Ất Nữ Bạch Nhã Nhã

Chương 17: Chương 17: 14B :trở Về




Thời tiết chậm rãi chuyển lạnh, A Tình đầu gỗ kia vẫn cứ lì ở trên cây. . . . Ảnh vệ thật đúng là kì quái, mặc hắc y ngồi trên cây lại muốn người ta không phát hiện ra? Nói như thế nào cũng nên mặc lục sắc mới đúng, ít nhất là đúng với nguyên lý tắc kè hoa. . .

Khụ, ta lan man quá. Ta kêu A Tình buổi chiều có thể ngồi trong phòng ta, tức muốn hắn có chút ấm áp. Hắn không chịu, cuối cùng ta dùng thủ đoạn cưỡng bức nhưng cũng không thành, đành doạ sẽ không để ý đến hắn,hắn đành nhượng bộ.Buổi tối hắn có thể ngủ sau bình phong gian trong. Ta nghĩ kĩ rồi, sau bình phong còn có thảm ấm áp cũng sẽ không lo hắn bị lạnh ,bình phong ngăn cách giữa gian phòng ta cùng gian phòng hắn, phân chia nam nữ tách biện như vậy không có gì là không tiện, chỉ sợ buổi đêm hắn muốn đi nhà xí sẽ làm Tiểu Bích cùng Tiểu Nguyệt giật mình ,sợ hãi . . . .

Đương nhiên ta đem do dự này không nỏia, hắn khinh thường nhìn ta liếc mắt một cái,như muốn nói: chủ tử cho rằng ảnh vệ là cái gì? Chính là khiến người ta không phát hiện ra. . . . . Đúng rồi đúng rồi,chứứng kiếến cảnh A Tình xuất quỷ nhập thần không chỉ ngày một ngày hai ,cơ bản ta chưa gọi hắn, có lẽ cả ngày cũng không thấy bóng dáng hắn đâu. Ta cũng từng nghi hoặc, hắn ăn cơm tới chỗ nào ? Chẳng phân biệt ban ngày hay tối khuya, hắn không cần ngủ sao? Hắn đi cầu khi nào?

Phong nguyệt lâu có phòng của hắn ,nhưng cũng không nhìn ra dấu vết có người sinh sống. . . . . Ta rút ra kết luận, Ảnh vệ là những người không bình thường, kì dị. . . . . Tỷ như đại ca ảnh ệ của nhị thúc , mỗi ngày đều vô tung vô tích mà làm việc thay Nhị thúc. . . . . Ách. . . .

Rốt cục cũng đến ngày các ca ca trở về. . .Tuyết đã phủ kín sân rồi .

”Chủ tử, lão gia thỉnh ngươi tới phòng khách” Tiểu Nguyệt đi tới thấy ta đang nằm dài ôm lò sưởi đọc tiểu thuyết.”Tam thiếu gia cùng đại biểu thiếu gia cũng về tới phủ.”

”Ngô, rốt cục đã về rồi, đều phải mừng năm mới . . . Từ từ Tiểu Nguyệt ngươi nói Tam ca cùng Bạch Mộng Chi? Nhị ca chạy đi đâu ?”

”Hình như là Nhị thiếu gia còn tại trên núi không chịu về, muốn luyện tuyệt thế võ công gì đó “

”Ách. . . . .” Nhìn vẻ mặt sùng bái, chăm chú của Tiểu Nguyệt thật không biết nói gì. . . Tuyệt thế võ công. . . thứ này thật sự tồn tại sao? ? ? Không phải là cần có bí tịch hay đồ gì huyền bí sao? Không phải ngã xuống núi mà gặp được cao nhân chỉ điểm thu nhận sao?

Thật lâu về sau nghe đương sự nói mới hiểu được, kỳ thật Nhị ca là sợ phải về nhà kế thừa gia nghiệp. . . . Ai bảo đại ca ở kinh thành, mà hắn lại là lão Nhị đâu? Đành phải tránh ở trên núi không chịu về.

