Đổng Du gặp phải tai họa từ trên trời rơi xuống.
Không cần phải bất ngờ, cái tai họa này xuất phát là từ Tả Gia Thanh.
Hôm nay, Đổng Du đang vùi đầu vào một đống hóa đơn, đột nhiên nghe thấy
tiếng huyên náo từ bên ngoài hành lang, chẳng mấy chốc tiếng huyên náo
tràn vào văn phòng nơi cô làm việc.
Một đám người chen vào trong
phòng làm việc của Đổng Du. Cả đám người này bao gồm Tả Gia Thanh, thế
nhưng hình như anh ta bị bắt giữ, bởi vì anh ta đang bị đẩy vào, hơn nữa người phụ nữ đứng bên cạnh anh ta đang nắm chặt cánh tay anh ta.
Đổng Du kinh hãi nhìn vị khách không mời mà đến này, chưa biết phải làm thế
nào thì người đàn bà đứng bên cạnh Tả Gia Thanh xông về phía cô. Từ xa
cô ta đã chỉ thẳng vào mặt Đổng Du.
Cô ta nói:
- Là mày phải không? Chính là mày đã thông đồng với chồng tao, mạo danh tao để bán nhà của tao phải không?
Mắt Đổng Du như tối sầm lại. Những đồng nghiệp đang ngủ gật đồng loạt tỉnh
táo trở lại, dỏng tai lên lắng nghe. Đổng Du đáng thương bị người đàn bà đó mắng chửi liên hồi, cô ta chửi mắng người ta còn nhanh hơn bắn súng
liên thanh.
Khó khắn lắm mới đợi đến lúc người đàn bà kia nghỉ xả hơi, Đổng Du đáng thương liền biện minh:
- Chẳng phải là chị đã đồng ý rồi hay sao? Tả Gia Thanh nói rằng chuyện
bán nhà là do hai người đã bàn bạc nhau rồi, chỉ có điều chị phải đi
công tác, bảo tôi đến kí giúp tên. Chỉ có thế thôi!
- Kí giúp cái tên á? Lại chỉ có thế thôi á? – Người đàn bà ấy trợn mắt lên nhìn Đổng
Du. Lần này thì ngón tay của cô ta chỉ thẳng vào mặt của Đổng Du – Giúp
mà cô còn nhận của người ta 10 nghìn tệ hay sao? Chồng tôi đã khai hết
rồi mà cô còn già mồm à? Cô có quan hệ gì với chồng tôi? Nhân tình nhân
ngãi phải không? Đi, đến đồn công an! Tôi cho cô ngồi tù rục xương!
Đám người đi cùng người đàn bà ấy cũng hùa vào ra oai, Tả Gia Thanh hoảng sợ như con rùa rụt cô, chỉ biết im lặng đứng nhìn.
Đám người ấy cuối cùng đã bị ông chủ Đổng Du đuổi đi hết. Ông chủ nói:
- Đây là nơi làm việc, các người có chuyện riêng tư gì thì ra ngoài mà giải quyết!
Sau đó ông ta nói với Đổng Du:
- Có chuyện gì cô cùng bọn họ đến đồn công an giải quyết cho rõ ràng, đừng gây ảnh hưởng đến công ty!
Đổng Du suýt chút nữa thì òa khóc, ngay cả ông chủ cũng không thể ra mặt cho mình, thế thì ngoài việc đến đồn công an ra thì chẳng còn cách nào nữa
rồi.
Ông chủ Đổng Du liền gọi 110, chỉ 10 phút sau, cả đám người
được đưa lên xe cảnh sát hết. Đổng Du đơn thương độc mã, trong khi đối
phượng là cả một đám người đông hùng hậu.
Trên xe cảnh sát, Đổng
Du không ít lần chất vấn Tả Gia Thanh, tại sao lại kéo cô xuống bùn? Rõ
ràng là anh ta cầu xin cô giúp đỡ, thế mà anh ta có chết cũng không chịu mở miệng, có chết cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Đổng Du. Vợ Tả Gia
Thanh cao giọng cảnh cáo Đổng Du:
- Hai người chớ có thông đồng bịa chuyện trước mặt tôi!
Đến đồn cảnh sát, Đổng Du đã hoàn toàn mất hết hy vọng. Bởi vì một câu nói
của họ: chuyện cãi vã này chưa rõ trắng đen, phải ra tòa!
Ra tòa là sao? Ra tòa là cho dù cô có cố ý hay không, cô mạo danh chữ kí của người khác là phạm pháp.
Đổng Du ngất đi trên chiếc ghế dài tại sở cảnh sát.
Viên cảnh sát ấn vào huyệt nhân trung của cô, đổ mật ong vào miệng cô, lúc
này Đổng Du mới mơ màng tỉnh lại. Cô mở to mắt, phát hiện đám người kia
vẫn còn ở đó, vẫn đang hung hăng nhìn cô. Đổng Du chỉ mong mình lại ngất đi lần nữa.
Lúc này cô mới phát hiện ra một chuyện càng đáng sợ
hơn nữa: lúc cảnh sát thấy cô ngất đi, vì sợ xảy ra chuyện nên vừa ấn
huyệt nhân trung của cô vừa mở điện thoại trong túi của cô, tìm đến số
điện thoại có lưu là “Ông xã” và ấn phím gọi cho Bác Đạt Vĩ.
Thế
là chỉ 20 phút sau, Bác Đạt Vĩ đã có mặt. Bác Đạt Vĩ đã nghe cảnh sát
nói đại khái câu chuyện trong điện thoại nên lúc anh ta đến, Đổng Du
thật sự không dám ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Chẳng nhìn cũng biết vẻ mặt của Bác Đạt Vĩ lúc này thế nào, chỉ mong anh ta đừng nổi điên
ngay tại đồn cảnh sát này. Trước mặt Tả Gia Thanh, cô thật sự không muốn để mình mất mặt như vậy.
Thực ra thì Tả Gia Thanh làm gì còn tâm trí nào mà xem cô mất mặt. Một Tả Gia Thanh thường ngày vẫn kiêu hãnh
ngẩng cao đầu trước mặt vợ nay chẳng khác nào một con rùa rụt cổ, mọi
uất ức chỉ dám trút ra sau lưng cô ta.
Đổng Du thực sự căm hận đến mức muốn lao đến bóp chết anh ta.
