Sáng sớm, lại là một ngày đẹp trời.
Trong đại sảnh vang lên tiếng ầm ầm bịch
bịch xen kẽ với tiếng bước chân khe khẽ cùng với tiếng trẻ con đùa giỡn
nhau, rất náo nhiệt, ngay cả chó săn trong tòa thành cũng hùa theo sủa
rền vang khắp tòa thành.
Hành Chi Nhược mở cửa phòng bước ra, xoa xoa thắt lưng đau nhức, vẻ mặt bi phẫn đi xuống lầu.
Nàng cố ý vòng qua phòng khách, lén lút đi đến phòng ăn, mở tủ lạnh, cầm lấy hộp sữa tươi, vừa mới ngửa đầu uống.
“Mẹ, chào buổi sáng.”
Nàng bị sặc, khụ khụ.
Nhìn quanh
bốn phía, thân mình đột nhiên cứng ngắc, chỉ nhìn thấy trên bàn ăn đang
ngồi hai tiểu hài tử ra vẻ như người lớn, một đứa khoảng chừng bảy tuổi, vẻ mặt cực lãnh, quét mắt liếc nàng một cái liền không quá quan tâm,
chỉ cúi đầu chăm chú lật một quyển từ điển dày cộm, xem có vẻ giống như
là từ điển Oxford, bên dưới còn đè một xấp hợp đồng.
Một đứa khác thật khiến cho người ta yêu
thích, mặc một thân áo sơmi trắng, ngồi ở bên cạnh cậu bé bảy tuổi kia,
ánh mắt trong vắt sáng ngời nhìn Hành Chi Nhược, trên tay cầm một chén
sữa đang mút, miệng dính đầy sữa, còn không quên vừa uống vừa nói, “Mẹ,
trên bàn có sandwich, là cha con đặc biệt làm cho mẹ ăn.”
“Là cha hai.” Tiểu hài tử bảy tuổi đột nhiên ở dưới bàn đạp cho hắn một cước, quẳng cho hắn cái liếc mắt.
Tiểu soái ca áo sơmi trắng vẻ mặt có chút ủy khuất, muốn nói gì đó cuối cùng vẫn là mím môi nhịn xuống.
Hành Chi Nhược mỉm cười có chút cứng ngắc mất tự nhiên, “Tiểu Thiên, không được ăn hiếp em trai con.”
Đột nhiên một bọc gấm xanh thẫm nhỏ xíu
giống như một trận gió thổi quét tới, nhào vào người của Hành Chi Nhược, ôm chặt lấy chân của nàng, ngửa đầu, du dương non nớt gọi một tiếng,
“Nương.”
Hành Chi Nhược ôm lấy bé, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
May mắn không có ai đi theo sau, ngoại
trừ một cậu bé khoảng năm tuổi, đẹp rực rỡ, trên tai còn đeo một chiếc
hồng đinh, “Mẹ, các cha đang tìm mẹ đó.”
A a a….
Quả nhiên mấy tên oan nghiệt kia đều rời giường.
Hành Chi Nhược lập tức đưa tay lên suỵt một cái, ánh mắt giống như kẻ trộm.
Cậu nhóc bảy tuổi vẻ mặt xem kịch vui nhìn, còn tiểu soái ca áo sơmi trắng thật ra có chút lo lắng.
“Mẹ, hôm nay mẹ thức dậy thật sớm nha.
Cha hai với cha ba cha bốn cả đêm đều không ngủ, bọn họ muốn hỏi mẹ có
chuyện gì lại cùng với cha lớn nói suốt cả đêm.”
Nghĩ đến màn oanh oanh liệt liệt tối hôm qua….
Trên mặt nàng lập tức dâng lên một trận khô nóng.
“Cứ để cho bọn họ tìm.” Nói xong, nàng thu hồi vẻ mặt oán giận, dè dặt nói, “Đừng nói cho cha của các con mẹ đang ở chỗ này.”
“Dạ.”
“Vẫn là Kỳ nhi ngoan nhất.”
