Vị công tử này khiến tú bà lăn nộn gần 3 năm gặp biết bao mỹ nam, đệ nhất mỹ nam Âu Dương Nhược Thiên, Lâm Kì đệ tam mỹ nam , chỉ sợ công tử này chỉ kém Âu Dương đường chủ, đệ tam mỹ nam tuyệt đánh bay.Ngoài đệ nhất mỹ nam làm tú bà ngây ngẩn,công tử này là người thứ hai khiến bị cuốn hút, nhan sắc kia so với nữ tử còn đẹp hơn vài phần.
-”Công tử, mời vào mời vào.Các vị cô nương hầu khách a”
Đon đả dẫn Thuỷ Vũ Băng vào bên trong, tú bà nâng khuôn mặt chát hàng tá phấn vẫy tay gọi mấy cô nương vẫn ngơ ngác nhìn nàng từ khi bước vào.Hồi hồn vội chạy đến.
-”Công..”
Tiểu cô nương gương mặt thanh tú e lệ vừa mở miệng đã bị Thủy Vũ Băng chặn họng.
-”Gọi hoa khôi của các ngươi ra bồi ta.Còn những nữ tử này miễn đi.”
Tú bà miệng cười cứng ngắc, xua tay đuổi mấy tú nữ kia đi trong ánh mắt ai oán của các nàng.Hoa khôi, Thượng Quan Nhu đang bồi Âu Dương đường chủ a, không thể động vào.Nhưng này, vị tiểu công tử này cũng không thể động , làm sao cho phải a.
-”Này...”
Tinh ý nhận thấy tia khó xử trong mắt tú bà nàng nhẹ đáp.
-”Bổn công tử có thể chờ.”
Tú bà ngạc nhiên, nhìn vị mỹ nam thờ ơ thưởng trà vẻ kính nể.Trong lòng hảo cảm tăng lên vài phần hướng mỹ nam thỉnh tên:
-”Công tử chắc hẳn lần đầu tiên tới đây, không biết quý danh...”
-”Vũ Trấn”
Ngâm nga khúc đàn ca , Thủy Vũ Băng nhàn nhạt đáp.
-”Vũ Trấn Công tử”
Tú bà kêu to, không giấu được nỗi kinh ngạc.Dẫn tới bao ánh mắt đánh giá của các vị nam nhân trong lâu, các cô nương thì ao ước đó là nam nhân của cuộc đời mình.Vũ Trấn Phường của Vũ Trấn Công tử ai ai không biết, ngày mai chỉ sợ khắp thiên hạ vang vọng tên Vũ Trấn Công tử tài hoa tuyệt thế, nhan sắc đánh bay tam mỹ nam Lâm đại công tử thừa tướng phủ, sánh ngang với đệ nhất mỹ nam.
Thấy mình thất thố tú bà thanh lâu hoàn hồn tạ lỗi. Cư nhiên lại là Vũ Trấn Công tử. Quả là mỹ nam.
-”Tư nhi thất lễ, hướng công tử không so đo.Để Tư nhi triệu Nhu nhi bồi công tử.”
Tú bà Lục Tư biết thời thế hướng Thủy Vũ Băng nói.
-”Ai tìm Nhu nhi của ta?”
Giọng nói trầm mang theo nửa khí hàn phía sau vang lên.Tú bà cùng Thủy Vũ Băng đồng loạt nhìn về.Một nam tử tuấn mỹ thân xanh y phục ôm eo nữ tử dung nhan kiều mị vài phần nhu tình tiến đến.
-”A,đường chủ, vị này là Vũ Trấn Công tử muốn mời Nhu nhi bồi chàng.”
Tú bà tươi cười giới thiệu.
Quắc mắt, Nhược Thiên đánh giá nam tử đang thưởng trà không chút chú ý hắn.Thấy nam tử kia không dám ngẩng mặt đối diện mình, Âu Dương Nhược Thiên trực tiếp xem thường.
-”Nhu nhi chỉ được bồi ta.”
Âu Dương Nhược Thiên cự tuyệt.
-”Này...việc này.”
Tú bà sợ sệt, tay đã toát N lớp mồ hôi lạnh.
-”Xin dừng bước, không biết cao danh quý tánh các hạ là gì? Liệu có thể nhường vị hoa khôi cô nương này bồi Vũ mỗ được hay không?”
Nhìn thấy nam nhân định rời đi nàng lên tiếng cản.
-”Ngươi không biết ta?”
Âu Dương Nhược Thiên cắn răng, ngạc nhiên tột độ. Hắn đây một thân đường chủ Âu Dương trang, đệ nhất thiên hạ mỹ nam, võ công không ai là địch thủ, người thấy người nể.Hoa thấy hoa yêu tiểu tử này cư nhiên lại không biết hắn?
-”Không biết”
Thủy Vũ Băng đưa tay khuấy khuấy ly trà,không thèm để ý tới nam nhân kia.
Nhận thấy tình hình căng thẳng, Thượng Quan Nhu nháy mắt ra hiệu cho tú bà. Bất quá không qua được mắt nàng.Tú bà vội chạy đến ghé tai Thủy Vũ Băng nói nhỏ.Âu Dương Nhược Thiên ư.Khỉ khô gì ,nàng chịu.Không biết. Mỹnam đệ nhất bất quá nàng miễn dịch.Haha.Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn thực là 'giai đẹp' hiếm có. Ở hiện đại hẳn đã tuyệt chủng từ lâu. Cổ đại đúng là cổ đại, soái ca hẳn đẹp. Bất quá thật kiêu căng, nàng ghét.
-”A nguyên là đường chủ Âu Dương trang.Vũ mỗ thất lễ. Mong đường chủ bỏ qua cho.Không nghĩ đường chủ lại thích vị hoa khôi thanh lâu này.Để tạ tội, Vũ mỗ tặng cô nương này cho ngài. Tú bà, bổn công tử muốn chuộc thân cho vị cô nương này tặng đường chủ làm tiểu thiếp.”
Khẽ nhếch miệng Thủy Vũ Băng nhấn mạnh chữ 'cô nương thanh lâu' hướng tú bà rút ra mười lượng hoàng kim.Khinh thường nàng? Thực sai.
Tú bà cùng các quan khách sửng sốt.Mười vạn lượng hoàng kim, con số không nhỏ nha ấy vậy mà vị công tử này vung tay không chần chừ.
Âu Dương Nhược Thiên bừng bừng khí giận đẩy nữ tử kia ra nhào tới tung chiêu phía Thủy Vũ Băng, dám nhạo báng hắn, trừ khi muốn chết . Mỗi chiêu đều là chí mạng muốn đoạt mạng người, Thủy Vũ Băng hừ nhẹ thân thủ khá lắm, muốn đoạt mạng nàng e rằng viển vông.Tránh né những chiêu kia gán lên người, nàng nhẹ nhàng như đùa.
Âu Dương Nhược Thiên giật mình.Cao thủ đệ nhất như hắn mà chẳng những Vũ Trấn Công tử kia không mảy may sợ sệt.Chỉ tránh chứ không động thủ.Thoáng cái đã tránh được, tốc độ này khó ai có được, chỉ sợ hắn cũng không phải đối thủ.