“Con mắt quỷ Satan.”
Trương Lãm ấn nút tầng bảy, nhìn cửa thang máy đóng lại, bởi lên cơn thèm thuốc, sờ lấy cái bật lửa và thuốc lá ở trong túi.
Tan làm rồi sẽ không gặp phải ma, nghĩ tới đây, Trương Lãm thả lỏng cả người.
“Ôi, thuốc của mình đâu rồi?” Trương Lãm chỉ tìm được bật lửa, cậu tìm thuốc khắp nơi, cúi đầu xuống, phát hiện bao thuốc vốn nằm trong túi quần mình bấy giờ lại ở dưới đất.
“Rơi khi nào thế nhỉ? Sao không nghe thấy tiếng thế nhỉ?”
Trương Lãm buồn bực nhặt lên, châm điếu thuốc, vừa chuẩn bị thư thái hút một điếu, lại có một hai giọt nước từ trên nóc thang máy không rõ vì sao lại nhỏ giọt xuống, vừa khéo rơi vào điếu thuốc, điếu thuốc lập tức bị dập, không thể hút.
“Thang máy kiểu quái gì mà lại bị dột thế kia?” Trương Lãm hùng hùng hổ hổ ngẩng đầu lên, lại không nhìn thấy chỗ bị dột.
Rõ ràng nóc thang máy không có khe hở.
“Nước ở đâu ra vậy?” Trương Lãm lẩm bẩm, lại châm điếu thuốc, lần này cậu ta thông minh hơn, đi vào góc khuất trong thang máy, như vậy dù có bị dột, cũng không nhỏ giọt xuống thuốc của cậu.
Kỳ lạ là.. điếu thuốc của cậu lại bị nước dột từ nóc thang máy dập tắt.
Ma nữ bám trên nóc thang máy, nước miếng không ngừng nhỏ từ trong miệng ả ta xuống.
“Tí tách”, “tí tách”, “tí tách”…
…
Bấy giờ bên ngoài phim kinh dị.
【First blood】
【Trên trần bị dột rồi kia kìa, ngẩng đầu nhìn xem đi, nước miếng đấy】
【Chúc mừng “oán linh váy đỏ” lại giết chết một người, chớ có kiêu ngạo, xin hãy tiếp tục cố gắng, lại viết nên kết quả tốt.】
【Cậu ta cũng ngu thật, anh giai kia đã nhờ người thông báo đừng đi thang máy rồi, có chết cũng không oan.】
【Ai mà ngờ được ma lại ngấm ngầm chỉnh đồng hồ chứ? Dù sao trong nhận thức của cậu ta tan làm rồi thì không có nguy hiểm gì nữa.】
【Lại nói ông có tin một thằng mù không?】
【Mọi người đừng quên, mặc dù ma nữ hình như chỉ có thể giết người trong thang máy, nhưng bên ngoài thang máy còn có con quỷ con đấy, tôi thấy nó còn đáng sợ hơn ma nữ kia nhiều】
【Chuyển sang ngắm anh đẹp trai, anh đẹp trai ngủ siêu đáng yêu, muốn xem ảnh livestream ngủ】
….
Cùng lúc này, ở tầng năm.
Nghiêm Kính khẽ đẩy Tạ Trì đang ngủ say trên sofa: “Anh Tạ à, mau dậy đi, tan làm rồi.”
Tạ Trì hơi chau mày lại, không chịu mở mắt ra, ôm đầu gối xoay người ngủ tiếp: “App không có tiếng động, còn chưa tan làm.”
Nghiêm Kính không buông tha: “Tan làm thật mà! Không phải em không nhìn thấy hay sao, ban nãy có một người mới ở tầng bảy nhắc nhở em.”
Nghiêm Kính đang nói đột nhiên “Ồ” một tiếng: “Anh Tạ à anh nói kể cũng có lý.. Lạ thật, theo lý mà nói app nhân tính hóa như vậy, chúng ta tan làm không thể cứ im re, mà ngày đầu tiên tan làm, nhất định kịch bản sẽ thêm mới, chúng ta phải nhận được tin nhắn thông báo mới đúng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy…”
Tạ Trì ngái ngủ nói: “Đồng hồ, đồng hồ có vấn đề.”
