Áo Thuật Thần Tọa

Chương 88: Chương 88: Lộ Ra Từng Chút




Đem nắm giấy đặt lên bàn, Lucien lại lấy giấy viết thư ở trong rương rồi mở ra, bên trên quả nhiên đã xuất hiện mấy dòng từ đơn màu đen:

“Xem ra ngài đã nhận được lễ vật của bọn ta, ngài Evans, ba ngón tay đó là cảnh cáo ngài đừng làm ra hành động ngu xuẩn, tất cả mọi việc ngài làm đều nằm trong sự quan sát và hiểu rõ của bọn ta. Sức mạnh của bọn ta vượt qua sự tưởng tượng của ngài, còn truyền kỳ hơn những câu chuyện ngài nghe được từ chỗ các thi nhân quán rượu. Được rồi, bóp vỡ “Quả Cầu Cảnh Tượng” thì ngài sẽ nhìn thấy thứ ngài muốn thấy.”

Khi Lucien cầm lấy quả cầu nhỏ màu đen thì đã cảm nhận được từ tính mà nó ẩn chứa, phán đoán là ghi lại cảnh tượng nên lúc này không hề do dự mà bóp nát nó.

Màn sương mù màu đen dày đặc xuất hiện, tập trung trước mặt Lucien và dần dần hiện ra một bức hình lập thể đen trắng ở trạng thái động.

Người ở bên trong chính là Joel, Alissa và Alvin, họ đang ở trong căn nhà gỗ nhỏ hẹp, ngồi quanh cạnh một cái bàn gỗ màu nâu.

Alvin hai mắt nhắm hờ, gục gục đầu, xem ra rất buồn ngủ. Còn Joel và Alissa thì vẻ mặt lo lắng, trên tay của mỗi người đều dùng vải trắng băng bó vết thương, nhìn qua cửa sổ nhỏ của nhà gỗ có thể nhìn thấy bóng tối đen đặc của bên ngoài, cùng với mấy ngôi sao lập lòe trên bầu trời, còn mặt trăng thì bị bóng tối che mất, hoàn toàn không nhìn thấy.

Cảnh tượng ở trạng thái động như vậy tổng cộng là một phút.

Mấy dòng từ đơn vốn có trên tờ giấy thư biến mất, xuất hiện các chữ mới: “Ngài Evans, ngài đã nhìn thấy họ vẫn sống rồi chứ, sau này chỉ khi đêm tối xuất hiện thời tiết và cảnh sắc khác nhau thì bọn ta sẽ ghi lại một cảnh tượng cho ngài, để ngài có thể thông qua trời mưa, gió thổi, sấm sét và mức độ khuyết của trăng, số lượng sao nhiều ít để phán đoán mỗi cảnh tượng thuộc các ngày tháng khác nhau. Ngài xem, danh dự của bọn ta vẫn luôn rất tốt.”

“Việc này khiến ta yên tâm rất nhiều. Đúng rồi, nếu khoảng thời gian này John quay về thì ta làm sao nói với anh ta?”

Lucien gật đầu trả lời, trong đầu đã bình tĩnh xuất hiện phần nhỏ bầu trời sao nhìn thấy qua cửa sổ căn nhà gỗ đó, sau đó so sánh với nhiều Tinh Tượng Đồ (1) được vẽ ở các mùa khác nhau, các nơi khác nhau trong sổ ghi chép ma pháp của nữ phù thủy để phán đoán là những ngôi sao nào, đồng thời dùng độ sáng tinh thể ghi chép mức độ sáng tối của ngôi sao. Ngoài ra còn ghi chép và tính toán góc độ nhìn ra ngoài từ cửa sổ, vị trí ban đầu của mấy ngôi sao trên bầu trời, thay đổi vị trí khi chúng quét qua bầu trời trong cảnh tượng dài một phút…

Ma pháp hệ Tinh Tượng là một hệ ma pháp mà Lucien nghiên cứu sâu nhất!

Liên quan đến kiến thức Thuật Chiêm Tinh, có kinh nghiệm lần trước nghe các học đồ trò chuyện nên Lucien gần như đã nắm vững hoàn toàn cấp học đồ, chưa kể đến kiến thức thiên văn của bản thân hắn cao hơn ma pháp cổ đại nữa.

“Ngài có thể chủ động hỏi cách xử lý, ta rất hài lòng, xem ra ngài Evans đã dần chấp nhận số mệnh của ngài rồi. Nếu John quay về thì ngài cứ trực tiếp nói với hắn, tin rằng hắn sẽ không dùng tính mạng của cha mẹ và em trai mình để mạo hiểm. Còn nữa, ngài Evans, ngày mai đến cung điện mùa hè Latah nhất định phải chú ý.”

Lucien vào mười một giờ trưa thứ ba và thứ năm hàng tuần đến cung điện mùa hè Latah nghiên cứu thảo luận âm nhạc với công chúa Natasha, nhưng nếu công chúa có nhu cầu thì có thể triệu kiến Lucien bất cứ lúc nào, dĩ nhiên thù lao cũng sẽ tính thêm.

Từng từ đơn xuất hiện rồi lại biến mất, tờ giấy viết thư cuối cùng không biến đổi nữa. Lucien gấp nó lại, cũng gói ba ngón tay bị chặt đứt đó lại rồi đặt vào trong rương.

----

Lucien trong đầu toàn là Tinh Tượng Đồ, từ từ đi trên con đường đến Hiệp Hội Nhạc Sĩ.

“Hôm qua mới đề xuất mà hôm nay đã nhận được cảnh tượng và ngón tay, có thể có một phán đoán cơ bản rằng cả nhà chú Joel ở thôn trang, trấn nhỏ gần Arthaud, hoặc ở trong rừng hay thậm chí là một nơi bí mật nào đó trong thành Arthaud.”

Có phán đoán này thì rất nhiều Tinh Tượng Đồ trong ghi chép của nữ phù thủy có thể bỏ đi. Lucien rất nhanh đã thông qua việc so sánh lượng lớn Tinh Tượng Đồ vẽ ở Arthaud, cùng với quỹ đạo và tốc độ nhanh chậm tính ra sơ bộ, xác định được thân phận của mấy ngôi sao đó. Tiếp đó thông qua tìm kiếm bảng danh sách sao tìm được các số liệu của một ngôi sao đã biết trong số đó, sau đó lại dựa vào vị trí tương đối của nó vào tối qua và kết hợp với góc độ quan sát để tính toán nên đã có kết quả sơ bộ:

“Vị trí của căn nhà gỗ đó ở phía tây Arthaud, khoảng cách đại khái trong vòng hai ki-lô-mét, cũng tức là ở chỗ hơi sâu trong rừng đen Mazel.” Ở trên một bản đồ sưu tầm dân ca thô sơ gần Arthaud nhìn thấy trong tư liệu thư viện âm nhạc, Lucien đánh dấu ra vị trí sai lệch không lớn lắm của của căn nhà gỗ đó: “Trong vòng hai trăm mét của phạm vi này.”

“Hi vọng sau này khi nhìn thấy cảnh tượng thì vẫn ở căn nhà gỗ đó, như vậy mình có thể thông qua các cảnh vật tự nhiên như mặt trăng để điều chỉnh số liệu.” Danh sách sao trên địa cầu không có tác dụng ở đây, Lucien nhờ vào danh sách sao và Tinh Tượng Đồ mà các ma pháp sư hệ Tinh Tượng cổ đại sử dụng, chắc chắc có ít sai lệch nên muốn chính xác hoàn toàn thì cần dựa vào các cách khác để sửa lại.

