Áo Thuật Thần Tọa

Chương 89: Chương 89: Cung điện mùa hè latah




Trò chuyện nhỏ tiếng xong, Phyllis quay người nhìn thấy Annie, Colin đều có dấu hiệu đi lên bắt chuyện với Lucien thì bất giác cười mỉm. Họ bên ngoài hầu như là muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình và chúc mừng Lucien, nhưng thực tế, xem ra muốn nhân cơ hội này để kéo gần khoảng cách mới là mục đích thật sự.

Thế nên Phyllis che Lucien ở sau lưng, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, cười duyên dáng nói: “Các cô gái, các chàng trai, để chúc mừng thành công to lớn ở buổi hòa nhạc của ngài Victor, để chúc mừng bạn học Lucien của chúng ta trở thành thiên tài được giới âm nhạc công nhận, tôi muốn mời mọi người tối thứ sáu đến trang viên của nhà tôi tham gia vũ hội. Việc này đã được sự đồng ý của ngài Victor, hiện giờ tôi muốn biết tâm nguyện của mọi người.”

Theo Phyllis thấy, nhờ vào việc của Tường Vi Ánh Trăng thì cô và Lucien đã có quan hệ mật thiết, do đó theo bản năng không muốn Lucien và bạn học khác có tình bạn thắm thiết, tài nguyên này bản thân hưởng một mình là tốt nhất. Nhưng cô cũng hiểu mình không thể can thiệp vào cuộc sống của Lucien, chỉ có qua lại nhiều hơn, công việc vướng mắc và trao đổi lợi ích nhiều hơn mới là cách tốt nhất để giữ quan hệ.

Renne phản ứng đầu tiên, nói với nụ cười sáng lạn: “Thật sao? Có thể đến trang viên của tiểu thư Phyllis làm khách là vinh hạnh của tôi.”

Sau khi cô ta đồng ý thì đám người Lotter, Annie và Herodotus cũng lần lượt trả lời.

Phyllis thấy tất cả mọi người đều đồng ý nhận lời mời của mình thì quay người lại, vẫn giữ nụ cười xinh đẹp: “Vậy còn anh, Lucien? Anh có đồng ý đến trang viên của tôi làm khách không?”

Lucien trong đầu bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ, mỉm cười trả lời: “Dĩ nhiên, đây là vinh hạnh của tôi, Phyllis.”

Nghe thấy Lucien đồng ý, biểu cảm của đám người Renne hình như trở nên càng phấn chấn hơn một chút.

Lúc này, Victor tinh thần phơi phới cầm sách từ trên tầng hai đi xuống: “Được rồi, các cô gái, các chàng trai, bắt đầu việc học của chúng ta thôi, vũ hội còn mấy ngày nữa cơ.”

Lucien tùy ý tìm một vị trí chuẩn bị qua đó ngồi xuống, khi lướt qua người Lotter thì Lotter sáp đến bên tai Lucien nói nhỏ tiếng: “Tôi nghe nói Michael rất không thích anh, có thể sẽ gây phiền phức cho anh. Dĩ nhiên, anh đã là cố vấn âm nhạc của Công Chúa điện hạ, hắn ta không có cách nào trực tiếp làm khó dễ anh. Nhưng rất có thể sẽ cài bẫy để anh xấu mặt, bôi nhọ danh tiếng của anh.”

“Cảm ơn anh, Lotter, tôi sẽ cẩn thận.” Lucien lễ độ cảm ơn, nhưng bản thân đâu có tâm trạng và sức lực đi suy nghĩ việc đó. Việc cứu cả nhà Joel tựa như cứu hỏa, cứ thêm một ngày trôi qua thì hi vọng thuận lợi cứu được càng ít hơn một chút.

Dĩ nhiên Lucien cũng biết rằng không thể hành sự lỗ mãng, bản thân phải kiên nhẫn chờ thời cơ, làm tốt các công việc chuẩn bị. Bởi vì đây là một việc rất nguy hiểm, càng muốn nhanh chóng giải quyết thì càng không dễ thành công.

Thế nên trạng thái hiện giờ của Lucien giống như là đi trên sợi dây thép treo giữa hai bờ vực vậy, bên trái là chậm rãi và trì hoãn, bên phải là nôn nóng và lỗ mãng, dù nghiêng về bên nào cũng sẽ ngã xuống dưới đáy vực tan xương nát thịt, chỉ có giữ thăng bằng hoàn hảo nhưng cực kỳ gian nan mới có thể đi đến thành công.

