Ngôn Tố thong thả đi trong rừng cây, bé cưng Ngôn thỉnh thoảng đào
lá, thỉnh thoảng thấy ba đi xa lại vội vàng lạch bạch chạy theo. Cậu
ngẩng đầu nói chuyện với Ngôn Tố, đôi khi đưa tay nắm lấy quần của anh,
đôi khi lại ngồi xổm xuống đất xem côn trùng.
Chân Ái đi theo
phía sau, khóe môi thoáng nhoẻn nụ cười hạnh phúc. Ánh nắng chiếu xuyên
qua cây cối cao thấp, từng tia sáng rắc lên rừng cây. Ba người họ trước
sau băng qua ánh sương, không khí trong lành, xanh biếc ngợp mắt. Thi
thoảng có tiếng chim hót vang, tiếng động vật nhỏ xào xạc chạy qua, còn
có tiếng bước chân họ giẫm trên lá rơi và nhánh cây gãy, dậy lên âm
thanh giòn giã.
Không khí ngập tràn vị ngọt thanh đạm. Cô cúi đầu khẽ cười, chợt nghe thấy tiếng con trai trong trẻo: “Mommy, mẹ cũng
chơi chung với ba và con nhé?”
Chân Ái ngẩng đầu, đi lên vài
bước, Ngôn Tố nghiêng người, đôi mắt an tĩnh nhìn cô; bé cưng Ngôn xách
thùng và xẻng nhỏ, đứng bên cạnh ba.
“Hình như mẹ lại ngẩn ngơ rồi.” Ngôn Tố cúi đầu nói với cậu nhóc bên chân.
Cậu nhóc ngẩng đầu lên: “Tại sao mommy đi bộ cũng có thể ngẩn ngơ vậy?”
Chân Ái: “…”
Cô tiến lên vài bước, tham gia vào trò chơi của họ: “Hôm nay mẹ muốn nấu
bữa tối cho tất cả những người không thể tự nấu ăn trong nhà.”
Ngôn Tố khẽ mỉm cười, nắm tay cô tiếp tục chậm rãi đi về phía trước. Bé cưng Ngôn, Ngôn Tố và Chân Ái chơi được một lát chợt phát hiện ra một chú
nai con chạy qua đằng trước, cậu liền đuổi theo.
Chân Ái thấy con trai chạy xa, nhẹ nhàng lườm Ngôn Tố: “Anh đấy, hằng ngày chỉ biết chơi trò này với con trai thôi sao?”
“Đây là kiến thức cơ bản nhất.”
“Vâng, vâng, vâng.” Chân Ái nói: “Viện khoa học Hoàng gia Thụy Điển sẽ trao giải Nobel logic cho anh.”
Ngôn Tố khá nghiêm túc sửa chữa: “Nobel không có giải logic.” Nói xong thấy
cô cúi đầu lén lút cười, anh từ từ hiểu ra, nhướng mày, “Ồ…em đang chế
giễu anh.”
Cô chỉ cười không nói. Cô được anh nắm tay, không cần
phải lo lắng con đường phía trước, bèn tự do ngẩng đầu ngắm nhìn bầu
trời, cao như vậy, xanh như vậy, thuần khiết đến mức khiến lòng cô yên ả và an bình. Cuộc sống ấy đẹp như cổ tích từ ngàn xưa vọng lại.
…
Tháng Bảy, Ngôn Tố và Chân Ái dẫn con trai cưng đi du lịch bằng tàu hỏa ngắm
cảnh. Họ ngồi một toa bốn phía toàn là cửa kính để ngắm cảnh núi rừng,
vách biển vùng Tây Nam Bộ. Chân Ái nói, anh trai từng nói với cô, gia
tộc Lancelot di dân sớm nhất định cư ở vùng Tây Nam Bộ Ireland. Cô muốn
đi tìm dấu hiệu gia tộc Lancelot.
