Ảo Tưởng Hôn Nhân

Chương 25: Chương 25: Sống êm ấm là quan trọng nhất (2)




Tề Cường ở trong bệnh viện được hai tháng thì Tưởng Đại Bình tìm được địa điểm và khai trương một nhà hàng lẩu mới.

Thực ra không thể gọi là nhà hàng bởi vì chỉ có bốn cái bàn. Ở trong thành phố này, quy mô kinh doanh như thế này được gọi là “nhà hàng hạng ruồi”. Thực khách đến đây mặc dù không đến mức tranh ăn với ruồi nhưng môi trường thực khó chấp nhận. Bàn ghế có độ cao tương đương, mỗi khi ăn phải khom lưng xuống, gây ra nguy cơ bị sa dạ dày.

Đầu tư không nhiều, giá cả lại rẻ nên làm ăn cũng tạm ổn. Tưởng Đại Bình bận rộn hơn nên chẳng có thời gian thường xuyên gọi điện cho Thẩm Anh Nam nữa.

Thẩm Anh Nam cũng sợ Tưởng Đại Bình gọi điện đến. Nội dung thường là:

- Em thế nào rồi?

- Vẫn như thế thôi.

- Tâm trạng anh ta ra sao rồi?

- Vẫn như vậy.

- Em định thế nào?

- Còn làm thế nào được nữa?

- Thế em làm việc của em đi! Nhớ chú ý sức khỏe đấy!

- Ừ, anh cũng thế nhé!

Tưởng Đại Bình chẳng giúp được việc gì, cũng chẳng biết nói năng gì cả. Thực ra kể từ sau khi bệnh tình của Tề Cường ổn định lại, Thẩm Anh Nam cũng chẳng cần phải giúp đỡ gì nữa, công ty của Tề Cường đã có bạn bè anh ta lo liệu, nguồn kinh tế ổn định, chỉ có điều, kể từ khi tháo hết bông băng trên mặt Tề Cường xuống, anh ta càng ngày càng lắm điều, nói ba câu thì thế nào cũng có một câu “Cút!” đi kèm.

Có một lần Thẩm Anh Nam thực sự không thể nhịn được nữa liền gào lên:

- Anh yên tâm, sẽ có một ngày chắc chắn tôi sẽ cút!

Tề Cường lập tức ngậm miệng lại. Lúc Thẩm Anh Nam đi lấy nước về, đột nhiên phát hiện ra Tề Cường đang khóc. Cơ thể anh ta không thể vận động được, tay cũng bị bó bột chẳng thể cử động nên nếu anh ta khóc sẽ chẳng thể nào che giấu được.

Ngày 17 tháng 5 là ngày sinh nhật thứ 32 của Tề Cường.

Hôm ấy Thẩm Anh Nam làm thủ tục ra viện cho Tề Cường. Những vết thương trên mặt Tề Cường về cơ bản đã liền lại nhưng vẫn để lại không ít những vết sẹo lớn nhỏ. Thẩm Anh Nam vừa dùng khăn ấm lau mặt cho anh ta vừa đùa:

- Sau này chắc phải sang Hàn một chuyến rồi! Sửa sang lại một chút là thành trai Hàn, các bà các cô lại thi nhau chết, ha ha ha…

Vẻ hài hước của Thẩm Anh Nam chẳng thể khiến cho Tề Cường trở nên dễ chịu hơn, thậm chí sự giả bộ của cô còn bị chính anh ta nhìn thấy. Tề Cường sầm mặt nói:

- Tại sao phải biến mình thành trai Hàn? Tôi chính là tôi, có thành phế nhân cũng vẫn là tôi!

Thẩm Anh Nam chẳng còn gì để nói. Chọc cười người khác là “lao động nặng nhọc”. Về mặt này, Thẩm Anh Nam chẳng có tài năng trời phú.

* * *

Giang Yến Ni nghiêm túc hỏi Đổng Du một câu hỏi:

- Cậu thực sự định chấp nhận Trương Tùng Lĩnh sao?

Đổng Du rất tò mò, Trương Tùng Lĩnh có điểm gì không thể chấp nhận được, chẳng phải anh ta tốt hơn Bác Đạt Vĩ gấp trăm nghìn lần sao?

Rồi Đổng Du cũng hiểu ra ý của Giang Yến Ni. Đổng Du soi vào gương, vừa học cách dùng mascara vừa nói:

- Có phải cậu định nói đối mặt với Trương Tùng Lĩnh tớ sẽ cảm thấy tự ti không? Không đâu, mẹ tớ nói, tớ hoàn toàn xứng đáng với người đàn ông tốt hơn.

Giang Yến Ni vô cùng vui mừng. Những người phụ nữ đã li hôn quả nhiên biến thành người lớn. Có những chân lí rõ rành rành ra đấy, ấy thế mà có rất nhiều người cứ phải vấp ngã vài lần mới ngộ ra được.

Giang Yến Ni thực sự vui mừng thay cho Đổng Du. Vì vui mừng nên cô đã tặng cho Đổng Du cây mascarsa Lancôme mình mới mua.

Cô còn tặng cho Đổng Du mấy bộ váy của mình, trong hãy còn rất mới, trong đó còn hai cái thậm chí còn chưa bóc mác.

Giang Yến Ni gần đây làm ăn phát đạt, công việc rất thuận lợi, thế nên tiền hoa hồng cho cô rất hậu hĩnh. Giấc mơ mua xe gần như sắp thành hiện thực.

Giang Yến Ni hỏi Đổng Du:

- Cậu bảo tớ có nên mua xe Chevrolet không?

Đổng Du trợn mắt lườm Giang Yến Ni:

- Trông kìa, cậu đừng có mua Chevrolet nữa, góp tiền với Trịnh Tuyết Thành mua một con Mercedes mà đi, như thế chẳng phải oai hơn nhiều hay sao?

Giang Yến Ni hùng hổ nói:

- Cậu điên à? Bảo tớ góp tiền mua xe cho đàn ông á? Ban nãy vừa mới khen cậu xong, sao lại ngu ngay được thế hả? Cậu nhớ cho kĩ này, tiền của đàn ông có thể là tiền của mình nhưng tiền của mình vẫn là tiền của mình!