Cậu nhóc năm tuổi cười tủm tỉm, sờ sờ vào chiếc hồng đinh trên tai, dùng giọng thật to nói, “Con tuyệt đối sẽ
không nói cho các cha mẹ đang ở phòng bếp.”
Giống như để bày tỏ ruột gan, hai chữ cuối cùng “phòng bếp” cơ hồ là rống lên.
–||
Là ảo giác sao…. Như thế nào cứ cảm thấy
thằng nhóc này bỏ đá xuống giếng, giậu đổ bìm leo, nhất định là ảo giác, nhìn xem…. hắn cười hồn nhiên đến thế nào a.
Hành Chi Nhược vẻ mặt ngượng ngùng.
Nhưng cái bọc gấm xanh thẳm trong lòng
nàng lại không chịu nổi tịch mịch, thân hình nhỏ xíu của hắn bám riết
không tha không ngừng cọ cọ, thanh âm cực kỳ non nớt rít lên the thé,
“Nương….”
Đôi bích đồng ngập nước nhìn nàng, khỏi cần nói có bao nhiêu đáng yêu.
“Thấp giọng một chút.” Hành Chi Nhược rơi lệ ở trong lòng, che lại miệng của bé, “Bé con, con làm sao lại quay
trở về thời cổ đại a, cho dù không gọi mẹ gọi má cũng được, như thế nào
sửa kêu nương a…. sao không gọi ngạch nương luôn cho rồi.”
“Ngạch nương.”
–||
Bé con này, đầu óc cần đem đi kiểm tra một chút.
Cậu nhóc ôm chân nàng sung sướng làm
nũng, cắn cắn cắn cắn, ánh sáng giống như mặt nước bồng bềnh trong đôi
bích mâu, làm cho váy ngủ của nàng cũng bị đẫm nước. (Cesia: bộ nhóc là cẩu sao?)
Cậu nhóc này, sức sống hơi bị dư thừa đi….
“Mẹ, Yêu muội muội khó nhìn thấy được mẹ xuống lầu, lúc này mới cao hứng tới vậy, mẹ đừng trách em ấy liếm lung tung.”
“…..”
“Nương….”
“Chiêu nước miếng công kích của Yêu muội
muội quả thật lợi hại, lần trước con bị em ấy làm cho cả người đều là
nước miếng, còn phải đi thay áo sơmi khác.”
“Muội muội em ấy….”
“Ngạch nương ngạch nương….”
Ngừng! ! ! ! ! ! ! !
Hành Chi Nhược ôm lấy bé con tiểu Yêu,
khóa chặt chân tay của bé, không cho bé náo loạn, vẻ mặt đúng là khóc
không ra nước mắt, “Tiểu Yêu là con trai, các con phải gọi em ấy là em
trai.”
Hành Chi Nhược nâng lên khuôn mặt của
tiểu Yêu, mắt cong cong, đôi bích mâu long lanh trong suốt, khuôn mặt
nhỏ nhắn tuấn mỹ lại yêu dã không biết sau này sẽ tai họa bao nhiêu
người.
–|| đợi chút, hình như có chỗ nào không đúng.
Ai mặc cho bé một thân nữ trang kimônô, trên đầu còn cắm một cây trâm bạc, cổ tay còn đeo một cái vòng tay lục lạc.
Nổi da gà….
Con trai hóa trang con gái.
Hành Chi Nhược ngắt véo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
Bé nhíu lại đôi tiểu lông mày, bên má hằn lên dấu ngón tay út đỏ au.
“Đau hả….” Nhịn không được lại véo.
“Đau.” Bé chớp chớp đôi bích mâu, mắt ngân ngấn nước, vẻ mặt lại vô cùng hưởng thụ.
Đổ mồ hôi, không phải đang nằm mơ, nhóc này từ nhỏ đã có khuynh hướng ngược cuồng.
Đến tột cùng là ai đã cho mặc bé….
Bác Câm không có khả năng, Trần thẩm cũng không có lá gan này.
Trừ bỏ người kia….