Suốt quãng đường này, họ có thể thưởng thức cảnh đồng ruộng, khe suối đẹp khôn tả của Ireland. Trước
khi lên xe, họ đi dạo chợ bán thú nuôi lân cận một vòng. Chợ đông người, Ngôn Tố không cho con trai đi một mình, ôm cậu vào lòng. Bé cưng Ngông
tò mò với tất cả mọi thứ, ngồi trên cánh tay ba nhìn xung quanh, thân
thể bé nhỏ xoay tới xoay lui. Lúc đi qua một thủy cung lộ thiên, Chân Ái dừng bước, kề sát tấm kính nhìn cá biển đủ màu bơi tới bơi lui bên
trong.
“Ôi, cá nơi này đẹp quá.”
“Hừ, còn xấu hơn cả Albert.” Đây là câu trả lời của Ngôn Tố.
Trong lòng Chân Ái thoáng mất mát. Mấy năm anh đi tìm cô, từng đưa chú cá nhỏ Albert cho người nhà chăm sóc, nhưng cuối cùng nó chết vì không được
chăm sóc chu đáo.
Cô quay đầu lại: “S.A., chúng ta lại nuôi một con đi. Anh xem kìa, nó giống Albert đấy.”
“Không giống.” Anh không buồn xem, nói: “Trên đời này chỉ có một con cá Albert thôi.”
“Nếu anh nhớ nó thì sao?”
“Anh nhớ được dáng vẻ của nó, luôn nhớ.” Anh gõ gõ đầu: “Ở đây.”
Chân Ái không nói lời nào, nhẹ nhàng siết cánh tay anh, hôn lên mặt con
trai, tiếp tục đi về phía trước. Đi vài bước lại gặp con vẹt năm màu sặc sỡ. Chân Ái nhìn thấy màu sắc, ánh mắt lại bị thu hút.
Ngôn Tố vừa nhìn đã biết tâm tư của cô: “Không cần vẹt, chúng ta đã có Isaac rồi.”
“Nhưng mà chúng ta có thể cho Isaac một người bạn.”
Ngôn Tố sửng sốt, hơi phiền muộn: “À. Lại quên mất vấn đề theo quan hệ giữa
người…giữa vẹt với nhau.” Anh lấy di động ra, gọi cho cô Marie, “Bảo
Isaac nghe điện thoại.”
Họ thông qua video call, cho Isaac chọn
một con vẹt màu xanh. Chân Ái rất vui: “Sau này chúng sẽ sinh rất nhiều
vẹt con đáng yêu đấy.”
Ngôn Tố nghĩ ngợi, hài lòng nói: “Chúng ta cũng vậy.”
Bé cưng Ngôn đang nằm nhoài trên vai Ngôn Tố ngắm cảnh, nghe thấy liền ngẩng đầu lên: “Con chính là bảo bối mà.”
“Đúng.” Ngôn Tố khẽ cười, cúi đầu hôn lên trán con trai: “Là bảo bối.”
…
Cả nhà Ngôn Tố ngồi ở toa tàu số bảy chính giữa. Lúc lên xe, trong xe có
bảy tám nghệ sĩ cầm các loại nhạc cụ khác nhau đang sắp xếp ba lô và hộp nhạc cụ. Ngôn Tố ôm con trai đi ngang qua hành lang, con trai tò mò
nhìn dáo dác xung quanh. Một nghệ sĩ violon nhìn thấy cậu nhóc nằm nhoài trên vai ba, hôn lên: “Ôi, đứa bé đẹp quá.”
Bé cưng Ngôn trợn to đôi mắt đen láy, bối rối nhìn cô ta hồi lâu, hơi xấu hổ vội vàng
nghiêng đầu vùi vào cổ Ngôn Tố. Phía sau Chân Ái khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
Nghệ sĩ violon cười cười, nhìn gia đình ba người thầm khen ngợi mỗi người
đều đẹp như bước ra từ trong tranh. Trong toa, hành khách rất thưa thớt, ngoại trừ nhóm nghệ sĩ và ba người nhà Ngôn Tố thì không có ai khác
nữa. Đoàn tàu chạy đến bến sau, phong cảnh xung quanh đẹp như cảnh thần
tiên. Bao quanh toa tàu là tấm kính trong suốt, trên vùng đồng nội trăm
hoa đua nở, nước hồ và khe suối lung linh lấp lánh. Bầu trời xanh thẳm,
ánh nắng không gay gắt, soi màu vàng nhạt xuống đỉnh đầu, ấm áp dễ chịu.