* * *

Trương Tùng Lĩnh nói:

- Em vẫn thích hợp với sự nhã nhặn hơn.

Thực ra lời nhận xét này của Trương Tùng Lĩnh là lịch sư lắm rồi. Bởi vì trong con mắt của anh, Đổng Du thực sự không thích hợp với việc trang điểm, đặc biệt là trang điểm đậm.

Trang điểm thì có gì đáng nói? Chẳng qua mắt chỉ trở nên to hơn, lông mi dài hơn, môi đỏ mọng hơn, xinh đẹp thì có xinh đẹp nhưng chẳng còn là Đổng Du trước đây.

Đổng Du trước đây thì có gì tốt chứ? Một cái khuôn mặt âu sầu khổ não, trông như cái bánh mì.

- Không phải đâu! – Trương Tùng Lĩnh nghiêm túc chỉnh lại – Em tự đánh giá bản thân cái kiểu gì vậy? Em không biết là cái dáng vẻ tự nhiên của em đẹp biết nhường nào à?

Xem ra Trương Tùng Lĩnh lại thuyết giáo rồi. Trương Tùng Lĩnh thật là vĩ đại, anh ta có thể đưa người phụ nữ của mình lên mây bất cứ lúc nào.

Đổng Du trở thành người đàn bà của Trương Tùng Lĩnh. Hôm ấy Trương Tùng Lĩnh mời Đổng Du đến nhà anh ta. Trương Tùng Lĩnh không ở một mình mà ở chung với mẹ.

Mẹ của Trương Tùng Lĩnh hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của Đổng Du. Trong tưởng tượng của Đổng Du, một phần tử trí thức của những năm 70, 80 lại ở góa như mẹ của Trương Tùng Lĩnh ắt hẳn là một người lạnh lùng, khách khí và xa cách. Thế nên khi nhận lời Trương Tùng Lĩnh, Đổng Du vô cùng lo lắng.

Ai dè vừa bước vào cửa, Đổng Du lại nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp và hiền hậu.

Bà mặc một chiếc áo sườn xám nhã nhặn, tóc búi cao ở phía sau gáy, mắt đeo kính, môi tô một lớp son mỏng. Đổng Du vừa nhìn là đã biết bà là một người đã quen mặt áo sườn xám chứ không phải là vì nhà có khách mà chuyển sang mặc áo sườn xám.

Mẹ Trương Tùng Lĩnh rất đẹp, mặc dù vẻ đẹp của tuổi thanh xuân đã không còn nhưng vẻ đẹp của bà hiện tại không thể tin rằng bà là một người mẹ của một cậu con trai ngoài 30.

Bà ngồi trên xe lăn vì viêm khớp do phong thấp. Bà đã ngồi xe lăn bốn năm nay rồi.

Đổng Du trợn tròn mắt kinh ngac, không phải bởi vì cái xe lăn mà là vì sự xinh đẹp của bà. Bà giơ tay ra với Đổng Du rất tự nhiên kéo Đổng Du lại, nói:

- Con có đói không? Bác đã làm món cà tím tẩm bột rán rồi đấy!

Đổng Du nói:

- Bác thực sự giống một con hạc, Tùng Lĩnh so sánh thật là chuẩn!

Mẹ Trương Tùng Lĩnh cũng bật cười, những nếp nhăn hiện lên ở khóe mắt bà đầy hiền từ, hình ảnh này mới khiến cho người ta liên tưởng đến từ “mẹ”.

Đây là một căn nhà rất sạch sẽ nhưng có chút hơi rối loạn. Căn nhà không to cũng không nhỏ, cách bài trí đã khá cũ nhưng đâu đâu cũng thấy có những chi tiết rất cầu kì, ví dụ như dưới xô-pha có trải một lớp thảm mềm như bông, ví dụ như khăn bàn được trải hoa rất cầu kì…

Sau khi ăn cơm xong, mẹ Trương Tùng Lĩnh vào phòng nghỉ trưa. Đổng Du đang ở ngoài ban công hóng gió. Đây là một khu chung cư khá yên tĩnh, trong sân có mấy cây ngân hạnh già, vài con chim bồ câu của ai nuôi thỉnh thoảng lại bay vù vù ở trên đầu.

Trương Tùng Lĩnh nhẹ nhàng đến bên, đứng sau lưng Đổng Du, phát hiện ra cô đang ngây người nhìn ra xa.

Trương Tùng Lĩnh liền hỏi:

- Em làm sao thế?

Đổng Du hít một hơi thật sâu rồi nói:

- Tại sao không nói cho em biết anh có một người mẹ như thế?

Trương Tùng Lĩnh sững người, gần như không biết phải trả lời ra sao. Anh không cố tình giấu diếm điều gì, bởi vì Đổng Du hoàn toàn không hỏi anh cái gì. Sở dĩ anh bảo Đổng Du đến nhà là vì anh muốn nói để cô hiểu rõ hoàn cảnh của anh một cách toàn diện và khách quan. Một người mẹ hiền lành bệnh tật và một anh con trai chân thành. Có lựa chọn hay không hoàn toàn là do cô quyết định.

Đổng Du tiếp tục nói:

- Tại sao anh không nói cho em biết anh có một người mẹ xinh đẹp như vậy? Ôi trời ơi, đứng trước mặt bà, em cảm thấy mình giống hệt như một con vịt xấu xí!

Cô ngoảnh đầu lại, nghiêm túc nói:

- Mẹ của anh chắc chắn có rất nhiều tình yêu, chỉ có những người phụ nữ có nhiều tình yêu trong trái tim mới có thể xinh đẹp như vậy!

Trương Tùng Lĩnh vòng tay ôm Đổng Du từ phía sau, nói:

- Em cũng đẹp như vậy! Em cũng có thể có rất nhiều tình yêu, bởi vì em còn có anh!

* * *

Đổng Du không tin lại có một ngày có thể đẹp như mẹ của Trương Tùng Lĩnh. Đó là một người phụ nữ xinh đẹp suốt đời, nói cách khác, cả cuộc đời bà có rất nhiều tình yêu, tình yêu của chồng, của con trai, thậm chí là của những người xa lạ.