Anh không chịu được Nghiêm Kính cứ lải nhà lải nhải, nhận mệnh ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn lên chuông báo.
Bây giờ đã là năm giờ ba phút sáng.
Tạ Trì nhìn chòng chọc mấy giây, khẽ “hừ” một tiếng: “App không thể lừa người, cho nên hoặc là đồng hồ hỏng, hoặc là.. có ma quỷ lừa người.”
Nghiêm Kính chợt bừng tỉnh, mở mắt âm dương ra, một giây sau hét thất thanh, trốn phía sau Tạ Trì: “Anh Tạ! Trong đồng hồ.. có tay ma!!”
Trong mắt Nghiêm Kính, một bàn tay ma ở ngay trong đồng hồ treo tường, kiên nhẫn dịch chuyển cây kim đồng hồ từng tí một.
Đó là tay của ma nữ, làn da như sáp, bóng loáng trắng bệch, trên móng tay bôi sơn màu đỏ.
Dường như nhận ra mình bị phát hiện, bàn tay ma nữ dừng lại hai giây, nhanh như lươn lui về phía sau đồng hồ treo tường, biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.
Đồng hồ treo tường lập tức khôi phục bình thường, hiện ra thời gian thực tế ―― ba giờ năm mươi phút sáng.
Nghiêm Kính vẫn chưa hết kinh hãi, miệng thở hổn hển.
Bọn họ còn chưa đến giờ tan tầm.
Do ma nữ kia lặng lẽ quay kim giờ hơn nhanh hơn một vòng, để đồng hồ chỉ tới năm giờ sáng, làm giả đã đến giờ tan ca.
Tạ Trì có thể đoán được Nghiêm Kính nhìn thấy gì, anh uể oải ngáp một cái, tỏ vẻ thờ ơ.
Nghiêm Kính như chìm trong màn sương: “Sao con ma kia phải chỉnh giờ?”
Tạ Trì hơi chau mày lại, châm điếu thuốc, hút một hơi, cảm nhận được mạch suy nghĩ trong não bộ trở nên rõ ràng, từ tốn nói: “Lừa chúng ta đi thang máy.”
Nghiêm Kính giật mình: “May mà anh Tạ đã kêu thợ mở thang bộ, trước đó em cũng đã dặn mọi người chú ý thang máy, họ sẽ không bị mắc lừa đâu…”
Trong thang máy đột nhiên phát ra tiếng thét tan nát cõi lòng..
Nghiêm Kính sững sờ hai giây, mi mắt trừng muốn nứt ra: “Là anh chàng ở tầng mười một!!”
…
Bởi tiếng hét quá đỗi thê thảm, làm kinh động tới diễn viên trong cả tòa nhà.
Lúc Tạ Trì và Nghiêm Kính đi xuống, tất cả mọi người đã đông đủ, Châu Văn đứng trước thang máy do dự nghĩ không biết có nên ấn nút mở cửa hay không, những người mới khác đều tránh xa.
Chàng trai đen gầy sợ hãi nói: “Anh Châu à, đừng mở cửa thang máy ra… Trương Lãm không lên tiếng, nhất định đã chết rồi, lúc này nếu con ma còn ở trong đó, mở cửa thang máy chẳng phải nó sẽ ra hay sao..”
Một người mới khác cũng kịp phản ứng: “Đúng vậy, cậu ta cũng đã chết rồi, giờ vẫn còn đang trong giờ làm việc đấy, nhỡ con ma tấn công chúng ta…”
Hai người khác phụ họa: “Muốn mở thì cũng phải đợi tan ca hẵng mở!”
