Phòng bên cạnh lại có
tiếng gõ cửa, cùng với đó là tiếng reo hò như ma quỷ, tiếng con gái làm
nũng, tiếp theo đó là tiếng cửa khóa lại, cả tầng lầu yên tĩnh trở lại.
Hôm nay Giang Yến Ni đã đến bốt điện thoại công cộng để gọi một cú điện
thoại nặc danh. Sau đó cô lao đến cái “mắt mèo” trên cửa ra vào, lặng lẽ quan sát hai viên cảnh sát đến gõ cửa căn phòng bên cạnh, một đám người ồn ào can thiệp.
Giang Yến Ni thừa nhận rằng hành động này cùa mình có chút không phải. Gái điếm cũng là người, kiếm sống cũng chẳng dễ dàng gì.
Nhưng mà ai dễ dàng ở đây? Giang Yến Ni 28 tuổi, Giang Yến Ni không nơi nương tựa... cần có một môi trường sống yên tĩnh.
Chẳng bao lâu sau, tiếng ồn ào không còn, cánh cửa phòng bên vẫn khép chặt như cũ, hai viên cảnh sát đã rời đi.
Giang Yến Ni ngơ ngác khó hiểu, cô tưởng rằng ít nhất thì hai viên cảnh sát
ấy cũng phải dẫn hai ả gái điếm đi điều tra. Lẽ nào bọn họ chỉ dựa vào
mỗi câu: “Tôi không phải gái điếm” của hai ả gái điếm ấy mà dám khẳng
định hai ả ta không phải là gái điếm ư?
Tối đó, Trịnh Tuyết Thành lại đến nhà Giang Yến Ni. Cô liền kể cho anh ta nghe chuyện xảy ra ngày hôm nay. Trịnh Tuyết Thành nói:
- Hai ả gái điếm ấy chắc chắn là đã hối lộ bọn cảnh sát cái gì rồi. Hai cảnh sát vừa đi đến cửa bọn họ
đã biết sự tình, thế là khách làng chơi nhanh chóng bỏ trốn hết. Chẳng
có bằng chứng gì, cảnh sát đâu dám bắt người?
Thật chẳng khác gì với những bộ phim truyền hình Hồng Kông. Giang Yến Ni vô cùng ủ rũ:
- Làm thế nào bây giờ? Em không muốn làm hàng xóm với đám gái điếm ấy!
Chợt mắt cô sáng lên:
- Hay là em cho thuê nhà của mình cho xong? - Nhưng ánh mắt cô lại tối ngay lại - Nhưng cho thuê nhà rồi em biết ở đâu?
Giang Yến Ni chỉ mải nói, Trịnh Tuyết Thành chỉ biết nghe, không đưa ra bất kì ý kiến gì.
Bao gồm cả việc Giang Yến Ni đi làm hồng nhũ hoa, Trịnh Tuyết Thành cũng
chẳng có ý kiến gì. Có thể anh ta vốn dĩ chẳng phát hiện ra điều đó.
Thế là Giang Yến Ni vô cùng bức xúc, vì vậy lúc Trịnh Tuyết Thành tắt ti vi và đi về phía cô, cô liền dứt khoát trùm chăn kín đầu.
Trịnh
Tuyết Thành nằm xuống phía sau cô, chắc là định ôm lấy cô. Bàn tay anh
ta vỗ vỗ vài cái trên eo cô nhưng lại không ôm lấy cô. Sau đó Giang Yến
Ni kéo chăn ra, phát hiện Trịnh Tuyết Thành đang ngồi dựa lưng vào thành giường hút thuốc.
Trịnh Tuyết Thành nói:
- Tháng này
thành tích không được tốt, hôm nay tổng giám đốc gọi anh đến nói chuyện! Con người sống dưới mái nhà không thể không cúi đầu. Cái lão già ấy chỉ biết “đàm binh trên giấy”, thật khiến người ta tức chết đi được! Thế mà mình vẫn phải nịnh nọt ông ta, không được phép để xảy ra sai sót gì.
