App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 6: Chương 6: Oán linh váy đỏ (5)




“Bi-a người mù.”

Tạ Trì hơi nghi ngờ tuổi tác của con quỷ con này.

Anh vờ như không hiểu, nhặt trứng lên, cười bảo: “Không sao, quen rồi, lau là ăn được thôi, trứng của anh ngon lắm.”

Quỷ con khựng người, không đưa tay ra.

Nghiêm Kính thầm thốt lên một tiếng bá đạo, đứng sau lưng nhịn cười.

Con quỷ con kia không trả lời nữa, dẫn hai người tới cửa phòng bi-a.

Nghiêm Kính đứng bên cạnh Tạ Trì nhỏ giọng hỏi: “Thằng bé không có đầu, không thấy bóng, sao chơi với anh được? Khác nào anh thắng chắc rồi?”

Tạ Trì trầm mặc không nói, anh cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.

Quả nhiên quỷ con cười bảo: “Anh à, chúng ta chơi bi-a cho người mù đấy, anh cũng phải thử trải nghiệm cảm giác chơi bi-a của em chứ.”

Đôi mắt Tạ Trì bấy giờ đã làm quen với bóng đêm, có thể thấy loáng thoáng được một chút, nhưng quỷ con vừa dứt lời, anh hoàn toàn mất khả năng nhìn.

App đổi mới, bấy giờ một giọng nói máy móc vang lên ――

【Quy tắc chơi bi-a người mù: Có ba cơ hội, quỷ con đặt bóng bi-a vào các vị trí ngẫu nhiên trên bàn, diễn viên Tạ Trì mù tạm thời, thông qua tính toán góc độ, cường độ và hướng đi, đánh bóng bi-a vào lỗ mà quỷ yêu cầu, đánh trúng hai bóng là chiến thắng, bóng chỉ có thể đụng vào thành bàn nhiều nhất hai lần.】

“Vãi cả mù!!” Nghiêm Kính nghe thấy quy tắc trò chơi thì thốt lên, “Chơi cái quần què gì nữa!! Không bằng chạy trốn luôn đi cho rồi!”

Theo tiếng Nghiêm Kính thốt lên, móng tay trên bàn tay nhỏ bé trắng bệch của quỷ con đột nhiên dài ra, dường như chỉ cần họ ngừng chơi, nó sẽ lập tức lao lên giết bọn họ.

【Xem ra oán khí của con quỷ này không ít, căn bản không có ý định bỏ qua cho họ, chỉ đang trêu chọc họ mà thôi.】

【Chết thảm như vậy oán khí ít mới lạ ấy.】

【Lần này chết chắc rồi, hai người họ đều là người mới, không có đạo cụ hộ thân cũng không thể mua bùa hộ mệnh ở cửa hàng của app…】

【Bi-a người mù, chậc chậc, dù có mở to mắt thì chưa chắc tôi đã đánh trúng được.】

【Đừng nói có đánh trúng được hay không, liệu cây cơ có đánh vào bóng được hay không cũng là cả vấn đề ấy chứ.】

【Có thể dùng tay sờ vị trí của bóng và bàn, dựa vào cảm giác để phán đoán.】

“Suy nghĩ kỹ chưa?” Giọng của quỷ con đã hoàn toàn trở nên rét lạnh.

Chỉ trong thoáng chốc bầu không khí đã trở nên căng thẳng.

“Anh Tạ à…” Nghiêm Kính vã mồ hôi lạnh ròng ròng, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.

Tạ Trì cong môi lên cười, cho Nghiêm Kính ánh mắt trấn an.

“Anh ơi.” Tạ Trì thầm nghĩ.

Vài giây sau, Tạ Tinh Lan khẽ cười, “Nào, để anh chơi với cậu ta.”

Nghiêm Kính mở to mắt lên nhìn, hoàn toàn không thể tin Tạ Trì vậy mà lại nhận lời.

Con quỷ con bật cười thích thú, điệu cười the thé khiến người nghe phải rùng mình.

Nó đứng trên ghế, có vẻ khinh địch, không tin rằng một người dưới tình huống hai mắt bị mù, chỉ dựa vào cảm giác mà có thể đánh bi-a vào lỗ, cho nên quả cầu đầu tiên, nó đặt ở vị trí chính giữa, cũng là vị trí dễ đánh vào lỗ nhất.