Nhất định Trương Lãm đã chết rồi, điều này không thể nghi ngờ, Châu Văn muốn vào điều tra manh mối, nhưng nghe người mới nói như vậy, trong lòng cũng hơi sợ hãi, nghĩ vẫn nên đợi tan làm rồi vào cũng không muộn.
Hắn vừa lùi bước, quay đầu lại trông thấy Tạ Trì dong dỏng cao đứng trong đám đông rất gây sự chú ý, trong mắt lập tức hằn lên oán hận sâu đậm.
Người này ngoài mặt ôn hòa nhã nhặn, thực tế thân thủ ghê người, rõ ràng là giả heo ăn thịt hổ, đợi hắn sập bẫy, hắn từng đóng nhiều phim như vậy rồi, nhất thời chủ quan nên mới bị tay người mới này lừa, quả thực hết sức nhục nhã.
Châu Văn nắm chặt điện thoại, siết chặt đến mức thiếu điều bóp nát điện thoại.
Hắn đóng ba bốn bộ phim kinh dị, vất vả lắm mới góp nhặt được hai ngàn fan hâm mộ, cũng bởi vì chuyện ở phòng vệ sinh kia mà mất một nửa, đều tại người mới này, hại hắn tổn thất bao nhiêu điểm tích lũy.
Mà bộ phim này hắn gần như không tăng fan hâm mộ.
Đây không phải dấu hiệu tốt, điều này chứng tỏ người xem không chú ý tới hắn, mà bị những người khác thu hút, hình ảnh phim cũng chiếu về người khác, chứ không phải hắn.
Hắn hiểu rõ mấy tay người mới này, đều là tụi phế vật chỉ có ước mơ, cho nên chỉ có thể là Tạ Trì giành fan của hắn.
Mà Tạ Trì còn có nhiệm vụ tuyến phụ hắn vô cùng mong ước.
Không thể dựa vào vũ lực để trả thù được rồi, trong phim kinh dị cũng không cho phép diễn viên giết diễn viên..
Nhưng mà…
Trong mắt Châu Văn ánh lên tia nhìn đen tối.
Trong phim kinh dị có thứ vừa có thể giết người lại không hề vi phạm quy tắc.. ấy là ma quỷ.
Hắn không thể để tay người mới này tiếp tục đoạt danh tiếng cản trở hắn tăng fan được, mà tốt nhất là có thể giết cậu ta trước khi cậu ta hoàn thành nhiệm vụ tuyến phụ.
Châu Văn nhìn thang máy vừa có người chết, ánh mắt lóe lên.
Hiển nhiên trong thang máy có ma.
Bây giờ vẫn còn đang trong giờ làm việc, là thời gian ma quỷ hoạt động, đây là cơ hội ngàn năm có một.
Tuy rằng trong phim ma cấp thấp, bình thường ma quỷ sẽ không giết hai người liên tục trong khoảng thời gian ngắn, nhưng hắn có thể dùng một chút.. thủ đoạn đặc biệt để thúc đẩy ma quỷ giết người.
Đây là điều được ngầm thừa nhận trong phim kinh dị.
Tới bây giờ trong phim kinh dị chỉ cấm diễn viên giết diễn viên, chứ không hề cấm diễn viên mua đạo cụ dựa vào quỷ để giết người, quy tắc này người mới không biết, hắn cũng phải lăn lội lần mò hồi lâu mới biết được.
Châu Văn lặng lẽ mở cửa hàng hệ thống ra, hắn đã để ý thứ kia từ lâu, chỉ là vẫn không có cơ hội để ra tay.
【Diễn viên Châu Văn chấp nhận tiêu hao 30 điểm tích lũy để mua “Cống nạp Satan”?】
【Cống nạp Satan: Hiến tế huyết nhục (tốt nhất là của người sống, người chết đứng thứ hai, động vật sống tạm được, động vật chết tệ nhất), để được bình an ngắn ngủi】
【Hướng dẫn sử dụng: Dán nhãn “Cống nạp Satan” lên huyết nhục, huyết nhục sẽ được đánh dấu là cống phẩm hiến tế quỷ Satan, ma quỷ nhìn thấy nhãn đánh dấu sẽ tự nhận cống phẩm cho mình.】
【Hiệu quả: Huyết nhục càng nhiều, chất lượng càng cao, quỷ càng hài lòng, thời gian an toàn diễn viên nhận được lại càng dài.】
Châu Văn không thèm quan tâm cái gọi là “thời gian an toàn” có cũng được không có cũng chẳng sao, hắn muốn quá trình quỷ tới “nhận cống phẩm” giết người.