Tiểu Bích vén mành, Tiểu Nguyệt dìu ta vào nhà, ta ngồi xuống cạnh phụ thân. Hai ngày nay không thấy nhị thúc trong phủ, phụ thân đem ta ôm vào trong lồng ngực hắn, mũi thân mật để tại đỉnh đầu ta, nói”Ngũ tiểu thư nhà chúng ta sao mặc nhiều đồ như vậy? Đem mình biến thành cục tuyết tròn sao.”

”Phụ thân chê cườiNhã Nhã a, biết rõ người ta sợ nhất lạnh . Ta còn muốn quấn trong bọc chăn mà đi ra, lại sợ người mất thể diện “ Ta liếc mắt thấy tam thúc đang cười ta, người này thời điểm nào cũng cười ta cho được. . . .Nam nhân nhàm chán a...

Phụ thân xoa xoa hai má ta, bên ngoài thông báo các thiếu gia đang hồi phủ , phụ thân cùng tam thúc vì bối phận không thể ra nghênh đón tiểu bối, ta thở dài một hơi, nhận mênh xuất môn nghênh đón hai người kia. Tuy rằng con đường kia hạ nhân đã dọn tuyết, chính là bàn chân vẫn bị hàn khí bốc lên, đi đón các ca ca mà ngồi kiệu là không có đạo lý, cho nên đành co rúm người ôm chặt cái ấm lô.

Đến viện môn còn có một nửa lộ trình liền thấy Tam ca cùng Bạch Mộng Chi. Tam ca quả nhiên không để ý ánh Mắt Bạch Mộng Chi nhìn ta, yeu tinh kia thấy ta liền nhướng mày nhanh đi tới. Một thân áo choàng lam nhạt , Tam ca ôn hòa hướng ta gật đầu nở nụ cười rồi cũng tới gần.

”Tiểu muội vài năm không gặp trông càng trắng trẻo, nếu tam ca nhớ không nhầm Nhã Nhã sắp 14 đi.”

Tam ca kéo bàn tay đã đông lạnh của ta xoa xoa cho ấm, khẽ hỏi. Tam ca đúng chuẩn một nam nhân ôn nhu, khuôn mặt hắn không phải tuyệt mĩ, nụ cười lại khiến người ta mê ly,ánh mắt nồng đậm ,lông mi thật dài che ở hơn phân nửa ánh mắt, ôn nhu như nước cùng bí hiểm trên người nam nhân này một chút cũng không khiến người ta cảm thấy không hợp . .

Hắn, cười rộ lên trông như. . Ai nha trông như khiến người ta hồn siêu phách lạc. . . Thật nghĩ không ra nếu hắn đem bộ dáng này mà quyến rũ nữ nhân, cho dù hắn nói: giao thân thể cho ta được không? Ai mà cự tuyệt được a? ?

”Nhìn thấy công chúa khi tỉnh táo thật không dễ dàng.” Mộng Chi đột nhiên sát vào, phượng nhãn híp lại. Vừa quay đầu lại thấy hắn khuôn mặt tuấn tú phóng đại của hắn, hắn. . . Lời này có ý gì? ?

”Ồ? Nói như vậy Mộng Chi thường xuyên nhìn thấy lúc biểu muội không tỉnh táo?” Ngữđiệu tam ca vẫn bình thản , chính là lòng ta đột nhiên cả kinh. . . .

”Không phải vậy, là ta thường xuyên nhìn thấy tiểu công chúa trong mộng. . . .” Bạch Mộng Chi bắt lấy tay ta từ trong tay tam ca, thuận thế đưa ngực mình “A, tiểu công chúa thân mình hảo lạnh a, chúng ta mau chút vào đi thôi, lại đây Mộng Chi ca ca sưởi ấm cho ngươi”

hơi thở hắn phun tại mặt ta cư nhiên lại thơm ngọt . . . . Hương chanh?, hắn? Hắn trong mộng. . . Hắn cũng mơ thấy ta? Sẽ không giống như ta mơ thấy hắn đi. . . . Ngẩng đầu lên nhìn hắn sở hữu mĩ nhan khiến nữ nhân điên cuồng, hiện tại đang cười quỷ dị, mặt ta nóng lên. . . Cũng chưa phát hiện ra mình đang tựa tại trước ngực Bạch Mộng Chi.