Việc đột nhiên bị mù không tạo thành bất cứ áp lực gì cho Tạ Tinh Lan, hắn hờ hững nâng cây cơ lên, bắt đầu chạm vào vị trí của cầu và lỗ, sau khi xác định được, hắn cúi người, dùng động tác thành thạo lại nhẹ nhàng linh hoạt, không chút do dự đánh cầu.

“Cộp” một tiếng, quả cầu mục tiêu bị đánh vào, quả cầu mục tiêu từ từ lăn trên bàn, động tác chậm chạp khiến người ta phải sợ hãi.

Trái tim Nghiêm Kính như vọt lên cuống họng.

Sau một lần đụng vào bàn, quả cầu lăn mỗi lúc một chậm, dường như có thể dừng lại giữa chừng, thất bại trong gang tấc.

Nghiêm Kính không nhìn thấy hướng lăn của quả cầu mục tiêu, khán giả bên ngoài bộ phim kinh dị nín thở nhìn chòng chọc quả bóng, nhìn quả bóng từ từ tới gần lỗ được chỉ định, cuối cùng lăn cộc vào, không sai chút nào.

【Móa!! Cậu ta đánh trúng rồi!!】

【Chọt vào mắt em đi nè!!】

Nghiêm Kính sững người ra, đến khi hoàn hồn lại thì mừng đến độ nhảy cẫng lên.

Nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ xuống, oán khí của quỷ con lại tăng lên, dường như Tạ Tinh Lan đã khiến cậu ta thực sự tức giận.

“Đừng vui mừng quá sớm.” Quỷ con nói.

Tạ Tinh Lan chau mày lại, trong mắt ánh lên vẻ hờ hững, dường như không để trong lòng.

Lượt thứ hai, quỷ con được một bài học từ lần trước, chọn một góc khuất để đặt cầu, lại chọn một lỗ ở vị trí rất khuất, cần góc độ cực kỳ lắt léo, bấy giờ mới yên tâm.

Tạ Tinh Lan nhún vai, giống với lượt trước, không chút thấp thỏm mà đánh một gậy.

Ngay lúc quả cầu sắp rơi xuống lỗ mà không cần phải lo lắng gì, quỷ con đứng đối diện bàn bi-a đột nhiên duỗi móng tay ra, nhẹ nhàng gẩy quả cầu.

Quả cầu lăn xa khỏi lỗ đúng như ý nguyện, quỷ con cười hì hì.

【Móa ơi nó chơi xấu!!!】

【Nói chữ tín với quỷ, ngây thơ!!】

【 Không sao đâu, thua thì thua, ba ván thắng hai mà, thua ván này vẫn còn cơ hội】

Thính giác Tạ Tinh Lan nhạy bén hơn người, nghe được tiếng móng tay quỷ con gảy quả cầu nhỏ xíu, khóe môi khẽ cong lên, lúc quả cầu sắp đụng vào bàn lần thứ ba, sắp bị phán thất bại, đột nhiên nhấc chân lên, “Rầm” một cái, đá vào bàn bi-a.

Chỗ bị đá đột nhiên cao lên, quả cầu mục tiêu thuận thế trượt xuống, vừa khéo quay lại quỹ tích ban đầu… rơi xuống lỗ mà quỷ con chỉ định.

Hai ván thắng, trò chơi kết thúc hoàn hảo.

【Đùa à, đây nhất định không phải sự thật!!】

【Thì anh ta cũng không vi phạm quy định mà khụ khụ, trong quy tắc chỉ nói không được để cầu đụng vào thành bên ba lần, chứ không nói không được đá vào bàn.】

【Móa ơi, vầy cũng chơi được luôn, độ chính xác gì đây!!】

【Ngầu quá xáaaaa!! Lần đầu tiên thấy người giỡn quỷ.】

【Thế.. thế là thắng rồi à?】

【Ôm tâm tình phức tạp mà theo dõi, tôi có dự cảm tay người mới này sẽ trèo cao được cho coi, đầu tư không lỗ.】



Đến khi Tạ Trì khống chế thân thể, app vừa khéo vang lên âm báo ――

【Kịch bản của bạn đã thêm mới, chúc mừng bạn chơi trò chơi giành chiến thắng trước quỷ con, phần thưởng là đêm nay bạn và diễn viên Nghiêm Kính bình an, bởi vì biểu hiện xuất sắc mà giành được một cơ hội đặt câu hỏi, giới hạn trong một vấn đề, chú ý, hỏi vấn đề mà quỷ con không biết, sẽ mất đi một cơ hội.】

Giọng của quỷ con không cam tâm một chút nào, móng tay khiếp người thu lại, hiển nhiên tối nay không thể ra tay với người trước mặt, còn bị buộc phải trả lời câu hỏi của Tạ Trì.

