Ấu Niên Ký Sự Bộ

Chương 17: Q.4 - Chương 17: Phiên ngoại 1: Dã cục cưng dụ dỗ Bạch Lạc Hề đêm đầu tiên!




“Mẹ nói, khuynh hướng giới tính của anh có vấn đề rồi, anh không thể nắm tay con gái, ca ca thì phải nắm tay ca ca.”

Xe cộ đông nghịt, Dã cục cưng đứng ở lằn vạch dành cho người đi bộ, thân mình bé nhỏ thẳng tắp, nhấn từng tiếng dặn dò ca ca xinh đẹp đột nhiên vô duyên vô cớ vượt đèn đỏ túm chặt lấy tay bé đang đứng ở trước mắt.

Tiếng kèn ô tô rền vang…. trên đường lớn đôi tiểu uyên ương không tuân thủ luật giao thông làm như không hề nghe.

Ca ca xinh đẹp mặc áo sơmi trắng, đôi mắt trợn to, có vẻ không hề đoán được bé sẽ nói vậy, ngượng ngùng muốn rút tay về.

Hừ một tiếng, Dã cục cưng ngược lại nắm chặt tay hắn, túm thật chặt.

Ca ca xinh đẹp nhìn cô bé đáng yêu như công chúa Bạch Tuyết trước mắt, lại cúi đầu xem xét bàn tay bị bé nắm chặt đỏ au, lập tức đỏ bừng như bị phát sốt, màu đỏ từ tai lan dần đến cổ.

Thần trí mơ hồ bị kéo băng qua đường.

“Em…. em về sau không được vượt đèn đỏ, rất nguy hiểm!”

“….”

“Em mau buông tay.” Tiếng gọi không có lực, “…. Cười cái gì.”

“Ca ca xinh đẹp vừa rồi không phải cũng vượt đèn đỏ sao, chính Dã cục cưng mới là người kéo anh qua đường nha.”

“Đó bởi vì nhìn thấy em bị nguy hiểm, anh…. mới…. mới không phải ca ca xinh đẹp, gọi thế…. Em! Đùa giỡn lưu manh.”

Cậu bé dậm chân, rất nhiều người đi đường đều đang quay đầu nhìn, hắn muốn rút tay ra nhưng có chút lưu luyến, lại sợ phải đẩy cô bé.

Hai người một lớn một nhỏ ngượng nghịu dắt tay nhau đi trên đường, không ai buông tay.

Cô nhóc ngửa đầu, thanh âm như tiếng muỗi kêu, “Em lạc đường.”

Kết quả là….

Bạch Lạc Hề đã bị bé mơ đồ lừa gạt về nhà.

Tại sao nói lừa gạt…. Bởi vì Dã cục cưng tuy là nói lạc đường, nhưng lại tùy ý nắm lấy Bạch Lạc Hề, quẹo qua vài con hẽm, vòng vo vô số vòng, chính xác không hề lầm lẫn nắm lấy Bạch Lạc Hề, đem một người sống sờ sờ quẹo về biệt thự nhà mình.

Biệt thự rất lớn, toàn gia đều rất nhiệt tình tiếp đón khách.

Mẹ một bộ thấy nhưng không thể trách, cười tủm tỉm sờ soạng tiểu Bạch Lạc Hề một phen, mới đi làm bữa tối.

Cha lớn thì buông tờ báo trong tay xuống, nhấp một ngụm cà phê, lười nhác dựa vào ghế sofa đánh điện thoại, gọi tới sở cảnh sát và nhà trẻ, báo người mất tích, một bé nam, ước chừng bảy tám tuổi, tướng mạo cực phẩm là một mỹ nam bại hoại, mời đến nhận lãnh.

Trình độ nghiệp vụ vô cùng thành thạo, ăn nói lưu loát, mặt không đổi sắc tim không lỡ nhịp, làm cho người ta nhìn thế là đủ.

Cha nhỏ chống cằm, ngồi xổm ở ghế sofa, vẻ mặt ghen tị nhìn tiểu Bạch Lạc Hề xinh đẹp, lại nhìn về phía Dã cục cưng đang quấn quýt lấy hắn chơi đùa, lại nhìn sang màn hình tivi…. Tầm mắt lơ đãng không tự chủ lại rơi xuống trên người Bạch Lạc Hề.

Hừ một tiếng, nhìn trừng trừng màn hình, một bộ hình tượng của người cha hiền đang vô cùng đau đớn bởi vì bị tiểu tặc đoạt mất con gái ngoan của mình.

Đêm đã khuya, hầu hạ hai tiểu tổ tông ăn uống tắm rửa xong.

Cha lớn cha nhỏ cùng mẹ ba người vỗ vỗ tay, đóng cửa phòng lại, mỗi người tự bận bịu việc của mình.

Trên chiếc giường lớn ấm áp thoải mái, tiểu Bạch Lạc Hề quy quy củ củ mặc áo ngủ trước đây của cha nhỏ, chúc cô nhóc ngủ ngon, an phận nghiêng người nằm xuống nệm, chuyện phát sinh ban ngày rất rối loạn, hắn còn bận suy xét, làm thế nào hắn có thể đưa một kẻ bị lạc đường, quẹo tới quẹo lui một hồi lại có thể an toàn đưa trở về biệt thự, trong khi chính mình ngược lại lại quên mất đường về nhà, còn phải làm phiền đến ba mẹ người ta, thật sự là mất mặt a.

