Thủy Vũ Băng cười , đưa tay bắn viên dược vào miệng Âu Dương Nhược Thiên, xoay người đi thẳng.Giật mình vội vận khí đẩy thứ chết tiệt kia ra nhưng viên dược thoáng cái vào miệng đã tan ,tốc độ làm hắn không kip trở tay.
-”Ta không có thời gian chơi với ngươi, bất quá chỉ dùng ngươi thử viên dược kia thôi. Là 'Ly hồn tán' đừng cố giải.Lúc nào ta thích ắt sẽ giúp ngươi cũng có thể là không bao giờ”
Thủy Vũ Băng cười nói, dám động thủ với nàng, phải cho hắn nếm mùi.Thoắt cái đã không thấy bóng.
'Ly hồn tán' của Ma y, làm con người vào đêm đầu tháng sinh ra ảo giác, mà ảo lại như thật đau khổ không thôi.Như đứt từng khúc ruột, tuy không chết, ngày thường đều hảo, nhưng khó ai chiụ được cảm giác sống không được mà chết chẳng xong.
Ma y mới tái xuất giang hồ vốn gọi là Ma y bởi y thuật cao minh nhưng tùy hứng cứu người, độc dược chế tạo ra kì lạ , không ai giải được cũng không lưu truyền ra ngoài vậy làm sao Vũ công tử kia có?Hết thảy mọi người đều giật mình không nói lên lời. Vũ Trấn Công tử nhận thức Ma y?
Âu Dương Nhược Thiên thất thần bỏ đi.
Khắp nơi ngày hôm sau đều nổi danh Vũ Trấn Công tử lại là đề tài sốt nóng không ngớt được bàn ra bàn vào.Nữ tử ngẩn ngơ thầm mến mộ, nam tử ghen ghét mà lực bất tòng tâm.
*Âu Dương Gia Trang
-”Chết tiệt, làm sao lại không có.”
Nam tử thân lục y đùng đùng nổi giận.
-”Hắn cứ như không tồn tại vậy. Ta dùng hết sức rồi a”
Nam tử tuấn mỹ ngồi vắt vẻo trên ghế bỏ trái nho vào miệng nói.
-”Lăng Lam Hàn, ngươi còn mở miệng ta trực tiếp gọi Liễu Giai Giai”
Âu Dương Nhược Thiên gằn giọng.
-”Chúng ta là huynh đệ đồng môn a”
Lăng Lam Hàn ai oán. Tay khẽ vuốt trán nhăn mày.
Liễu Giai Giai ; tiểu thư nhà họ Liễu. Dương thượng quốc này ai không biết đại tiểu thư đệ nhất mỹ nhân, nhà họ Liễu thích đệ nhị mỹ nam hắn đây.Bất quá Liễu Gia dù cùng sóng với Âu Dương trang,Lăng Gia trang . Tam đại gia trang hùng hậu nhất thiên hạ. Nhưng Lăng Lam Hàn hắn đây không thích nàng ta nhưng hết lần này tới lần khác bám hắn không buông. Lão đại nói vậy chẳng khác nào giết hắn đi.
-”Ta không tin Nhạc Các cùng Âu Dương trang của ta, Lăng gia trang ngươi một tiểu tử kia cũng tìm không được.”
Đúng. Âu Dương Nhược Thiên hắn không tin cả Nhạc Các , giữ thông tin khắp thiên hạ, muốn tra gì có đó lại không thể tìm được Vũ Trấn Công tử hoặc Ma y kia lấy giải dược.
Nhớ đến làm hắn không khỏi nghiến răng ken két, độc chỉ mới phát tác một lần đã làm hắn như chết đi dù vận công cũng không giảm đau đớn, cảm giác như hàng vạn con kiến gặp nhấm thân thể hắn,mỗi lần khổ ải đều tăng lên, biết bao người không chịu nổi đến lần thứ ba phát tác độc đã trực tiếp tự vẫn.Nếu đầu tháng sau... hắn không dám nghĩ còn gì đang đợi.Hắn thề nếu bắt được người hạ độc kia sẽ khiến kẻ kia sống không bằng chết.
Nhìn Âu Dương Nhược Thiên, Lăng Lam Hàn kinh hoảng. Mỗi lần vị sư huynh này của hắn mang vẻ mặt như vậy đều khiến người khác thống khổ.
-”Sư huynh,ta nghe đồn Ma y là sư muội đồng môn của Tiên y. Nếu không thể tìm được Vũ Trấn hoặc Ma y kia không bằng tìm Tiên y xin giải.”
-”Vô nghĩa. Ta đã tra qua, độc của Ma y, Tiên y không giải. Đây là luật. Hơn nữa Tiên y cũng không rõ tung tích.”
Âu Dương Nhược Thiên nhàn nhạt đáp.Mắt hướng phía hoa viên.Suy nghĩ
-”Ngươi ở lại hảo hảo chiếu cố Nhạc Các cùng Âu Dương trang. Tự ta tìm Ma y.”
Âu Dương Nhược Thiên xoay người cầm trường kiếm thi thân đi không để Lăng Lam Hàn mở lời.