”Như thế nào? Mộng Chi lần này trở về là muốn hướng phụ thân cầu hôn sao?” Tam ca nhìn thấy Mộng Chi cùng ta trên đường đi có hành động thân mật như vậy, mi tâm khẽ nhíu.

”A. . . . Mộng Chi tài đức gì, không biết cả nhà có chịu gả tiểu bảo bối này cho ta hay không đâu?”

”Đi vào.” Nguyên lai đã đến chủ thính, Tam ca trầm ổn vén lên vạt áo choàng, tiêu sái đi vào trong.

Mộng Chi làm bộ như sẽ đem mành hiên vén cao chút ,hắn lại cúi đầu phả bên tai ta “Tiểu công chúa, ngươi đang nhìn đâu . . . .” Khí tức phun tại cần cổ ta, ngứa , lại cảm thấy trong lòng quả quyết... Yêu tinh kia,hắn lại quyến rũ ta.

Dọc theo đường đi bị cầm hai tay ta đùa gỡn một phen, không khỏi có chút nổi giận, đây là chuyện gì a, hai vị này bất quá mới16 tuổi, như thế nào lại đối thoại như vậy ! Nhất định là không có thơ ấu!

Tam thúc thấy Mộng Chi ánh mắt liền toả sáng, lại thấy hắn nắm tay ta, tựa hồ hơi hiểu rõ, cười đến toe toét. Phụ thân thấy chúng ta thân mật dán cùng một chỗ giống như cái gì cũng không phát hiện ,tiếp đón mọi người ngồi xuống. Ta ngồi vào bên cạnh phụ thân, Tam ca cùng Mộng Chi sau đó cũng chia ra ngồi gần tam thúc. Sau đó một màn đối thoại giữa người đi xa trở về và người ở lại bắt đầu, Tam ca luôn luôn ôn hòa đối đáp, Bạch Mộng Chi cũng trả lời nhưng có chút không đứng đắn.

Ta lại cân nhắc lời nói của Bạch Mộng Chi, sao hắn nói khó được nhìn thấy ta thanh tỉnh? Gì mà muốn ta gả cho hắn? Suy nghĩ khiến ta khẽ nhíu mi, đột nhiên cảm thấy sự tình phát triển có chút hỗn loạn, ta cùng Bạch Mộng Chi khi nào thì thân thiết như vậy a? Ta thấy mơ hồ, hơn nữa lần này mới là lần thứ 2 chúng ta gặp mặt nhai, lần trước đã là 6 năm trước rồi, có thể nói là không có ấn tượng tốt đẹp gì, mà hắn vừa thấy ta liền cứ nhưu thân thiết rồi? Đầu xuấn hiện đầy hắctuyến. . . . . Lộn xộn a.

”Nhã nhã? Ngươi có bằng lòng hay không?” Tam thúc nhướng mày hỏi ta. . .

”Ân?” Bằng lòng gì a?”Ta không muốn. . . . Không cần gả hắn a!” Trời ạ. . . .

Đột nhiên trong phòng yên tĩnh, phụ thân như không có việc gì ,người nhẹ nhàng nhấp trà, Tam ca ý cười càng đậm, Bạch Mộng Chi biểu tình thực vô tội, tam thúc trợn mắt há hốc mồm... . Đây là tình huống gì?

”Khụ, tiểu muội a. . . . Mộng Chi nói mệt mỏi muốn đi ôn tuyền tẩy rửa bụi trần a, nhưng là tam thúc lại nói trong viện ngươi có ao ôn tuyền, hỏi ngươi có nguyện ý bỏ thứ yêu thích kia để Mộng Chi tẩy trần không? . . . . .” Tam ca buồn cười giúp ta khôi phục ký ức. .

