Cuối cùng thì Đổng Du cũng tuyên bố sẽ kết hôn.
Bởi vì nhà mới sẽ được trả tiền đúng hạn, tiếp theo đó là sửa chữa, chuẩn bị đặt tiệc cưới và kì nghỉ trăng mật.
Thực ra nói đến căn hộ này có rất nhiều người không hiểu, bởi vì lần đầu
tiên phải nộp 190 nghìn tệ, Bác Đạt Vĩ đã bỏ ra 120 nghìn tệ, Đổng Du bỏ ra 70 nghìn tệ, thế nhưng trên giấy tờ nhà chỉ để tên của Bác Đạt Vĩ.
Điều càng đáng nói hơn là, căn nhà này thuộc tài sản hôn nhân. Giang Yến Ni đã từng nhắc nhở Đổng Du:
- Bác Đạt Vĩ háo hức muốn lấy cậu, thế mà tại sao phải chờ đến khi lo xong thủ tục nhà cửa mới cầu hôn với cậu?
Đổng Du chẳng muốn cân nhắc đến vấn đề tẻ nhạt này:
- Ghi tên ai mà chả như nhau. Tớ ở trong căn nhà này, ai vào đây mà đuổi tớ đi được?
Việc Đổng Du thích làm nhất là đóng giả làm “hổ giấy”, hi vọng mọi người đều nghĩ rằng cô ấy rất mạnh mẽ.
Sau đó, cô bắt đầu tu sửa nhà cửa, đương nhiên tiền sửa chữa cũng là do cô
bỏ tiền túi ra, bởi vì Bác Đạt Vĩ chẳng còn đồng nào nữa.
Ngoài việc sửa chữa nhà cửa còn có một việc quan trọng hơn phải hoàn thành, đó là đi vá màng trinh.
Cô nhờ Giang Yến Ni giới thiệu bệnh viện nào tương đối đáng tin cậy nhưng
Giang Yến Ni từ chối nghe ngóng những thông tin vớ vẩn này, vậy nên đá
bóng sang cho Thẩm Anh Nam. Thẩm Anh Nam lúc này đang đắn đo xem nên mua quần áo đẹp và hẹn hò với trai hay nên kiên nhẫn đứng chờ trước cổng
nhà chồng cũ để cho con hồ li tinh ấy vài bạt tai, thế nên đương nhiên
cũng chẳng có thời gian rảnh rỗi.
Thế là Đổng Du đành chọn một
bệnh viện qua mạng, đặt tiền rồi chuẩn bị tuần sau đi làm phẫu thuật.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, chắc chắn sẽ có một “gái trinh” mới ra lò.
- Phí phẫu thuật những 4.800 tệ cơ à? - Giang Yến Ni nghe xong, hai mắt
như muốn bắn cả ra ngoài vì kinh ngạc - Sao trên mạng nói là chỉ tám mấy tệ là làm được mà?
Đổng Du tức khí gắt:
- Tám mấy tệ cậu có dám làm không hả? Tớ phải đảm bảo không có sai sót gì xảy ra, vì vậy đắt cũng chấp nhận!
Đổng Du là một phụ nữ mà ngay cả mua một cuộn băng vệ sinh cũng phải lấy số
tiền chia cho số miếng băng trong mỗi túi để sao cho mua được loại rẻ
nhất, ấy vậy mà lần này lại phóng tay như vậy, chắc là đây chính là lần
“xa xỉ” nhất trong đời của cô.
Hành động “xa xỉ” của Đổng Du vẫn
còn. Đó là cô lại móc hầu bao mua cho Bác Đạt Vĩ một đôi giày mới, tận
700 tệ. Giang Yến Ni khuyên cô nếu muốn mua thì mua hẳn đôi tốt một chút để lúc làm đám cưới có cái mà đi.
Đổng Du nói:
- Bác Đạt Vĩ nói sẽ không làm cỗ cưới, bọn tớ sẽ kết hôn du lịch!
Đổng Du khe khẽ nói ra điều đó, bởi vì bản thân cô cũng có chút chột dạ. Giang Yến Ni nghe vậy liền gắt lên:
- Lúc còn học đại học, chẳng phải cậu chính là đứa luôn miệng nói sẽ tổ
chức một bữa tiệc cưới thật hoành tráng ở bờ biển hay sao?
