Kim Việt Sơn, Hải Vân tự.
Phong Thiếu Từ nhìn bàn cờ, trầm ngâm, một lát cuối cùng mới đặt quân cờ xuống, tuy chỉ là một quân lẻ loi đột nhập vào trong thế vây hắc kỳ, nhưng vô cùng thanh thế, khí thế bất phàm.
Bộ Khinh Trần cười nói:
- Phong công, một bước này của ngươi thần tốc, rất hiểm.
Phong Thiếu Từ cười nói:
- Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?
Bộ Kinh Trần chỉ mỉm cười, tay đặt xuống một quân cờ.
Sắc mặt Phong Thiếu Từ biến đổi, định chặn quân cờ, chợt nghe tiếng tiểu đồng bên ngoài báo:
- Tiên sinh, Phong Thác Hi tướng quân dẫn người đến, nói là phụng chỉ lục soát.
Bộ Khinh Trần cười lãnh dạm, tỏ vẻ không quan tâm, nói:
- Phong tướng quân đã phụng chỉ làm việc, ta sẽ hết sức phối hợp.
Tiểu đồng trả lời rồi đi.
Phong Thiếu Từ vội quát ngăn tiểu đồng lại:
- Chờ đã! Thật lỗ mãng, để ta ra xem.
Nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Bộ Khinh Trần từ trong mái tóc bạc phơ ngước mắt lên, nhìn theo lưng
Phong Thác Hi, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm khó lường, mái tóc bạc đầy
đầu nhưng gương mặt lại thiếu niên, có một sự yêu dị tà hoặc.
Phong Thác Hi vừa thấy phụ thân, liền bước lên trước.
Thẩm Đa Tình thấy tướng mạo người đàn ông trung niên này gầy guộc,
phong thái hào sảng, không khác gì phong thái của hơn mười năm trước,
chàng cũng bước lên chào:
- Vãn bối Thẩm Đa Tình bái kiến bá phụ!
Phong Thiếu Từ nâng dậy, gật đầu cười với chàng:
- Ừm, phong thần tuấn dật, oai hùng bức người, quả nhiên là nhân trung chi long.
Thẩm Đa Tình đỏ mặt:
- Bá phụ quá khen.
Phong Thác Hi nói:
- Phụ thân, hài nhi phụng chỉ lục soát…
Sắc mặt Phong Thiếu Từ sầm xuống:
- Phụng chỉ? Thánh chỉ của ngươi đâu?
- Chính là khẩu dụ của nữ vương bệ hạ.
Trong ánh mắt của Phong Thác Hi hiện lên tia thần sắc khó phát hiện, quát:
- Làm càn! Hải Vân tự là nơi nào? Nếu không có thánh chỉ, không được xông vào làm loạn.
- Nhưng…
- Câm miệng! Còn không mang theo người của ngươi xuống núi?
Ngữ khí Phong Thiếu Từ nghiêm khắc, không cho phép nghi ngờ, nói xong xoay người đi thẳng vào trong tự, để lại Phong Thác Hi và Thẩm Đa Tình
ngơ ngác, sững sờ.
Phong Thác Hi không hiểu:
- Kỳ lạ, phụ thân làm sao vậy?
Thẩm Đa Tình trầm ngâm:
- Chắc bá phụ có lý của người. Chúng ta cứ đến huyệt động xem trước.
Bất đắc dĩ Phong Thác Hi phải lĩnh binh xuống núi đi đến huyệt động ở phía nam đỉnh núi. Đoàn người vừa xuống núi, chợt nghe có tiếng nổ ầm
ầm đinh tai nhức óc, chỉ thấy cả ngọn núi ngang thắt lưng đã văng tung
tóa, vô số đá đất bụi bặm từ trên đỉnh núi cuồn cuộn rơi xuống, nhiều
cây cỏ bùn đá cũng rơi theo xuống, tiếng động cực lớn tựa như sóng dữ
khiến mọi người đều kinh sợ.
Thẩm Đa Tình quát to:
- Không hay rồi! Mọi người mau tránh ra.
