-Mọi ng cứ ở lại đây chơi. Tôi lên xem Tiểu Anh thế nào. Bạn của Tiểu Anh đồng nghĩa là khách qúy của khu biệt thự này- Minh Nhật đứng dậy nói vài lời rồi cất bước lên phòng của Hải Anh. Trong lòng trĩu nặng và rối như tơ vò.
Tiểu Anh khi ngủ thật yên bình. Ko còn sự nghịch ngợm phá phách như khi thức. Minh Nhật anh chỉ muốn trong tâm trí cô bé chỉ có anh mà thôi. Anh tự tin rằmmg có thể cho Hải Anh tất cả mà ko cần đến đám ng kia. Anh sẽ vẽ nên 1 qúa khứ khác cho cô bé, sẽ là cuộc sống của cô bé. Đối với Minh Nhật, Hải Anh là mạng sống, là linh hồn và là cả cuộc sống của anh. Khó có thể nói cảm xúc hiện giờ của anh là gì nhưng thật khó chịu khi Minh Nhật nghĩ tới cái cảnh để Hải Anh đi cùng ng khác.
Tập đoàn rắc rối đi 1 vòng quanh khu biệt thự để tham quan. Ở đây chẳng khác gì 1 vương quốc thu nhỏ cả. 1 vườn hoa tràn ngập màu sắc đón gió và tỏa ngát hương. Bao nhiêu trò chơi trong công viên thì ở đây đều có cả. Xa xa là 1 hòn non bộ nước trong vắt và róc rách chảy. Khu biệt thự rất rộng, hệt như 1 tòa lâu đài cổ kính vậy.
Khoảng 30p sau thì Tiểu Anh tỉnh, giờ cũng đến bữa trưa rồi.
-Minh Nhật, anh cho mọi ng ở đây ăn cơm nhé?- Tiểu Anh nhìn về phía tập đoàn rắc rối háo hức nhìn Minh Nhật.
Anh khẽ mỉm cười- 1 nụ cười tỏa nắng và gật đầu!
Nhìn cô bé chạy ra chơi cùng với nhóm ng kia. Minh Nhật chợt chạnh lòng, có khi nào cô thiên thần từ biển kia sẽ rời xa anh ko?