Tạ Trì vất vả lắm mới thu nụ cười bên môi lại, hỏi rằng: “Cậu bao nhiêu tuổi?”

Nghiêm Kính không ngờ Tạ Trì lại hỏi một câu bình thường không có gì đặc biệt như vậy.

Quỷ con: “Chết mười tám năm rồi, mười tám tuổi.”

Nghiêm Kính chợt trừng mắt lên, chỉ cảm thấy không thở nổi, con quỷ con trước mặt cao chưa đến đầu gối cậu, vậy mà tuổi tâm lý đã trưởng thành, chẳng trách dùng giọng nói ngây thơ nói câu đùa đen tối, chẳng trách lại chơi xấu, rõ ràng là cố ý giả vờ nhỏ tuổi, nếu không nhờ có Tạ Trì, cậu đã bị lừa rồi.

Quy tắc tính tuổi của ma quỷ khác với con người, thân thể của họ sẽ dừng ở năm họ chết đi, nhưng trí tuệ vẫn sẽ trưởng thành theo thời gian. Suýt chút nữa cậu quên điều này.

Quỷ con nói câu này xong liền biến mất, hoàn toàn mất hết nguy cơ.

App điện thoại của Tạ Trì vang lên âm báo ――

【Chúc mừng bạn, trong khi chơi bi-a với quỷ con, độ thăm dò nội dung chính +10, độ thăm dò nội dung tuyến phụ +15】

Tạ Trì thoáng giật mình. Tuyến chính là “Oán linh váy đỏ”, độ thăm dò của tuyến chính tăng, nói rõ quỷ con có quan hệ với tuyến chính.

Nhiệm vụ tuyến phụ tăng nhiều hơn, nói rõ có thể suy đoán của anh là chính xác, ban đầu “Anh đầu cổ” được luyện chế trên thân xác của quỷ con.

Thậm chí còn có thể suy đoán lớn mật, quỷ con chết là do cổ trùng gây ra ―― bà chủ nuôi loại “anh đầu cổ” đặc thù trên thân thể bé trai còn sống, bé trai bị cổ trùng cắn, trúng kịch độc chết thảm, đồng thời mất đi cái đầu, trở thành quỷ không đầu.

Chắc hẳn tuyến phụ và tuyến chính có liên quan chặt chẽ tới nhau, không thể tách rời.

Tạ Trì như có điều suy tư.

Anh hỏi tuổi của con quỷ là có dụng ý khác.

Quỷ con nói nó mười tám tuổi, cũng là chết mười tám năm.

Nó được sinh ra từ mười tám năm trước.

Cho nên sau đó anh phải đi điều tra xem rốt cuộc mười tám năm trước tòa nhà này đã xảy ra chuyện gì.

Trong chớp mắt, đèn tầng năm khôi phục, Nghiêm Kính sờ tới sofa thở hổn hển, gương mặt tái nhợt, huyết khí chạy loạn khắp nơi. Sau một hồi ho dữ dội, máu tươi phun ra, Nghiêm Kính bật cười: “Đỡ hơn rồi.”

Tạ Trì giật giấy ăn ra đưa cho cậu, anh ngồi xuống bên cạnh: “Tác dụng phụ của mắt âm dương à?”

“Ừm.” Nghiêm Kính nhận lấy lau miệng, “Quen rồi.”

Nghiêm Kính không muốn nói nhiều về chủ đề này, cậu đụng vào tay anh, cười trêu: “Được lắm, giấu kỹ thật, anh còn là một cơ thủ cừ khôi.”

“Không phải công sức của tôi,” Bờ môi Tạ Trì giãn ra thành một nụ cười nhạt, “Anh dạy.”

Đó giờ Tạ Trì rất cảnh giác, Tạ Tinh Lan là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh, nếu như không quan trọng, anh không muốn để lộ sự tồn tại của anh ấy với bất kỳ ai.

Anh ấy là của mình anh mà thôi.

“Móa ơi, anh ruột hay anh họ vậy? Anh ấy làm nghề gì? Vận động viên à?”

Hiển nhiên Nghiêm Kính không hiểu “anh” này không phải là “anh” kia.