30 điểm tích lũy.
Châu Văn đau như cắt, nhưng nghĩ tới vết thương trên mặt mình và những tổn thất khổng lồ mình phải chịu đựng, không chút do dự ấn 【Xác nhận】
Điểm tích lũy lập tức giảm xuống, trong tay hắn lặng lẽ có thêm một tờ giấy dán mỏng dính có hình con mắt.
Bấy giờ hắn chỉ cần “thần không biết quỷ không hay” mà dán con mắt lên người Tạ Trì, sau đó dẫn cậu ta vào thang máy là thành công.
Tạ Trì để ý thấy Châu Văn cứ nhìn chòng chọc nhìn vào điện thoại đầy bất thường, như có điều suy tư.
Nghiêm Kính đứng sau lưng kéo ống tay áo anh, khẽ nói: “Anh Tạ à, ban nãy ác niệm của họ Châu phun trào, cái loại mà hết sức mãnh liệt ấy, em cảm thấy có lẽ hắn ta muốn hại anh, anh cẩn thận một chút.”
Tạ Trì kinh ngạc, quả nhiên cậu chàng đứng bên cạnh anh đây là máy thăm dò hình người.
“Tôi biết rồi.” Khóe môi Tạ Trì khẽ cong lên.
Châu Văn đi về phía anh, đột nhiên nở nụ cười ôn hòa, thái độ quay ngoắt 180 độ, khác biệt rõ ràng so với lúc trước.
Đám người mới nháo nhác kinh ngạc.
Châu Văn hạ giọng, hết sức áy náy mà nói: “Xin lỗi, trước đó tôi bị ma quỷ ám ảnh, nên mới có ý đồ đấy, bị đánh cũng đáng đời tôi, cậu đã đánh tôi rồi, có thể bỏ qua chuyện này không?”
Tạ Trì chau mày, không trả lời.
Dường như Châu Văn đã sớm đoán ra được phản ứng của anh, thu môi cười lại: “Tôi nói thật nhé, vốn dĩ tôi không định xin lỗi, cũng không cảm thấy mình sai, dù sao mạnh thắng yếu thua, mọi người đều như vậy, nhưng bây giờ Trương Lãm chết rồi, chúng ta cần người vào xem tình hình trong thang máy như thế nào, ở đây người biết đánh đấm nhất, an toàn nhất là cậu, cho nên tôi nhận sai, phiền cậu chừa cho tôi ít thể diện mà giúp đỡ, được không?”
Châu Văn: “Cậu có bản lĩnh, tôi có kinh nghiệm, thực ra hai chúng ta không nên kết thù, hoàn toàn có thể chọn phương án đôi bên cùng có lợi.”
Châu Văn đã nói thành khẩn như vậy rồi, Tạ Trì cảm thấy mình không nhận lời thì cũng thật khó nói, anh dập điếu thuốc, khẽ cong khóe môi: “Được, chúng ta đi xem một chút.”
Tạ Trì cúi đầu nói với Nghiêm Kính: “Cậu ở bên ngoài đợi tôi.”
Bởi vì Tạ Trì giành chiến thắng trước quỷ con, cho nên đêm nay dù xảy ra điều gì cũng an toàn tuyệt đối, Nghiêm Kính không chút lo lắng cho Tạ Trì, ngoan ngoãn gật đầu.
Tạ Trì đeo găng tay trắng mở cửa thang máy ra, mùi máu tươi xộc vào mũi không có gì đáng ngạc nhiên, Tạ Trì hơi chau mày lại.