Trịnh Tuyết Thành nhấn mạnh vấn đề “không được phép để xảy ra sai sót gì”. Giang Yến Ni hiểu rõ anh ta nói vậy có ý gì.
Không được phép để xảy ra sai sót gì là bởi vì anh ta là lãnh đạo đứng đầu,
chuyện có quan hệ tình cảm với cấp dưới là một vấn đề khá nhạy cảm, hơn
nữa anh ta còn phải phụ trách vấn đề cốt lỗi của cả bộ phận nghiệp vụ.
Không được phép để xảy ra sai sót gì, do đó không thể để cô đến nhà anh ở
được, cho dù cô đang phải làm hàng xóm với mấy ả gái điếm.
Hôm nay Giang Yến Ni làm món xương hầm ngó sen. Xương hầm rất lâu, thế nên dùng đũa đảo mấy cái đã nát ra rồi.
Giang Yến Ni cảm thấy mình giống như những miếng xương sườn ấy, bị ngọn lửa
liu riu thiêu đốt, thế nên đã chẳng thể nào phân biệt được phần nào là
xương, phần nào là thịt nữa.
Giang Yến Ni không phân biệt được
đâu là xương là thịt của mình, trong khi đó Thẩm Anh Nam lại không phân
biệt được tuổi tác của mình là bao nhiêu.
Thẩm Anh Nam mặc dù mới 29 tuổi nhưng cô lại cảm thấy mình đã ngoài 50 rồi. Điều cô không muốn
nói cho ai biết là cô đang âm thầm xem mắt.
Dù gì cũng phải tìm một người đàn ông, sinh một đứa con.
Nhưng lần nào cũng thất bại.
Nếu bạn là một phụ nữ 29 tuổi đã li dị, không nhà, không xe, không có nhiều tiền tiết kiệm, vậy thì đối tượng xem mắt của bạn là những gã đàn ông
đã li dị, có nhà, không xe, không có quá nhiều tiền tiết kiệm. Tuyệt đối đừng có nghĩ đến những anh chàng chỉ hơn bạn không quá ba tuổi.
Dù vậy, Thẩm Anh Nam vẫn đang trên “hành trình” đi xem mắt. Hết người này
đến người khác, đều là những động vật giống đực không đạt tiêu chuẩn.
Ví dụ một gã đàn ông 42 tuổi đã có hai con, ví dụ một gã đàn ông 39 tuổi
không có nhà, ví dụ một gã đàn ông 27 tuổi nhưng chỉ học hết cấp một.
Lúc Tưởng Đại Bình đến, Thẩm Anh Nam đã hoàn toàn tuyệt vọng, thế nên cô chỉ nhìn anh ta bằng nửa con mắt.
Tưởng Đại Bình 32 tuổi, chưa kết hôn, là ông chủ một nhà hàng chuyên các món
lẩu, quy mô nhà hàng nhỏ tới mức chỉ kê được có tám cái bàn. Nhưng dù gì cũng là một ông chủ, không sứt môi lồi rốn, chân tay vẫn đầy đủ.
Tưởng Đại Bình có một căn phòng rộng khoảng 70 m2, sống độc thân.
Thẩm Anh Nam thầm nghĩ, hỏng rồi, người đàn ông này chắc chắn sẽ xem thường
cô. Vì vậy cô thầm chửi rủa trung tâm môi giới hôn nhân, để kiếm được
chút tiền phí môi giới, bọn họ chẳng nề hà lôi cả những gã đáng tuổi bố
cô đến giới thiệu cho cô.
Thế nhưng Tưởng Đại Bình lại để mắt đến Thẩm Anh Nam, Tưởng Đại Bình nói:
- Tôi chưa từng đi học đại học, thế nên rất ngưỡng mộ những người học đại học.
Chính sự ngưỡng mộ này đã khiến cho Thẩm Anh Nam lấy lại cân bằng.