Thực ra cô muốn bóp chết bản thân mình hơn. Sau một hồi tranh cãi, đương sự
hai bên cuối cùng cũng kí tên vào cam kết hòa giải, sau đó ai về nhà
nấy. Ra khỏi cửa đồn cảnh sát, chân Đổng Du như mềm nhũn ra.
Bác Đạt Vĩ hùng hùng hổ hổ đi ở phía trước, thật chẳng giống dáng vẻ của người vừa bị sốc.
Đổng Du vội vàng đuổi theo, lấy hết dũng khí định nắm lấy cánh tay của Bác Đạt Vĩ.
Đúng lúc ấy Bác Đạt Vĩ quay phắt lại, cánh tay vung lên thành hình bán cầu, đập mạnh vào Đổng Du lúc ấy không hề có sự chuẩn bị.
Đổng Du cảm thấy như mình đang bay lên, bên tai cô vang lên tiếng kêu la của mọi người. Thế nhưng cô không cảm thấy đau. Lúc ngã xuống đất, cô nhìn
thấy bầu trời, một màu đỏ sẫm…
* * *
Hôm nay Đổng Du không về nhà, cô đi rồi.
Đây là lần thứ mấy Đổng Du bỏ nhà ra đi? Đổng Du yếu đuối chỉ có một thứ vũ khí duy nhất, đó là để bản thân mình tan biến.
Đổng Du hôm nay đã khiến tất cả mọi người phải kinh hãi, một phụ nữ có thai
bốn tháng bị hất mạnh, bay ra xa ít nhất là ba mét. Thế nhưng lúc ngồi
dậy, cô chẳng hề xảy ra chuyện gì.
Cô thậm chí còn mỉm cười với người dìu cô đứng dậy, nói:
- Không sao.
Bác Đạt Vĩ đã đi rất xa rồi, chẳng hề có ý định đứng nhìn kì tích xảy ra với người vợ đang mang bầu của mình.
Chẳng mấy chốc Đổng Du đã biến mất trong tầm mắt của những người đứng đó. Họ
nhìn thấy cô lên một chiếc xa buýt, không biết là tuyến số bao nhiêu,
tóm lại là không thể về nhà.
Thực ra Đổng Du chẳng đi đâu xa. Cô vào thuê một nhà nghỉ nhỏ, trả xong tiền phòng thì trên người chỉ còn mỗi 10 tệ.
Đầu Đổng Du đau dữ dội. Thật kì lạ, rõ ràng là ngã đập mông xuống nền đất, thế mà đầu lại đau.
Cô không biết phải làm thế nào để đối mặt với phần đời còn lại, ngồi tù? Hay li hôn?
Có lẽ chết quách đi cho nhẹ nợ.
Cô nằm trên chiếc giường xa lạ trong khách sạn, khóc một trận đã đời.
Chẳng biết tiếng huyên náo ở bên ngoài đã biến mất từ lúc nào, cả thành
phố này dường như chìm vào sự tĩnh lặng của đêm khuya. Đổng Du không dám mở điện thoại, sợ Bác Đạt Vĩ tìm cô, càng sợ anh ta không tìm cô, tâm
trạng vô cùng mâu thuẫn.
Không biết cô đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Đổng Du bị đánh thức bởi cơn đau đớn dữ dội. Cơn đau ấy đến từ bụng dưới.
Đổng Du ngồi dậy khỏi giường, định uống một cốc nước ấm cho dịu bớt cơn đau, khổ nỗi ở cái nhà nghỉ rẻ tiền này, ngay cả một cốc nước nóng cũng
không có. Đổng Du định cố gắng chịu đựng thêm một lát, biết đâu sẽ đỡ.
Thế nhưng cơn đau càng lúc càng dữ dội, những giọt mồ hôi rịn ra từng kẽ tóc. Cuối cùng Đổng Du không thể chịu đựng được nữa.
Cô mở máy
điện thoại, gọi đến số của Giang Yến Ni trước. Nhưng Giang Yến Ni tắt
máy. Người đàn bà này gần đây được cầu hôn rồi, nghe nói tình nhân suốt
ngày quấn lấy cô, một giây không rời, có lẽ vì thế mà có thói quen tắt
điện thoại vào đêm khuya.
Lại gọi đến số của Thẩm Anh Nam, cũng
tắt máy. Người đàn bà này gần đây mới “nhặt” lại được hôn nhân, có thể
nói là hạnh phúc, trên mặt lúc nào cũng thể hiện rõ điều đó. Nhưng nếu
nói đáng thương thì chẳng kém ai cả.
Do dự một lát, Đổng Du liền gọi đến số của Bác Đạt Vĩ, cũng tắt máy nốt.
Đổng Du bắt đầu hoảng, cái cảm giác đau đớn ở vùng bụng dưới ấy giờ đã vượt
qua giới hạn chịu đựng của cô. Những ngón tay cô run rẩy mở danh bạ, tìm kiếm trong tuyệt vọng. Một cái tên xa lạ hiện ra trước mắt cô: Trương
Tùng Lĩnh.
Đổng Du vẫn nhớ anh ta là một người bạn bình thường
của Giang Yến Ni. Đổng Du còn nhớ anh ta là một bác sĩ. Đổng Du còn nhớ
trên người mình chỉ còn 10 tệ, ngay cả tiền thuê taxi cũng không đủ.
Không biết lấy động lực từ đâu mà tay Đổng Du vẫn ấn vào phím gọi.
* * *
Thượng đế nên phù hộ cho Trương Tùng Lĩnh, bởi vì anh ta là một người tốt. Lúc nghe điện thoại, Trương Tùng Lĩnh đang trực ở bệnh viện.
Điều Đổng Du không ngờ đó là Trương Tùng Lĩnh vẫn còn nhớ đến mình. Trương Tùng Lĩnh nói:
- Cô đừng cử động, tôi sẽ gọi 120 đến chỗ cô ngay!
Trương Tùng Lĩnh nói trong điện thoại:
- Cô nằm ngửa ra giường, hít thở sâu, đừng sợ!
Trương Tùng Lĩnh lập tức gọi xe cấp cứu. Lúc xe cấp cứu đến, Đổng Du đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Thượng đế cũng nên phù hộ cho Đổng Du mới đúng. Cô lương thiện đến vậy, một
lòng chỉ mong ngóng được làm mẹ. Chính vì suy nghĩ này mà cô kiên cường
hơn bất kì ai.
