Khởi bẩm bang chủ, đồ ngài muốn tìm đã mang tới!」 Một gã nam tử áo
đen cung kính giao cho Triển Vô Cực một chiếc khăn tay thêu hoa sen.
Triển Vô Cực nhìn lên hoas en trên tấm vải được thêu tinh xảo, sau
đó bảo nam tử hắc y lui ra. Hắn mở vải bố ra,hắn rõ ràng phát hiện giấu ở bên trong tấm vải là chiếc vòng khắc hình rồng.
Đây là chiếc vòng hắn đeo lên cổ Tô Tiểu Thoa mười năm trước.
Tấm vải thêu hoa là hắn lệnh cho thuộc hạ từ bên người trang sức Tô
Tiểu Thoa tìm ra, bình thường một nữ tử sắp lấy chồng quan trọng nhất là trang sức bên người,hơn nữa trang sức đó sau này sẽ trở thành vật gia
truyền, đại đại tương truyền.
Không thể tưởng được nàng lại đem chiếc vòng này để vào trong đó,
điều này đại biểu cho nàng chưa từng quên hẹn ước mười năm trước? Nhớ
tới ba ngày trước nàng liều chết không tuân theo, bộ dáng miệng phun máu tươi, hắn lập tức phủ định ý nghĩ này.
Nhìn nàng vẫn hôn mê, trong lòng hắn dâng lên bối rối, rốt cuộc cảm
tình của mình đối với nàng là dạng gì, trong khoảng thời gian ngắn hắn
cũng là không thể nói rõ . Hắn chỉ biết là mười năm trước khoảnh khắc
gặp được nàng, trong long làm một mảnh yên lặng,nàng tràn ngập lạnh lẽo
nhưng lại làm tính cuồng bạo của hắn đột nhiên bình tĩnh xuống,trong tim cũng dâng lên niềm vui kỳ lạ, bởi vậy hắn không làm người thứ hai lựa
chọn nàng,làm người bầu bạn kiếp này của hắn.
Chẳng qua là mười năm sau hiện tại là bây giờ, hắn bắt đầu có điểm không xác định mình năm đó có làm sai hay không.
Khi tầm mắt hắn dừng ở dung nhan tuyệt tục của nàng, trong lòng rùng
mình, hắn biết vô luận như thế nào, hắn sẽ không bao giờ … nguyện buông
nàng ra.Nếu sự lựa chọn này thật sự là sai lầm, thì cho nó sai cả đời
đi! Vẻ mặt hắn kiên quyết nhìn chăm chú nàng.
Hắn quyết định tha thứ tội phản của bội Tô Chính Hùng đối với hắn,
đợi nàng tỉnh lại sau, hắn sẽ dùng một loại phương khác thức khác để hai người bắt đầu lại từ đầu!
****
Vẻ mặt Tô Chính Hùng xấu hổ ngồi ở ngoài phòng khách.
「 Tô đại nhân, đối với chuyện lệnh ái có một hôn ước khác, ngươi nói
như thế nào?」Vẻ mặt của hình bộ đại nhân Lý Bình Viễn lạnh như băng chất vấn hỏi. Chuyện hôn sự với Tô gia lại diễn biến thành loại này làm
người cho ta cười to nói, mất hết mặt mũi Lý gia, hắn thật sự không
chịu nổi việc này.
「 Kỳ thật…… Ách…… Cuộc hôn sự ấy ta từ đầu đã không chấp nhận nha !」Ông nói chính là hôn sự của ma đầu mắt xanh và Tô Tiểu Thoa.
「 Hắc hắc!Việc này thật kỳ quái !」 Lý Bình Viễn cười lạnh nói.
「 Đúng không! Thế bá thật đúng là đang nói chuyện cười!」 Mặt Lý Thiếu Bạch vô cùng tức giận nói. Đối với chuyện thê tử chưa xuất giá đã bị
đạo phỉ bắt đi, hắn bị không ít bạn bè cười mỉa. Thù này, hắn thề kiếp
này phải trả!
「 Lý công tử, lão phu cũng không phải là đang nói chuyện cười a!」 Tô
Chính Hùng dừng một chút, lập tức nói với hai cha con nhà họ Lý chuyện
mười năm trước Tiểu Thoa như thế nào kết đoạn nghiệt duyên với thiếu
bang chủ Long Diễm bang.
Thật lâu sau, Lý Bình Viễn nói:「 Ban đầu ta gạm hỏi,ông vì sao không nói ra đoạn nguyên do ấy?」
Mặt của Tô Chính Hùng lúc đỏ lúc trắng, nhất thời nói không ra lời,
hắn nói là hắn giở thủ đoạn hạ lưu? Chẳng qua là nếu hắn không làm như
thế, chỉ sợ đời này của Tiểu Thoa coi như xong! Hắn tuyệt đối không
nghĩ tới ma đầu kia vẫn nhớ chuyện Tiểu Thoa, hơn nữa người là do hắn
cướp đi!
Lý Bình Viễn trừng mắt liếc hắn một cái, mở miệng nói:「 Nghe nói trên giang hồ đúng là có tổ chức tên Long Diễm bang này, còn chưa có ai biết bọn hắn đang núp ở nơi nào, chỉ biết mỗi người trong bang đều bei61t võ nghệ,bang chủ lại là người tính tình âm lãnh, võ công cao cường hơn
người,triều đình đã phái rất nhiều người truy xét, nhưng không có tin
tức gì –」 Hắn đột nhiên dừng lại, có thâm ý khác liếc sang Tô Chính Hùng một cái, tiếp tục nói:「 Nếu lệnh ái có thể bình an trở về,Lý gia chúng
ta nguyện ý một lần nữa tiếp nhận nàng!」
Tô Chính Hùng quả thực không thể tin chuyện mình nghe được .「Đây…… Đây chính là thật…… Thật sao?」
「 Ông đừng vui mừng quá sớm,lệnh ái nhà ông còn có mạng trở về mới nói!」 Dứt lời, hai phụ tử nhà họ Lý liền phẩy tay áo bỏ đi.
「Dạ! DẠ!」 Tô Chính Hùng khom lưng tiễn bọn họ rời đi.
Ra ngoài cửa Tô phủ, Lý Thiếu Bạch mở miệng nói:「 Cha thật sự tha thứ cho Tô gia sao?」
Lý Bình Viễn liếc mắt nhìn đứa con một cái,「 Ta đã có tính toán!」
「Tính toán gì nha?」 Lý Thiếu Bạch vội hỏi.
「 Lên xe ngựa ta chậm rãi nói cho con nghe.」
Vì thế hai phụ tử nhà họ Lý đi lên xe ngựa chậm rãi rời đi.