Thời tiết chậm rãi chuyển lạnh, A Tình đầu gỗ kia vẫn cứ lì ở trên cây. . . . Ảnh vệ thật đúng là kì quái, mặc hắc y ngồi trên cây lại muốn người ta
không phát hiện ra? Nói nhưu thế nào cũng nên mặc lục sắc mới đúng, ít
nhất là đúng với nguyên lý tắc kè hoa. . . Khụ, ta lan man quá. Ta kêu A Tình buổi chiều có thể ngồi trong phòng ta, tức muốn hắn có chút ấm áp
. Hắn không chịu, cuối cùng ta dùng thủ đoạn cưỡng bức nhưng cũng không
thành, đành doạ sẽ không để ý đến hắn,hắn đành nhượng bộ.Buổi tối hắn có thể ngủ sau bình phong gian trong. Ta nghĩ kĩ rồi, sau bình phong còn
có thảm ấm áp cũng sẽ không lo hắn bị lạnh ,bình phong ngăn cách giữa
gian phòng ta cùng gian phòng hắn, phân chia nam nữ tách biện như vậy
không có gì là không tiện, chỉ sợ buổi đêm hắn muốn đi nhà xí sẽ làm
Tiểu Bích cùng Tiểu Nguyệt giật mình ,sợ hãi . . . .
Đương nhiên ta đem do dự này không nỏia, hắn khinh thường nhìn ta liếc mắt một
cái,như muốn nói: chủ tử cho rằng ảnh vệ là cái gì? Chính là khiến người ta không phát hiện ra. . . . . Đúng rồi đúng rồi,chứứng kiếến cảnh A
Tình xuất quỷ nhập thần không chỉ ngày một ngày hai ,cơ bản ta chưa gọi
hắn, có lẽ cả ngày cũng không thấy bóng dáng hắn đâu. Ta cũng từng nghi
hoặc, hắn ăn cơm tới chỗ nào ? Chẳng phân biệt ban ngày hay tối khuya,
hắn không cần ngủ sao? Hắn đi cầu khi nào? Phong nguyệt lâu có phòng của hắn ,nhưng cũng không nhìn ra dấu vết có người sinh sống. . . . .
Ta rút ra kết luận, Ảnh vệ là những người không bình thường, kì dị. . . . . Tỷ như đại ca ảnh ệ của nhị thúc , mỗi ngày đều vô tung vô tích mà làm
việc thay Nhị thúc. . . . . Ách. . . .
Rốt cục cũng đến ngày các ca ca trở về. . .Tuyết đã phủ kín sân rồi .
”Chủ tử, lão gia thỉnh ngươi tới phòng khách” Tiểu Nguyệt đi tới thấy ta
đang nằm dài ôm lò sưởi đọc tiểu thuyết.”Tam thiếu gia cùng đại biểu
thiếu gia cũng về tới phủ.”
”Ngô, rốt cục đã về rồi, đều phải mừng
năm mới . . . Từ từ Tiểu Nguyệt ngươi nói Tam ca cùng Bạch Mộng Chi? Nhị ca chạy đi đâu ?”
”Hình như là Nhị thiếu gia còn tại trên núi không chịu về, muốn luyện tuyệt thế võ công gì đó “
”Ách. . . . .” Nhìn vẻ mặt sùng bái, chăm chú của Tiểu Nguyệt thật không biết nói gì. . . Tuyệt thế võ công. . . thứ này thật sự tồn tại sao? ? ?
Không phải là cần có bí tịch hay đồ gì huyền bí sao? Không phải ngã
xuống núi mà gặp được cao nhân chỉ điểm thu nhận sao?
Thật lâu về sau nghe đương sự nói mới hiểu được, kỳ thật Nhị ca là sợ phải về nhà kế
thừa gia nghiệp. . . . Ai bảo đại ca ở kinh thành, mà hắn lại là lão Nhị đâu? Đành phải tránh ở trên núi không chịu về.