Đáng tiếc là Thượng đế đã mang đứa con của cô đi
mất. Cú đẩy ấy của Bác Đạt Vĩ đem theo sự phận nộ và cả lời nguyền rủa.
Đứa bé trong bụng có lẽ ở trong bụng đã chịu quá nhiều khổ sở, cuối cùng không cũng không thể chịu đựng được nữa. Sau phẫu thuật, Đổng Du cảm
thấy mình như đã chết đi rồi.
Lúc mở mắt ra, khuôn mặt Trương Tùng Lĩnh hiện ra trước mắt cô. Trương Tùng Lĩnh nói:
- Tôi gọi điện cho chồng cô nhé!
Đổng Du nhìn anh ta, không gật đầu cũng không lắc đầu, đột nhiên hỏi:
- Anh có tin vào số mệnh không?
Trương Tùng Lĩnh trầm ngâm một lát rồi thận trọng nói:
- Tôi là bác sĩ, là “kẻ vô thần”.
Đổng Du gật đầu nói:
- Tôi thì tin!
Sau đó cô chẳng nói gì nữa. Trương Tùng Lĩnh im lặng hồi lâu rồi lại hỏi:
- Tôi gọi điện cho chồng cô nhé!
Đổng Du nhắm mắt lại, giọng nói nhẹ nhàng:
- Tôi không có chồng.
* * *
Chu Tiểu Hổ lại đến.
Giang Yến Ni hít một hơi thật sâu, lần này cô nhất định phải vạch rõ giới hạn với Chu Tiểu Hổ.
Chu Tiểu Hổ vừa xuất hiện đã tỏ vẻ đắc chí. Anh ta nói:
- Anh đã giải quyết xong Phùng Hán Trân rồi. Cô ta đồng ý trước khi anh
30 tuổi sẽ không kết hôn! Một người đàn bà làm sao có thể chờ được đến
30 tuổi.
Trong con mắt của Chu Tiểu Hổ, 30 tuổi là con số rất
lớn, rất đáng sợ, cho rằng cách nghĩ của Phùng Hán Trân cũng giống như
mình, vì vậy cô ta nhất định sẽ không chịu nỗi.
Chu Tiểu Hổ dự
định sẽ tranh thủ thời gian, nghĩ trăm phương nghìn kế để ở bên cạnh
Giang Yến Ni. Anh ta rất thích cái giường lớn của Giang Yến Ni.
Giang Yến Ni nhìn khuôn mặt của Chu Tiểu Hổ đang tiến lại gần. Gã đàn ông với khuôn mặt bóng nhờn, đôi lông mày xếch lên, đôi mắt nhỏ xíu như một
đường kẻ, mũi như động Thủy Liêm, chẳng có đầu óc ấy khiến cô thật chán
ghét.
Giang Yến Ni nói:
- Chúng ta làm một bản giao ước
nhé! Anh xem, tôi bị lôi vào vòng xoáy giữa anh và Phùng Hán Trân, không thể nói là tôi bị oan, vì ngay từ đầu chúng ta đã sai rồi! Nhưng tôi
không muốn mãi mãi là tình địch của Phùng Hán Trân. Như thế này thì quá
nguy hiểm, nói không chừng sẽ có một ngày cô ta hủy hoại dung nhan của
tôi. Anh phải đi nói rõ cho Phùng Hán Trân biết, đừng kéo dài thời gian
cũng đừng lừa gạt cô ấy. Anh bảo cô ta đến đây, chính miệng nói với tôi
rằng hai người đã chia tay, hai người hoàn toàn tự do, sau đó anh mới
được phép đến tìm tôi.
Giang Yến Ni nói xong liền lạnh lùng đóng sầm cửa lại trước mặt Chu Tiểu Hổ.
Giang Yến Ni không biết Chu Tiểu Hổ đã bỏ đi từ lúc nào, nhưng cô mong anh ta đừng bao giờ trở lại đây. Dù sao, giải quyết Phùng Hán Trân là vấn đề
khó nhất mà Chu Tiểu Hổ gặp phải trong 25 năm nay. Giang Yến Ni tin chắc rằng, cuối cùng, người bị “xử lí” chắc chắn là bản thân anh ta.
Vì vậy cô hoàn toàn không cần phải lo lắng. Chu Tiểu Hổ giống như một con
quay, sợi dây dài đến đâu thì con quay lăn xa đến đó, không biết lúc nào sẽ lại quay về, nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần có sợi dây là được rồi.
Cô nhanh chóng xếp mấy bộ quần áo, định sang nhà Trịnh Tuyết Thành ở mấy
hôm. Nhà Trịnh Tuyết thành thật quá sang trọng, có hệ thống bảo an 24/24 giờ, mỗi căn phòng đều có ít nhất hai cửa sổ ở hai bên, tấm thảm ở
phòng ngủ dày cộp, phòng khách có một dàn loa trị giá trên 10 nghìn tệ.
Cái gã Trịnh Tuyết Thành này sống sung sướng như vua chúa, thật khiến người ta phải ghen tị. Chẳng trách anh ta làm gì cũng theo ý thích cá nhân,
chẳng buồn đếm xỉa đến ngươi khác.
Thế nhưng khoảnh khắc này,
người đàn ông ấy đã lồng chiếc nhẫn đĩnh hôn vào tay cô. Cứ nghĩ đến là
Giang Yến Ni lại cảm thấy bồi hồi.
* * *
Cuối cùng Trương
Tùng Lĩnh quyết định vẫn nên gọi điện thoại cho chồng Đổng Du. Đổng Du
ngủ say rồi, sắc mặt xanh xao, ngay cả làn môi cũng trắng bệch.
Anh nhẹ nhàng cầm chiếc điện thoại ở đầu giường của Đổng Du nhưng lại bị một bàn tay nắm chặt.
Đổng Du mở to mắt, cô nhìn Trương Tùng Lĩnh nói:
- Đừng gọi, tôi nghỉ ngơi một lát rồi đi ngay!
Trương Tùng Lĩnh nhíu mày nói:
- Cô nên gọi người nhà đến đón. Vừa mới phẫu thuật, cô không tự đi được đâu!