May mắn, cô nhóc đột nhiên nhớ ra đường về nhà.

Bằng không hai đứa nhỏ đêm nay khẳng định là ngủ bờ ngủ bụi ngoài đường.

Thật sự ít nhiều cũng nhờ có Dã cục cưng….

Một thân hình bé nhỏ đột nhiên chui vào trong chăn của hắn, dọa hắn nhảy dựng, cuống quýt ngồi dậy, ngực có cảm giác nặng trĩu, giống như có người đang đè lên người hắn.

Quả nhiên, một cái đầu rối tung chui ra từ trong chăn đã được sắp gọn gàng, khuôn mặt mềm mại trắng nõn, đôi mắt rực rỡ như ánh sao trên bầu trời đêm, tiểu Bạch Lạc Hề hoảng thần, cứng đờ nhìn chằm chằm của bé, ta than, thật sự là một công chúa nhỏ xinh đẹp.

“Ca ca xinh đẹp, ôm cục cưng một cái.” Dã cục cưng cười tủm tỉm, mắt giương lên giống như trăng lưỡi liềm, cánh tay mềm mại mũm mĩm chủ động ôm lấy Bạch Lạc Hề.

“Em em….” Màu đỏ nổ tung lan tràn khắp khuôn mặt củaTiểu Bạch Lạc Hề, hắn ngồi bật dậy, câu đùa giỡn lưu manh rốt cuộc cũng không thể thốt ra miệng.

Bị bé giống như bạch tuộc quấn chặt lấy, mặt tiểu Bạch Lạc Hề đỏ rực như ăn ớt, trên đỉnh đầu thậm chí có thể nhìn thấy hơi nóng bốc lên.

Cô nhóc kia còn bày ra vẻ mặt lưu manh, ngửa đầu nhỏ lên, nghiêm túc chính xác nhấn mạnh từng chữ, “Anh thật xinh đẹp, anh là ca ca xinh đẹp nhất mà Dã cục cưng từng gặp, chúng ta thành hôn đi được không.”

— —||

Nhóc con này gan quá lớn đi.

Ai ôi….

Tiểu Bạch Lạc Hề bị sờ soạng,

Áo ngủ bị xốc lên, tay hắn liều chết túm chặt lấy áo.

Hắn thất kinh trợn trừng đôi mắt xinh đẹp, đôi mày thanh tú nhăn chặt, tựa như đang cực lực nhẫn chịu đau đớn, cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại trước mặt hắn…. miệng bị bé cắn đau quá.

Sau một lúc lâu, cô nhóc mới đình chỉ ngược đãi hắn, xăn tay áo lên hung hăng lau miệng, táp táp miệng nói, “Tốt lắm, chúng ta đã muốn thành hôn.”

A….

“Đến lúc anh mang thai sinh tiểu bảo bảo, em sẽ chịu trách nhiệm với anh.” Dã cục cưng son sắt thề, mình nhỏ thẳng tắp.

[Dã Cố Giai: — —|| Mồ hôi lạnh, ta nói nhóc con nhà ngươi không phải là xem nam nam sinh con đi, ai nói cho hắn nam sinh kết hôn sẽ sinh đứa nhỏ. Giận a! Dưỡng thai không cần làm tốt sao.

Cha nhỏ liếc xéo một cái:thôi đi, nếu không phải em viết truyện đam mỹ nam nam sinh con, con bé làm sao biết nói lời này.

Cha lớn vỗ mạnh xuống bàn:các ngươi ai cũng không được nói, bảo bối của ta vẫn còn là bé con nha, hết thảy thuyết minh tư duy của con bé vượt bậc so với người thường.

Độc giả: Không nói gì.]

Tiểu Bạch Lạc Hề ngây thơ, trong sáng, sợ tới mức run lẩy bẩy, ngón tay run run chỉ vào chóp mũi của Dã cục cưng, chỉ trích, “Nam sinh sẽ không sinh con, muốn sinh cũng là em sinh.”

Dã cục cưng cúi đầu không nói, bàn tay thọc vào chăn sờ soạng nửa ngày, không bắt lấy gì chỉ kéo ra một quyển sách, trên bìa có hình một nam tử mặc cổ trang ôm một thiếu niên, bụng của thiếu niên phình to, giống như có bầu, trên tay còn bế một em bé trắng nõn.

— —||

Tiểu Bạch Lạc Hề hoàn toàn sụp đổ.

“Em thật sự sẽ chịu trách nhiệm với anh?” Thanh âm của cậu bé có chút không xác định cùng ủy khuất.

“Nhất định!” Thanh âm non nớt của bé gái vang dội đáp lại.

“Đây chính là ước định của chúng ta!”

“Vậy về sau em bị lạc đường, vô luận anh đang ở đâu cũng nhất định tìm ra em, đưa em trở về nhà.”

Bọn họ cuộn người trong chăn, ló ra….

Hai ngón út, ngoắc chặt vào nhau.

Vững chắc không rời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.