Nhưng
mà Đổng Du đâu còn cách nào khác. Sửa nhà cũng cần tiền, đặt tiệc cưới
cũng cần tiền, cuộc sống sau này càng cần tiền. Giang Yến Ni nói:
- Người ta đặt tiệc cưới đều là để kiếm tiền đấy!
Đổng Du lúc này mới thành thật khai báo, Bác Đạt Vĩ từ xưa đến nay chưa bao
giờ tham gia hôn lễ của bất kì bạn bè hay đồng nghiệp nào, đương nhiên
cũng chẳng bao giờ đưa phong bì cho họ, vì vậy ý muốn kiếm tiền nhờ vào
tiệc cưới e là không thể. Đổng Du nói:
- Tớ đã bảo với anh ấy
rồi, anh ấy không mời cũng không sao, tớ còn có bạn bè, họ hàng thân
thích phải mời. Nhưng mà anh ấy không chịu, nói là bên nhà trai chẳng có bạn bè hay đồng nghiệp gì đến sẽ làm anh ấy mất mặt.
Cuối cùng Đổng Du nói:
- Tớ nghĩ cũng thấy đúng, không thể để anh ấy khó xử được. Vì vậy nên bỏ
đi, không đặt tiệc thì thôi. Cùng lắm là số tiền cưới xin mà bố tớ đi
người ta hơn hai mươi năm nay coi như đổ sông đổ biển thôi mà!
Giang Yến Ni nhìn chằm chằm vào Đổng Du, nhìn rất lâu, cuối cùng thốt lên một câu:
- Tôi quyết định rồi, sau này nếu có may mắn lấy được chồng, nhất định
tôi sẽ sinh con trai, như vậy chẳng phải nó có thể giúp mẹ tiết kiệm
được ối tiền, ối phiền phức hay sao? – Rồi Giang Yến Ni gào lên với Đổng Du - Mà đã sinh con trai phải sinh loại “cao cấp” như Bác Đạt Vĩ!
***
Bác Đạt Vĩ là loại “cao cấp”. Trịnh Tuyết Thành cũng như vậy.
Điểm “cao cấp” của Trịnh Tuyết Thành chính là ở chỗ, anh ta quá thích làm tình.
Giang Yến Ni không thể giả bộ nói rằng mình không thích làm chuyện này, thế
nhưng mỗi lần Trịnh Tuyết Thành đến gần như đều chỉ là để làm chuyện
này, làm xong là bảo “anh đi đây” rồi đi thẳng luôn. Lúc đến anh ta còn
mang theo một ít đồ ăn, đều là những món mà Giang Yến Ni thích ăn, lúc
đi còn tiện tay xách rác mang đổ.
Giang Yến Ni cực kì, cực kì khó chịu. Cô cảm thấy ngoài việc cô không thu tiền ra thì mối quan hệ giữa
cô và Trịnh Tuyết Thành bây giờ chẳng khác gì mối quan hệ giữa khách
hàng với mấy ả gái điếm ở nhà bên.
Việc “buôn bán” của mấy ả kĩ
nữ nhà bên vẫn đang trên đà phát triển. Thỉnh thoảng cửa sẽ mở ra, có
những âm thanh truyền đến, chính là bản nhạc Blowing in the windy, khiến cho người khác nghĩ rằng hai ả gái điếm ấy là những cô gái nghệ sĩ lắm. Trong khi đó, Trịnh Tuyết Thành ngay cả âm nhạc cũng chẳng nghe, Giang
Yến Ni vừa bật nhạc lên, anh ta liền tắt phụt đi.
Tắt nhạc là bắt đầu làm tình. Giang Yến Ni cảm thấy mình giống hệt như một tảng thịt
lợn, bị Trịnh Tuyết Thành lật qua lật lại ở trên giường, chọn lấy một
chỗ ngon lành nhất để “đặt miệng”.
Trịnh Tuyết Thành tốt nghiệp một trường chính quy tầm thường nên thường từ chối bàn luận đến trường mình.
Trịnh Tuyết Thành sinh ra ở một huyện nhỏ nên cũng từ chối bàn luận đến quê mình.