Đổng Du chỉ lắc đầu rồi cướp điện thoại lại, giữ khư khư trong tay. Nửa
tiếng sau, lúc Trương Tùng Lĩnh từ phòng tai mũi họng đã thấy Đổng Du
ngồi dậy, buộc túm tóc mình lại.
Động tác của cô khá nhanh nhẹn,
chẳng giống như một người phụ nữ mới sảy thai. Nhìn sắc mặt của cô, vẫn
trắng nhợt, nhưng dường như từ nó phát ra một thứ ánh sáng, ánh sáng từ
đôi con mắt.
Trương Tùng Lĩnh đã từng nhìn thấy một bức ảnh cũ về chiến tranh thế giới thứ hai ở trên một tờ tạp chí, một người mẹ Ba
Lan, tay ôm thi thể đứa con trai trong đống đổ nát, từ đôi mắt trào ra
ánh sáng của sự tuyệt vọng.
Lúc Đổng Du đi ra khỏi bệnh viện,
Trương Tùng Lĩnh cứ đi theo cô. Đổng Du chẳng nói gì với anh, hai người
cứ người trước người sau, đi ra đến tận bậc thềm cuối cùng của bệnh
viện. Đổng Du đột nhiên quay đầu lại, vẻ tội nghiệp nói:
- Tiền viện phí hai ngày nữa tôi sẽ gửi lại anh có được không?
Trương Tùng Lĩnh nói:
- Không phải vội, cô cứ tĩnh dưỡng cho khỏe đi đã!
Đổng Du trầm ngâm một lát rồi nói:
- Anh có thể cho tôi vay ít tiền đi xe không?
* * *
Bác Đạt Vĩ không thể nào ngờ chỉ qua có một ngày một đêm mà Đổng Du đã không còn là Đổng Du của trước đây.
Anh ta ngồi trên xô-pha, nhồm nhoàm đồ ăn vặt như để trả thù. Đổng Du đã về rồi, cúi người khó nhọc để cởi giày ra, đặt túi xách xuống rồi đi vào
nhà vệ sinh rửa tay. Tiếng nước chảy ào ảo, mãi chẳng có người đi ra.
Bác Đạt Vĩ không nén được nữa liền gào lên:
- Chuyện đó người ta muốn chém muốn giết thế nào cô tự đi mà gánh chịu, đừng có lôi tôi xuống nước theo!
Lúc sau, Bác Đạt Vĩ lại gào:
- Một ngày một đêm nay cô biến đi đâu thế hả? Cô có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?
Không thấy Đổng Du đáp lại, Bác Đạt Vĩ càng tức tối chửi bới:
- Mẹ kiếp, cô dám lén lút đi lại với đàn ông sau lưng tôi. Đã thế còn
thông đồng lừa gạt người ta. Cô là loại đàn bà gì thế hả? Làm sao mà
sống với nhau được nữa? Li hôn đi! Nếu như không phải vì đứa con thì tôi đã đạp chết cô cho rồi!
Bác Đạt Vĩ còn có rất nhiều sự phận nộ
phải trút ra ngoài. Anh ta đã nhịn một ngày một đêm rồi, chỉ mong xé xác cô ra làm trăm mảnh.
Đổng Du ra rồi. Sắc mặt trắng bệch, đôi môi cũng trắng nhợt. Cả người cô giống như vừa đi ra từ động băng. Bác Đạt
Vĩ vừa nhìn thấy đã giật thót tim.
Đổng Du ném tập bệnh án ra trước mặt Bác Đạt Vĩ:
- Mất con rồi! Li hôn đi!
Bác Đạt Vĩ há hốc mồm thành chữ O.
Buồn và phẫn uất đan xem trong lòng Bác Đạt Vĩ. Cánh tay anh ta đã vung lên, vừa giống như định đánh người, vừa giống như đang định diễn thuyết.
Nhưng anh ta chẳng làm gì hết, cánh tay cứng đờ ra trên không trung mất mấy giây rồi đột nhiên buông thõng xuống.
Đổng Du quyết tâm li hôn, điều này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của Bác Đạt Vĩ.
Đổng Du thật sự điên rồi, con không còn, cô đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu
Bác Đạt Vĩ. Sao cô không nghĩ nếu như cô không làm ra những chuyện mất
mặt như vậy thì Bác Đạt Vĩ đâu có bức cô đến bước đường này?
Cho dù li hôn thì cũng nên do Bác Đạt Vĩ đưa ra, Đổng Du có cái quyền quyết định này từ khi nào thế nhỉ?
Thế là Bác Đạt Vĩ không nói li hôn, cũng chẳng nói không li hôn. Anh ta chỉ càng ngày càng phẫn uất, thế nhưng cho dù anh ta có phẫn uất đến thế
nào, cho dù ném vỡ hết bao nhiêu cái cốc, vẻ mặt Đổng Du vẫn không hề
thay đổi. Kể từ lúc bước vào cửa ngày hôm ấy, vẻ mặt của Đổng Du cứ lạnh tanh như vừa bước từ động băng ra. Đã mấy ngày rồi mà vẫn như vậy.
Thỉnh thoảng nửa đêm bừng tỉnh, Bác Đạt Vĩ nhìn thấy Đổng Du đang ngồi ở đầu
giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh. Thấy anh ta tỉnh dậy, cô liền im
lặng không nói gì, xoay người đi ngủ.
Bác Đạt Vĩ định thử động
vào người cô, nhưng trong bóng tối, đôi mắt cô như tóe ra lửa. Bác Đạt
Vĩ hoảng hốt đành thôi. Anh ta thầm nghĩ: “Mẹ kiếp, cứ tưởng mình báu
lắm đấy!”
Cuối cùng không thể chịu nỗi nữa, Bác Đạt Vĩ liền nói:
- Li hôn thì li hôn, cô thu dọn quần áo rồi biến, chớ có mong nhận được một xu tài sản của tôi!
Thật là nực cười, Bác Đạt Vĩ chẳng qua chỉ có một tờ giấy sở hữu nhà có viết tên anh ta, tháng nào cũng tiêu bằng tiền lương của cô, ấy vậy mà anh
ta vẫn dám mở mồm ra nói “tài sản của tôi”.
Ngay cả việc sửa sang nhà cửa anh ta cũng chẳng bỏ ra một xu, không một chút sức lực.