***
Một người nữa có thể hát khúc khải hoàn chính là Đổng Du. Bởi vì cô đã vượt qua giai đoạn viêm nhiễm và trở thành gái trinh.
Cô cứ chờ đợi Bác Đạt Vĩ sẽ lại lần nữa mời cô cùng tận hưởng một đêm lãng mạn. Thế nhưng Bác Đạt Vĩ rõ ràng là một người đàn ông có lòng tự
trọng, đã đồng ý không động chạm đến cô trước khi cưới nhau nên tuyệt
đối không động đến cô.
Vì vậy keo kiệt một chút cũng không sao,
giao tiếp kém cũng không sao, điều quan trọng nhất là Bác Đạt Vĩ là một
chính nhân quân tử.
Một người đàn ông như vậy có thể khiến cô thiệt thòi vào đâu cơ chứ?
Vì thế Đổng Du càng hăng hái chăm lo cho “sự nghiệp” sửa chữa nhà cửa.
Công việc xa xỉ nhất trong cuộc đời cuối cùng cũng hoàn thành, lúc này
gái trinh Đổng Du lại bắt đầu quay trở lại với tinh thần “mua băng vệ
sinh”, giá cả nhất định phải cực thấp, thấp tới mức không thể thấp hơn,
thấp tới mức biến thái, tháp tới mức chủ cửa hàng phải ộc máu mà chết.
Đương nhiên giá cả thấp nhưng chất lượng vẫn phải tạm ổn. Nếu chất lượng
chẳng ra làm sao thì nhà làm sao mà ở được? Nhỡ đang ở cột nhà lại rơi
ngay vào đầu, mặt đất lại nứt ra... thế thì toi chắc.
Thế là tất
cả thời gian rảnh rỗi của Đổng Du đều dành cho công cuộc sửa nhà. Một
hôm, Giang Yến Ni nhìn thấy Đổng Du đen như củ súng vì phơi nắng phơi
gió mới không nén được hỏi:
- Bác Đạt Vĩ đâu? Không bỏ tiền sửa nhà thì phải bỏ sức chứ hả?
- Bác Đạt Vĩ bận lắm. Là giáo viên thể dục, Bác Đạt Vĩ ngày nào cũng có rất nhiều việc phải làm!
- Ví dụ? - Giang Yến Ni hỏi.
- Ví dụ.... - Đổng Du liếm liếm đôi môi bóng nhẫy - Làm giáo viên vốn dĩ rất bận mà!
Nếu như Giang Yến Ni không nhớ nhầm thì cả thời cấp hai của cô chỉ có thầy
giáo chủ nhiệm là bận rộn nhất. Đổng Du coi người khác ngốc nghếch, cũng tự coi mình là một con ngốc.
***
Thực ra Giang Yến Ni đã trách nhầm Đổng Du, cô ấy không coi người khác là kẻ ngốc mà bản thân cô ấy là một con ngốc.
Hôm nay, cánh cửa nhà bên lại vang lên tiếng gõ cửa ồn ã, gõ cửa rất lâu mà không có ai ra mở cửa. Giang Yến Ni không chịu nổi liền kéo cửa phòng
ra.
Cô vừa mở cửa phòng ra đã bắt gặp ngay một người đàn ông, một người đàn ông mà cô biết anh ta nhưng anh ta không biết cô.
Bác Đạt Vĩ.
Bác Đạt Vĩ luôn xuất hiện ở bất kì không gian nào trong cuộc sống của Đổng
Du, từ ví tiền, điện thoại cho đến khung ảnh trong phòng làm việc của cô ấy. Vì vậy số lần Giang Yến Ni nhìn thấy khuôn mặt này không hề ít hơn
số lần cô ngắm gương mặt điển trai của Lưu Đức Hoa.
Đổng Du và
Bác Đạt Vĩ hẹn hò bao lâu thì bấy nhiêu lâu Giang Yến Ni tạt nước lạnh
vào mặt Đổng Du, nhưng cuối cùng vẫn phải giương mắt nhìn bạn mình rơi
vào cái hố của một gã đàn ông keo kiệt, tham lam, lười biếng và bị tình
nghi có vấn đề về sinh lí.
Mang so Trịnh Tuyết Thành với anh ta
đúng là khác nhau một trời một vực. Trịnh Tuyết Thành dường như là sản
phẩm tinh tế của thượng đế.
Bác Đạt Vĩ liếc mắt nhìn Giang Yến Ni rồi tiếp tục gõ cửa. Cuối cùng cánh cửa cũng được mở ra, anh ta được ả
gái điếm ấy mời vào trong nhà.
Vừa đóng cửa phòng lại là Giang
Yến Ni liền gọi ngay cho Thẩm Anh Nam. Cô cuống cuồng muốn tìm một người chia sẻ cái tin có sức công phá như một khối thuốc nổ này: một gã đàn
ông keo kiệt, tham lam, lười biếng và đang bị tình nghi có vấn đề về
sinh lí đã đâm vào họng súng của kẻ đi săn.
Thế nhưng điện thoại của Thẩm Anh Nam tắt máy. Gọi lại lần nữa, vẫn không liên lạc được.
***
Thẩm Anh Nam lúc này đang bận đấu tranh tư tưởng vì sự “trinh tiết” của mình.
Hẹn hò với Tưởng Đại Bình được một tuần anh ta đã đòi lên giường.
Tưởng Đại Bình giống như một tên lưu manh thứ thiệt, lần nào hẹn hò xong anh ta cũng nói:
- Hôm nay đừng về nữa!
Tiết mục hẹn hò là ngồi trong cửa hàng lẩu của anh ta và “say đắm nhìn
nhau”. Bởi vì anh ta phải quán xuyến công việc làm ăn của cửa hàng, thực ra công việc chủ yếu chính là quan sát đám người làm thuê bận tối mắt
tối mũi mà quyết không động tay vào.
Vì vậy phải sử dụng tối đa cái cổ họng của mình.
Tưởng Đại Bình lớn giọng:
-Tiểu Tứ, gia vị bàn số 2.
Tưởng Đại Bình gào lên:
- Mao Oa, thanh toán bàn số 5.
Thỉnh thoảng đám người làm thuê làm không hết việc, anh ta càng lớn giọng gào thét.
Do đó mặc dù chỉ có tám cái bàn và hai nhân viên phục vụ mà âm lượng lớn nhất vẫn là phát ra từ ông chủ.
Cái ghế mềm có vẻ tương đối dễ chịu duy nhất ở trong nhà hàng được dành cho Thẩm Anh Nam, vị trí ở phía sau quầy thu ngân. Vị trí này thường là vị
trí của bà chủ cửa hàng, thế nên mọi người đều gọi Thẩm Anh Nam là bà
chủ.
Thẩm Anh Nam được gọi là bà chủ nhưng thực chất cô chưa một
lần nắm tay Tưởng Đại Bình. Sau đó cô phát hiện ra thực chất Tưởng Đại
Bình cũng là một gã lưu manh nhát gan, bởi vì anh ta chỉ dám nói mà
không dám làm.
Thẩm Anh Nam cảm thấy rất buồn phiền. Cô không
biết làm thế nào để bịa ra thật nhiều lí do để từ chối Tưởng Đại Bình.
Bởi vì suốt ngày nói con mèo ở nhà chưa được cho ăn mãi cũng không hay,
mà quan trọng hơn là nhà cô đâu có nuôi mèo?
Nếu như Tưởng Đại Bình nhã nhặn một chút, lịch sự một chút, biết bồi dưỡng tình cảm một chút thì tốt biết mấy!
Nếu như mỗi lần hẹn hò không ngồi lì trong cửa hàng lẩu của anh ta thì tốt biết mấy!