“Nương….” Bé nhào vào lòng nàng, làm
nũng, tay nhỏ vuốt ve bụng nàng, thấp giọng non nớt nói, “Có muội muội?
Lúc này nên sinh muội muội ra chơi với con.”
“Ai nói cho con mẹ sinh em bé? Ngươi ngươi ngươi…. không được trốn.”
Thằng nhóc chết tiệt bọc gấm kimônô xanh
thẫm kia vội vội vàng vàng chạy trốn khỏi nàng, lao thẳng về hướng cậu
bé bảy tuổi, bỗng dưng có vẻ như bị vẻ mặt của hắn làm khựng lại, bất
thình lình chuyển hướng nhào vào đùi của tiểu soái ca áo sơmi trắng, giả chết thều thào, “Anh hai…. Ôm một cái….”
Tiểu soái ca áo sơmi trắng nở nụ cười ấm
áp, nhẹ nhàng vỗ về hắn, biểu tình trên mặt thật ôn nhu, “Mẹ, tứ muội….
không, tứ đệ còn nhỏ không hiểu chuyện, trong nhà em ấy là nhỏ tuổi
nhất, cũng bởi vì muốn có em gái cho nên mới hỏi thôi.”
Tên tiểu yêu nghiệt vui vẻ làm nũng không ngừng ở trong lòng hắn cọ cọ.
–|| Hai đứa con này, nhìn thế nào cũng
thấy có chút vượt quá tình cảm huynh đệ bình thường, ngày thường YY
người khác còn chưa tính, YY chính con mình, quả thật là hết thuốc chữa
a.
Hành Chi Nhược cúi đầu ực vào một ngụm sữa to, ngăn chặn tiếng tim đập bình bịch.
“Năm nào mẹ cũng gạt con nói là muốn sinh muội muội, mỗi năm đều cho ra lò toàn là đệ đệ, nhìn phát chán, tiểu
tứ….” Đại nam hài bảy tuổi dựa vào tiểu soái ca áo sơmi trắng, nắm lấy
tiểu Yêu xem xét trong chốc lát, buông tay, nghiêm trang điểm vào mũi
của tiểu Yêu, “Ngươi cho đời này ngươi có thể đợi được muội muội sinh ra sao? Hết hy vọng đi.”
“Anh cả, anh nói gì.” Kỳ nhi nhấc ghế đến ngồi bên cạnh bọn họ, “Các cha đều nói, nhất định sẽ làm ra một muội
muội cho chúng ta.”
….
Nghẹn họng.
Đám nhóc này, trong mắt chúng còn có người mẹ này hay không.
Ra lò….
Từ này thốt ra từ miệng của tiểu Thiên,
thật sự là…. chịu ảnh hưởng của người nào đó, Hành Chi Thiên nếu mà
biết…. thật không dám tưởng tượng.
Các cha “làm ra” muội muội.
Tư tưởng gia giáo phải đặt nền móng ngay
từ nhỏ, ba tên kia đã không có khả năng cứu chữa, có lẽ tiểu Yêu còn có
thể uốn nắn một chút.
Hành Chi Nhược làm bộ ho khan một tiếng,
“Tiểu Yêu, đừng luôn quấn quýt lấy ca ca, một nam tử hán không thể tùy ý để cho ngươi ta mặc cho con thành bất nam bất nữ thế này…. Ách, mẹ thừa nhận tuy rằng rất đáng yêu…. nhưng….”
“Sao lại thế này, mới sáng tinh mơ đã
không chờ gặp con anh.” Yêu Chi chậm rãi đi tới, dựa vào cửa phòng, liếc xéo vẻ mặt tuy chính khí nhưng thân hình đang run run Hành Chi Nhược,
đôi mắt cực kỳ phóng đãng kỹ càng rà soát toàn thân của nàng từ trên
xuống dưới không bỏ sót chỗ nào.
Hành Chi Nhược bị ánh mắt của hắn càn
quét, khí diễm lập tức xẹp xuống, miễn cưỡng đứng vững, “Anh cũng biết
đây là con anh, sao lại biến hắn thành con gái.”