“Đẹp quá. Như bay trên đồng nội vậy.” Chân Ái ngẩng đầu ngắm nhìn, trời xanh cao vời vợi khiến tinh thần thư thái, cô nói: “Buổi tối sẽ đẹp như thế
nào nhỉ, bầu trời ắt hẳn đầy sao, như ở giữa vũ trụ.”
Ngôn Tố
nghe thấy, ngước mắt nhìn cô. Đôi mắt màu nâu nhạt của anh phản chiếu
ánh nắng màu rượu sâm-panh, trong veo và sáng ngời. Chân Ái thấy ánh mắt anh, bỗng ý thức được điều gì đó, mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng quay đi.
Nam nghệ sĩ saxophone ngồi bên cạnh nghe thấy, nhiệt tình kề đến nói: “Đúng vậy, mùa này có thể thấy chòm sao Thiên Nga đẹp đến mức khiến người ta
xuýt xoa đấy!”
“Chòm sao Thiên Nga?” Chân Ái hỏi: “Chòm sao Bắc Thập Tự ư?”
“Đúng vậy, còn nhiều lắm.” Nghệ sĩ saxophone đưa hình ảnh chòm sao trên iPad
cho Chân Ái xem: “Tinh hệ sáng rực có phải đẹp lắm không?”
“Đúng vậy.” Chân Ái xuýt xoa.
Ngôn Tố bên cạnh nhìn sang, nói: “Thứ anh thích chỉ là hình ảnh đã qua xử
lý, độ sáng của tinh hệ đa số đều không đủ chủ yếu chỉ có đen, trắng,
xám, nên những bức ảnh kia đều đã qua xử lý hậu kỳ.”
“…” Vẻ mặt nghệ sĩ saxophone như vỡ mộng: “Thật à?”
Ngôn Tố ra vẻ làm chuyện tốt không để lại tên. Chân Ái thì ngượng ngùng gật
đầu: “…Ừ, thật đấy.” Trong lòng lặng lẽ nghĩ mình cũng từng bị anh làm
vỡ mộng.
Nghệ sĩ violon ngồi sau lưng Chân Ái chậm rãi cười: “Anh ta chỉ thích thứ rực rỡ bên ngoài, nhưng không thấy được sự đơn điệu và u tối trong nội tâm nó.”
Chân Ái chưa kịp quay đầu thì nữ nghệ
sĩ kèn clarinet ngồi cùng hàng với nghệ sĩ saxophone cũng khẽ nhoẻn môi: “Không nhìn ra sự xấu xí trong ngoại hình chính là biểu hiện của nội
tâm xinh đẹp.”
Mặt nghệ sĩ saxophone lướt qua vẻ khó xử, nhóm
nghệ sĩ đàn piano và cello lập tức chuyển đề tài. Chân Ái không hiểu rõ. Thật ra nghệ sĩ violon không hề xấu xí, chỉ là dáng vẻ không nổi bật
thôi. Nhưng nghệ sĩ clarinet rất đẹp, cộng thêm trang điểm khéo léo,
trông khá bắt mắt.
…
Buổi trưa sau khi ăn xong, mọi người
lần lượt trở về toa. Ngôn Tố mua kem, bé cưng Ngôn ngồi trên ghế, ăn ba
viên kem trong ly. Miệng con trai quá bé, không nhanh bằng tốc độ tan
của kem. Chân Ái giúp cậu nhóc bỏ kem vào trong bát, đưa thìa cho cậu.
Đúng lúc tàu đến bến, một vị khách mới lên toa. Là một người đàn ông anh
tuấn, ngồi chếch phía trước với Chân Ái. Sau khi lên tàu, anh ta nhìn
phong cảnh trong chốc lát rồi cầm báo lên đọc.