Do vậy Thẩm Anh Nam cảm thấy không cam tâm, muốn bỏ gã đàn ông này nhưng
lại không cam lòng. Bản thân cô không phải là một cô gái xinh đẹp như
Giang Yến Ni, có thể câu được một gã đàn ông đã không dễ dàng gì. Nhưng
nhắm mắt đưa chân cô cũng chẳng cam lòng, không có những lời tán tỉnh,
không có những bữa tối thịnh soạn, không có những món quà nhỏ bất ngờ... chẳng nhẽ lại tự mang mình đến biếu không cho anh ta?
Thế nên
Thẩm Anh Nam vô cùng mâu thuẫn. Mặc dù rất bực bội nhưng cô vẫn phải cố
gắng kìm nén bản thân không hét vào mặt anh ta mỗi khi anh ta bảo cô ở
lại đừng về: “Muốn chiếm được bà đây thì phải bỏ ra chút tâm ý đã!”
Hôm nay Giang Yến Ni ra sức gọi vào máy của Thẩm Anh Nam, trong khi đó,
Thẩm Anh Nam bị trượt chân ở cửa hàng lẩu của Tưởng Đại Bình nên chân bị trẹo. Sau đó, Tưởng Đại Bình đưa cô về nhà, nhưng lại không phải là nhà của cô.
Chiếc taxi rẽ đến một con phố lạ hoắc, thực ra Thẩm Anh Nam thừa biết nhưng chân cô lúc này quá đau, ở nhà lại không có thuốc.
Tưởng Đại Bình cuối cùng không chịu nổi nữa liền ra tay hành động, dùng
phương pháp bắt trói để “mời” Thẩm Anh Nam lên giường với anh ta. Thực
ra như thế này đã là nể mặt Thẩm Anh Nam lắm rồi. Những người đàn bà đã
từng li hôn, lúc lấy được giấy chứng nhận li hôn cũng là lúc nhận được
giấy phép “buông thả”. Câu nói này được rất nhiều gã đàn ông đê tiện
truyền miệng nhau như một kinh nghiệm.
Vì vậy Tưởng Đại Bình
không nhìn thấy nỗi phẫn nộ và mâu thuẫn của Thẩm Anh Nam. Anh ta chỉ
nhìn thấy một người đàn bà cẩn thận đang ngồi trong nhà vệ sinh rất lâu.
Tưởng Đại Bình nói:
- Để anh xem cái chân của em nào!
Tưởng Đại Bình nói: - Sưng lên rồi, kéo cái váy lên cao một chút!... Anh chỉ muốn ôm em một cái... Sinh cho anh một đứa con đi!
Lúc này Thẩm Anh Nam liền tắt điện thoại đi, bụng thầm nhủ: “Vứt mẹ nó cái
“trinh tiết” vớ vẩn đi, bà đây phải tận hưởng tình yêu và cao trào tình
dục!”
***
Cuối cùng Giang Yến Ni quyết định sẽ đi tìm Đổng Du.
Lúc tìm được Đổng Du, cô đang mặc một chiếc áo xanh lao động, ra sức kéo một túi rác lớn xuống nhà.
Đổng Du nói:
- Công nhân đòi phải trả họ 500 tệ tiền đổ rác, đắt quá, thế nên tớ tự
kiếm chỗ tiền này còn hơn! – Đổng Du còn nói – Tất cả những chỗ cần sơn
lại đều do tớ tự làm đấy!
Sau đó Đổng Du kéo Giang Yến Ni đi vào quan sát tác phẩm của mình.
Đổng Du đắc chí nói:
- Bác Đạt Vĩ nói tìm được một người vợ như tớ đúng là nhặt được vàng! -
Đổng Du tiếp tục khoe các tác phẩm của mình - Đây là giá sách, đây là
chỗ cắm hoa, đây là gác xép....
Đổng Du xắn tay áo lên, để lộ ra phần cánh tay mẩn đỏ.
Cô nói:
- Bị dị ứng dấy. Bác Đạt Vĩ còn mắng cho tớ một trận, nói là loại sơn này không bảo đảm.
Lúc này, Giang Yến Ni liền lấy hết dũng khí để nói:
- Sơn không bảo đảm, thằng đàn ông của cậu càng không bảo đảm!