「 Nàng đừng quên, hôm nay là ngày vui của chúng ta!」 Hắn tới gần nàng.
「 Ta chưa từng đồng ý!」 Nàng khua dũng khí trả lời. Đối với đôi mắt
làm nàng khiếp sợ, nàng không biết chính mình còn có thể chống cự bao
lâu.
「 Nhưng chúng ta đã là vợ chồng danh xứng với thực, không phải sao?」 Hắn cúi người xuống vịn hai vai của nàng.
Nổi giận lúc này của nàng giống như lửa cháy bừng bừng lan ra đồng
cỏ, nàng từ trước đến nay đều bình tĩnh,sau khi gặp gỡ hắn liền mãnh
liệt bốc lên, giờ phút này đã đạt cao gần ngọn núi!
「 Ngươi…… Ngươi đem bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra nha!」 Nàng tức giận đến thân mình hơi phát run, nhưng nàng vẫn cố gắng khống chế chính
mình.
「 Nàng đã là người của Triển Vô Cực ta, ta thích yêu như thế nào thì
làm như thế ấy!」 Hắn đột nhiên nhanh như chớp giật áo choàng trên người
nàng xuống, lộ ra thân thể tuyết trắng của nàng.
Tô Tiểu Thoa thở gấp một tiếng.
「 Mặc nó vào!」 Triển Vô Cực cầm lấy áo tân nương bên cạnh nàng.「 Nếu
nàng không mặc nó, như vậy ta cũng không ngần ngại nhìn nàng trần truồng cả đêm!」Khóe miệng hắn nở nụ cười thắng lợi.
Ánh mắt của Tô Tiểu Thoa tràn ngập hận ý trừng hắn một cái, buộc lòng để hắn nhìn chăm chú, lấy hai tay khẽ run mặc hồng bào vào.
「 Thật đẹp!」 Triển Vô Cực nhịn không được khen tặng.
Mặc hồng bào màu đỏ vào nàng đặc biệt mềm mại đáng yêu, màu da tuyết
trắng được áo choàng màu đỏ làm nổi bật.Tóc đen tuy rằng tán loạn, son
phấn cũng đã trôi đi, nhưng nàng vẫn như cũ đẹp đến động long người.
Không tự chủ được , hắn nghiêng người về phía nàng, chậm rãi đưa môi dừng ở cổ nàng, ngực nàng……
「Buông!」 Nét mặt nàng nghiêm lại.
「 Làm không được!」 Hắn vô động buồn bã.
「 Nếu ngươi dám đụng vào ta, ta liền lập tức chết ở trước mặt
ngươi!」Tim nàng căng thẳng, cố gắng trợn to hai mắt không cho nước mắt
chảy xuống.
Triển Vô Cực hừ lạnh một tiếng, vẫn không thay đổi, hắn không tin
nàng dám ruồng bỏ cha mẹ,chết cho hắn xem. Đang lúc hắn cởi bỏ hồng bào
của nàng, bỗng nhiên nhìn thấy một giọt màu đỏ từ ngực rơi xuống,chợt
ngẩng đầu, chỉ thấy miệng đầy nàng máu tươi, vẻ mặt vừa buồn vừa hận,
rồi lại cố nén không phát ra tiếng.
Máu không ngừng chảy từ trong miệng nàng chảy xuống, nhất thời nhiễm
đầy ngực nàng, nhất thời làm sắc thái hồng bào trên người nàng càng thêm xinh đẹp,nhưng nhìn thấy làm người ta giật mình.Sau đó thân thể nàng
mềm nhũn, té xỉu ở trên giường.
Triển Vô Cực lập tức từ giật mình cực độ sau đó từ từ khôi phục,
trong lòng vừa vội vừa giận, không nghĩ tới bề ngoài nàng nhìn như nhu
nhược bên trong lại gan dạ như vậy thật làm hắn bất ngờ !Nội tâm hắn lập tức vô tận hối hận.
Nàng tuyệt đối không thể chết! Hắn nói cho chính mình. Đừng tưởng rằng chết có thể xong hết mọi chuyện! Nàng đừng mơ tưởng!
Hắn lập tức xoay người chạy vội ra cửa, nhắm thẳng về nơi chế thuốc.
Lúc này trên bầu trời đánh xuống tia chớp đầu tiên, chỉ chốc lát sau khởi mưa tầm tả.
Lúc tia chớp chiếu sáng thạch bảo kia, trong nháy mắt có thể thấy vẻ
mặt lo lắng của Triển Vô Cực. Từ lúc hắn chào đời tới nay,đây là lần đầu tiên trong lòng hắn nhớ thương một người khác.