mặt nàng, thở hổn hển oán trách:
"Tiểu thư, ngài thật là người kỳ quái. Tôi gọi ngài, ngài chạy làm gì? Còn
nữa, lúc trước tôi nhờ ngài trông coi Strauss tiên sinh đến khi chúng
tôi trở lại, kết quả là ngài lại bỏ lại ngài ấy một mình mà đi! Thật may là Strauss tiên sinh không sao, nếu không trách nhiệm này ai sẽ gánh
nổi chứ?"
"Ngài tìm tôi có chuyện gì?"
Margaret hơi buông lỏng ít nhiều, hỏi.
Viên thủy thủ nhún vai:
"Vận khí của ngài thật không tệ, lại làm chuyện tốt như vậy. Strauss phu
nhân bảo tôi tìm ngài, ngài ấy nói ngài ấy nhất định phải cảm tạ ngài."
Rốt cục Margaret cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Không cần. Nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi trước đây."
Thấy ngàng xoay người muốn đi, thủy thủ chợt lộ ra vẻ kinh ngạc và hâm mộ không che giấu được:
"Ngài cứ đi như vậy ư? Chẳng lẽ ngài còn không biết bọn họ là ai ư?"
"Bọn họ là ai?"
Margaret thuận miệng hỏi. Quả thật nàng không biết.
"Lão bản của bách hóa Macy! Nghị viên Strauss tiên sinh và phu nhân của ngài ấy!" Thủy thủ dùng giọng điệu khoa trương gào lên, "Ngài lại không biết bọn họ là ai ư?"
Margaret sửng sốt một chút.
Trên chiếc
tàu này, tập trung quá nhiều phú hào và danh nhân thời đó. Ở mấy khoang
thuyền phía trên, bất cứ một vị hành khách nhìn không chút thu hút nào
cũng có thể là đại nhân vật khi nhắc đến là nghe như sấm bên tai. Liền
giống như bây giờ, nàng không nghĩ tới đôi vợ chồng già hết sức bình
thường nàng suýt đụng phải ngày đó lại là lão bản của bách hóa hàng đầu
đỉnh đỉnh đại danh ở New York, lại càng không nghĩ lại có sự trùng hợp
như vậy, bản thân vô tình ẩn thân ở phòng rửa ảnh lại gặp mặt Strauss
tiên sinh lần nữa.
Nàng nhớ mang máng, đôi vợ chồng già ôm nhau
chờ đợi cái chết ở đoạn cuối phim của Cameron, nguyên bản chính là người sáng lập bách hóa Macy - Strauss tiên sinh và phu nhân của ông. Bởi vì
trước khi tàu chìm, Strauss tiên sinh không muốn chiếm vị trí của phụ nữ và trẻ em, cự tuyệt lời gọi mang hảo ý lên tàu cấp cứu của thủy thủ, mà phu nhân của ông cũng tình nguyện lưu lại cũng chết với ông.
"Dưới tình huống này, chẳng lẽ ngài lại không cảm thấy hết sức vinh hạnh và may mắn sao?"
Thấy nàng vẫn không có phản ứng nên có, viên thủy thủ nhịn không được nhắc nhở nàng lần nữa:
"Strauss tiên sinh là một nhà hảo tâm trứ danh. Ngài đúng thật may mắn, tiểu thư!"