Trịnh Tuyết Thành từng có mấy lần tổn thương trong tình yêu, vì vậy từ chối bàn luận đến tình cảm bản thân.
Thế là Trịnh Tuyết Thành chẳng còn gì để mà nói nữa rồi. Chẳng trách mà lần đầu tiên trước khi “xơi” Giang Yến Ni, anh ta chỉ toàn kể chuyện cười.
Vì vậy mà Giang Yến Ni không nói với Thẩm Anh Nam và Đổng Du rằng cô đã tóm được gã đàn ông lẳng lơ này.
Sự thực là Trịnh Tuyết Thành đã tóm được cô, đàn bà miễn phí, bữa tối miễn phí. Trong khi đó ở công ty, bọn họ chỉ là những đồng nghiệp trong
sáng, đơn thuần.
Giang Yến Ni không muốn đồng nghiệp sớm phát
hiện ra quan hệ của mình với Trịnh Tuyết Thành. Bởi vì một khi họ biết
sẽ có ảnh hưởng xấu đến công việc, nếu không là cô phải đổi công việc
thì sẽ là Trịnh Tuyết Thành phải đổi công việc.
Rất rõ ràng, chỉ
có thể là cô phải chuyển công việc, cô chẳng có lí do gì buộc Trịnh
Tuyết Thành phải từ bỏ sự nghiệp đang lên như diều gặp gió của mình.
Trong chuyện này, vốn dĩ nên để phụ nữ đứng ra hi sinh bản thân, cho dù
khả năng làm việc của cô vô cùng xuất sắc, thu nhập cũng rất khả quan.
Đây gần như là một cái khung tư duy, bổn phận của phụ nữ chính là hi sinh,
là dâng hiến. Không có những điều này bạn có dám nói bạn chính là phụ nữ không?
Hơn nữa từ trước đến giờ Giang Yến Ni không phải là một
phụ nữ “bá quyền”. Cô luôn chuẩn bị tâm lí để dâng hiến, chỉ cần người
đàn ông ấy xứng đáng. Thái độ này của cô xét về bản chất thật ra chẳng
có gì khác nhau với hành động “nhắm mắt yêu” của Đổng Du.
Nhưng hiện giờ, để cô phải hi sinh vẫn còn cách đến 180 kilômét nữa.
Ít nhất cũng phải chờ đợi cho đến khi Trịnh Tuyết Thành tuyên bố thừa nhận cô là bạn gái của anh ta.
Anh ta chưa bao giờ thừa nhận. Có một lần đi dạo bách hóa, tình cờ gặp bạn
đại học của anh ta, Trịnh Tuyết Thành chỉ giới thiệu với mọi người rằng:
- Đây là cô Giang, đồng nghiệp của tôi!
Giang Yến Ni 28 tuổi rất vui vẻ chấp nhận cách xưng hô “Cô Giang” của mọi
người. Thế nhưng cô thà chấp nhận Trịnh Tuyết Thành thô lỗ nói rằng:
“Đây là người đàn bà của tớ” còn hơn.
Giang Yến Ni, cô gái xinh
đẹp, trí tuệ, gợi cảm, giờ đây mục tiêu lớn nhất trong đời chính là trở
thành người đàn bà của Trịnh Tuyết Thành.
Bởi vì tối đến ngồi xem ti vi, đi ngủ... thật sự quá lạnh lẽo.
***
- Có lạnh không? - Chu Tiểu Hổ nói - Để anh sưởi ấm cho em!
Mấy câu nói có đôi chút tình tứ của Chu Tiểu Hổ không làm cho người ta cảm
thấy phản cảm. Bởi vì không phải anh ta luôn miệng nói những điều tình
tứ như vậy cho đến khi người ta phải hét lên bắt anh ta ngậm miệng lại.
Anh ta chỉ thuận miệng ném ra một câu, một lúc sau lại ném ra một câu,
khiến cho bạn mặc dù rất muốn phát điên nhưng cuối cùng lại bỏ qua.
Giang Yến Ni đã nói cho Chu Tiểu Hổ biết mối quan hệ của cô với Trịnh Tuyết
Thành. Chu Tiểu Hổ sau khi hỏi chiều cao, tuổi tác, học lực và nghề
nghiệp của đối phương liền ngậm miệng luôn. Ít nhất thì xét từ điều kiện bên ngoài, Trịnh Tuyết Thành xứng với Giang Yến Ni hơn nhiều so với Chu Tiểu Hổ.
Để trả thù, Chu Tiểu Hổ hào hứng miêu tả cô bạn gái đã
từng làm tình với anh ta ở trên bãi cao lương. Cách miêu tả của Chu Tiểu Hổ có đôi chút tục tĩu. Anh ta nói đầu vú của cô bạn gái cũ có màu đen, lần đầu tiên vừa cởi áo lót của cô ta ra, anh đã giật nảy mình. Anh đã
nghĩ chẳng phải chỉ có những phụ nữ từng sinh con thì đầu vú mới đen hay sao?
Ngay sau đó Giang Yến Ni liền cảm thấy nguy hiểm. Quả nhiên, câu tiếp theo Chu Tiểu Hổ hỏi là:
- Tất cả phụ nữ đều có màu đen à?
Giang Yến Ni nói:
- Anh về mà hỏi mẹ anh ấy!
Chu Tiểu Hổ liền lém lỉnh nói:
- Anh biết rồi, của em có màu đen.
Giang Yến Ni định mở miệng mắng cho Chu Tiểu Hổ một trận nhưng lại không biết mắng cái gì mới có thể bịt miệng chó má của anh ta lại, đành phải nín
thinh, bụng thầm nhủ sau này sẽ không để ý đến con người đê tiện này
nữa.
Lúc đi tắm, cô tỉ mỉ quan sát mình ở trong gương: đủ trắng,
đủ gầy, ngực đủ săn. Nhưng mà quầng vú thật sự rất thâm, nói theo cách
của Chu Tiểu Hổ thì là: đen.
***
Ngày Đổng Du vào bệnh
viện làm phẫu thuật vá màng trinh, vốn nghĩ rằng sẽ chẳng có ai đến động viên mình. Nào ngờ vừa đến cổng bệnh viện đã nhìn thấy Giang Yến Ni và
Thẩm Anh Nam, hai người ăn mặc một xanh, một đỏ đứng run rẩy trong gió
ỉạnh.
Đổng Du đang định rớt nước mắt thì Thẩm Anh Nam đã lên tiếng:
- Đừng kích động, tớ đến đây không phải vì cậu đâu, tớ đến là vì hai cậu đấy!
Thẩm Anh Nam bĩu môi với Giang Yến Ni.
Giang Yến Ni chỉ mải mê đọc tờ giấy quảng cáo trên tay. Đổng Du vội vàng xán
lại gần, liếc mắt thấy dòng chữ: “Giá ưu đãi toàn thành phố cho dịch vụ
làm hồng nhũ hoa kiểu Hàn Quốc”.
Mười giờ sáng, Đổng Du được đưa
vào phòng phẫu thuật bên trái. Mười giờ năm phút sáng, Giang Yến Ni được đưa vào phòng phẫu thuật bên phải.
Thẩm Anh Nam lần lượt nhìn theo hai người bạn của mình, sau đó cúi đầu nhắn tin.
Tin nhắn gửi cho Tề Cường.
Thực ra Thẩm Anh Nam còn có thể nói gì trong tin nhắn đây? Người đàn ông này đã chẳng chút khách khí, chiếm giữ hết phần lớn tài sản hôn nhân, thế
mà ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, thậm chí còn tặng cho Thẩm Anh
Nam một cái bạt tai như trời giáng. Mãi cho đến hôm đụng mặt ở trong
bách hóa ấy, cô mới bắt đầu xót xa vì mình đã bỏ quyền phân chia tài
sản. Thế là bản chất của một người đàn bà ghê gớm đã bộc lộ, nghĩ ra
được những câu gì khó nghe thì mắng chửi bằng câu đó.
Tề Cường
chắc không nghĩ rằng Thẩm Anh Nam sẽ làm đến mức này, dù sao cô cũng là
một cô gái có tri thức, tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng. Lần
trước tặng cho cô ta một bạt tai vẫn còn cảm thấy có chút áy náy. Nhưng
giờ thì ngay cả một chút thương cảm cũng hết rồi. Tề Cường bắt đầu chửi
lại Thẩm Anh Nam trong tin nhắn. Bởi vì đôi bên đã quá quen thuộc với
nhau nên những lời mắng chửi vô cùng đa dạng, nội dung toàn đề cập đến
những vấn đề tế nhị.
Nội dung bao gồm:
“Đ... m..., anh từng bị rận lông mu, đừng tưởng bà đây không biết nhé!”
“Đ... m..., lúc bệnh trĩ của anh tái phát từng lén dùng băng vệ sinh của tôi, anh đừng tưởng con này không biết”
“Mẹ kiếp, bà nội anh từng buôn người, đem phụ nữ điên đến vùng hẻo lánh để
bán cho người ta với giá một nghìn tệ, bà đây phải đi tố cáo cả nhà
anh!”
“xx…….. xx…. Xxxxx.... Xxxx”
Bắt đầu mắng chửi từ
sáng cho đến tối nhắm mắt đi ngủ mới thôi. Thẩm Anh Nam đã trải qua
những ngày như vậy đã hơn nửa tháng nay rồi.
Mãi cho đến sáng
nay, khi Đổng Du làm phẫu thuật vá màng trinh để theo đuổi hạnh phúc mới và Giang Yến Ni làm hồng nhũ hoa cũng là để theo đuổi hạnh phúc mới thì Thẩm Anh Nam mới phát hiện ra là Tề Cường đã đổi số điện thoại.
***
- Anh ta thay số điện thoại, cậu thay người!
Đây là ý kiến của Giang Yến Ni. Giang Yến Ni vừa mới làm hồng nhũ hoa giờ bỗng trở nên vô cùng tự tin. Cô nói:
- Tối nay tôi sẽ gọi Trịnh Tuyết Thành đến nhà ăn cơm mới được.
Thẩm Anh Nam đành phải né đi như mọi bữa. Đi đến cửa rồi cô lại thấy không cam lòng, ngoảnh đầu lại nói:
- Này, kể từ hôm anh ta đến nhà cậu xin cơm, đã bao lâu rồi anh ta không mời cậu ra ngoài ăn?
Câu hỏi này của Thẩm Anh Nam thực sự đã khiến cho Giang Yến Ni bừng tỉnh.
Cô ngẫm nghĩ một hồi, kể từ ngày thứ hai sau khi đi tắm suối nước nóng,
cô với Trịnh Tuyết Thành đã không hẹn hò ở ngoài.
Thường chỉ là nấu cơm, ăn cơm và làm tình. Sau đó đàn ông bỏ đi, đàn bà thu dọn đống hỗn độn trong nhà.
Mẹ kiếp, hắn đúng là vừa được ăn lại vừa được sung sướng.
Đương nhiên là với tư chất của Trịnh Tuyết Thành, anh ta mỗi lần đến nhà
Giang Yến Ni đều khoác lên mình cái vỏ bọc “ngọt ngào”, khiến cho Giang
Yến Ni lúc thưởng thức không cảm thấy có vị đắng chát và kì lạ.
Không sai, Trịnh Tuyết Thành là gã đàn ông mặc quần vào cái là vội vã bỏ đi.
Thế nhưng trước khi đi anh ta nhất định phải tỏ vẻ lưu luyến, bịn rịn
với Giang Yến Ni một hồi, ví dụ như: bế cô vào bồn tắm, thân mật tắm rửa sạch sẽ, dùng khăn tắm lau khô người cho cô rồi bế cô về phòng ngủ, đặt cô lên giường. Trịnh Tuyết Thành cẩn thận như một kẻ tội phạm đang xóa
dấu vết ở hiện trường, gột sạch những vật bẩn trên người Giang Yến Ni
lúc này đã mệt phờ mặc dù chính bản thân anh ta cũng rất mệt mỏi.
Giang Yến Ni cảm thấy không thoải mái cho lắm, cô không quen được người khác
chăm sóc như vậy. Thế nhưng cô lại chẳng thể từ chối, bởi vì Trịnh Tuyết Thành nói:
- Thế này chẳng phải em sẽ dễ chịu hơn à? Anh thích bộ dạng thoải mái của em.
Thế nên Giang Yến Ni đành phải “thoải mái” cho anh ta thấy, trong lòng cảm động vô cùng.