Mọi người vốn đã hoảng sợ, lúc này đều tỉnh táo xoay người chạy đi để tránh. Nhưng núi lở quá nhanh, có một đám người đã bị đá lớn rơi
trúng, kêu gào lên không ngừng.
Hai người Phong Thẩm khinh công trác tuyệt, trong hoảng loạn cứu ra được bảy tám gã binh sĩ.
Mọi người chạy đi xa hơn mười trượng mới dừng lại, thấy sau đó núi đá kia vẫn cuồn cuồn rơi xuống ầm ầm, chốc lát, miệng đường núi đã đổ
thành một tòa núi nhỏ.
Mọi người vừa mới trấn tĩnh, bỗng có tiếng người hét lên kinh hãi,
thấy từ trong đống đá trườn ra vô số độc xà, nhện độc, vô cùng ghê tởm,
hai nghìn binh sĩ thất kinh trở nên hỗn loạn.
Phong Thác Hi kêu to liên tục:
- Mọi người không nên hoảng sợ!
Thẩm Đa Tình búng người lên, hai tay đan chéo kết ấn vẽ một đường
liệt hỏa đem chặn đứt đường ra của đám độc xà kia. Độc xà sợ lửa quay
lại trốn, lúc này mọi người mới thoáng trấn tĩnh. Sau một lát, Phong
Thác Hi tổ chức lại binh sĩ, kiểm kê thương vong thấy có hơn mười người
tử thương, trong lòng vừa giận vừa đau.
Thẩm Đa Tình nói:
- Thác Hi, sơn động này đã bị hủy rồi, nham thạch ở đầu đường núi này không bền chắc, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp xuống, không bằng để mọi người xuống núi trước, ta cùng ngươi đi lên đó xem.
Phong Thác Hi ngẩng lên quan sát thế núi một chút, rồi lệnh cho mọi
người xuống núi chờ, còn mình cùng Thẩm Đa Tình vượt qua nham thạch phi
thân lên núi.
Lúc này, động huyệt kia đã biến dạng từ lâu, chỉ còn hai thác nước
xông thẳng xuống, thoáng như có sấm sét, khắp nơi tràn ngập mùi hỏa
dược.
Phong Thác Hi giận giữ nói:
- Đáng tiếc nơi này đã bị bọn họ cho nổ rồi.
Thẩm Đa Tình chợt thấy một khối nham thạch có đoạn kiếm sáng như tuyết, nhặt lên xem, lập tức kêu lên:
- Thác Hi, ngươi xem.
Phong Thác Hi vừa nhìn sắc mặt đã trắng bệch, toàn thân lạnh ngắt, thất thanh nói:
- Đây…đây là chuyện gì?
- Rất rõ ràng, bọn họ muốn vu oan giá họa cho Phong gia.
Sau ngọn núi bỗng xuất hiện một hắc y thiếu niên, mặt có sẹo cực kỳ ghê tởm.
Thẩm Đa Tình giật mình, người này khinh công cao vậy sao? Ngay cả một chút cũng không phát hiện ra.
Vẻ mặt Phong Thác Hi vui mừng, giọng điệu kinh ngạc nghi hoặc:
- Nói như vậy, sơn động này là đệ cho nổ?
Hắc y thiếu niên cười nói:
- Đúng vậy, tối hôm qua đệ thấy một đám người lén lút vào núi, không
ngờ còn thầm vận chuyển binh khí vào núi, hơn nữa trên mỗi binh khí đều
khắc một chữ Phong. Nếu huynh dẫn theo hai nghìn binh sĩ đến lúc soát,
chỉ sợ Phong gia chúng ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa
sạch tội. Hắc hắc, chiêu này của Bộ Khinh Trần quả thật là âm độc, muốn
không khen lão ta cao minh cũng khó.
Trong giọng nói có ý khen ngợi, làm Phong Thác Hi dở khóc dở cười.
Thiếu niên kia lại chuyển ngữ điệu, nói tiếp:
- Đáng tiếc, ma cao một trượng, đạo cao một thước, hết lần này tới
lần khác lão gặp phải quỷ thần Phong Dật Quân ta đây cũng phải khóc
thét, ha ha ha …
- Dật Quân?