Đổng Du không chấp nhận cứ thế mà đi. Điều kiện của Đổng Du là: Thứ nhất,
lấy lại thẻ lương của mình. Thứ hai, Bác Đạt Vĩ phải hoàn trả tiền sửa
chữa nhà cho Đổng Du, tất cả là 50 nghìn tệ. Thứ ba, Bác Đạt Vĩ phải trả lại toàn bộ số tiền mà anh ta đã mua bằng thẻ của cô.
Bác Đạt Vĩ gào lên:
- Cô chớ có nằm mơ!
Sau đó anh ta liền lao ra ngoài. Trước khi đi vẫn không quên tắm một cái, thay quần áo mới và xịt nước hoa.
Những cửa hàng ăn ven đường tỏa ra mùi hương thơm phưng phức, Bác Đạt Vĩ không nỡ bạc đãi bản thân.
Suốt quá trình quyết đấu, Bác Đạt Vĩ luôn thể hiện bộ dạng cực kì khoa
trương, anh ta muốn Đổng Du hiểu rằng, tất cả những điều này là do cô
sai, anh ta quyết không thỏa hiệp!
Đổng Du cũng thừa nhận là do cô sai, sai đến mức hoang đường.
Sau khi Bác Đạt Vĩ ra khỏi nhà, Đổng Du liền đi vòng quanh nhà. Thực sự quá xập xệ, chẳng có gác xép, chẳng có tường đặt ti vi, không có bất kì tạo hình nào, chất lượng cũng cực kì tệ hại, mới ở chưa bao lâu mà sàn nhà
đã có một vết nứt lớn, đồ trong nhà vệ sinh cũng lỏng lẻo…
Một
căn phòng như thế này thì có gì tốt? Cứ tạm coi như một cái nhà, nhưng
tất cả mọi thứ chẳng qua chỉ là “tạm bợ”. Sàn nhà là đồ rẻ tiền, tủ cũng rẻ tiền, đèn cũng rẻ tiền, ngay cả người cũng rẻ tiền nốt.
Đổng
Du đứng dậy, tìm kiếm cái gì đó, thế nhưng tìm cái gì đây? Nước mắt rơi
tí tách xuống bàn uống trà, giờ cô mới hiểu mình đang muốn tìm một cái
bật lửa.
Cô quả quyết cầm cái bật lửa trong tay, bật cái là bật
lửa lên, ngọn lửa “liếm” vào tay cô nóng bỏng, đành phải dập đi rồi mới
bật lại.
Đổng Du bắt đầu ra tay từ rèm cửa. Chất liệu rèm cửa rất bình thường nhưng lại rất khó bắt lửa, đã châm mấy lần mà không thể
cháy, thế là Đổng Du đành bắt đầu từ xô-pha. Xô-pha cuối cùng cũng bắt
lửa. Đổng Du lùi lại một bước, trơ mắt nhìn ngọn lửa bùng lên, trái tim
đập thình thịch.
Ngọn lửa từ xô-pha lan nhanh lên tường, từ từ
liếm lên tận nóc nhà, rồi lại từ nóc nhà lan ra cửa sổ, làm rèm cửa cũng bùng cháy.
Đội cứu hỏa nhanh chóng tìm đến, thế nhưng phòng
khách đã chỉ còn lại một đống tro tàn. Đổng Du ngồi đờ ra giữa vũng nước bẩn, tay vẫn cầm cái chậu.
Lúc Bác Đạt Vĩ trở về, anh ta gần như muốn lao lên bóp chết Đổng Du ngay lập tức. Bác Đạt Vĩ điên cuồng nói với đội cứu hỏa:
- Bắt lấy cô ta, cô ta cố ý phóng hỏa đẩy!
Đổng Du chỉ lạnh lùng nhìn Bác Đạt Vĩ, không tranh cãi, mà cũng chẳng cần phải tranh cãi.
Những người tinh ý đều có thể nhận ra đây là một vụ cháy nhỏ do sơ xuất, hơn
nữa lại kịp thời báo cứu hỏa. Mặc dù thiệt hại nặng nề, cả một bức tường đã bị thiêu cháy rụi, khung cửa ra vào với cửa sổ cũng chịu chung số
phận, ti vi cũng bị cháy thành tro, cũng may là báo cảnh sát kịp thời
nên không bị cháy lan sang nhà hàng xóm.
Đổng Du là nữ chủ nhân, làm sao có thể cố ý phóng hỏa căn nhà của mình chứ? Mọi người liền an ủi Bác Đạt Vĩ:
- Là đàn ông anh không thể rộng lòng một chút hay sao?
Đổng Du đang cười. Đám người cứu hỏa bỏ đi rồi, nụ cười của Đổng Du vẫn còn nguyên trên mặt, nụ cười đầy mãn nguyện.
Bác Đạt Vĩ nhìn chằm chằm vào Đổng Du, ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ và khủng hoảng.
* * *
Đổng Du li hôn rồi, li hôn sau khi đốt cháy phòng khách của Bác Đạt Vĩ. Hiện giờ là Bác Đạt Vĩ cầu xin li hôn, bởi vì Đổng Du đã điên rồi, nếu còn
không li hôn biết đâu chừng sẽ có một ngày cô thêu chết anh ta.
Anh ta vẫn còn trẻ, vẫn còn tương lai tươi sáng, không nên phí phạm cuộc đời với một kẻ điên.
Mặc dù đồng ý li hôn những Bác Đạt Vĩ vẫn một mực không trả số tiền sửa
chữa nhà của Bác Đạt Vĩ. Lí do của anh ta là “toàn bộ đồ đạc đã bị chính tay cô thiêu rụi rồi”.
Rất có lí, thế nên Đổng Du chẳng kiên
quyết đòi tiền anh ta làm gì. Cô chỉ biết cả đời này Bác Đạt Vĩ sẽ nhớ
đến cô, bởi vì cuối cùng anh ta đã trả lại toàn bộ số tiền anh ta đã lấy đi trong thẻ của cô, đồng thời bỏ thêm ít nhất 30 nghìn tệ để sửa sang
lại căn nhà. Cú sốc tổn thất này đối với Bác Đạt Vĩ mà nói còn nghiêm
trọng hơn cú sốc mất mẹ của anh ta.
Đương nhiên anh ta cũng có
thể đi tìm một phụ nữ vĩ đại mới, người cam tâm tình nguyện chi trả số
tiền này cho anh ta. Đổng Du tin rằng Bác Đạt Vĩ có cái bản lĩnh ấy.