Ngôn Tố đứng dậy
đi đến phòng vệ sinh, bé cưng Ngôn vùi đầu ăn kem lập tức ngẩng đầu đưa
mắt nhìn. Chờ Ngôn Tố đi, ánh mắt cậu lại bị nơi khác thu hút. Chân Ái
thấy con trai ngẩng đầu lên, mắt đen lay láy, cũng nhìn theo tầm mắt cậu nhóc. Hóa ra bé cưng Ngôn đang nhìn tờ báo trong tay người đàn ông.
Người đàn ông kia như cảm nhận được, ngẩng đầu khỏi tờ báo, mỉm cười với cậu nhóc đáng yêu: “Cháu đang nhìn gì thế?”
Đầu ngón tay nho nhỏ của bé cưng Ngôn chỉ chỉ, đôi mắt long lanh như nước
không chớp, non nớt nói: “Hình này bị cháu phá giải rồi.”
Người đàn ông lật sang xem, là một tấm hình quảng cáo công nhân giếng khoan dầu.
“Gì cơ?” Người đàn ông không rõ chuyện gì xảy ra.
Bé cưng Ngôn đã cúi đầu xuống, chăm chú ăn kem, nói nhỏ: “Từ cách ăn mặc
của công nhân và thời tiết hiện tại của nước A có thể suy đoán địa điểm
mỏ dầu nằm giữa cảng Tô Tử và Ước Thành ở phía Bắc nước họ. Từ dụng cụ
trong tay công nhân có thể đoán được loại mỏ dầu, từ khoảng cách giếng
dầu phía sau anh ta có thể đoán được sản lượng mỏ dầu.”
Chân Ái
khẽ mỉm cười, vuốt vuốt mái tóc xoăn của bé cưng Ngôn. Người đàn ông kia mở rộng tầm mắt, người nước A làm sao nghĩ đến một tấm ảnh quảng cáo
lại làm bại lộ bí mật quốc gia nhỉ?
Anh ta thán phục: “Cậu bé, cháu quá cừ khôi.”
Nhưng cậu nhóc không hề cảm kích, dẩu môi lẩm bẩm: “Đơn giản lắm mà.”
Nghệ sĩ saxophone bên cạnh kinh ngạc: “Cậu bé, tại sao cháu có được bản lĩnh này thế?”
“Daddy dạy cháu ạ.” Bé cưng Ngôn ngẩng đầu lên, kiêu ngạo lại hạnh phúc: “Daddy cháu là người lợi hại nhất trên thế giới.”
Nói xong, tròng mắt đen xoay chuyển, quay người đến gần hôn Chân Ái: “Mommy cũng tuyệt nhất.”
Sau khi Ngôn Tố trở về từ nhà vệ sinh, nghệ sĩ kèn clarinet cũng trở về.
Trên hành lang cô ta đúng lúc chạm mặt với người đàn ông anh tuấn vừa
mới lên tàu chuẩn bị đi ăn trưa. Nghệ sĩ kèn clarinet xinh đẹp đi ngang
qua cười với anh ta, coi như chào hỏi.
Cô ta vừa về vị trí, đã nghe thấy nghệ sĩ violon cười khẩy châm chọc: “Lẳng lơ.”
Nghệ sĩ kèn clarinet nhướng mày: “Cô nói gì?”
Nghệ sĩ violon không nhìn cô ta mà nhìn nghệ sĩ saxophone: “Bạn gái của anh vừa ve vãn một người đàn ông điển trai đấy!”
Nghệ sĩ saxophone cau mày, nghệ sĩ clarinet vô tội dẩu môi: “Đâu có, chỉ
chào hỏi thôi mà, em không hề cảm thấy anh ta điển trai.”
Ngôn Tố vẫn nhìn gương mặt Chân Ái trông ra ngoài cửa sổ, nghe thấy lời này thì quay đầu lại: “Thực ra cô ấy đã nói dối. Cô ấy cho rằng người đàn ông
vừa đi qua rất quyến rũ.”
Ba người đang tranh cãi khó hiểu nhìn sang.
“Lúc cô ấy đụng mặt với người đàn ông kia, đặc biệt kéo mái tóc dài sang một bên để lộ phần cổ bên mặt gần người đàn ông kia. Cử chỉ này mang ám
hiệu gợi tình rõ nét. Lúc đi ngang qua anh ta hành lang rất hẹp. Phái nữ bình thường sẽ đưa lưng về phía người đàn ông mà đi qua, đây là bản
năng bảo vệ mình trên phương diện giới tính. Nhưng lúc cô ấy nghiêng
người lại đối mặt chính diện với người đàn ông, bộ ngực sượt qua cánh
tay của đối phương.”
Anh điềm nhiên liệt kê ra một đống chứng cứ, mọi người trong toa đều há hốc.
“S.A.!” Chân Ái lừ mắt nhìn anh.
Ngôn Tố lẳng lặng nâng cốc nước lên: “Xem như tôi chưa nói gì.”
Nhưng nghệ sĩ saxophone tức giận rời khỏi chỗ, ra ngồi chung với nghệ sĩ
piano. Vẻ mặt nghệ sĩ clarinet vừa lúng túng vừa khó coi, vội vàng đuổi
theo năn nỉ.
Bé cưng Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, lông mày mảnh mai cau lại. Mấy người lớn đều làm sao vậy nhỉ?
Đến buổi chiều, đoàn tàu rời khỏi ruộng đồng, rực rỡ xanh vàng đan xen,
tiến vào khu rừng rậm rạp, nước chảy róc rách, ánh nắng long lanh. Rừng
rậm che đi hơn phân nửa ánh nắng ban trưa, từng tia sáng giữa cây xanh
chiếu xuyên qua cửa kính. Đoàn tàu như băng qua đường hầm ánh sáng xanh. Trong toa tàu vô cùng an tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng chim hót trong khu rừng.
Bé cưng Ngôn kề vào cửa kính sát sàn, đôi mắt sáng lấp lánh tò mò lại chú tâm, luôn luôn bắt chước chim chóc: “Líu lo…ríu rít…”
Người trong toa đều yên lặng thưởng thức cảnh đẹp xung quanh, tận lòng tán thưởng và kính nể.
Vào một khoảnh khắc nào đó, trong toa tàu vang lên tiếng đàn cello trầm ấm
thong thả. Nghệ sĩ cello tóc dài say mê cảnh tượng khu rừng, không dằn
được bày tỏ nỗi lòng rung động và an bình qua âm nhạc. Ngay sau đó, kèn
clarinet, saxophone, đàn violin và nhạc trưởng đều tham gia. Ban nhạc
hành động theo nỗi lòng, nhắm mắt lại, say mê trình diễn một bản giao
hưởng rừng rậm. Âm nhạc du dương như ánh nắng, sưởi ấm trái tim mỗi
người; lại như nước suối, mát lạnh xoa dịu tâm tư mỗi người.
Lúc
trà chiều, bé cưng Ngôn lại ăn một suất kem ly. Tuy Chân Ái chỉ cho cậu
ăn một viên nhưng cậu vẫn vô cùng vui vẻ, ăn thêm một miếng bánh chanh.
Chân Ái cắt bánh chanh cho con, véo khuôn mặt mũm mĩm, khẽ nói: “Ăn
nhiều đồ ngọt như vậy cẩn thận sâu sẽ đục hết hàm răng con đấy.”
“Tính thích ăn đồ ngọt của nó giống hệt em.” Ngôn Tố nói.
Chân Ái dẩu môi không hề để ý đến anh. Một lát sau, nhân viên phục vụ đến
lấy đĩa thức ăn đi. Quãng đường sau đó cứ yên ả trôi qua. Nửa giờ sau,
đoàn tàu lại chạy qua đồng nội lần nữa. Chân Ái nhìn vùng đồng nội rực
rỡ khoảnh vàng, khoảnh xanh lục, khoảnh xanh lam, còn có khoảnh màu đỏ,
hoàn toàn bị thu hút.
Được một lúc, Chân Ái quay đầu lại, thấy
Ngôn Tố chau mày, ánh mắt nhìn vào ban nhạc kia. Thành viên trong ban
nhạc tụ tập với nhau chơi bài. Chân Ái cho rằng Ngôn Tố đang xem bài,
nhưng anh nói: “Nghệ sĩ kèn clarinet đi vệ sinh rồi.”
“Cho nên?”
“Đã bốn mươi phút.”
Chân Ái sửng sốt, người trong ban nhạc đều đang chơi bài, có lẽ vì vậy thời
gian trôi qua rất nhanh, không ai chú ý đến nghệ sĩ kèn clarinet, ngay
cả nghệ sĩ saxophone cũng tập trung vào ván bài. Chân Ái đứng dậy đi đến cuối toa tàu. Một phòng vệ sinh trống không, một phòng thì bị khóa, bên trong có người. Cô gõ cửa vài cái, chốc lát sau trong lòng liền có dự
cảm xấu.
Bên trong không ai lên tiếng, cửa cũng không mở ra.
Một nhóm người vây quanh phòng vệ sinh, nhìn nhân viên phục vụ mở cửa. Bên
trong, nghệ sĩ kèn clarinet ngã trên bồn cầu, yên lặng bất động. Nghệ sĩ saxophone lập tức muốn xông vào lại bị Ngôn Tố ngăn cản. Anh xem thử
mạch đập của cô ta, lại nhìn mặt cô ta, nói: “Chết rồi, trúng độc.”
Mọi người kinh hãi, nghệ sĩ saxophone đau khổ khóc lớn. Nghệ sĩ piano khó
hiểu: “Là tự sát sao? Bởi vì vừa rồi cãi nhau với nghệ sĩ saxophone, anh ta không để ý đến cô ấy à??”
Nghệ sĩ cello: “Không đến nỗi đâu.”
Nghệ sĩ piano chỉ phòng vệ sinh: “Nơi này chỉ có một mình cô ấy, ngoại trừ
nhân viên phục vụ có chìa khóa, không ai có thể đi vào cả.”
Nhân viên phục vụ giật mình: “Chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi vẫn luôn thu dọn đĩa, vả lại tôi đâu quen biết cô ấy.”
“Vậy chính là tự sát rồi.” Nghệ sĩ piano nói.
Nhân viên an ninh trên tàu nhanh chóng chạy đến. Nhân viên an ninh điều tra
hiện trường, lại nghe mọi người nói, biết rằng sau khi nghệ sĩ clarinet
đi đến phòng vệ sinh, chỉ có nghệ sĩ saxophone đi về hướng đó. Nhân viên an ninh chỉ vào nghệ sĩ saxophone nói: “Nếu cô ta không tự sát thì chỉ
có anh đi qua nói chuyện với cô ta, hạ độc cô ta. Sau khi cô ta đóng cửa buồng vệ sinh thì chất độc bộc phát mà chết.”
Nghệ sĩ saxophone sững sờ: “Tại sao tôi phải giết cô ấy?”
“Bởi vì anh và cô ta từng tranh cãi.”
“Không phải.”
Ngôn Tố ngồi xổm dưới đất kiểm tra, hờ hững cất lời: “Xin hỏi, sau khi nghệ
sĩ clarinet bị trúng độc, sao phải nhốt mình vào buồng vệ sinh lần nữa?”
Nhân viên an ninh nhất thời á khẩu.
Ngôn Tố dùng khăn tay lau đi son môi trên mặt đất: “Trên đây có bột phấn
Kali xyanua* kịch độc. Lúc nạn nhân trang điểm lại, bị trúng độc do son
môi.”
* Kali xyanua là tên gọi của một loại hợp chất hóa học
không màu. Nó có mùi như mùi quả hạnh nhân, nhìn giống đường và tan
nhiều trong nước, là chất kịch độc, gây chết người với hàm lượng thấp.
“Hóa ra là hạ độc như vậy.” Nhân viên an ninh vỗ đầu, lại thở dài: “Vậy thì
khó điều tra rồi. Có thể là có người bôi thuốc trước khi cô ta lên tàu,
có lẽ hung thủ không ở trên tàu.”
“Ở đây.” Ngôn Tố đứng dậy nhìn
lướt qua mọi người trong ban nhạc: “Sau khi nghệ sĩ kèn clarinet ăn trưa xong cũng trang điểm lại, khi đó cô ta không hề xảy ra chuyện. Tôi
nghĩ, hung thủ biết rất rõ nghệ sĩ kèn clarinet có thói quen dặm lại lớp trang điểm sau khi ăn uống. Trong khoảng thời gian sau cơm trưa đến giờ trà chiều này, có người đã chạm đến son môi của nạn nhân.”
“Lọ
bột kali xyanua nhất định còn ở trong tay hung thủ.” Nhân viên an ninh
lập tức ngộ ra: “Không ai trong toa tàu này được rời đi, lấy hết đồ đạc
ra lục soát.
Ngôn Tố vừa định nói không cần, nhưng suy nghĩ một
lát lại quyết định im lặng. Nhân viên an ninh nam nữ trên tàu nhanh
chóng chia làm hai nhóm, lục soát một loạt đồ đạc cũng như thân thể mọi
người trong toa. Cả ghế ngồi, lọ hoa, thùng rác thậm chí lục soát cả nhà vệ sinh trong toa, nhưng không hề phát hiện ra.
Nhân viên an ninh khó hiểu: “Tại sao lại thế?”
Ngôn Tố: “Chất độc mang theo bên người không tiện. Mà còn bôi trên son môi của nạn nhân, rất khó che giấu tai mắt người khác.”
“Trên tàu không thể hạ độc, cũng không phải hạ độc trước khi lên tàu. Vậy rốt cuộc là sao?”
Ngôn Tố: “Trước khi lên tàu hạ độc vào một thỏi son khác. Sau khi lên tàu đổi thỏi son này với nạn nhân.”
Thoáng cái tất cả đều mở to mắt: “Thì ra là vậy.”
“Thỏi son đổi kia chắc hẳn là giống hệt thỏi của nạn nhân. Nếu không nạn nhân sẽ phát hiện ngay ra sự khác biệt.” Ngôn Tố nói: “Tìm được thỏi son môi giống của nạn nhân thì chủ nhân thỏi son kia chính là hung thủ.”
Nhưng cảnh sát vẫn cau mày: “Vừa nãy lúc chúng tôi lục soát tất cả đồ đạc để
kiểm tra lọ đựng kali xyanua, không hề phát hiện ra son môi. Ngoại trừ
nạn nhân, trên tàu có ba người phụ nữ. Nhưng ba người phụ nữ đều không
mang mỹ phẩm. Đàn ông thì càng không cần phải nói.”
Ngôn Tố im
lặng không nói, đi vài bước, tiện tay cầm lấy đàn violon, từ từ kéo.
Chân Ái ôm con trai giải thích với mọi người: “Lúc anh ấy suy nghĩ vấn
đề có thói quen như vậy.”
Mọi người không hề cho rằng có thể xoay chuyển được gì. Tuy vụ án giết người trong phòng kín dưới giải thích
anh trở nên vô cùng đơn giản, nhưng hiện tại không tìm được son môi, suy luận của anh chắc chắn là điều vớ vẩn.
Nhân viên an ninh nghĩ ngợi, nhìn về phía nghệ sĩ saxophone: “Vậy thì anh, anh vứt son môi dự phòng vào nhà vệ sinh rồi.”
Nghệ sĩ saxophone oan ức: “Vậy sẽ tắc bồn cầu.”
Nhân viên an ninh liền hết lời để nói. Đang lúc tất cả đều cho rằng sắp lâm
vào ngõ cụt, tiếng đàn violon đột ngột dừng lại, Ngôn Tố lẳng lặng: “Vừa lúc các người trình diễn giao hưởng, tôi đã cảm thấy âm điệu cây đàn
violon này không đúng.”
Anh vặn lỏng dây đàn, cầm khăn tay đưa
vào trong thân đàn. Tay anh nhanh chóng dừng lại, dường như hơi tách ra. Đến khi anh rút tay ra, trên khăn tay có một thỏi son rõ ràng giống hệt nạn nhân. Ánh mắt mọi người đồng loạt tập trung vào nghệ sĩ đàn violon, sắc mặt cô ta trắng bệch.
Ngôn Tố: “Chỉ cần kiểm tra thỏi son này thì có thể tìm được dấu vết sinh học của nạn nhân.”
Nghệ sĩ violon suy sụp cúi đầu: “Đúng, là tôi.”
Nghệ sĩ saxophone không thể tin: “Tại sao?”
Nghệ sĩ violon ngước mắt lên, nước mắt nhạt nhòa: “Là tôi biết anh trước,
cũng là tôi dẫn cô ta vào ban nhạc. Tôi coi cô ta là bạn thân, nói cho
cô ta biết tôi thầm thích anh. Nhưng sau khi cô ta biết thì lập tức theo đuổi anh. Ngày ngày kể chuyện ân ái của hai người với tôi. Tôi không
tức giận. Nhưng hôm qua cô ta nói cho tôi biết, cô ta căn bản không
thích anh, chỉ vì tôi thích anh nên mới theo đuổi chơi. Cô ta rất đáng
hận, tôi không thể tha thứ.”
Nghệ sĩ saxophone ngây ra như phỗng. Người khác cũng chìm vào im lặng.
Đoàn tàu đến bến cuối cùng, nghệ sĩ violon bị cảnh sát giải đi. Nhóm Ngôn Tố xuống xe, nhân viên phục vụ đuổi theo: “Trên xe còn một chiếc vali, anh chị có ai để quên hành lý không ạ?”
Ban nhạc kiểm tra một lượt, cũng kiểm tra đồ của nghệ sĩ saxophone và violon: “Không phải của chúng tôi.”
Ngôn Tố và Chân Ái cũng không thiếu đồ đạc. Quay người vừa bước đi, trong
đầu Ngôn Tố liền lóe lên một tia sáng. Người đàn ông anh tuấn lên tàu
giữa chừng đã biến mất.
“Anh đến xem thử.” Ngôn Tố vỗ bả vai Chân Ái, lập tức quay lại toa tàu.
Quả nhiên vali để lại ở chỗ ngồi của người đàn ông, không khóa lại, chỉ có
hai móc khóa. Ngôn Tố đi qua mở móc khóa, định nhấc lên, đúng lúc thấy
Chân Ái đứng ở sân ga bên ngoài, cách tấm thủy tinh lớn, đang lẳng lặng
cười với anh dưới ánh mặt trời. Bé cưng Ngôn thì đang ngồi trên vali
ngước nhìn ba.
Anh cũng cười lại, quay vali qua hướng khác, cái
nắp ngăn lại tầm mắt của Chân Ái. Trong vali đặt một nhạc cụ, nhưng
không phải của ban nhạc vừa rồi. Bởi vì đó là một nhạc cụ cổ điển của
Trung Quốc, đàn tỳ bà.
Anh quay đàn tỳ bà lại. Phía sau có một
dấu vết vừa mới khắc lên, một dấu “+”. Nhiều năm trước anh đã nhận được
một cây đàn tỳ bà mini bỏ túi trên bậc thang trường đại học Columbia,
phía sau khắc dấu “+” nho nhỏ, là số bảy theo cách tính toán cổ xưa
Tuyên cáo anh sẽ là nạn nhân số bảy trong vụ án ảo tưởng tính dục.
Nhưng, sau khi sáu nạn nhân trước chết, anh vẫn còn sống. Hôm nay đàn tỳ bà một lần nữa lại xuất hiện. Đàn tỳ bà có ý nghĩa là: Chết trẻ.
Ngôn Tố vững vàng bỏ đàn tỳ bà lại, đóng vali, nói với nhân viên phục vụ: “Không phải của tôi.”
Nhân viên phục vụ vò đầu: “Quả nhiên là ban nhạc kia để quên rồi.” Cô ta ôm lấy vali đuổi theo.
Ngôn Tố đứng trong toa tàu trống trải, cười với Chân Ái đứng ngoài cửa kính, quay người đi xuống. Trên sân ga, Chân Ái cũng quay người đi đến cửa
tàu.
Anh đi trong toa tàu, cô kéo vali và con trai đi dưới. Ánh mặt trời chiếu lên cửa kính, xán lạn và trong suốt như không tồn tại.