Việc học chữ của Lucien dưới sự trợ giúp của trí nhớ siêu mạnh và cách học tốt của mình đã gần hoàn thành, cái còn thiếu chỉ là tích lũy từ đơn hiếm gặp. Do đó buổi chiều này Lucien cũng giống với Lotter, Phyllis đều đang học nhạc. Đối với Lucien mà nói, chìm vào trong việc học cũng giúp hắn giữ bình tĩnh.

Trong sự bình tĩnh này, kết hợp với tình báo nhận được và thăm dò ra trong hai ngày nay thì một kế hoạch to gan dần dần hình thành trong đầu của Lucien.

Buổi học kết thúc, sau khi quay về căn nhà nhỏ của mình, Lucien lại thu dọn một số vật phẩm mang đến căn biệt thự hoa viên mà hắn thuê ở số 116 khu Jisu, việc này trông có vẻ là quá trình chuyển nhà từ từ rất bình thường nên đến buổi tối trên giấy trắng chỉ nhắc một câu: “Ngài Evans, ngày mai đến cung điện mùa hè Latah nhất định hãy giữ sự thông minh của ngài, đừng làm chuyện ngu xuẩn, nếu không hậu quả sẽ do bản thân ngài gánh chịu.”

----

Một đêm yên ả nhanh chóng trôi qua, Lucien dùng sự bình tĩnh cưỡng ép duy trì, kết hợp với một chút kiến thức thôi miên khi học “Phồn Tinh Chi Nhãn” để giúp bản thân không vì sốt ruột mà mất ngủ, hơn nữa ngủ rất sâu, sau khi tỉnh lại tinh thần rất tốt.

“Hôm nay sẽ là một ngày quan trọng, không thể có một chút sai sót!”

Trên giấy trắng không có mệnh lệnh mới, Lucien dùng bữa sáng xong thì đến Hiệp Hội Nhạc Sĩ, bá chiếm một phòng đàn nhỏ, dùng luyện tập dương cầm để phân tán sự chú ý giúp bản thân không cần căng thẳng.

Có lẽ là mấy ngày gần đây cuộc sống thay đổi mạnh mẽ khiến Lucien lại có cảm giác bị số mệnh trêu đùa, có vô số gian nan và nguy hiểm ập đến. Có lẽ là gần đây luôn xem các loại nhạc khúc của Bethoven nên sau một bài giai điệu Định Mệnh miễn cưỡng trôi chảy, Lucien nghỉ ngơi thời gian ngắn thì theo bản năng đàn lên bản xô-nat cho dương cầm thứ 8 cung đô thứ, cũng chính là bản “Bi Tráng” nổi tiếng.

Nó là tác phẩm đỉnh cao của khúc dương cầm thời kỳ đầu của Bethoven, tuy tên là “Bi Tráng” nhưng thực ra là cùng một dòng với “Khúc Giao Hưởng Định Mệnh”. Dùng sự bi thương đau buồn mà cuộc sống mang lại tạo ra một bầu không khí bi kịch làm nổi lên một sự kiên định thẩm thấu trong giai điệu, biểu đạt ra khí khái anh hùng khi đối diện với sự gian khổ, với số mệnh gian nguy, cùng với ý chí tranh đấu bất khuất.

Lucien trước giờ chưa luyện tập qua khúc dương cầm này, do đó dù có thể nhớ rõ tất cả nốt nhạc thì cũng chỉ đàn đứt quảng, không có chút mỹ cảm, nhưng cảm giác đứt quãng này ngược lại càng gần gũi với tâm trạng mâu thuẫn phức tạp của sự sốt ruột, kiềm nén, cưỡng ép bình tĩnh trong lòng Lucien. Do đó Lucien đàn hết lần này đến lần khác, cho đến khi có cảm giác mệt mỏi mới dừng lại.

Trải qua sự phát tiết của âm nhạc, Lucien cảm thấy tâm trạng và tâm thái đã giữ ở một trạng thái khá hoàn hảo, vì vậy rời khỏi phòng đàn đến phòng nghỉ của mình nghỉ ngơi.