Đổng Du thuê một căn phòng. Ngoài bề mặt, Đổng Du cũng chẳng khác gì đang bước đi trên con đường cũ của Thẩm Anh Nam.
Nhưng trên thực tế, bản chất chuyện li hôn của Thẩm Anh Nam và Đổng Du hoàn
toàn khác nhau. Đổng Du là người bề ngoài thì dịu dàng nhưng bên trong
cực kì cứng rắn, còn Thẩm Anh Nam thì hoàn toàn ngược lại.
Mẹ Đổng Du từng nói, đàn bà thì nên giống sợi dây cước, nhìn thì mảnh dẻ nhưng lại chịu được sức nặng nghìn cân.
Đổng Du vẫn cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là vì không thể nhìn thấy con
mình ra đời. Mỗi lần nhìn thấy những đứa bé trong ti vi, trên đường phố
hay trên tạp chí, cô đều cảm thấy đau xót khôn nguôi.
Cô trả
Trương Tùng Lĩnh số tiền viện phí mà anh ta đã trả cho cô, đồng thời gửi hết số tiền còn lại về cho mẹ. Mẹ Đổng Du đã khóc lóc nức nở trong điện thoại.
Người già thật lắm nỗi lo, một đứa con gái li hôn, sau này có thể làm sao cơ chứ?
Người nào nhìn thấy Đổng Du cũng hỏi:
- Làm thế nào? Định thế nào?
Mẹ Đổng Du kiên quyết không nhận tiền của Đổng Du. Bà hỏi:
- Bác Đạt Vĩ lấy đâu tiền trả cho con? Lần trước chẳng phải nó nói là nợ như chúa chổm hay sao?
Đổng Du giật mình hỏi mẹ:
- Mẹ, anh ta đến đòi tiền mẹ à?
Bác Đạt Vĩ quả nhiên đã lấy tiền từ chỗ mẹ Đổng Du vào ngày thứ ba sau khi
phát hiện ra Đổng Du gửi tiền về cho mẹ. Đó là lần đầu tiên anh ta chủ
động gọi điện đến nhà bố mẹ vợ, nói rằng hiện nay rất túng bấn, lại còn
nợ người ta cả đống tiền. Đổng Du ngại không dám đòi lại số tiền ấy, thế nên anh ta đành mở miệng.
Đổng Du không biết nên khóc hay nên
cười. Một Bác Đạt Vĩ mới “ra lò” quả nhiên không phụ sự kì vọng của đám
đông, anh ta quyết bôn ba trên con đường “đê tiện” này cho đến tận lúc
chết.
* * *
Đổng Du mời Trương Tùng Lĩnh ăn một bữa cơm,
thế là Trương Tùng Lĩnh sống chết gì cũng đòi mời lại cô một bữa, rồi
Đổng Du lại mời lại một bữa, Trương Tùng Lĩnh lại mời thêm một bữa. Sau
những lần mời cơm “bất phân thắng bại” giữa hai người, cô như phát giác
ra chuyện gì đó nên bắt đầu do dự.
Trương Tùng Lĩnh rất tốt bụng, nghề nghiệp ổn định, nhân phẩm tốt, tướng mạo không tồi.
Không tốt là cô: đã từng li hôn, đã từng sảy thai, còn nữa, đang thất nghiệp. Kể từ sau lần viếng thăm sở cảnh sát ấy, Đổng Du quay trở lại làm việc, phát hiện ra mọi thứ đã đổi khác. Bạn bè đồng nghiệp lẩn tránh cô, ông
chủ cũng lẩn tránh cô.
Rõ ràng mọi người đều cho rằng cô là một
nhân vật mang lại phiền phức. Những người tưởng là “tẩm ngẩm tầm ngầm”
quả nhiên đều có vấn đề.
Chuyện kí thay vẫn chưa được giải quyết. Vợ Tả Gia Thanh ầm ĩ đòi kiện cáo, hết lần này đến lần khác gọi điện
đến sỉ nhục Đổng Du.
Cũng may là có Trương Tùng Lĩnh an ủi cô:
- Cô đừng sợ, nếu như cô phải ra tòa thì chồng của cô ta cũng không thoát tội đâu. Vuốt mặt phải nể mũi, cô ta chẳng qua chỉ định dọa cô thôi!
Mục đích của cô ta chẳng qua chỉ là lừa của cô ít tiền, đưa tiền rồi là
xong chuyện ấy mà!
Trương Tùng Lĩnh nói đúng. Tả Gia Thanh đã chủ động gọi điện đến cho Đổng Du, đây là lần đầu tiên anh ta chủ động mở
miệng nói chuyện với cô sau khi sự việc bại lộ.
Tả Gia Thanh nói:
- Ý của vợ anh là bắt em bồi thường ít tiền, cô ấy cũng chẳng định làm to chuyện!
Lần đầu tiên trong cuộc đời Đổng Du muốn chửi bậy, dùng những từ bẩn thỉu,
độc địa nhất trong vốn từ của mình để chửi bới 18 đời tổ tiên nhà Tả Gia Thanh.
Nhưng cô đã nhẫn nhịn.
Sự việc cuối cùng cũng được giải quyết. Đổng Du hoàn trả Tả Gia Thanh số tiền 10 nghìn tệ ấy, đồng
thời bồi thường cho vợ Tả Gia Thanh thêm 10 nghìn tệ nữa. Vợ Tả Gia
Thanh cao ngạo tuyên bố chuyện này đến đây coi như xong, nhà bán cũng
bán rồi, cô ta sẽ không truy cứu gì thêm nữa.
Chỉ có điều cuối cùng cô ta vẫn cảnh cáo Đổng Du một câu:
- Hãy tránh xa người đàn ông của tôi ra, nếu không tôi sẽ cho cô biết tay!
Đổng Du tức đến run người, vội vàng phản bác lại bằng giọng điệu đanh thép:
- Người đàn ông của cô thì cô cứ giữ lấy mà dùng, chỉ có mình cô nghĩ rằng anh ta là báu vật thôi!
Trương Tùng Lĩnh rất tán thưởng câu phản kích này của Đổng Du. Anh nói:
- Thật không ngờ em lại mồm mép đến thế. Người đàn bà ấy chắc là tức điên lên đấy!
Thế nhưng Đổng Du không sao vui lên được, bởi vì kẻ gặp phải báo ứng chỉ có mình cô, trong khi đó một “đương sự” khác là Tả Gia Thanh lại chẳng hề
tổn thất gì. Tiền bồi thường cũng rơi vào tay vợ anh ta. Thế mới tức
chứ!
Đổng Du thậm chí còn nghĩ rằng mình bị hai vợ chồng Tả Gia
Thanh lừa gạt. Đây vốn dĩ là một cái kế liên hoàn. Tả Gia Thanh dụ cô
vào bẫy trước, sau đó mới để cho vợ mình lộ mặt, giả bộ như bị lừa rồi
ép cô phải bồi thường.
Đổng Du bị cho cái suy đoán này làm cho phát điên lên, máu trong người như sôi sùng sục.
Cô không biết là bàn tay của Trương Tùng Lĩnh đã đặt lên tay mình từ bao giờ.
Trương Tùng Lĩnh nói:
- Em có biết lần đầu tiên gặp em, điều gì ở em đã thu hút anh không?
Đổng Du mặt mày thất sắc, lần đầu gặp mặt cô đã thu hút anh rồi sao?
Trương Tùng Lĩnh nói:
- Lần đầu tiên gặp em, em giống như một con cò, thận trọng, bộ dạng vô
cùng đáng thương, chỉ sợ động chạm đến ai. Nhưng đôi mắt của em như có
ánh sáng, ấm áp như thể chẳng gì xuyên thấu được. Không những thế, ở con người em luôn toát lên vẻ “không tranh đoạt với đời”.
Trương Tùng Lĩnh là một nhà văn sao? Anh ta nói chuyện cứ như đang đọc thơ vậy?
Đổng Du mặt đỏ bừng.
Đổng Du hiểu ý của Trương Tùng Lĩnh. Có thể trước đây cô chính là loại người mà Trương Tùng Lĩnh hình dung, hiện giờ hy vọng cô vẫn là người như
vậy, có thể bản thân anh cũng hình dung mình là người như vậy, thận
trọng, không cạnh tranh với đời. Anh để mắt đến Đổng Du chỉ là bởi vì cô với anh cùng một loại người.
Cho dù là gia súc hay gia cầm, cho đến cả những con chuồn chuồn… đều phải đi theo bầy để đảm bảo an toàn cho bản thân.
Bàn tay Trương Tùng Lĩnh vỗ về mu bàn tay của Đổng Du. Đổng Du không hề có ý định rút tay ra. Lòng bàn tay của cả cô và anh đều đang toát mồ hôi.
* * *
Thẩm Anh Nam đang phải đối mặt với một thách thức chưa từng có.
Cái thách thức này không đến từ bản thân chuyện li hôn mà là làm thế nào để nói ra miệng hai cái từ ấy.
Hết lần này đến lần khác, thật chẳng khác gì giày vò nhau. Mà sự giày vò này từ trước đến giờ không phải là ý của cô.
Từ chỗ Tưởng Đại Bình trở về, Thẩm Anh Nam đã quyết tâm. Trên thực tế,
Tưởng Đại Bình không hề cổ vũ cô, cô chỉ biết mình đang leo lên một tháp cao, leo lên một nơi tối tăm, cũng chẳng biết mình leo lên đó để làm
cái gì. Thế nhưng cứ ngoảnh đầu lại cô lại nhìn thấy Tưởng Đại Bình, nếu như có bất cẩn ngã xuống, Tưởng Đại Bình sẽ chắc chắn giơ tay ra giữ
chặt lấy cô.
Cô chưa bao giờ có lòng tin thế này với đàn ông. Thế nhưng lần này cô lại rất tin tưởng.
Cô ngồi trong phòng khách chờ Tề Cường về. Cô đã tìm ra cái gạt tàn và đặt trở lại bàn, nồi canh hầm vẫn đặt trên bếp, cô định đợi Tề Cường về sẽ
múc ra bát.
Cô muốn nói chuyện thật bình tĩnh.
Tề Cường
vẫn về muộn như mọi ngày. Thực ra dạo này Tề Cường cũng có đôi chút dấu
hiệu dịu bớt, về nhà chịu ăn cơm Thẩm Anh Nam nấu, chắc là anh cũng nghĩ thông rồi, giày vò nhau cũng đâu có thú vị gì?
Chỉ có điều anh
ta vẫn sầm mặt không chịu nói chuyện, có thể là vì không muốn hòa giải
quá nhanh, như thế dễ dàng cho Thẩm Anh Nam qua! Tề Cường phải từ từ,
chậm rãi thuần hóa cô. Sau một thời gian “lang thang” ở bên ngoài, anh
ta đã rút ra kết luận, chỉ có vợ mình mới dễ thuần hóa.
Chủ ý của Tề Cường đã bị Thẩm Anh Nam phát hiện ra.
Sau cuộc nói chuyện hôm nay Tề Cường sẽ có phản ứng gì? Không biết, không dám đoán.
Mười giờ đêm điện thoại của Thẩm Anh Nam đổ chuông, là Tề Cường gọi đến.
Nhận điện thoại, nhưng lại không phải giọng Tề Cường, là giọng của một người đàn ông:
- Cô là người thân của chủ nhân số máy này phải không? Anh ta xảy ra tai nạn, đang ở trong bệnh viện.
* * *
Tề Cường bị một chiếc xe máy đâm từ phía sau. Sau tai nạn không tìm thấy
kẻ gây án đâu. Cái xe máy ấy như đang giở trò, cả bánh trước chèn lên
người Tề Cường, bởi vì trên áo vét của Tề Cường vẫn còn in hằn dấu vết
bánh xe.
Thẩm Anh Nam tức tốc đến bệnh viện. Tề Cường đang ở
trong phòng phẫu thuật. Lúc được người ta phát hiện ra, anh ta đang nằm
trong một ngõ nhỏ, ngoài chân ra, nhiều nơi trên cơ thể cũng bị gãy
xương, mặt bị xước hết, không còn chỗ nào lành lặn.
Thẩm Anh Nam
toàn thân mềm nhũn. Cô chưa bao giờ gặp phải tình huống nghiêm trọng như thế này. Cô chỉ biết rằng hiện giờ mình cần sự giúp đỡ.