”A. . ? Ồ. . . Có thể có thể. . . Ta hiện tại liền dẫn Mộng Chi ca ca đi.” Mặt ta nhất định đã hồng như tôm luộc ròi. . . Má ơi, đây có phải thứ 6 ngày 13 không a , ta chưa từng mất mặt như vậy. . . . Bị mọi người nhìn thành dạng gì a? Tự mình đa tình đi... . Nhanh chóng trừng mắt liếc nhìn Bạch Mộng Chi một cái rồi lao đầu ra nhanh, ngay cả Tam ca cũng muốn thấy ôn tuyền trong viện của tiểu muội.

Tiểu Nguyệt đem áo choàng đến cho ta phủ thêm, Tiểu Bích đưa lò sưởi qua mà biểu tình nàng trông thật quỷ dị . .

”Không cho cười!” Ta nghiến răng nghiến lợi tiếp tục chạy.

Đột nhiên có một trận gió, ta định thần lại đã thấy Bạch Mộng Chi trước mặt, đem ta ôm lấy vác tới sau ôn trì.

”A ~~ muội muội không chịu được mà muốn tắm cùng biểu ca sao, biểu muội cũng đem đến thân đến đây rồi,không ngờ nhanh đến như vậy . . . . .” Lưu lại Tiểu Bích cùng Tiểu Nguyệt hai mắt nhìn nhau.

Ta ngẩng đầu cắn môi trừng Bạch Mộng Chi, người này hại ta mất mặt. . . . Ta hận hắn AAAAx

”Tiểu công chúa đừng tổn thương trái tim ta như vậy~~ biểu ca chỗ nào không tốt a. . . Tiểu công chúa ngươi như vậy ghét bỏ ta. . . . Phải biết biểu ca ngươi phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong chính những thục nữ trong giang hồ còn. . . . .”

”Câm miệng!”

”Ngô. . . Tiểu mèo hoang phát giận sao? Ta có biện pháp rất nhanh có thể câm miệng, tiểu công chúa có muốn thử một chút hay không. . . .” Nói xong khuôn mặt tuấn mĩ kia cúi xuống, mang theo tia giảo hoạt ,phượng mâu khẽ cười liếc mắt nhìn cánh hoa . . Ta vội vàng nhắm chặt ánh mắt, kêu to“Không muốn không muốn” . . . Người này chuyện gì cũng dám làm. . . . .

Cảm thấy lồng ngực hắn chấn động, nguyên lai là hắn trầm thấp cười ,ôm ta tiếp tục thi triển khinh công, hơi thở dài phiêu đãng ở trong không khí, “ Cô nương ngốc của ta. . .” Trộm mở mắt nhìn miệng hắn mỉm cười nhìn về phía trước, cũng không có cơ hội xâm phạm ta, tạm an tâm . Tựa hồ. . . Người này, cũng không quá xấu đi ~

Lam bào bị thổi làm phồng lên . . . Khiến cho Bạch An Dương đứng tại vườn đều là màu trắng phiêu dật giống như tiên nhân. Chính là ánh mắt dịu dàng như mặt trời bỗng chốc tối lại như u cốc Thấy một cảnh hai người kia liền dời đi bóng dáng. . . . Tựa hồ. . . . Hắn không muốn nhìn thấy sự tình này. . . . Giống như tình cảm của lão Tứ năm ấy~ thú vị. . . ?

Đang tại trong ngực Bạch Mộng Chi ta run lên. . .

”Tiểu công chúa lạnh sao?” Bạch Mộng Chi đem khuôn mặt tuấn tú dán lên khuôn mặt lạnh lẽo của ta . . .”Hảo lạnh~~ ta đây sưởi ấm cho “

Vòng quay vận mệnh bắt đầu chuyển bánh, bị nhân nhi tác động , một người cũng trốn không thoát. Hoặc là lưu lạc, hoặc là giãy dụa muốn chạy trốn thoát. . . . Sợ là vô ích rồi . Chính là, sợ cái gì a? Các ngươi chỉ dừng lại ở việc đối đãi thật tốt với nàng hay sẽ sớm sa đoạ. . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.