Tuy nhiên trong phạm vi hai trăm mét, đối với việc tìm được căn nhà gỗ nhỏ đã khá dễ rồi, do đó tâm trạng của Lucien hơi trở nên kích động và phấn chấn. Vấn đề duy nhất là thực lực của bản thân không đủ, mới chỉ là kẻ địch theo dõi bản thân thôi mà đã lợi hại hơn hắn nhiều, còn “Ngân Bạch Chi Giác” nếu đã dám liên lục hành động mấy lần ở Arthaud có giáo hội khống chế thì thực lực của họ chắc chắn không yếu. Dù các nhân vật lợi hại của tà giáo vẫn đang bận rộn việc khác, không phụ trách trông coi nhân vật nhỏ như cả nhà Joel nhưng Lucien đoán chừng tối thiếu sẽ có kẻ địch mức độ tế tự chính thức.

“Thật đúng là mỗi một bước đều rất gian nan mà.” Lucien kìm nén tâm trạng nôn nóng, trong lòng than thở nhẹ.

Tuy sau khi phát hiện vấn đề, trong trường hợp bình tĩnh, đối đáp mỗi một bước của Lucien đều được hắn làm tốt nhất, thăm dò ra rất nhiều thứ và đã xác định vị trí cả nhà Joel bị nhốt, nhưng đối diện với kẻ địch lớn mạnh như vậy thì những thứ đó vẫn chưa đủ!

----

Đến hiệp hội, hôm nay người trông coi ở đại sảnh là hai thiếu nữ Lucien không quen lắm, một người trong đó đứng lên hơi cúi chào nói:

“Chào buổi sáng, ngài Evans. Ngài Hank dặn dò nếu ngài đến thì mời đến văn phòng của ngài ấy một chút, ngài ấy đã sắp xếp xong phòng nghỉ riêng của ngài.”

Lucien vốn dĩ muốn đi tìm một phòng đàn yên tĩnh, nhưng đã có phòng nghỉ của riêng mình thì lại càng tốt, do đó trực tiếp leo lên tầng ba tìm Hanks, theo sự chỉ dẫn của ông tìm đến phòng nghỉ riêng nằm ở lầu ba.

“Evans, nơi đây sau này sẽ thuộc về cậu rồi, trừ phi cậu chết đi hoặc gia nhập vào Hiệp Hội Âm Nhạc của quốc gia khác.” Hank mở cửa phòng nghỉ, chỉ căn phòng trang trí lộng lẫy nói.

Tòa nhà Hiệp Hội Âm Nhạc rất lớn, sân giữa thậm chí bao gồm cả một hoa viên, còn tầng ba ngoại trừ văn phòng làm việc ra thì phòng nghỉ như vậy có bảy tám căn, tầng hai còn có gần một nửa là phòng nghỉ. Mặt khác nhạc sĩ Arthaud rất được chào đón ở các nước đại lục, rất nhiều người sau khi nổi tiếng đã nhận lời mời rời đi, do đó có gần một nửa phòng nghỉ là để trống.

Tấm thảm màu vàng đậm dày trịch, bàn sách, tủ áo, bàn trà bằng gỗ màu đỏ, một bộ sô pha được bọc bằng vải bố màu xanh đậm xinh đẹp, bức tượng, đồ trang trí và đèn dầu tuyệt đẹp, một căn phòng nhỏ đang mở hé, có giường, một cây dương cầm màu trắng sữa. Đây chính là phòng nghỉ chỉ có nhạc sĩ mới có thể sở hữu. Hiệp Hội Âm Nhạc Arthaud đã đối đãi với Lucien như một nhạc sĩ.

Lucien cười nói một cách lễ độ: “Cảm ơn ngài Hank, tôi rất hài lòng.”

“Đây là việc ta nên làm, Evans cậu gọi ta là Hank được rồi.” Hank cười rồi quay người rời đi.

Đi vào phòng nghỉ, Lucien đóng chặt cửa phòng lại, dồn hết sức phóng thích tâm trạng đè nén trước đó, phóng thích nỗi đau buồn và căm hận sau khi nhìn thấy ba ngón tay đó.

