-"THẢ-RA"- Nhi bước lên và gằn từng chữ.
-"Snow à! Cô cũng chỉ đáng tuổi con ta thôi. Đừng cố tỏ ra bản lĩnh. Nhiệm kỳ của DIS cũng sắp hết rồi. Cô nên biến đi là vừa- Hansung đắc trí cười vang.. Đội bảo vệ và vệ sĩ của Hansung vây kín lấy vòng ngoài nhưng ko ai dám lại gần. Bởi, họ biết DIS là ai.
-"Tôi nói là thả ra"- Vũ bước lên. Giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng nhưng áp lực vô cùng lớn khiến đối phương trong giây lát phải chùn bước. 1 cảm xúc khó tả ùa vào trong tâm trí cậu, thật bực mình và.....đau; nhưng rất nhanh, cái cảm giác đó đã biến mất.
-"Hừ. Ông tưởng làm khó đc chúng tôi sao? Cô gái đó ko quan trọng gì với chúng tôi hết. Muốn giết.....thì cứ việc"- Phong cười khẩy phun từng chữ lạnh buốt. Dứt lời, tất cả 8 ng quay lưng lãnh đạm bước đi.
"THỊCH", trái tim Thảo nhói lên. Hóa ra với các thiếu gia, tiểu thư. Cô ko là gì cả. 1 chút quan trọng với họ cũng ko. Là cô qúa ảo tưởng chăng? Ảo tưởng đc bước vào cuộc sống vui tươi hơn. Đau đớn nhất là khi ng con trai đó bước đi. Lẽ nào là cô tự mộng mơ về chàng bạch mã hoàng tử? Ng con trai mà cô yêu... Vẫn rất lạnh lùng với mọi thứ. Cô ko quan trọng, đúng rồi. Ng quan trọng nhất với họ là Bạch Nguyệt Nhi mà. 2 hàng nước mắt Thảo chảy dài, đau!
-"Hừ! Lẽ nào con nhóc này vô dụng thật? Chết tiệt!"- Hansung lầm bầm nguyền rủa. Tuy đám kia đã quay lưng nhưng cũng ko thể chắc chắn, chúng có thể quay lại bắt ông bất cứ lúc nào.
Mọi thứ ngưng lại, thần kinh căng như dây đàn.
8 con ng vừa quay đi chợt nở 1 nụ cười nửa miệng. Ngu ngốc!