Tiểu Bích vén mành,
Tiểu Nguyệt dìu ta vào nhà, ta ngồi xuống cạnh phụ thân. Hai ngày nay
không thấy nhị thúc trong phủ, phụ thân đem ta ôm vào trong lồng ngực
hắn, mũi thân mật để tại đỉnh đầu ta, nói”Ngũ tiểu thư nhà chúng ta sao
mặc nhiều đồ như vậy? Đem mình biến thành cục tuyết tròn sao.”
”Phụ thân chê cườiNhã Nhã a, biết rõ người ta sợ nhất lạnh . Ta còn muốn
quấn trong bọc chăn mà đi ra, lại sợ người mất thể diện “ Ta liếc mắt
thấy tam thúc đang cười ta, người này thời điểm nào cũng cười ta cho
được. . . .Nam nhân nhàm chán a...
Phụ thân xoa xoa hai má ta,
bên ngoài thông báo tcác thiếu gia đang hồi phủ , phụ thân cùng tam thúc vì bối phận không thể ra nghênh đón tiểu bối, ta thở dài một hơi, nhận
mênh xuất môn nghênh đón hai người kia. Tuy rằng con đường kia hạ nhân
đã dọn tuyết, chính là bàn chân vẫn bị hàn khí bốc lên, đi đón các ca ca mà ngồi kiệu là không có đạo lý, cho nên đành co rúm người ôm chặt cái
ấm lô. Đến viện môn còn có một nửa lộ trình liền thấy Tam ca cùng Bạch
Mộng Chi. Tam ca quả nhiên không để ý ánh Mắt Bạch Mộng Chi nhìn ta, yeu tinh kia thấy ta liền nhướng mày nhanh đi tới. Một thân áo choàng lam
nhạt , Tam ca ôn hòa hướng ta gật đầu nở nụ cười rồi cũng tới gần.
”Tiểu muội vài năm không gặp trông càng trắng trẻo, nếu tam ca nhớ không nhầm Nhã Nhã sắp 14 đi.” Tam ca kéo bàn tay đã đông lạnh của ta xoa xoa cho
ấm, khẽ hỏi. Tam ca đúng chuẩn một nam nhân ôn nhu, khuôn mặt hắn không
phải tuyệt mĩ, nụ cười lại khiến người ta mê ly,ánh mắt nồng đậm ,lông
mi thật dài che ở hơn phân nửa ánh mắt, ôn nhu như nước cùng bí hiểm
trên người nam nhân này một chút cũng không khiến người ta cảm thấy
không hợp . . Hắn, cười rộ lên trông như. . Ai nha trông như khiến người ta hồn siêu phách lạc. . . Thật nghĩ không ra nếu hắn đem bộ dáng này
mà quyến rũ nữ nhân, cho dù hắn nói: giao thân thể cho ta được không? Ai mà cự tuyệt được a? ?
”Nhìn thấy công chúa khi tỉnh táo thật
không dễ dàng.” Mộng Chi đột nhiên sát vào, phượng nhãn híp lại. Vừa
quay đầu lại thấy hắn khuôn mặt tuấn tú phóng đại của hắn, hắn. . . Lời
này có ý gì? ?
”Ồ? Nói như vậy Mộng Chi thường xuyên nhìn thấy lúc
biểu muội không tỉnh táo?” Ngữđiệu tam ca vẫn bình thản , chính là lòng
ta đột nhiên cả kinh. . . .
”Không phải vậy, là ta thường xuyên nhìn
thấy tiểu công chúa trong mộng. . . .” Bạch Mộng Chi bắt lấy tay ta từ
trong tay tam ca, thuận thế đưa ngực mình “A, tiểu công chúa thân mình
hảo lạnh a, chúng ta mau chút vào đi thôi, lại đây Mộng Chi ca ca sưởi
ấm cho ngươi” hơi thở hắn phun tại mặt ta cư nhiên lại thơm ngọt . . . .
Hương chanh?, hắn? Hắn trong mộng. . . Hắn cũng mơ thấy ta? Sẽ
không giống như ta mơ thấy hắn đi. . . . Ngẩng đầu lên nhìn hắn sở hữu
mĩ nhan khiến nữ nhân điên cuồng, hiện tại đang cười quỷ dị, mặt ta nóng lên. . . Cũng chưa phát hiện ra mình đang tựa tại trước ngực Bạch Mộng
Chi.