Còn Đổng Du thì sao? Từ xưa đến giờ cô chưa từng được ai đó yêu mãnh liệt. Lúc nào cũng là: một khi có người theo đuổi, chỉ cần có người có thể chấp nhận được thì vội vàng nhận lời, vội vàng yêu đương, vội vàng phát hiện ra đó chẳng phải là tình yêu rồi lại vội vàng chia tay.

Tinh thần của cô lúc nào cũng ở trạng thái mơ hồ, thỉnh thoảng yên ổn, thỉnh thoảng phấn chấn khiến cho Trương Tùng Lĩnh không thể yên tâm.

Cô nói với Trương Tùng Lĩnh:

- Tả Gia Thanh còn dám gọi điện hẹn em đi ăn cơm đấy!

Cô nói:

- Anh nói xem, con người làm sao có thể trơ trẽn đến mức độ này cơ chứ?

Trương Tùng Lĩnh liền vỗ vỗ vào trán cô, nói:

- Xong rồi! Anh đã vỗ đi hết những kí ức về người làm em không vui đi rồi!

Ưu điểm của Trương Tùng Lĩnh là không thích bình luận quá nhiều về người khác. Cuộc sống của anh cực kì đơn giản, chỉ có bệnh viện, gia đình và Đổng Du.

Anh cho rằng Đổng Du cũng nên giống như anh, yên tĩnh, điềm đạm mà sống, nghĩ ngợi nhiều sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe, phải kiên quyết loại bỏ những suy nghĩ ấy.

Anh bảo Đổng Du đổi sang số điện thoại khác. Anh nói:

- Dù sao giờ em cũng không đi làm, đổi số rồi đổi sang làm ở một công ty khác, bắt đầu lại một cuộc sống mới! À, còn có một người đàn ông mới nữa chứ! Đổng Du à, anh thật sự ngưỡng mộ em đấy! – Trương Tùng Lĩnh nói xong liền nhào tới cù Đổng Du, hai người cười đùa ầm ĩ một hồi.

Sau khi cười đùa. Đổng Du lại quay trở về với trạng thái mơ hồ, ngẩn ngơ, mơ thấy ác mộng, không thể tập trung tinh thần. Trương Tùng Lĩnh quyết định sẽ dẫn cô đi gặp bác sĩ tâm lí.

Đổng Du kiên quyết phản đối, nói:

- Em sẽ xử lí ổn thỏa, anh cứ cho em chút thời gian!

Nhưng Trương Tùng Lĩnh không ngờ phương thức xử lí của Đổng Du lại là thoải mái nhận lời đi gặp Tả Gia Thanh.

Lúc anh từ trong nhà vệ sinh đi ra, phát hiện ra Đổng Du đang gọi điện thoại. Cô nói:

- Tám giờ, không đến thì anh là con chó con!

Giọng điệu của Đổng Du lẳng lơ đến xa lạ, cái kiểu lẳng lơ này cũng chẳng thích hợp với cô, vẫn còn cứng nhắc lắm, xem ra là chưa rèn giũa nhiều.

Đổng Du ngắt điện thoại và bắt đầu tắm rửa, thay quần áo, ngồi trước gương, lần lượt bôi đủ thứ mĩ phẩm lên mặt.

Đổng Du trang điểm cho mình lòe loẹt như một cái cây Noel. Cô nói với Trương Tùng Lĩnh:

- Em đi uống trà với Giang Yến Ni đây!

Cô nói rồi liền ra cửa, tiếng giày cao gót vội vã nện xuống sàn nhà.

Chắc chắn cô rất căng thẳng.

* * *

Trương Tùng Lĩnh ngồi bên vườn hoa. Phía sau lưng anh là một khách sạn hoa lệ, bốn sao, nghe nói ăn đêm ở trong đó cũng không tồi.

Hai mươi phút trước, chiếc taxi chở Đổng Du đã dừng lại ở trước cửa khách sạn này. Trương Tùng Lĩnh bám theo Đổng Du, nhìn thấy cô cao ngạo bước vào đại sảnh, ngồi trên xô-pha một trong đại sảnh một lúc. Chẳng bao lâu sau, cái gã “đê tiện nhất trần đời” Tả Gia Thanh kia xuất hiện. Hai người xoay lưng về phía Trương Tùng Lĩnh, bàn bạc mấy câu. Trương Tùng Lĩnh không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Đổng Du.

Tiếp đó hai người đến quầy lễ tân. Thủ tục thuê phòng chỉ hai phút đã làm xong, Tả Gia Thanh đi trước, Đổng Du nối gót theo sau. Cho đến khi hai người đi vào trong thang máy, Trương Tùng Lĩnh mới đến trước thang máy, dán mắt nhìn vào những con số hiển thị trên màn hình cầu thang. Cầu thang máy dừng lại ở tầng thứ 18.

Trương Tùng Lĩnh đi ra khỏi khách sạn, ngồi xuống vườn hoa bên cạnh, trái tim cảm thấy đau đớn nhưng xương cốt toàn thân như cứng đờ ra.

Anh không bỏ đi, cho dù chính mắt anh nhìn thấy Đổng Du và Tả Gia Thanh đi vào trong thang máy lên lầu, nhưng trong tiềm thức của anh, anh vẫn không tin vào tất cả những gì sắp hoặc đang xảy ra.

Có khoảng một giây anh thậm chí đã muốn xông vào cầu thang, lôi Đổng Du ra ngoài, anh phải chất vấn cô: “Rốt cuộc em định thế nào?”

Nhưng anh cũng hoài nghi, bản thân mình liệu có cái quyền ấy không? Một Đổng Du đã li hôn lại đột nhiên có chủ kiến, có chủ kiến đến đáng sợ, những chuyện mà cô muốn làm chẳng ai có thể ngăn cản được.

Anh cảm thấy mình dường như đã ngồi ở đó đến một thế kỉ.