Cô gọi Tưởng Đại Bình đến. Lúc này đây, anh ta là chỗ dựa duy nhất của cô, chỉ có Tưởng Đại Bình thôi…
Thẩm Anh Nam đứng ngồi không yên, Tưởng Đại Bình liền cho cô dựa vào mình, đưa tay ra ôm lấy cô.
Hai người cứ giữ nguyên tư thế ấy cho đến tận khi Giang Yến Ni và Trịnh Tuyết Thành đến.
Cô y tá đến thông báo đóng tiền viện phí. Trong lúc hoảng hốt, Thẩm Anh
Nam không mang theo nhiều tiền, Tưởng Đại Bình đứng dậy móc tiền trong
túi đưa cho Thẩm Anh Nam những vẫn không đủ. Trịnh Tuyết Thành liền nói:
- Để anh quẹt thẻ!
Thấy anh ta đi về phía nộp tiền, Tưởng Đại Bình liền vội vàng nói:
- Tôi cũng có đem theo thẻ, để tôi trả!
Tưởng Đại Bình cứ như thể sợ Trịnh Tuyết Thành quẹt thẻ mất phần nên vội vàng tranh lên trước.
Thẩm Anh Nam hy vọng bản thân có thể thư giãn một chút. Cô tin rằng kẻ đáng
ghét như Tề Cường chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Càng
nghĩ như vậy Thẩm Anh Nam càng lo lắng, đến nỗi răng va vào nhau lập
cập. Hai bên hành lang có rất nhiều cửa sổ thông gió, gió lạnh ùa vào
khiến cho Thẩm Anh Nam run rẩy như một chiếc lá úa trên cành.
Ba
giờ sáng, ca phẫu thuật của Tề Cường hoàn thành, anh ta được đưa vào
phòng theo dõi. Cột sống của anh ta đã bị thương nghiêm trọng, bác sĩ
nói sau này cơ hội đứng lên được là rất nhỏ.
Thẩm Anh Nam dán mắt nhìn vào miệng bác sĩ, đầu óc ong ong như đang đứng ở trong một cái chợ huyên náo. Cô thật không dám tin một người đàn ông khỏe mạnh như Tề
Cường lại bị bại liệt. Sao có thể? Sao có thể thế được?
Thẩm Anh Nam nhìn Tưởng Đại Bình rồi lại nhìn Giang Yến Ni, vẻ mặt bàng hoàng như không tin vào sự thật.
Chỉ một tuần sau Tề Cường đã tỉnh lại. Tề Cường tỉnh lại, Thẩm Anh Nam mới biết được chân tướng sự việc.
Người đâm Tề Cường chính là Đại Tử. Đại Tử chặn Tề Cường tại bãi đổ xe dưới
công ty của Tề Cường. Đại Tử còn dẫn theo vài người nữa, lái một chiếc ô tô bảy chỗ. Mấy người ấy bắt Tề Cường rồi nhét anh ta vào chiếc xe ấy
như nhét một con lợn.
Chiếc xe lái đến một hẻm nhỏ không người
qua lại. Bọn chúng liền lôi Tề Cường ra, ngoài ra còn có một chiếc xe
máy cũng được lôi từ trong xe ô tô ra.Đại Tử nói:
- Tiền tao cũng chẳng thèm nữa, mày là đồ súc sinh coi tiền như mạng sống, coi mạng
người như cỏ rác. Lấy tiền của mày cũng là sự sỉ nhục với tao! Thế nhưng anh mày ngày ấy vì sao mà tàn phế, giờ mày hãy tái hiện lại cảnh đó cho anh mày chứng kiến!
Đại Tử còn nói:
- Đừng tưởng rằng anh mày say mà không biết cái gì, cho dù năm đó mày có dìu tao, đưa tao đến bệnh viện thì mày vẫn là đồ lòng lang dạ sói!
Tề Cường không còn nhớ rõ mình đã bị ăn bao nhiêu cú tát và bao nhiêu cú đấm nữa, chỉ nhớ mình đã hỏi Đại Tử một câu hỏi:
- Tại sao anh lại biết?
Đến lúc này có phủ nhận cũng chẳng có ích gì nữa, Tề Cường chỉ muốn làm rõ chuyện này.
Câu hỏi này càng khiến cho cơn giận của Đại Tử bùng lên dữ dội. Hắn nhảy
dựng lên, lại lần nữa giang tay cho Tề Cường mấy cái bạt tai, vừa đánh
vừa nói:
- Làm sao tao biết à? Mày nói xem làm sao tao biết được? Nếu như không phải Chu lão tứ ở thôn đông nhìn thấy, nếu như lão già ấy không phải trong một lần uống say nói lộ ra thì bố mày làm sao biết
được!
Bảo Tề Cường nghĩ lại chuyện đó là một nỗi đau lớn đối với anh ta. Cứ nói đến tên Đại Tử là Tề Cường lại run lên sợ hãi.
Đã báo cảnh sát rồi nhưng vẫn chưa bắt được người. Tề Cường ngày nào cũng
phải thăm dò tin tức. Anh ta vẫn chưa thể ngồi dậy được, thế nên đành
bảo Thẩm Anh Nam gọi đến cục cảnh sát để hỏi han. Mỗi lần nghe thấy câu
trả lời chưa, Tề Cường lại buộc miệng chửi đổng.
Anh ta còn chửi bới cả Thẩm Anh Nam, thậm chí lúc sai bảo cô còn tỏ vẻ hết sức bực bội.
Anh ta nói:
- Cút, đi tìm thằng người tình của cô đi, chớ có ở đây với cái thằng tàn tật này!
Thẩm Anh Nam chẳng chút do dự đáp trả:
- Anh đừng tưởng rằng anh như thế này là có quyền chửi mắng người khác! Tôi đây cũng muốn chửi bới đây!
Thẩm Anh Nam vừa phản công là Tề Cường im bặt. Một lát sau, anh ta lại lớn
tiếng mắng chửi, Thẩm Anh Nam lại đáp lễ quyết không chịu thua một câu
nào.
Chỉ có điều cô không cút.
Thẩm Anh Nam là sao có thể cút được? Cho dù cô vô cùng muốn “cút”.
Cô âm thầm gọi điện cho Tưởng Đại Bình rồi khóc một trận tức tưởi.
Tưởng Đại Bình chỉ biết thở dài, nói:
- Làm thế nào? Em phải làm thế nào đây?
Thẩm Anh Nam có thể làm thế nào được