Ở trong phòng nghỉ sau khi đi mấy vòng một cách sốt ruột, Lucien bỗng ngồi xuống trước đàn dương cầm màu trắng sữa, hai tay ấn mạnh xuống, đàn tấu khúc nhạc giao hưởng Định Mệnh, khúc nhạc duy nhất mà hiện tại bản thân có thể đàn thuần thục.

Giai điệu mạnh mẽ bắt đầu vang vọng, Lucien nhân lúc âm thanh to lớn này áp chế những âm thanh khác, bắt đầu chửi rủa nhỏ tiếng:

“Đám khốn kiếp này, lại bắt cóc cả nhà chú Joel, bắt mình đi tiếp cận Công Chúa điện hạ.”

...

Câu nói như thế dưới sự che đậy của âm nhạc, không ngừng nhả ra từ trong miệng Lucien. Phát tiết không phải là mục đích của Lucien, mà là thăm dò năng lực theo dõi của đối phương.

Sau khi đàn xong, Lucien đứng dậy thở ra một hơi dài, cho dù đối phương thật sự nghe trộm được cũng có thể giải thích là bản thân đang phát tiết cảm xúc, tránh để ngày mai ở trước mặt công chúa xuất hiện vấn đề.

Buổi trưa quay về nhà ở khu O”let, Lucien vui mừng phát hiện giấy viết thư chỉ bày tỏ một câu: “Nhờ vào âm nhạc phát tiết một cách thích đáng là lựa chọn không tồi, ngài Evans.”

Đối phương có lẽ là muốn thông qua loại nhắc nhở này để chứng tỏ bản thân có thể theo dõi mọi thứ của Lucien, khiến Lucien sợ hãi và không dám nảy sinh suy nghĩ khác.

Nhưng đối với Lucien mà nói thì đã thăm dò ra một tình huống quan trọng!

----

Hai giờ chiều, Lucien đến nhà Victor đúng giờ.

Quản gia Ace tuy không nói gì nhưng ánh mắt ông ấy nhìn Lucien đầy cảm kích. Người bầu bạn với Victor đi qua hơn nửa đời người như ông ấy, rất vui mừng về việc Victor có thể tổ chức thành công buổi hòa nhạc.

Ba học sinh bình dân Renne, Colin, Davy tiếp tục đến học sau khi nhìn thấy Lucien đi vào thì cùng đứng dậy chào hỏi: “Xin chào, ngài Evans.”

Tuy việc của Lucien vẫn chưa từ chỗ các nhạc công lưu truyền đến trong giới bình dân nhưng ba người họ đã biết việc của Lucien thông qua cuộc trò chuyện của Phyllis và Annie trước đó. Tâm trạng kinh ngạc, không thể tin khiến họ khi đối mặt với người có thay đổi cực lớn về thân phận và địa vị như Lucien, liền theo bản năng đối đãi với anh theo cách thức đối đãi với ngài Victor. “Chỉ mới một tháng không gặp, thế giới này đã trở nên xa lạ như vậy rồi ư?”

Lotter mỉm cười đứng dậy ôm Lucien một cái: “Cho đến bây giờ, tôi vẫn có chút không dám tin tất cả việc này là thật.”

Còn Phyllis cũng đi theo qua đó, nói nhỏ một câu bên tai Lucien: “Việc rất thuận lợi, giờ này ngày mai tôi chắc là có thể đưa Tường Vi Ánh Trăng cho anh rồi.”

“Cảm ơn cô, Phyllis.” Lucien thành tâm thật ý cảm ơn nhỏ tiếng.

Cảnh tượng như vậy khiến Lotter lẩm nhẩm trong lòng: “Họ trở nên thân mật như vậy khi nào thế? Lẽ nào về mặt tiếp xúc với nam nhân thì trời sinh phụ nữ luôn hơn đàn ông ư?”

***

Chú thích

(1) Tinh Tượng Đồ: bản đồ vẽ vị trí các vì sao

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.