Đột nhiên anh lại nhìn thấy Đổng Du, Đổng Du vẫn trang điểm lòe loẹt như cây thông Noel giống như lúc trước, chỉ có điều trong tay còn xách thêm một cái túi. Đổng Du chạy ra khỏi khách sạn, hơn nữa còn chạy rất nhanh, cứ như thể có người đang truy sát cô vậy. Lúc nhìn thấy Trương Tùng Lĩnh, cô hoảng hốt lùi lại một bước, suýt chút nữa thì ngã ngửa ra sau.

Về sau, Đổng Du liền chạy đến kéo tay Trương Tùng Lĩnh chạy như điên.

Cô hấp tấp đến mức dường như quên mất rằng trên đời này còn có cái gọi là taxi.

Hai người cứ chạy như điên đến một ngã rẽ, không thể nào nhìn thấy cái khách sạn kia nữa thì Đổng Du mới dừng lại. Trương Tùng Lĩnh giận dữ gạt phắt tay cô ra.

Những món đồ trong tay Đổng Du rơi hết xuống đất.

Hóa ra là một túi quần áo, bao gồm áo sơ mi, cà vạt, quần lót, quần dài và tất, còn có cả hai chiếc giày da nữa.

Ban nãy, lúc Đổng Du lột sạch quần áo của Tả Gia Thanh, anh ta vô cùng phấn khích, bởi vì người đàn bà xa cách bao nhiêu năm là người đàn bà tươi mới và đầy cám dỗ. Thế là Đổng Du bảo làm gì anh ta liền làm theo như vậy.

Đổng Du bảo anh ta đi tắm, Tả Gia Thanh liền đi tắm, tắm thơm tho sạch sẽ thì làm tình mới ngọt ngào.

Nghe thấy tiếng chảy róc rách, thì Đổng Du liền ôm đống quần áo của anh ta bỏ chạy, ngay cả tất cũng chẳng bỏ lại.

Cô chạy như điên trên đường, chỉ sợ đột nhiên Tả Gia Thanh lao ra. Trong quá trình bỏ chạy, cô còn móc điện thoại ra gọi cho vợ của Tả Gia Thanh, thông báo với cô ta rằng báu vật của cô ta đang ở trong khách sạn với gái, nếu như cô ta đến nhanh biết đâu chừng sẽ xem được một màn kịch hay ho.

Đổng Du nhìn đống quần áo kia mà cười chảy cả nước mắt, tay chân run rẩy.

Cuối cùng cô chẳng còn sức lực để mà cười nữa, gục mặt lên vai Trương Tùng Lĩnh.

Trương Tùng Lĩnh ôm chặt lấy Đổng Du rồi chầm chậm dìu cô. Đổng Du tựa vào vai anh, mệt mỏi hỏi:

- Chúng ta đi đâu đây?

Trương Tùng Lĩnh nói:

- Về nhà mình!

* * *

Vừa vào đến cửa nhà là Giang Yến Ni đã ngửi thấy một mùi ẩm mốc.

Chỉ mới đi vắng có hai tuần mà căn phòng này cảm thấy mình bị bỏ rơi nên định làm loạn chăng?

Quả thật Giang Yến Ni đang định bán nhà. Cô đã nhờ đến trung tâm mua giới nhà đất và giờ chỉ việc ngồi chờ khách mua đến tìm.

Thế là Giang Yến Ni quyết định ngủ tại nhà một đêm. Trịnh Tuyết Thành định sang ngủ với cô nhưng cô từ chối.

Cô muốn một mình nói lời từ biệt với căn nhà. Tạm biệt với tàn thuốc lá ở trên bục cửa sổ, với vết dầu ở trên thảm, với bụi bặm ở trên giường, với vết dơ trong bồn tắm, với hơi thở của tất cả những người đàn ông đã ở trong căn phòng này.

Kể từ nay cô sẽ là một con người mới, không, cô đã là một con người mới. Cô chờ đợi điều này đã quá lâu, cũng may là được dừng lại đúng lúc nên dừng.

Đột nhiên cô muốn uống một chút rượu. Nhưng mở tủ đựng rượu ra mới biết, bởi vì có ý định bán nhà nên cô đã chuyển hết tủ rượu của mình sang nhà Trịnh Tuyết Thành rồi. Ngoài tài khoản tiết kiệm và bản thân cô ra thì trong phòng này chẳng còn gì đáng tiền.

Cô cảm thấy có chút buồn cười, nếu Đổng Du mà biết thể nào cũng cười nhạo cô. Chẳng phải chính miệng Giang Yến Ni đã nói rằng bất kì tài sản nào của riêng mình không được phép để đàn ông chung hưởng hay sao?

Xem ra giới hạn cứ âm thầm dịch chuyển, điều đó phụ thuộc bạn có đủ yêu hay không.

Không cần hoài nghi, Giang Yến Ni yêu Trịnh Tuyết Thành chính là yêu tiền, yêu xe, yêu khả năng làm tình, còn cả tính xảo quyệt, sự điên cuồng và ngu xuẩn của anh ta.

Vì vậy đừng hỏi Giang Yến Ni rằng Trịnh Tuyết Thành có đáng để cô yêu không, cô chỉ cần yêu một người mà Trịnh Tuyết Thành lại vô tình rơi vào lưới của cô.

Giang Yến Ni phát hiện ra rằng bàn thân mình nghĩ ngợi quá nhiều, tư duy quá tỉnh táo nên chẳng thể nào ngủ được, mà cô lại đang cần một giấc ngủ ngon lành cuối cùng tại căn nhà này.

Cô ngủ không ngon, bởi vì cô liên tục nằm mơ, mơ thấy ác mộng.

Mơ thấy tay Trịnh Tuyết Thành cầm đăng kí kết hôn. Anh ta đã kết hôn với cô rồi, thế nhưng mặt họ ai cũng sầm sì, chẳng nở một nụ cười, như thể cả hai đang nợ tiền nhau vậy.

Giang Yến Ni không vui, cô kiên quyết đòi phải chụp ảnh lại, thế nhưng Trịnh Tuyết Thành không đồng ý. Trịnh Tuyết Thành nói:

- Em thừa biết kết hôn không phải là cười mà sống đâu!

Giang Yến Ni nghe được câu này càng thêm tức giận, lao đến cướp cái giấy đăng kí kết hôn ấy. Trịnh Tuyết Thành liền giơ cao tay cầm tờ giấy ấy lên, mặc cho Giang Yến Ni cứ nhảy qua nhảy lại như một con khỉ.

Lúc này, đột nhiên Chu Tiểu Hổ từ phía sau xông đến, ông chặt lấy Giang Yến Ni, kêu lên:

- Bà xã!

Giang Yến Ni gào lên giận dữ:

- Ai là bà xã của anh?

Chu Tiểu Hổ giật phắt lấy tờ giấy đăng kí kết hôn của Trịnh Tuyết Thành, chỉ vào bức ảnh nói:

- Em chính là vợ của anh, không tin thì em nhìn đi!

Giang Yến Ni nhìn vào bức ảnh, quả nhiên, người đàn ông trên bức ảnh trong giấy đăng kí kết hôn là Chu Tiểu Hổ chứ không phải là Trịnh Tuyết Thành.

Cô hoảng hốt la lên và bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa dồn dập. Chiếc đồng hồ trên tường lúc này đã chỉ vào một giờ sáng.

Chu Tiểu Hổ như vừa được người ta vớt lên từ vũng nước, toàn thân ướt sũng. Thực ra không phải là nước mà là mồ hôi, mồ hôi không chỉ làm ướt tóc mà còn làm ướt sũng chiếc áo phông anh ta đang mặc trên người.

Giang Yến Ni nhìn thấy bộ dạng Chu Tiểu Hổ như vậy, phản ứng đầu tiên là vội vàng đóng cửa lại. Thế nhưng một chân Chu Tiểu Hổ đã thò vào, sau đó anh ta ra sức len vào cửa.

Không biết tại sao nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Tiểu Hổ, Giang Yến Ni lại có dự cảm không lành. Chu Tiểu Hổ vừa vào được cửa, Giang Yến Ni liền lùi lại sau một nước, cảnh giác hỏi:

- Anh chạy đến đây vào giờ này làm gì?

Chu Tiểu Hổ không đáp mà đòi uống nước. Giang Yến Ni đành phải mang cho anh ta một cốc nước.

Chu Tiểu Hổ ngồi bệt xuống đất, anh ta dường như chẳng còn sức mà lết đến xô-pha nữa. Đón lấy li nước từ tay Giang Yến Ni, Chu Tiểu Hổ uống ực một hơi hết sạch.

Cái dự cảm không lành ấy càng lúc càng mãnh liệt, Giang Yến Ni lại hỏi:

- Xảy ra chuyện gì rồi? Anh mau nói đi!

Chu Tiểu Hổ trợn mắt nhìn Giang Yến Ni, sau đó sầu não nói:

- Anh giết Phùng Hán Trân rồi!

Giang Yến Ni cảm thấy đầu mình như bị ai đó đánh mạnh, một cơn gió lạnh thổi ào qua, toàn thân cô nổi gai ốc.

Cô kêu thét lên:

- Anh đùa cái quái gì vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chu Tiểu Hổ đột nhiên mất kiểm soát, anh ta lớn tiếng, nói năng lộn xộn:

- Là thật đấy, anh giết… giết cô ta rồi. Anh đòi đi nhưng cô ta không chịu, cô ta còn định đến tìm em. Trong lúc kích động, anh đã tóm lấy vai cô ta rồi đập cô ta vào cái cạnh bàn… cô ta… chảy máu, chảy máu không ngừng…

Chu Tiểu Hổ chắc chắn điên mất rồi, nói năng lộn xộn như bị ma quỷ khống chế. Giang Yến Ni hoang mang lùi lại sau, lùi lại cho đến khi đụng vào tường.

Ngoài đường, một chiếc xe tải hạng nặng ầm ầm lao qua, chẳng biết gặp phải vật cản gì mà đột nhiên phanh gấp, phát ra tiếng kêu ken két chói tai.

Giang Yến Ni co giò định chạy thẳng ra ngoài cửa. Chạy là một hành vi có ý thức,, thậm chí trong khoảnh khắc mở cửa ra, cô cũng chưa nghĩ được là mình sẽ chạy đi đâu.

Nào ngờ Chu Tiểu Hổ còn nhanh hơn cô. Vào khoảnh khắc Giang Yến Ni mở ra cánh cửa, Chu Tiểu Hổ đã bịt chặt cửa lại.

Khuôn mặt Chu Tiểu Hổ toát lên vẻ bi thương và tuyệt vọng. Chu Tiểu Hổ nói:

- Em muốn đi báo cảnh sát ư? Thật phí công anh tin tưởng em đến thế. Anh giết người cũng là vì em, sao em có thể làm như vậy?

Giang Yến Ni không thốt lên lời, chỉ ra sức lắc đầu, xua tay. Chu Tiểu Hổ liền lôi cô vào xô-pha rồi ngồi xuống bên cạnh cô, một tay giữ chặt cánh tay cô.

* * *

Chu Tiểu Hổ định làm gì? Bản thân anh ta cũng không biết. Một tiếng đồng hồ trước, Phùng Hán Trân vẫn còn tươi như một con cá mới được đánh bắt lên bờ, sau đó bị Chu Tiểu Hổ nắm lấy vai hung hăng đập mạnh vào góc bàn. Đập một cái, hai cái hay năm cái anh ta cũng chẳng nhớ nữa, anh ta chỉ muốn cho con đàn bà ấy ngậm miệng lại.

Phùng Hán Trân nằm im bất động. Chu Tiểu Hổ lấy tay đẩy, lắc Phùng Hán Trân, làm hô hấp nhân tạo cho cô ta, sau đó mới phát hiện một vũng máu lớn chảy ra từ phía sau gáy Phùng Hán Trân, có làm thế nào cũng không cầm máu lại được. Còn cái cơ thể hừng hực sức sống của Phùng Hán Trân giờ đã bắt đầu lạnh toát.

Suy nghĩ đầu tiên của Chu Tiểu Hổ là đến tìm Giang Yến Ni, ngoài Giang Yến Ni ra, anh ta chẳng biết tìm đến ai.

Trên thực tế, Giang Yến Ni cũng chẳng có giải pháp nào cho Chu Tiểu Hổ. Giang Yến Ni chỉ muốn bỏ chạy, bỏ chạy thật xa khỏi cái tên tội phạm giết người này.

Người đàn bà này thật là độc ác. Chu Tiểu Hổ vô cùng đau lòng, Chu Tiểu Hổ còn nhớ cô đã từng hứa với anh:

- Chỉ khi nào anh giải quyết xong Phùng Hán Trân thì anh mới có tư cách đến tìm tôi!

Chẳng phải Chu Tiểu Hổ đã giải quyết xong Phùng Hán Trân rồi hay sao? Thế nên vào cái khoảng khắc là Giang Yến Ni định bỏ chạy, Chu Tiểu Hổ đã quyết định, Giang Yến Ni nên thực hiện lời hứa, ở bên cạnh anh ta cả cuộc đời.

Chu Tiểu Hổ cứ nắm tay Giang Yến Ni như vậy suốt cả đêm. Anh ta nói với Giang Yến Ni:

- Đừng chạy, hãy ở bên anh đến cuối cùng!

Anh ta mỉm cười. Nụ cười của Chu Tiểu Hổ đầy hắc ám, chẳng khác gì những ác ma trong các bộ phim.

Bởi vì cái khoảnh khắc trở thành tội phạm giết người, người thanh niên 25 tuổi này đã hoàn toàn sụp đổ. Ý thức duy nhất của anh ta lúc này là bám chặt lấy Giang Yến Ni, quyết không buông tay. Bởi cô chính là sự khởi đầu của bi kịch và cũng chính là sự kết thúc bi kịch của anh ta.

Suốt cả đêm, Chu Tiểu Hổ không ngừng nói nhảm:

- Yến Ni, anh yêu em!

- Yến Ni, chắc chắn anh sẽ chết, em đi cùng anh có được không?

- Em nói đi, chúng ta chết bằng cách nào đây?

- Yến Ni, anh rất thiệt thòi, anh còn trẻ thế này, anh không cam tâm đâu!

Giang Yến Ni cứ run lên bần bật, ngay cả một câu khuyên nhủ Chu Tiểu Hổ ra đầu thú cô cũng lắp bắp không nên lời.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô phải thực sự đối mặt với cái chết. Mặc dù là vậy cô vẫn cảm thấy thất vọng vì sự nhát gan của chính mình.

Một đêm dài cứ thế trôi qua.

Cả đêm, hai người đêu không ngủ, thế nhưng Chu Tiểu Hổ vẫn rất tỉnh táo, chỉ có điều anh ta vẫn chưa nghĩ được ra phương thức chết hoàn hảo với Giang Yến Ni. Trong khi đó, Giang Yến Ni đã lả đi như một quả bóng bay đã phiêu du suốt ba tháng trời. Cũng may là sau một đêm, Chu Tiểu Hổ cuối cùng cũng bỏ tay Giang Yến Ni ra, bởi vì cô cần đi vệ sinh.

Cô tìm thấy điện thoại của mình ở trên bồn rửa mặt ở trong nhà vệ sinh. Xem ra thói quen vứt điện thoại lung tung của cô lại là một thói quen tốt.

Cô vừa mở bàn phím thì Chu Tiểu Hổ xông vào, phẫn nộ nhìn cô với cái điện thoại trên tay.

Giang Yến Ni chủ động đưa điện thoại cho Chu Tiểu Hổ, yếu ớt nói:

- Anh có đói không? Tôi gọi đồ ăn đến cho anh!

Chu Tiểu Hổ đã đói lắm rồi, sự khủng hoảng và tuyệt vọng tột độ vẫn không thể làm mất đi cảm giác cồn cào nơi dạ dày.

Thế là đứng trước mặt Chu Tiểu Hổ, Giang Yến Ni liền tìm số “Bữa sáng” trong danh bạ rồi gọi đi.

Giang Yến Ni ở nhà một mình nên thường không thích nấu nướng. Trong danh bạ của cô có lưu các số của đủ loại nhà hàng.

Cô nói vào điện thoại:

- Hai suất bánh mì, hai cốc nước đậu nành. Phòng 302, số 18 đường Tường Hòa.

Cô lặp lại địa chỉ hai lần rồi nói:

- Nhớ chưa? Mau mang đến nhé, tôi đói sắp chết rồi đây!

Sau đó, điện thoại của cô bị Chu Tiểu Hổ cướp mất. Chu Tiểu Hổ cảnh giác dán mắt vào số điện thoại ấy cả buổi tối.

* * *

Sự cảnh giác của Chu Tiểu Hổ là đúng, tiếc là đầu óc của anh ta đang ở trạng thái căng thẳng tột độ nên anh ta thà tin là Giang Yến Ni gọi ăn sáng còn hơn.

Anh ta hoàn toàn không biết, cái số điện thoại có lưu là “Bữa sáng” ấy thực ra chính là một số điện thoại khác của Trịnh Tuyết Thành. Trịnh Tuyết Thành thường không sử dụng số này, lần này lại gọi được, Giang Yến Ni cho rằng chắc là mình đã đi thắp hương ở ngôi chùa nào đó rồi.

“Bữa sáng” là biệt danh mà Giang Yến Ni đã tiện tay đặt cho Trịnh Tuyết Thành, bởi vì gần đây cả hai đều bận rộn, vì vậy bọn họ đã đảo lại thời gian làm tình.

Giang Yến Ni cho rằng với trí tuệ của Trịnh Tuyết Thành, anh ta chắc chắn sẽ không làm cô thất vọng.

Cô đã thắng.

Khi Trịnh Tuyết Thành dẫn cảnh sát đến, dùng chìa khóa mở cửa phòng Giang Yến Ni ra, Chu Tiểu Hổ vừa mới đưa ra quyết định sẽ tự vẫn bằng khí gas.

Chu Tiểu Hổ nói:

- Chúng ta không nhảy lầu, không cắt tay, như vậy sẽ chảy máu. Chúng ta dùng khí gas đi, sau khi chết thi thể có màu hồng phấn rất đẹp. Yến Ni, chẳng phải em rất yêu cái đẹp hay sao?

Khi cảnh sát xông vào phòng, Chu Tiểu Hổ đứng bất động, chỉ có đôi con ngươi là chuyển động liên tục, hết nhìn cảnh sát lại nhìn Trịnh Tuyết Thành, rồi nhìn Giang Yến Ni. Từ mi mắt Chu Tiểu Hổ hiện rõ sự chán chường. Sự chán chường ấy dần dần trào ra khỏi khóe mắt và lan tràn khắp khuôn mặt anh ta.

Chu Tiểu Hổ ngoan ngoãn tra tay vào còng.

Trước khi bị dẫn đi, anh ta nói với Giang Yến Ni:

- Anh không hận em, nhưng em nợ anh, kiếp sau nhất định phải trả nợ đấy!

Giang Yến Ni ngã ngồi xuống thảm. Trịnh Tuyết Thành định dìu cô đứng dậy nhưng phát hiện ra cô hoàn toàn không thể đứng lên được.

* * *

Một buổi sáng, Tề Cường định tự vẫn.

Cũng may là không thành công, Thẩm Anh nam đi chợ về kịp thời, phát hiện ra anh ta đã bò ra đến cửa sổ. Vì chân không thể cử động được nên không biết Tề Cường đã ngã bao nhiêu lần, ấy vậy mà anh ta vẫn dựa vào sức lực đôi chân để đẩy người đi.

Quyết tâm phải lớn lắm mới có thể khiến cho một người bị liệt có đủ sức để bò ra tận cửa sổ.

Thẩm Anh Nam hốt hoảng lao đến kéo Tề Cường xuống. Tề Cường ra sức bám chặt vào thành cửa sổ.

Thẩm Anh Nam dồn hết toàn bộ sức lực để mắng cho Tề Cường một trận.

- Đồ ngu! Anh điên à? Đồ khốn kiếp… đồ bỏ đi! Có đủ sức để bò ra cửa số mà không có sức để tập đứng dậy à? Chết là hết hay sao? Anh không thèm nghĩ đến bố mẹ anh à? Anh chết rồi để lại nhà với tiền cho tôi không phải hời cho tôi quá rồi sao? Anh là đồ ngu!

Lúc Thẩm Anh Nam mắng chửi, Tề Cường vẫn ngang bướng bám vào thành cửa sổ, miệng im bặt không nói nhưng cũng không chịu xuống. Sau đó Thẩm Anh Nam liền thả anh ta ra, lại còn mở toang cửa sổ rồi cũng leo lên.

Thẩm Anh Nam đứng bên bục cửa sổ, dang rộng hay tay như chuẩn bị bay lượn, cúi xuống nhìn Tề Cường.

Cô nói:

- Chẳng phải chỉ là chết thôi sao? Dễ dàng quá, nhảy phắt xuống là được! Có giỏi thì anh lên đây, xem ai bay xuống trước!

Tề Cường trầm ngâm trong giây lát rồi thả tay ra, người đổ phịch xuống sàn.

Thẩm Anh Nam nhảy xuống khỏi cửa sổ, ôm lấy Tề Cường mà gào khóc.

* * *

Tưởng Đại Bình đã nhượng lại mặt bằng cửa hàng đang kinh doanh cho người khác, nói là làm ăn không mấy thuận lợi, định một thời gian nữa sẽ đến thành phố khác làm ăn.

Tưởng Đại Bình nói:

- Sau này có chuyện gì em có thể gọi cho anh. Chuyện lớn anh không giúp được nhưng chuyện nhỏ em cứ nói.

Tưởng Đại Bình trở thành một Tưởng Đại Bình xa lạ, khách sáo đến đáng sợ.

Kể từ khi Tề Cường xảy ra chuyện, Thẩm Anh Nam không còn nhắc đến đề nghị li hôn nữa.

Cô cũng chẳng thể nhắc đến nữa. Thẩm Anh Nam sẽ đi đâu về đâu, Tưởng Đại Bình có thể hiểu rất rõ. Mẫu phụ nữ như Thẩm Anh Nam, bề ngoài có vẻ hung hăng, cục cằn nhưng thực ra cũng giống như bao người vợ khác, sẵn sàng hy sinh bản thân vì chồng.

Đây chính là hạnh phúc của đàn ông, vì vậy Tưởng Đại Bình chẳng chỉ trích gì Thẩm Anh Nam, càng không cần phải cảm thấy ấm ức.

Thẩm Anh Nam vô cùng áy náy với Tưởng Đại Bình. Cô đã làm liên lụy quá nhiều đến anh ta, mang đến cho anh ta hy vong rồi lại làm anh ta thất vọng, sau đó lại mang hy vọng rồi lại làm thất vọng, hết lần này đến lần khác, vô cùng tàn nhẫn.

Thế nhưng cô không muốn khóc lóc trước mặt Tưởng Đại Bình. Cứ thế này mà chia tay cũng rất tốt. Từ nhỏ Thẩm Anh Nam đã thích đọc truyện của Quỳnh Dao, rất ngưỡng mộ những cảnh tượng lưu luyến lúc tiễn biệt, thế nhưng giờ cô mới hiểu, sự biệt li đau đớn nhất chính là phải mỉm cười mà nói “Anh bảo trọng”.

Hồi kết: Cùng nhau bôn ba trên con đường hạnh phúc

Một năm sau.

Đổng Du và Trương Tùng Lĩnh đã kết hôn, Đổng Du đã có thai được bốn tháng, bụng cũng to ra thấy rõ, hơn nữa cô lại rất thích ưỡn cái bụng to của mình ra cho mọi người thấy.

Hôm nay Đổng Du vô cùng buồn rầu, bởi vì người bạn tốt nhất của cô là Giang Yến Ni chuẩn bị rời khỏi thành phố này.

Giang Yến Ni không thể lấy chồng.

Năm nay Giang Yến Ni đã 30 tuổi. Nhận được một chiếc nhẫn, đã từng đeo vào tay, thỉnh thoảng đưa tay sờ vào nhẫn, xoay xoay một vòng, thầm nghĩ cuộc đời từ nay sẽ yên bình.

Thế nhưng sau khi Chu Tiểu Hổ xảy ra chuyện, cô phát hiện ra mình rơi vào một nỗi kinh hoàng lớn. Chu Tiểu Hổ nói đúng, cô nợ anh ta. Đã từng điên cuồng cho rằng, tình cảm của mình mới là tình cảm, còn tình cảm của kẻ khác chỉ là đống phân chó, một Giang Yến Ni như vậy đã tàn nhẫn đạp lên tình cảm của Chu Tiểu Hổ mà không hề nhận ra mình có điều gì sai trái.

Chu Tiểu Hổ không bao giờ còn làm phiền đến cuộc sống của cô nữa, thế nhưng anh ta cứ một mực xuất hiện trong giấc mơ của cô, ám ảnh tâm hồn cô, khiến cho cô phải bừng tỉnh vì kinh hãi.

Cô thường xuyên nhớ đến mái tóc màu nâu đỏ cùng bộ quần áo bụi bặm của anh ta, cứ nghĩ đến là toàn thân mềm nhũn, vết thương trong lòng càng đau đớn dữ dội.

Vì vậy Giang Yến Ni không thể nào thoát khỏi nỗi đau đớn ấy mà kết hôn với Trịnh Tuyết Thành. Trịnh Tuyết Thành không thể nào kết hôn với một người đàn bà yếu đuối, mong manh dễ vỡ như vậy.

Sự nhẫn nại của anh ta đã trở nên nguội lạnh sau nửa năm trao nhẫn. Có lẽ vì cảm thấy người đàn bà này quá đỗi phiền phức, vốn dĩ định đối xử tốt với cô ta nhưng lại xảy ra bao chuyện phiền phức, thậm chí còn khiến cho người khác mất mạng, thực sự làm cho người ta đau đầu.

Trịnh Tuyết Thành không phải là một người kiên nhẫn, hơn nữa vốn dĩ anh ta cũng chẳng mong chờ chuyện kết hôn. Về sau anh ta đã nghĩ thông suốt, quấn suýt với Giang Yến Ni bấy lâu nay, nhưng phần lớn thời gian anh ta dành cho việc hưởng thụ khoái lạc thể xác. Đàn ông với đàn bà phải “quấn” lấy nhau với thú vị, không “quấn” lấy nhau thì tình cảm cũng nhạt dần.

Thế là có một ngày, đột nhiên Giang Yến Ni phát hiện trên xe của Trịnh Tuyết Thành có một cây son lạ.

Mọi thứ kết thúc rất tự nhiên. Giang Yến Ni trả lại chiếc nhẫn ấy. Chiếc nhẫn ấy thực sự không phù hợp với cô. Nó quá chặt, ấy vậy mà cô cũng ngại chẳng dám đề nghị nới nó ra.

Cuối cùng Giang Yến Ni quyết định sẽ đi thật xa. Có thể sẽ đến một thành phố ở phía nam, cũng có thể sẽ đến một thành phố ở phía bắc, cũng có thể tìm đến một thành phố nào đó có nhiều người đàn ông dịu dàng. Chẳng ai biết quá khứ của nhau chẳng phải sẽ dễ sống hơn sao?

Cuối cùng Giang Yến Ni đã chọn thành phố Hàng Châu, bởi vì La Đại Giang.

Kể từ lần giúp đỡ Giang Yến Ni, La Đại Giang không hề làm phiền đến cô. Thế nhưng sau khi biết chuyện của Chu Tiểu Hổ, anh ta liền chủ động gọi điện, nói mời cô đến Hàng Châu giải tỏa phiền muộn, còn giới thiệu cho cô một bác sĩ tâm lí rất giỏi nữa.

Giang Yến Ni cảm thấy mình không cần đến bác sĩ tâm lí. Cô kiên quyết cho rằng người có thể trị bệnh cho mình chính là thời gian. Chỉ có điều, phát triển tình cảm với La Đại Giang cũng chẳng phải là điều gì xấu xa.

Bạn thấy đấy, đây chính là phương thức của Giang Yến Ni, cô không bao giờ bỏ qua bất kì một khả năng nào, cho dù có gặp phải cú sốc lớn đến đâu.

Nếu như có thể kén chọn hơn một chút thì tốt, ví dụ như: gã đàn ông nào đã làm cô thất vọng trên ba lần thì kiên quyết không quay lại.

Đây là chuyện mà Giang Yến Ni quyết tâm phải làm bằng được.

Đổng Du hỏi:

- Với La Đại Giang, có hy vọng gì không? Dù sao cũng là bạn học cũ, cũng có chút nền móng tình cảm.

Giang Yến Ni bật cười. Nỗi lo lắng ẩn chứa trong tim Đổng Du đã bị cô nhìn thấu, dù sao Giang Yến Ni cũng chưa từng một lần thất tình thật sự, lúc nào cũng có đàn ông đến tán tỉnh cô, “người này ngã xuống người kia tiến lên”. Trên thực tế, đây có lẽ là nguồn gốc cô phải “rày đây mai đó”.

Giang Yến Ni không thể trả lời câu hỏi của Đổng Du. Nhẫn đính hôn đeo trên tay rồi mà vẫn còn bay mất huống hồ chỉ là một bạn học cũ bày tỏ tình bằng hữu. Chỉ có điều Giang Yến Ni vẫn muốn thử xem sao. Điều duy nhất cô có thể đảm bảo là tích cực sống, tích cực yêu, không bao giờ khép mình. Chẳng phải chỉ như vậy mới có thể trở thành một người phụ nữ đẹp trong mắt người khác hay sao?

Giang Yến Ni mỉm cười nói với Đổng Du:

- Tớ hứa với cậu, sau này nếu có ai từng hỏi tớ đã từng yêu bao nhiêu người đàn ông, tớ sẽ trả lời chỉ có hai người, một người tớ yêu anh ấy nhưng anh ấy không yêu tớ, một người yêu tớ nhưng tớ không yêu.

Ánh mặt trời bắt đầu hạ rắc thứ ánh sáng lấp lánh lên khung cửa kính. Dưới ánh sáng mặt trời, Giang Yến Ni đang mỉm cười trông giống hệt như một con linh dương bị thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.