10 giờ 30 phút, cửa của phòng nghỉ bị gõ vang, giọng của Elena truyền vào:

“Lucien, xe ngựa của Công Chúa điện hạ đến đón anh rồi.”

Nghe đến câu nói này, Lucien vừa từ trên ghế tựa từ từ đứng lên, vừa trả lời: “Được, Elena, tôi lập tức xuống liền.”

Sau khi chỉnh lại áo khoác màu đen và áo sơ mi trắng có cửa tay áo bằng ren rộng, Lucien đứng trước gương ngắm mình với mái tóc đen mắt đen hết ba mươi giây, sau đó mới lấy lại bình tĩnh, bình thản đi ra khỏi phòng nghỉ, đến sảnh lớn ở tầng một.

Xe ngựa Natasha phái đến màu tím đậm, có huy hiệu của gia tộc Violet, bên ngoài khiêm tốn còn bên trong sang trọng. Lucien ngồi bên trong hoàn toàn không cảm nhận được một chút lắc lư và rung giật nào, còn tấm thảm màu vàng đậm sản xuất từ Tyrael thì tạo ra một bầu không khí ấm áp, nhưng Lucien lại giữ thái độ ngồi thẳng tắp, không cầm lên những vật phẩm như rượu nho màu đỏ huyết bày trên chiếc bàn nhỏ trước mặt.

Sau mười mấy phút, xe ngựa đến cung điện mùa hè Latah đúng giờ, cổng chính là một cánh cổng đá điêu khắc vô số tượng anh hùng, hơn mười binh sĩ mặc quân phục màu đỏ dưới sự chỉ huy của một Kỵ Sĩ cơ bắp nổi lên, anh dũng uy mãnh bảo vệ ở đây.

Kiểm tra đơn giản vật phẩm mang theo người của Lucien xong, Kỵ Sĩ bảo vệ huơ tay để xe ngựa đi qua.

Vừa đi qua cổng lớn, Lucien rất nhanh đã cảm nhận được khí tức thần thuật trang nghiêm đáng sợ đó, chúng dường như bao phủ toàn bộ tòa cung điện mùa hè Latah.

Cung điện mùa hè Latah là một tòa kiến trúc to lớn màu vàng nhạt, bề ngoài rầm rộ nhưng lại không mất đi sự chạm trổ tinh tế, đối xứng hai mặt đông tây là hai cung điện kiểu pháo đài hùng vĩ trang nghiêm, nối liền với chúng là một cụm cung điện tinh xảo tráng lệ.

Phía trước cung điện chính của cung điện mùa hè Latah là một quảng trường rộng lớn, có hồ phun nước. Còn quảng trường được bao vây bởi một lâm viên xinh đẹp rộng bằng nửa khu chợ, bên trong có các loại cây cối và hoa tươi kỳ lạ.

Một con sông nhân tạo có thể chạy được mấy con thuyền buồm đang lấp lánh ánh sáng của con sóng trong vắt uốn lượn chảy qua từ trong lâm viên.

Xe ngựa chở Lucien đi qua con đường lớn của lâm viên, vượt qua cây cầu dài trên con sông nhân tạo, dừng trước cung điện chính, hai thị nữ xinh đẹp đã chờ sẵn ở đó.

“Xin chào, ngài Evans, mời theo chúng tôi đến phòng đàn của Công Chúa điện hạ.” Hai thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp giống như là sinh đôi dùng giọng nói trong trẻo giống nhau hành lễ với Lucien.

Lucien lễ độ gật gật đầu: “Cảm ơn các cô.”

Dưới sự hướng dẫn của hai thị nữ này, Lucien đi xuyên qua từng tòa cung điện nguy nga lộng lẫy. Chúng dùng các nham thạch hoa văn đỉnh cấp nhiều màu sắc để xây nên, tỏa ra ánh sáng các màu lóa mắt. Các nơi như cầu thang, lan can dùng giấy thếp vàng để bọc, dựa vào chủ đề của các cung điện khác nhau còn có thủy tinh lớn, sợi bông trắng thuần khiết cùng với các bức tranh dầu sử thi phân bố ở trên tường và mái vòm, mỗi một chi tiết đều tràn đầy vẻ rườm rà hào nhoáng chạm trổ tinh tế.

Hai thị nữ đi một cách thông thạo mà uyển chuyển, họ được huấn luyện bởi lễ nghĩa nghiêm khắc, không ai bắt chuyện với Lucien, giữ nụ cười mỉm lễ độ. Rất nhanh, Lucien đã đi đến một hành lang cao lớn tráng lệ.

Hành lang đang mở hai mươi bốn lá cửa sổ hình vòm về hướng lâm viên, còn một bên còn lại của hành lang thì khảm hai mươi bốn tấm kính tạo thành từ vô số những mảnh kính nhỏ tương ứng với cửa sổ. Chúng chiếu rọi quang cảnh của lâm viên, khiến người ta giống như trực tiếp dạo chơi ở trong lâm viên, cảnh sắc tựa như mộng ảo được tạo thành từ bức tranh dầu lớn khí thế hào hùng trên trần nhà hình vòm và ánh sáng thần thánh thuần túy không biết từ đâu phát ra.

Đây là một tòa nhà nổi tiếng nhất của cung điện mùa hè Latah, tên là “Hành Lang Của Thiên Quốc”, lúc Lucien vẫn chưa nổi tiếng thì đã được biết đến từ trong cuốn sách của thư viện và trong lời lẽ của bọn Lotter.

Đi xuyên qua “Hành Lang Của Thiên Quốc” dày đặc khí tức thần thuật nhất, Lucien đã tiến vào cung điện “Hành Lang Triển Lãm Tranh ChiếnTtranh” mà Natasha ở, trên bức tường ở đây có nhiều tác phẩm tranh sơn dầu chủ đề chiến tranh.

“Ngài Evans, ở đây chính là phòng đàn.” Hai thị nữ dẫn Lucien đến một căn phòng yên tĩnh hẻo lánh, đồng thời một người trong họ mở cửa, dẫn dầu tiến vào, báo cáo với nữ sĩ Camille.

Qua một hồi, sau khi được sự đồng ý của Camille, thị nữ ra hiệu Lucien có thể đi vào.

----

Đây là một căn phòng rất lớn, có màu chủ đạo là màu da cam ấm áp yên lòng, tấm thảm tinh xảo lộng lẫy, đang bày rất nhiều nhạc cụ, ở chính giữa là một cây dương cầm màu vàng nhạt.

Natasha đang ngồi trước dương cầm, đàn một khúc chiến tranh. Kỹ xảo chỉ pháp thành thạo, thể hiện ra giai điệu mạnh mẽ hùng hồn rất tinh tế, trình độ vượt qua hầu hết các nhà diễn tấu nhưng nàng ấy hình như đang cố ý mô phỏng kỹ xảo của Victor, không có cảm giác thoải mái như ý.

Trong góc có một bộ sô pha, một bàn uống trà màu nâu nhạt, Camille mặc chiếc váy dài màu đen mãi không đổi đang ngồi ở đó.

Cảm nhận được Lucien đi vào nên Natasha dừng đàn tấu, quay người một cách thoải mái, mỉm cười tự nhiên: “Lucien, ta có hơi không hiểu về chỉ pháp đàn tấu dương cầm mới của Victor, ngươi có thể giảng giải cho ta không?”

Nàng ấy không có chút thái độ bề trên nào, giống như đang gọi một người bạn cũ vậy.

“Dĩ nhiên, đây là vinh hạnh của thần.” Lucien đi đến bên đàn dương cầm, ngồi lên một chiếc ghế đàn khác rồi bắt đầu giảng giải cho Natasha.

Tuy kiến thức âm nhạc của bản thân Lucien vẫn ở trình độ khá thấp, nhưng thứ Natasha cần trao đổi vừa khéo là phần sở trường nhất và cũng là phần đã được bổ sung của Lucien, hơn nữa biểu hiện mơ mơ hồ hồ, mù mà mù mờ này ngược lại càng xác định quan điểm về nhạc khúc Lucien sáng tác của Natasha và những người khác.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Natasha bỗng nhiên nhìn Lucien nói: “Lucien, ngươi có tâm sự gì phải không? Ta có thể cảm nhận được sự sốt ruột, bất an và căng thẳng của ngươi?”

Trực giác và cảm nhận của Đại Kỵ Sĩ cấp năm là rất lớn mạnh!

Còn Natasha lại có tính cách lòng dạ ngay thẳng, không thăm dò, không ngấm ngầm chịu đựng mà trực tiếp hỏi thẳng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.