Yêu Chi đi tới tiếp lấy cái bọc xanh thẫm trong tay của tiểu soái ca áo sơmi trắng, ôm vào lòng, lấy tay đùa
nghịch, “Anh lại cảm thấy rất đẹp mắt, không thích sao?”
Cậu nhóc miết miết miệng, lắc đầu, “Không thích, con không giả trang em gái, con muốn có em gái thật cơ.”
Yêu Chi nhếch miệng cười, “Con anh không thích kìa, bằng không…. sinh thêm một cô con gái thế nào?”
Ngươi nói sinh thì sinh được sao….
Hừ.
Hành Chi Nhược kéo ghế, ngồi vào bàn ăn, không thèm để ý tới.
“Ôi, nôn nóng như vậy không muốn nán lại
gặp anh?” Yêu Chi tinh thần tỉnh táo, khoan thai đi đến gần, “Đêm qua đi đâu…. Rõ ràng là thứ năm, nói rõ chủ nhật hai tư sáu là của hắn, thứ ba là tiểu Bạch, thứ bảy là Kỳ tiểu tử, thứ năm là của anh, em ngược lại
tốt lắm đem cho tên họ Hành kia.”
Hành Chi Nhược xấu hổ nuốt nuốt nước
miếng, vói tay cầm lấy miếng sandwich ở trên bàn cắn một miếng, ánh mắt
loạn quanh né tránh.
Yêu Chi xăn tay áo nện vào mặt bàn, rầm một tiếng, ngay cả dĩa sandwich cũng run run, “Em mau nói cho rõ ràng!”
“Lão tam, đừng dọa Chi Nhược.” Bạch Lạc
Hề nghe hỏi đi tới, muốn dịu đi không khí căng thẳng, bên cạnh còn kéo
theo Kỳ Tú Minh, “Để cho nàng ăn xong đã, xem nàng ấy bị nghẹn kìa.”
Kỳ Tú Minh thuận tay rót một ly nước đưa cho Chi Nhược.
“Ca của em đêm qua không phải đã nói nhức đầu sao, em giúp anh ấy xoa…. xoa…. liền….” Hành Chi Nhược hớp một ngụm nước, nói xong từ cuối cùng liền im bặt.
Xoa xoa…. xoa một hồi liền lăn một đêm ở trên giường, lời này vạn vạn không thể nói ra.
Hừ một tiếng, người nào đó không cam lòng.
“Kêu Hành Chi Thiên ca thật thân thiết
đó…. Anh là anh trai ruột của em còn chưa bao giờ nghe em kêu một tiếng, cũng không thấy thương anh, đáng thương cho ta ngồi canh giữ suốt cả
đêm ở trong phòng.” Yêu Chi ra vẻ tội nghiệp đưa tay làm bộ lau nước
mắt, nhưng một giọt nước mắt cũng không có.
…..
Giả bộ cũng rất giống đi.
Hành Chi Nhược mím miệng, hung hăng cắn một ngụm sandwich.
Yêu Chi thấy nàng không quan tâm, nhíu
mày, thu hồi dáng vẻ đáng thương, phong lưu phóng khoáng đùa giỡn với bé con trong lòng, xoay người đối với mấy nhóc xung quanh nói, “Các con,
các con biết không, lúc trước có một người cướp đi vị hôn thê từ tay của cha hai các con, còn vu oan cho cha bốn, nói hắn phóng xe tông người
gây tai nạn, làm hại mẹ các con có một đoạn thời gian đối với cha bốn
giống như kẻ thù, bây giờ còn độc chiếm mẹ các con, ngay cả phúc lợi
sinh hoạt của các cha cũng muốn chiếm đoạt.”
Mấy cậu nhóc nghe được sửng sốt.
“Lão tam….” Kỳ Tú Minh huých nhẹ khủy tay vào Yêu Chi, nháy mắt ra hiệu.
“Mọi người thức dậy sớm.” