Ngôn Tố và Chân Ái
Type: haracubicu
Nhiều năm sau, S.H.YAN (Tiểu Tiểu Tố) đã có thể nhớ rõ rệt từng lễ Giáng sinh cậu trải qua, nhất là lễ Giáng sinh lúc tuyết mới rơi kia. Trước đêm Giáng sinh, trời tờ mờ sáng cậu đã tỉnh giấc. Cậu ôm con cá heo nhồi bông bò dậy khỏi giường, đống lửa trong lò sưởi vẫn còn rất ấm áp. Cậu trượt xuống giường, trèo đến cửa sổ trông ra ngoài. Núi rừng sương mù mù mịt, không có mặt trời, mơ hồ thấy được ngọn cây tùng xanh biếc.
Cậu nhảy xuống khỏi cửa sổ, xỏ giày lông nhung, rầu rĩ ra khỏi phòng đến gõ cửa phòng ba, ngẩng đầu gọi: “Daddy, mommy, lễ Giáng sinh đến rồi.”
Bên trong truyền đến tiếng mẹ: “Little dolphin, lễ Giáng sinh đến rồi.”
Cậu vặn cửa, sung sướng chạy vào nhảy lên giường, chui vào chăn ba mẹ lăn lộn. Ba mẹ cùng nhau đặt nụ hôn chào buổi sáng lên hai má cậu.
Cậu hỏi: “Nụ hôn chào buổi sáng của daddy và mommy đâu?”
“Đã hôn rồi.” Mặt mẹ ửng đỏ, nựng khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của cậu.
“Cái đó không tính.” Nhưng ba lại nói như vậy.
Cậu bé nằm sấp lên chăn, há miệng ngước nhìn, thấy ba ôm lấy mẹ dịu dàng hôn. Họ nhắm mắt, môi chạm môi, rất nhẹ nhàng rất dịu dàng rất nghiêm túc, hôn một lát thì mỉm cười. Cậu nhớ được, đó là một nụ hôn rất đẹp.
Sáu giờ sáng, cả nhà rời giường đúng giờ, Tiểu Tiểu Tố mặc áo phao lông vũ, đội mũ, thay giày đi tuyết cùng xuất phát với ba. Mẹ tiễn họ ra cửa, trước khi đi kiễng chân hôn cằm ba, là nụ hôn tạm biệt dành cho ba.
Cậu bé đứng bên chân ba, ngẩng đầu nhìn, kiên nhẫn chờ đợi. Mẹ khom lưng, hôn lên gương mặt mềm mại của cậu, chỉnh lại mũ nhung cho cậu, nói: “Cố gắng lên, người đàn ông nhỏ, nhớ phải nhanh chóng trở về ăn sáng.”
Cậu quả quyết gật đầu, đưa bàn tay cho ba, cầm dụng cụ cùng nhau ra cửa.
Mùa đông, ngoài trời nhiệt độ rất thấp nhưng cậu không hề cảm thấy lạnh. Giẫm đôi chân ngắn nhanh chóng đi theo bước chân ba. Làn khói thở ra bay trước mặt cậu như bông vải, thật thú vị.
Rất nhanh đã đến đích, là rừng câu sồi xanh ba mua, như vậy hàng năm họ đều có thể dùng cây Noel do mình tự trồng.
Ba cho cậu chọn cây cậu thích, sau đó bắt đầu đào đất. Thật ra hai ba con đều không muốn đốn cây, bèn nhờ công nhân lâm nghiệp giúp đỡ, chuyển cây đến đất trồng chờ năm sau mới trồng lại.
Bận bịu trong chốc lát, vì vận động mà gương mặt cậu nhóc đỏ bừng như quả táo. Sauk hi chuyển cây vào chậu còn phải cắt tỉa nhánh cây. Cậu nhóc đứng trên giá cao cao, học theo dáng vẻ của ba cắt nhánh cho cây. Trong mắt cậu, ba làm chuyện gì cũng chuyên tâm nghiêm túc.
“Daddy, ba có lo lắng cho người kia không?” Cậu đứng bên chân ba, vung vẩy cái cưa nhỏ.
“Ai cơ?”
“Ái.” Cậu nghịch ngợm học theo cách ba gọi mẹ.
Ba buồn cười hỏi: “Lo lắng gì cơ?”
Cậu hơi nóng, nới khăn quàng cổ: “Mẹ nói không cần ba giúp đỡ, muốn một mình chuẩn bị bữa tiệc Giáng sinh. Chuyện này không đáng lo sao?”
“Con nói việc này à.”
“Vâng, lỡ như rất khó ăn thì sao ạ?” Cậu lè lưỡi, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Không phải có cô Marie giúp mẹ sao?”
“Cô Marie có thể thay đổi thế cục không?”
Ba thoáng cười, kéo cậu đến bên cạnh, cởi khăn quàng cổ cho cậu, hỏi: “Nếu như khó ăn thì sao hả?”
Cậu nhóc mặt đỏ bừng, thở ra hơi ấm, hỏi: “Nếu như con xấu xí, ba mẹ sẽ không cần con ư?”
“Dĩ nhiên không rồi.”
“Vậy con dĩ nhiên sẽ vui vẻ ăn.”
Dưới sự giúp đỡ của công nhân lâm nghiệp, họ nhanh chóng mang cây về lâu đài. Trên đường ba gọi cậu: “Cá heo nhỏ, nhanh lên nào.”
Ba mẹ đều thích đặt cho con mình biệt danh loài vậy, ví dụ như monkey, kitty, bunny…
Cậu thở hổn hển chạy đến, níu lấy ống quần ba, đi lạch bạch: “Daddy, ba dùng con gì hình dung mommy vậy?”
Ba hơi chần chừ, cười vô cùng khẽ: “Ốc sên.”
“Bởi vì ốc sên phản ứng chậm sao?”
“…” Ba nhoẻn môi: “Có một phần thôi, nhưng chủ yếu là cái khác.”
“Là gì ạ?”
Ba cúi đầu, nhìn cái đầu nhỏ của cậu bên chân, nhìn đôi mắt rất giống mẹ cậu kia:
“Kể cho con nghe một câu chuyện, ngày xưa có một con ốc sên nhỏ, trên người nó mang cái vỏ rất nặng, nó luôn bò rất chậm rất chậm. Có một ngày, một con sâu róm bò qua, nhìn thấy ốc sên liền hỏi: Sao cậu lại mang cái vỏ nặng thế, cậu nhìn tôi xem, không có vỏ, bò rất nhanh đây. Ốc sên nói: Bởi vì cậu sẽ mọc cánh, có bầu trời bảo vệ cậu. Con sâu róm liền bò đi.” Giọng ba trầm ấm tinh khiết như tiếng gió trong trẻo của miền tuyết trắng, mang lại khung cảnh bình an: “Lại một ngày nọ, có con giun bò qua, hỏi: Sao cậu mang vỏ nặng như vậy, cậu nhìn mình thoải mái biết bao. Ốc sên nói: Bởi vì cậu sẽ chui vào đất, có đất mẹ bảo vệ cậu. Sau đó nữa, có con cá nhỏ cũng hỏi: Sao cậu lại mang vỏ, cậu xem mình bơi nhanh lắm đây. Ốc sên nói: Cậu biết bơi, có đại dương bảo vệ cậu. Ốc sên nói tiếp: Mà tôi chỉ có bản thân bảo vệ mình thôi.”
Cậu nghe đến say mê, vỗ bàn tay nhỏ bé khen ngợi: “Ốc sên thật tài ba.”
“Đúng. Mẹ của con là cô gái dũng cảm nhất, kiên cường nhất mà ba từng gặp.” Ánh tuyết chiếu vào đôi mắt sâu thẳm của ba, thấp thoáng vẻ dịu dàng: “Cá heo nhỏ yêu dấu, con có đôi mắt tinh khiết hệ như mẹ con vậy.”
Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi bánh mì nướng bơ thơm phức, làm việc lâu như vậy bụng của cậu đã sớm kêu ùng ục. Nhưng mẹ không cho cậu ăn nhiều quá, nói phải để bụng cho buổi tối.
Ăn xong bữa trưa sớm, mẹ bắt đầu chuẩn bị bữa tối, Tiểu Tiểu Tố và ba đi trang trí cây Noel, chuẩn bị quà. Họ treo rất nhiều đèn màu và bóng màu lên cây, dưới tàng cây chất đầy quà. Quà cậu tặng ba mẹ và cả cô Marie cũng ở trong đó.
Một con gấu bông màu nâu rất lớn ngồi dưới tàng cây. Đó là con gấu lớn nhất cậu từng thấy, cậu vẫn chưa đứng đến bắp đùi con gấu. Lần đầu tiên thấy nó, cậu nhìn đến thảng thốt, đôi mắt đen láy nhìn nó chằm chằm, chẳng hề chớp mắt lấy một cái. Một hồi lâu, cậu đi đến dè dặt gãi gãi chân nó, mềm mại và xù lông.
Cậu nghĩ, nằm lên bụng gấu ngủ chắc chắn rất thoải mái.
Ba vừa đặt gấu ngồi bên cạnh cây, cậu liền lập tức nhào vào lòng gấu, đúng là rất thoải mái. Cậu cọ tới cọ lui, đầu gấu gục xuống hoàn toàn che khuất cậu, cậu lại vội vàng chui ra. Vừa nhìn lại, đã không thấy ba đâu rồi.
Cậu nhìn xung quanh, đi đến phòng bếp, nơi đó có mùi bánh táo thơm thoang thoảng. Mẹ đang rửa thịt bò, ba đứng bên cạnh mẹ, xắn tay áo, đang cầm bát thủy tinh và thìa trong tay pha chế nước tương. Cậu bé đứng bên cửa, ôm chú cá heo của cậu nghiêng đầu yên lặng nhìn, trong đôi mắt đen láy lấp lánh phản chiếu tia sáng ấm áp nhất, chân thành nhất. Dù khi đó cậu còn nhỏ, bằng một cách khó hiểu, cậu vẫn cảm thấy hình ảnh xinh đẹp ấy ấm áp đến tận đáy lòng.
Bữa tối tiếp theo cậu cho rất nhiều món ngon vào bụng, cậu nghiêm túc đếm điểm lấm tấm và tổ hợp hàng trên khóm dứa, không chú ý nghe cuộc đối thoại của ba và mẹ. Chỉ nhớ mang máng rằng ba và mẹ luôn luôn nói về sao hỏa, vi sinh vật, kết cấu phân tử vật chất…Giọng điệu chậm rãi, nhẹ nhàng, nhàn hạ và thảnh thơi như một khúc ca dao xa xăm. Khi đó, lò sưởi ấm áp, sáng sủa sạch sẽ, rau quả tỏa hương, ban đêm yên tĩnh.
Buổi tối trước khi đi ngủ, ba và mẹ chen chúc trên chiếc giường nhỏ của cậu, cùng nhau kể chuyện Sherlock Holmes Đến lúc cậu sắp ngủ, theo thói quen ba mẹ tặng cậu nụ hôn chúc ngủ ngon. Lúc này mẹ bỗng nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Tuyết rơi rồi.”
Ba ôm cậu khỏi giường, đặt lên cửa sổ. Mẹ cũng ngồi trên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra. Cậu ở trong lòng ba và mẹ, nín thở ngước nhìn. Bầu trời đêm xanh thẳm, từng bông tuyết li ti chậm rãi bay lượn, trong veo và tinh khiết. Bông tuyết nhanh chóng trở nên dày đặc hơn, càng lúc càng lớn, lấp lánh rơi xuống giữa bầu trời đêm, cậu nhìn đến mức hơi thở cũng bắt đầu dồn dập.
Cậu kêu lên: “Đây là lễ Giáng sinh tuyết đầu mùa lần đầu tiên của con.”
Mẹ nói: “Tuyết đầu mùa vào Giáng sinh, năm sau sẽ là một năm hạnh phúc.”
Đúng vậy đấy, lễ Giáng sinh nên có tuyết rơi!
Ba nói: “Sau này năm nào cũng hạnh phúc.”
Cậu nghe, ngẩng đầu nhìn, thấy mẹ tựa vào lòng ba, đầu gối lên vai ba, chăm chú nhìn ba, ba cũng chăm chú nhìn mẹ. Đôi khi yêu không cần phải nói thành lời, cứ lẳng lặng cảm nhận, như thể hít thở vậy. Cậu còn nhớ, cảm giác khi đó gọi là yêu.
Tuyết trắng ngoài cửa sổ, ba người một nhà tựa bên cửa sổ, đẹp đến mức từ đó khắc sâu vào trong ký ức. Cậu còn nhớ, một năm lại một năm, vô số những nụ hôn chào buổi sáng, nắm tay tản bộ, nụ hôn tạm biệt, ăn ý nhìn nhau, hôn chúc ngủ ngon, từng chút từng chút, lắng đọng qua ngày, trở thành tình yêu không ngừng khắc sâu.
Cậu may mắn biết bao khi được sinh ra trong gia đình hạnh phúc mỹ mãn như thế.
Cậu nghe ba từng nói với mẹ: Từng ngày từng ngày, em càng lúc càng xinh đẹp, chờ em già rồi, em sẽ là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế gian.
Cậu không hiểu hỏi ba: “Điều này có thật không? Nhưng mẹ trông không thay đổi mà!”
Ba trả lời: “Đến một ngày gặp được tình yêu đích thực con sẽ hiểu. Chỉ có điều, tình yêu đích thực không thể miễn cưỡng, có một số người, cả đời cũng sẽ không gặp được, có một số người gặp được nhưng bỏ lỡ; và có cả một số người sẽ luôn luôn quý trọng, luôn luôn yêu thương.”
Khi đó đúng là cậu không hiểu, nhưng khi thời gian trôi qua với đơn vị tính bằng mười năm, cậu bỗng phát giác họ vẫn luôn thay đổi, càng lúc càng đáng yêu, càng lúc càng hiểu tình yêu, càng lúc càng có tình yêu.
Chân tình cả đời khó gặp này dần dần lắng đọng, nhưng vẫn tràn trề sức sống. Nó ở bên bệ cửa sổ rét căm, ở trong tách café tinh khiết, ở trong cửa kính long lánh, ở trên phím đàn đen trắng, ở trong dây đàn màu vàng, ở trong giá sách dày cộm, ở trong hành lang cổ kính, ở trong núi rừng sớm mai…Ấm áp, lặng lẽ lớn lên.
Gió thổi trên nền tuyết, có tình yêu thâm sâu tĩnh lặng đang truyền lại, đang chảy xuôi. Tình yêu này mang theo sức sống mãnh liệt sinh sôi không ngừng.
* * *
Tháng Sáu, nếu nhìn từ trên xuống, đảo Ireland như một viên phỉ thúy xanh biếc trôi bồng bềnh trên Đại Tây Dương. Tại hòn đảo tự do ở vùng đất châu Âu này, chúng ta đi đến đâu cũng thấy cây xanh râm mát, sông chảy dọc ngang. Ngôn Tố và Chân Ái ở trên một đồng cỏ bên cạnh hồ Corrib. Rừng rậm tốt tươi, đồng nội xanh mướt.
Lúc nghỉ hè họ thường có thể dẫn theo bé cưng Ngôn đi chơi cả ngày trong rừng cây, đồng hoang, đồi núi, ruộng mạch, dạy con trai biết rất nhiều thứ như hoa cỏ, côn trùng, động thực vật…trong thiên nhiên. Bé cưng Ngôn học rất giỏi, cũng vừa nhìn là nhớ như Ngôn Tố. Cuộc đối thoại của hai ba con cũng thường khiến Chân Ái không phản bác được.
Có lần hai người dẫn con trai lên núi, con trai nho nhỏ ngồi xổm dưới đất, cầm cái xẻng xúc đất, quan sát côn trùng nhỏ dưới lớp lá. Ngôn Tố bỏ tay vào túi đứng bên cạnh cậu, đang cau mày chăm chú nhìn tổ ong và một quả thông trên nhánh cây.
“Little dolphin.” Anh gọi con trai cưng: “Con nhìn nơi đó đi.”
Con trai ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu lên, cứ thế há mồm ra nhìn, mừng rỡ: “Quả thông, ong mật!” Đôi mắt đen như mực của cậu sáng lấp lánh như hồ nước Ireland, “Daddy, con luôn cảm thấy thế giới quá thần kỳ.”
“Tại sao?” Khóe môi Ngôn Tố mỉm cười, cúi đầu nhìn cậu nhóc nhỏ bên chân.
“Tại sao cây lại ra quả thành hàng theo số? Tại sao ong mật có thể xây nhà nó thành hình lục giác vừa kiên cố nhất vừa tiết kiệm nguyên liệu? Bởi vì chúng là nhà toán học và kiến trúc sư sao?”
“Con cảm thấy thế à?.”
“Đúng ạ.” Cậu đáng yêu nói, bàn tay nhỏ bé vò mái tóc xoăn của mình.
“Ba cũng nghĩ như vậy.”
Bé cưng Ngôn vừa mới định cúi đầu lại thấy khó hiểu: “Tại sao lúc con ngẩng đầu sẽ mở miệng ra vậy ba?”
“Con cảm thấy thế nào?”
“Bởi vì miệng của con đang suy nghĩ, ôi, bầu trời đẹp quá.” Con trai nói: “Daddy cảm thấy thế nào?”
“Ba cảm thấy cơ trên cổ con co lại. Có điều ba thấy ý nghĩ của con đáng yêu hơn.”
Bé cưng Ngôn vui vẻ cúi đầu, tiếp tục đào lá rơi. Chỉ chốc lát sau, cậu nhìn thấy một con bọ giáp xác, vừa ngồi cạnh nó vừa nói: “Daddy, chúng ta chơi trò chơi được không?”
“Ừ…” Ngôn Tố từ từ dạo bước, đề nghị: “Nghịch biện nhé?”
“Được thôi. Daddy, con nói trước.” Bé cưng Ngôn ngồi xổm trên đất đuổi theo bọ giáp xác: “Pinocchio nói mũi của tôi sẽ lập tức biến dài ra.”
Ngôn Tố tiếp lời: “Người thợ mộc làm ghế nói, chiếc ghế không phải do người nói thật tạo ra.”
Kết quả một lớn một nhỏ tiếp tục nghịch biện trong nửa giờ tiếp theo.