Đương nhiên Tạ Trì không giải thích, anh nín cười, nửa thật nửa đùa bảo rằng: “Anh tôi lạnh lùng vô tình, cao ngạo hờ hững, là bá vương mạnh mẽ bá đạo, là sát thủ trẻ tuổi nhất trong deepweb, là người đàn ông thiên phú dị bẩm giải được hết rubik.”

Nghiêm Kính: “…..”

“….Anh nói thật đấy à?” Kiểu đàn ông như vậy chỉ có trong tiểu thuyết huyền huyễn hiện đại, Nghiêm Kính không tin dù chỉ là nửa chữ.

Tạ Trì nhún vai: “Đoán xem.”

Nghiêm Kính: “……..”

Nghiêm Kính không muốn đào sâu vấn đề này: “Anh Tạ à, thế tiếp theo chúng ta làm gì?”

Tạ Trì nhìn về phía đồng hồ treo tường, giờ mới hai giờ sáng, còn ba tiếng nữa mới tan ca.

Tạ Trì đứng dậy: “Tôi còn chưa làm xong công việc, đi làm việc.”

Tạ Trì dừng lại một chút: “Nếu cậu nổi lòng từ bi, thì đi thông báo với nhóm người mới một tiếng, nhắc họ cẩn thận thang máy.”

“Nếu em không có hứng thì sao?” Nghiêm Kính có phần tò mò thái độ của Tạ Trì với người mới.

Tạ Trì thờ ơ nói: “Thế thì đi ngủ đi.”

Nghiêm Kính ngạc nhiên ngồi dậy: “Móa ơi, anh mặc kệ họ thật à?”

Trong mắt Tạ Trì có vẻ lạnh nhạt hờ hững: “Bọn họ đều tới đây vì nguyện vọng của mình, tôi không có nghĩa vụ phải quản họ, trả giá cho giấc mộng của họ.”

Nghiêm Kính nghĩ kể cũng đúng.

Tạ Trì đột nhiên bật cười: “Đương nhiên nếu họ trả điểm tích lũy cho tôi, tôi cũng tình nguyện cống hiến sức lực.”

Nghiêm Kính: “……….”

Cuối cùng Nghiêm Kính vẫn không đành lòng, cậu chạy đi từng lầu, căn dặn người mới theo lời Tạ Trì.

Tạ Trì tốn hơn một tiếng là hoàn thành công việc.

Nghiêm Kính nhìn anh chọn một tư thế thoải mái để nằm ngủ trên sofa, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Nếu như nhóm người mới có trái tim pha lê, thì chắc hẳn anh Tạ mang trong mình trái tim kim cương.



Tầng mười một.

Một người mới mặt lốm đốm mụn trứng cá hoảng sợ ép bản thân làm việc.

Cậu biết làm excel, nhưng bởi vì quá căng thẳng nên liên tục phạm sai lầm, đến giờ vẫn chưa làm xong.

Chừng nào xong việc ở trên tầng mười một chỉ có một mình cậu, cậu muốn tìm người lên với mình, nhưng mấy người kia hết sức lạnh lùng, hoàn thành công việc đều a dua đến tầng bảy của Châu Văn.

Nhanh lên nào, nhanh lên nào, sắp có thể xuống tầng tụ họp với nhóm Châu Văn rồi.

Trương Lãm nghĩ vậy, cuối cùng cũng lưu dữ liệu xong, cậu thở phào một hơi, ngả người ra ghế, cả người rệu rã.

Cậu hoàn thành công việc rồi.

Trương Lãm ngẩng đầu lên, lại phát hiện đồng hồ treo tường hiển thị đã năm giờ sáng.

Cậu tan ca rồi!!

Trương Lãm sửng sốt một chút, vui mừng không thôi. Cậu cứ cặm cụi làm việc vậy mà không nhận ra đã đến giờ tan làm.

Trương Lãm lập tức bỏ ý định xuống tầng bảy tìm nhóm Châu Văn, cậu tắt máy tính, ung dung đi về phía thang máy.

Mặc dù cậu mù kia từng nhắc nhở họ trong giờ làm việc tốt nhất đừng tới gần thang máy, nhưng bây giờ đã tan ca, không có ma.

Trương Lãm bước vào thang máy.

Thậm chí không hề suy nghĩ, vì sao app điện thoại không nhắc nhở đã đến giờ tan tầm.

Ở mặt tường trắng phía sau, kim đồng hồ treo tường chạy ngược lại, cuối cùng dừng ở 3 giờ 50 phút sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.