Ban đêm, trăng sáng như nước, Thẩm Hi Vi bị những tiếng ầm ĩ làm giật mình tỉnh giấc.
Nàng mặc áo xuống giường ra ngoài phòng, hỏi một thị nữ:
- Đêm hôm khuya khoắt những người này hô “vạn tuế vạn tuế” làm gì vậy?
Thị nữ còn ngái ngủ:
- Ồ, là Tiêu tướng quân sắp xuất chinh rồi.
Thẩm Hi Vi nghe vậy ngẩn ngơ:
- Xuất chinh? Đi bao lâu?
Nàng vì Tiêu Vô Cấu tát một cái mà tâm trạng hai ngày nay vẫn ứ đọng, tinh thần chán nản, không có hứng thú với bất kỳ cái gì, nên căn bản
không biết họa chiến tranh đã nổi lên.
Thị nữ trả lời:
- Em cũng không biết lúc nào mới đánh xong? Lần trước Thác Hi công tử chúng em xuất chinh, một trận đánh mà gần hai năm liền.
Thẩm Hi Vi kinh ngạc:
- A, lâu như vậy sao?
Thị nữ gật đầu:
- Đúng vậy?
Lặng im một hồi, Thẩm Hi Vi khoác xiêm y nhẹ nhàng mở cửa, đập vào
mặt là mùi hoa sen thơm ngát. Trong hồ sen đen kịt trước cửa lúc này hoa sen nở đầy tỏa sáng.
Nàng ngơ ngác nhìn hồ nước, trong lòng hoảng hốt như mất mát một thứ
gì đó, mà nghĩ không ra đó là thứ gì. Gió đêm bạc lạnh, phe phẩy sợi tóc trên má ngứa ngứa, trong lòng cũng ngứa ngứa, như có ngàn vạn con côn
trùng trong đó, một sự xung động không kiềm chế được trào lên lại không
hiểu đó là gì.
Lúc này, Tiêu Vô Cấu mặc ngân khôi áo giáp, thẳng người ghìm cương
ngựa, trong màn đêm mênh mông, nhìn Toàn Hoa thành dưới ánh trăng, cung
điện nhấp nhô như núi liên miên không dứt, ngói lưu ly năm màu tỏa ra
dưới ánh trăng tạo thành những gợn sóng mỹ lệ huyền ảo.
Cô gái nhỏ bướng bỉnh quật cường kia chắc nàng vẫn đang ngủ say. Khi
hắn từ chiến trường trở về, có phải nàng đã bước trên băng tuyết tại
tuyết vực tú lệ? Mà không biết cả đời này có còn gặp được nàng không?
Nếu như không chết trận sa trường, hẳn là có thể gặp được nàng, dù sao,
một ngày nào đó nàng phải gả đến Toàn Hoa Thành, vậy thì lúc hắn gặp
nàng, sẽ nói với nàng điều gì? Có phải sẽ gắng gượng mỉm cười, gọi một
tiếng: Phong phu nhân!
Kha Nhung ở trên lưng ngựa nghiêng nhìn sang, thấy nét mặt ngăm đen
của Tiêu Vô Cấu hiện lên tia thẫn thờ và chua xót đau khổ, gã cũng không kìm được sống mũi cay cay, ầm ĩ kêu lên:
-Tướng quân, thời gian không còn sớm nữa!
Tiêu Vô Cấu gật đầu với gã, đánh ngựa đuổi theo đội ngũ xếp thành hàng dài đang cuồn cuồn đi.
Mười vạn tinh binh tiến về hướng tây nam, tới buổi trưa ngày thứ hai, từ xa xa đã trông thấy núi non xanh thẳm kéo dài cao và dốc, vượt qua
ngọn núi đơn độc này sẽ không nhìn thấy Toàn Hoa thành nữa. Hắn đứng ở
cửa quan ải, nhìn Toàn hoa thành lần cuối, sau đó vượt qua cửa quan.
Đại quân vượt qua cửa quan đi từ Hương Tán Giang tiến về phía tây,
khí hậu phía tây càng lạnh hơn, đi tới chạng vạng ngày thứ tư đã đến
biên thành Thước Hộc Quan của Tang quốc.
Tiêu Vô Cấu trèo lên Thước Hộc Quan, nhìn lại hướng tây nam, chỉ thấy Kỳ Lăng Quan của Phù Phong quốc xuyên trời, hiểm trở dị thường, xung
quanh dãy núi trập trùng, rừng tùng xum xuê. Giữa Thước Hộc Quan và Kỳ
Lăng Quan có một thung lũng rất lớn, tuyết đọng trắng xóa bao trùm cách
mấy trăm dặm, chính là Thính Tuyết Cốc.
Khí hậu Phù Phong quốc cực kỳ quái dị, mặc dù chỉ cách Tang quốc mấy
ngàn dặm nhưng quanh năm lạnh lẽo, nghe nói tuyết đọng trong cốc này hơn ba trăm năm chưa từng tan rã, mặc dù khí hậu khắc nghiệt lại chưa từng
mang đến cho Phù Phong quốc lương sản to lớn, nhưng lại rèn đúc ra những người cơ bắp to khỏe, thể lực mạnh mẽ, dũng mạnh thiện chiến, biên quan này luôn luôn ít có sự bình an bởi bọn họ luôn gây hỗn loạn, đợi có cơ
hội sẽ xâm nhập vào.
Năm năm trước hắn dẫn mấy thiếu tướng quân trẻ tuổi như Phong Thác
Hi, Bộ Lưu Tiên, Vương Tuyệt Chi đã huyết chiến một trận với mấy danh
tướng Phù Phong quốc là Mộ Dung Thùy, Lệ Vô Song, mất một năm lẻ mười
tháng mới giết được Phù phong quốc cúi đầu thần phục, hàng năm tiến
cống. Cũng ở trận chiến đó, thanh danh của ba thiếu tướng quân trẻ tuổi
của Tang quốc nổi lên, thần uy hiển hách.
Tiêu Vô Cấu nhìn sơn cốc mênh mông, được rải lên một lớp tuyết đọng
dày, tựa như có thể cảm thấy một mùi máu tanh nồng nặc xông vào mũi.
Lúc này màn đêm dần buông, ráng hồng tại phía tây đã tụ lại, gió
mạnh nổi lên thổi đập vào tuyết đọng, bỗng nhiên, trong khu rừng đỉnh
núi phía tây bay lên vài con chim, một đạo kình phong từ trên trời giáng xuống nhắm thẳng vào Tiêu Vô Cấu. Đạo kình phong kia khi lao đến gần
trước mặt thì lại hóa ra thành ba đạo, phân chia bắn lên ba nơi yếu hại
đầu, cổ, ngực của Tiêu Vô Cấu. Thế tên dù bắn từ xa hơn mười trượng
nhưng lại nhanh như chớp, Kha Nhung ở phía sau nhìn thấy vội rút đao phi thân tới cản.
Song chưởng của Tiêu Vô Cấu đang định giương lên quét ngang, chợt
thấy Kha Nhung phi đến, sợ làm gã bị thương nên vội nâng cánh tay đẩy gã bật ra ngoài vài trượng, còn mình thì nghiêng người né tránh. Chỉ nghe
phập một tiếng, hai gã thủ vệ phía sau đã hét lên rồi ngã gục, một mũi
tên khác sượt qua cánh tay phải của hắn, lập tức cánh tay đau nhức, máu
tươi phụt ra.
Thế mũi tên kia bị lực cánh tay của Tiêu Vô Cấu ngăn trở rơi xuống,
mũi tên đen tuyền nhỏ mà sắc bén, đuôi tên đỏ tươi, chính là Thiết Cốt
Lệ Trùy Tiễn của danh tướng Phù phong quốc Lệ Vô Song.
Lúc này trên Tây Sơn Lĩnh có tiếng người cười ha ha:
-Tiêu tướng quân, Lệ mỗ biết ngươi hôm nay chắc đến, cố ý chuẩn bị món quà này cho ngươi, ngươi có hài lòng không? Ha ha…
Tiếng cười cứng cáp hùng hồn quanh quẩn không dứt trong sơn cốc.
Tiêu Vô Cấu nắm vai, hét to:
-Đa tạ Lệ tướng quân, phần đại lễ này Tiêu mỗ nhất định hoàn trả lại sớm.
Tướng bảo vệ biên quan Kim Sùng Huân nghe tiếng tới nơi, vội truyền
quân y băng bó cho Tiêu Vô Cấu, lại lệnh cho thủ vệ tăng cường phòng bị.
Một đêm yên lành.
Ngày hôm sau mới tảng sáng, Lệ Vô Song đã suất binh ra Kỳ Lăng quan
khiêu chiến. Tiêu Vô Cấu truyền lệnh bế quan không ra. Liên tiếp mấy
ngày như vậy, bất luận Lệ Vô Song chửi rủa thế nào, Tiêu Vô Cấu cũng
không xuất quan nghênh chiến. Tướng sĩ trong quân đối với việc này đã úp mở phê bình, nghị luận, lại thêm khi hắn mới đến biên quan đã bị tên
bắn thương, nhuệ khí binh sĩ bị nhục không khỏi âm thầm nghi hoặc có
phải tướng quân chấn uy đã già rồi hay không?
Đêm nay, Kha Nhung theo Tiêu Vô Cấu tuần tra, nghe được những câu oán hận của các tướng sĩ, lại nghĩ tướng quân bị trúng tên là do mình liên
lụy, trong lòng đầy áy náy, ngước mắt lên thấy khuôn mặt ngăm đen cương
nghị lạnh lùng của tướng quân không bộc lộ chút cảm xúc nào.
-Tướng quân, thương thế của người thế nào rồi?
-Bị thương ngoài da thôi, không sao cả.
Tiêu Vô Cấu đáp nhẹ, hai mắt nhìn về phía trước xa xăm như có điều suy nghĩ.
Khe cốc đầy tuyết đọng kia là con đường chắc chắn phải tiến nhập Kỳ
Lăng quan, Lệ Vô Song lại để hai ngàn người canh giữ bên ngoài quan.
-Kha Nhung, ngươi đi chọn hai đội sĩ binh thân thủ giỏi, tiễn pháp
tinh chuẩn. Đêm nay chúng ta sẽ đi tặng một phần quà cho Lệ Vô Song.
Kha Nhung thất kinh:
-Giữa hai ngọn núi không có gì che chắn, chỉ cần chúng ta có động
tĩnh gì, đối phương sẽ biết hết. Chúng ta từ nơi này qua Thính Tuyết Cốc sao?
Tiêu Vô Cấu thản nhiên cười:
- Lệ Vô Song từ đâu tới đây, thì chúng ta từ nơi đó đi. Ngươi nhanh đi chuẩn bị, giờ tý tối nay sẽ lên đường.
Kha Nhung lĩnh mệnh đi.
Tiêu Vô Cấu chăm chú nhìn khu rừng tùng rậm rạp phía Tây một hồi lâu, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía trong quan, dường như lại thấy thiếu nữ áo trắng thanh lệ tú mỹ đang đứng dưới ánh trăng cười dịu dàng với
mình.
Ngay từ giây phút hình ảnh cô gái giống như chú nai con dịu dàng
không hề cảnh giác ngủ thiếp trong lòng hắn, thì hắn biết, cả đời này
mình đã không có cách nào buông bỏ nàng. Hắn đã từng thấy vô số tử vong, giết chóc cùng với âm mưu quyền mưu, biết trên đời này chỉ có hồn nhiên và chân thành là điều đáng quý. Dù cho có một ngày nàng sẽ như chim
hồng nhạn từ trong cuộc đời hắn vụt đến rồi lại vụt đi, hắn cũng tuyệt
đối không hối hận. Tại trong lồng ngực kiên định của hắn vẫn còn sót lại một đóa sen mỏng manh, lặng lẽ nở rộ vì nàng.