Tối hôm đó ,
Izumin ngồi thất thần trên nhuyễn sạp . Hắn tựa như đang suy nghĩ gì đó
, bỗng Ruka từ bên ngoài bước vào . Quỳ xuống hành lễ với Izumin rồi
lên tiếng :
- Hoàng tử , tìm thấy xác thị nữ Ana tại bỏ hoang cung điện .
Izumin nhìn về phía Ruka , cười khẩy , bọn chúng không để hắn vào mắt sao ??? Dám ngang nhiên giết người ?... Vậy thì đừng trách hắn . Ánh mắt hắn
lóe ra tia tàn nhẫn , ra lệnh :
- Gọi Rolis trở về , ta muốn huyết tẩy cung điện dơ bẩn này .
Hắn đã hứa với nàng trong 3 ngày tìm ra thủ phạm , vậy nên cho dù bất luận
kẻ nào hắn cũng phải lôi ra . Hắn không thể để nàng thất vọng .
Ruka cảm nhận bầu không khí dần lạnh đi . Hắn nhận lệnh rồi lui ra ngoài .
Izumin đứng dậy , hắn bước ra ngoài hành lang . Ngước nhìn lên bầu trời . Ánh
trăng xanh mờ ảo , gió se lạnh từng đợt , từng đợt thổi qua như cắt vào
da thịt , làm cho hắn thêm tỉnh táo .
Hắn bất chợt nhớ về hình
ảnh nàng chiều nay . Ánh mắt nàng nhìn hắn xa lạ , khiến trong lòng hắn
cảm thấy chua xót . Hắn không muốn nàng nhìn hắn như vậy .
Hắn cũng đã nhận định rồi , vợ của hắn chính là nàng . Chỉ có nàng mới đủ năng lực đứng sau lưng hắn mà thôi .
++++++++++++++++++++++++++++++
Nhược Thiên đêm nay cũng không thể ngủ , bàn chân trần chạm xuống nền đá hoa
cương lạnh lẽo . Nàng khoắc trên mình chiếc áo lụa trắng , khi ánh trăng chiếu lên nàng càng thêm mờ ảo . Tựa như trong một cơn mơ .
Mắt
nàng đỏ hoe , nước mắt chảy theo khóe mi xuống gò má , lông mi rung rung . Nàng trước mặt người khác thì vô cùng mạnh mẽ , nhưng khi đêm đến thì nàng có bao nhiêu cô đơn ?
Nàng từ nhỏ đã rất sợ sấm chớp , nàng
luôn muốn cha mẹ ở bên cạnh . Nhưng những chuyến công tác của họ ngày
càng nhiều , vì thế nàng học được cách không còn sợ sấm chớp .
Khi
nàng học cấp 2 , nàng chỉ luôn có một mình ở nhà . Nàng đã học được cách độc lập , mạnh mẽ , trưởng thành hơn bạn bè đồng trang lứa .
Rồi
khi nàng lên cấp 3 , thì nàng đã không cần dựa dẫm vào ai nữa , trong
khi các cô bạn cùng lứa tuổi có bạn trai , nếm thử tình yêu đầu đời thì
nàng lại dần khép kín bản thân .
Nàng luôn dành rất nhiều thời gian ở trong nhà , nàng đã tìm thấy mẩu chuyện ngôn tình đầu tiên . Nàng thấy chúng rất thú vị , dần tìm thấy thêm niềm vui , nàng cũng có thể viết
cuộc sống của mình vào những câu chuyện , nàng mang cảm xúc của mình
theo các câu chuyện . Nàng thấy mỗi câu chuyện đều có những cung bậc
cảm xúc khác nhau . Nàng biết cách nhìn nhận người khác theo các cách
khác nhau , hiểu được họ . Khi nàng đã 22 tuổi , nàng cứ nghĩ cuộc đời
của nàng cứ vậy mà trôi qua cho đến hết thì nàng lại bất ngờ xuyên qua
nơi này - bộ truyện Nữ Hoàng Ai cập .
Và khi nàng nhận được món
quà của các vị thần- cục cưng . Nàng cũng chỉ cầu bình an qua ngày ,
nuôi lớn cục cưng béo tròn thôi . Thế nhưng tại sao lại không buông tha
cho nàng , tại sao muốn dồn nàng vào chỗ chết .?
Chẳng lẽ câu chuyện này thiếu đi một nữ phụ thì nam chính sẽ yếu sinh lý sao ? Hay nữ chính 2 lưng suốt đời ?
Nàng khóc một hồi , sau khi phát tiết thì tâm trạng nhẹ nhõm hơn rất nhiều . Nàng cần mạnh mẽ , mạnh mẽ hơn nữa . Cho dù tàn độc cũng được , nàng
phải bảo vệ cả cục cưng nữa mà . Rồi sau này kiếm cho cục cưng một người cha thật "soái" chứ .
Nhược Thiên nhắm mắt , hít một hơi sâu , câu chuyện này để nàng viết tiếp .
+++++++++++++++++++++++++++++
Mira nhận được tin Nhược Thiên vẫn bình an thì tức giận , ánh mắt hằn đỏ . Nàng ta đập bình hoa trên bàn xuống đất , thét lớn :
- Đáng chết , Asisu ! Sao nàng ta lại có thể tránh được chứ ?!
Răng nàng ta như nghiến vào với nhau , ánh mắt tàn độc .
Sao nàng ta lại may mắn tránh được cơ chứ ? Rốt cuộc đã sai ở bước nào ?
( Má Tâm : chỉ sai duy nhất một điểm là đấu với trạch nữ . )
Hừ ! Nàng ta và tiểu tạp chủng trong bụng nàng ta sẽ không may mắn nữa đâu .
++++++++++++++++++++++++++++
Menfuisu đang trong giấc ngủ thì bật dậy . Trên trán hắn mồ hôi lấm tấm , hắn nhìn xung quanh căn phòng hoa lệ .
Phải rồi ! Hắn đang trên thuyền khởi hành tới Hitaito với hiệp ước hòa
bình . Hắn mượn cớ kí kết mà đi sứ . Rất nhanh thôi , Hắn sẽ gặp lại
Chị .
Menfuisu nhắm mắt , tựa lưng vào thành giường . Hắn vừa gặp ác mộng . Carol và chị đứng ở miệng vực , chị còn đang ôm hài tử trong
lồng ngực . Carol ánh mắt tràn ngập thù hận nhìn Chị , khi hắn thấy
Carol tự tay đẩy chị xuống vực thì hắn lao đến , hắn muốn nắm lấy tay
chị thì hắn lại không thể chạm vào chị . Ánh mắt sâu thẳm của chị nhìn
hắn khiến hắn không quên được .
Tại sao ánh mắt của chị lại khác xưa như thế ? Hay do hắn chưa bao giờ nhìn thẳng vào đôi mắt ấy ?
Vậy tại sao Carol lại có ánh mắt thù hận lạnh lẽo như vậy ? Không giống Carol chút nào !
Menfuisu nhíu chặt mi , hắn tự cười nhạo bản thân mình . Trong đầu hắn hiện lên
rất nhiều câu hỏi . Hắn luôn nghĩ bản thân đã hiểu mọi chuyện , nhưng
trong giấc mơ kia thì tất cả đều trái ngược . Mặc dù hắn không chắc điều trong giấc mơ là thật . Thì ít ra hắn cũng nhận ra bản thân có suy nghĩ nông cạn như thế nào .