Máu từ trong thang máy tràn ra ngoài, đám người mới trông thấy Trương Lãm chết thảm, kinh hoàng vạn trạng.
Trương Lãm ngồi dưới đất, cái đầu ngẩng lên theo một góc độ kỳ lạ, bụng to một cách lạ thường, giống như phụ nữ mang thai sắp chuyển dạ.
Tạ Trì đứng gần, phát hiện ngực cậu ta bị rạch ra, tim và phổi ở lồng ngực trái đều bị nhét vào bụng, căng phồng lên.
Trong bãi máu thịt ô uế còn rơi lác đác mấy nén nhang.
Châu Văn theo vào sau, làm như vô ý mà vỗ vào vai Tạ Trì.
Trong mắt Tạ Trì ánh lên tia nhìn hứng thú. Cố ý dẫn anh vào trong thang máy vừa có người chết, dán thứ đồ không rõ lên người anh, mục đích rõ rành rành.
Dường như Châu Văn chột dạ, cố ý ngồi xuống kiểm tra thi thể, lên tiếng hòng che giấu: “Cậu nói xem vì sao con quỷ kia phải nhét tim phổi vào bụng Trương Lãm? Trông như bà bầu vậy.. Qua cách quỷ giết người cũng sẽ để lộ ra một vài thông tin, cậu xem, ở đây còn điếu thuốc mới hút một nửa.”
Châu Văn nói một hồi, cùi chỏ “không cẩn thận” đụng vào nút đóng cửa thang máy, cửa thang máy đóng lại, hai người nhất thời bị kẹt trong không gian thang máy kín, bên chân còn có một thi thể thê thảm đang nằm.
Châu Văn những tưởng Tạ Trì sẽ vội vàng mở cửa, đã dịch tới bên cánh cửa, chuẩn bị ngăn anh lại, kéo dài thời gian cho con quỷ kia, Tạ Trì đột nhiên bật cười, dựa vào mặt thang máy hẵng còn sạch sẽ bên cạnh: “Thực ra tôi cũng rất xin lỗi.”
Tạ Trì chống vào vách thang máy, Ánh mắt Châu Văn bị ngăn cản, không thấy “Con mắt quỷ Satan” trên lưng, có phần sốt ruột, không yên lòng hỏi: “Xin lỗi cái gì? Xin lỗi vì đánh tôi à?”
Tạ Trì cười đến là ôn hòa, đang định nói gì đó, ánh mắt dừng trên lưng Châu Văn: “Anh cọ phải máu rồi, để tôi lau giúp anh.”
Tạ Trì vỗ vỗ sau vai Châu Văn.
Châu Văn mờ mịt, không hiểu vì sao anh đột nhiên lấy lòng mình, phải chăng anh ý thức được hậu quả nếu đắc tội hắn, cho nên lựa chọn xuống nước?
“Tôi xin lỗi là…” Tạ Trì dừng lại một chút, liếc mắt nhìn con mắt tà ác sau vai Châu Văn, cười bảo: “Xin lỗi vì quên chưa nói với anh, đêm nay dù tôi có gặp bao nhiêu ma quỷ, cũng không bị thương dù chỉ một đầu ngón tay, tôi chơi trò chơi với quỷ con, nó thua, tối nay ma quỷ không giết tôi được.”
Cuối cùng Châu Văn không giữ được nụ cười giả lả trên gương mặt nữa.
Lãng phí 30 điểm tích lũy rồi.
“Tôi còn xin lỗi vì,” Gương mặt Tạ Trì hết sức dịu dàng, “Ngại quá quên nhắc nhở anh một câu.”
Trong lòng Châu Văn lóe lên dự cảm chẳng lành: “Nói.. nói gì cơ?”
“Xoẹt” một tiếng, một giọt nước đột nhiên nhỏ từ nóc thang máy xuống vai Châu Văn mà không có dấu hiệu báo trước nào.
Tạ Trì cười đến là vô hại: “Mời anh nhìn lên đi.”