Thẩm Đa Tình giật mình, quay sang hỏi Phong Thác Hi:
- Thác Hi, hắn là Dật Quân?
Phong Thác Hi cười:
- Đúng! Hắn là xá đệ Dật Quân. Dật Quân, còn không mau bái kiến Thẩm huynh.
Phong Dật Quân cười hì hì:
- Thẩm đại ca, mặt mũi tiểu đệ thế này có làm huynh sợ không?
Phong Thác Hi vội quát:
- Dật Quân, đệ còn không mau tháo mặt quỷ xuống.
Phong Dật Quân cười hì hì, lấy ra hai viên thuốc đỏ trà xát ở lòng
bàn tay thành cao, xoa lên mặt, tức thì vết sẹo trên mặt đều rơi xuống,
lộ ra gương mặt tuấn mỹ da trắng môi đỏ, đôi mắt đen sâu, giữa trán còn
điểm một nốt ruồi đỏ thẫm, dưới ánh nắng mặt trời toát lên vẻ mị lực tà
hoặc khó diễn tả.
Thẩm Đa Tình thầm khen: thật là một thiếu niên tuấn tú! Thảo nào vang danh tận biên ải, sinh ra có khuôn mặt như vậy, chỉ sợ hắn không đi
trêu chọc nữ nhân, nữ nhân cũng muốn trêu chọc hắn.
Lúc này, Phong Thác Hi lại hỏi:
- Đệ ở trong núi lâu như vậy, tóm lại là tra được gì?
Phong Dật Quân nhíu mày:
- Những người này hành tung bí ẩn. Thành thật mà nói, đến giờ đệ cũng không hiểu bọn họ thuần dưỡng những độc vật này là định làm gì, tuy
nhiên hình như bên trong động có một tượng thú rất cổ quái.
Trong lòng Thẩm Đa Tình khẽ động, vội hỏi:
- Có phải là tượng thân rắn cánh điệp không?
- Đúng vậy! Chính là quái thú đó. Mỗi khi trăng tròn bọn họ đều phải
giết những độc vật đã thuần dưỡng kia cung phụng trước tượng thú đó, tựa như tế bái gì đó, sau đó chính là điệp xà đều múa, chậc chậc…tình cảnh
đó thật sự là không thể nào hình dung nổi…ừm, phải nói là tuyệt mỹ tuyệt luân, nhưng cũng cực kỳ yêu dị.
Thẩm Đa Tình trầm ngâm, đột nhiên nói:
- Đúng rồi, đêm đó trong động có người dùng đá chỉ đường…
Phong Dật Quân cười:
- Chính là tiểu đệ.
Thẩm Đa Tình vội hỏi:
- Vậy đệ có từng gặp Lãnh hộ vệ không?
Phong Dật Quân sửng sốt:
- Quan Ngữ? Nàng không cùng huynh xuống núi sao?
Thẩm Đa Tình nghe vậy, cảm giác niềm hy vọng trong ngực mất đi hoàn
toàn, giống như một quả khí cầu khổng lồ bị người ta đâm thủng, vô cùng
đau đớn.
Phong Thác Hi buồn bã, thấp giọng:
- Đêm đó Quan Ngữ mất tích, chỉ sợ…lành ít dữ nhiều.
Thần sắc Phong Dật Quân chợt biến đổi, hai mắt loáng loáng như có giọt lệ rơi xuống, vội xoay người đi.
Trong lòng Phong Thác Hi đau đớn, hai tay đặt lên bờ vai Phong Dật
Quân. Chàng biết tình cảm giữa Dật Quân với Quan Ngữ từ nhỏ đã rất tốt,
Quan Ngữ luôn không bộc lộ cảm xúc, nhưng riêng đối với Dật Quân là có
chút dung túng. Dù Dật Quân bướng bỉnh thế nào, nhưng riêng đối với Quan Ngữ lại có chút kính trọng.
Một lát, Phong Dật Quân xoay người lại, trong đôi mắt sáng lộ sát khí, mạnh mẽ nói:
- Nếu Quan Ngữ có gì bất trắc, tự tay ta sẽ giết Bộ Khinh Trần.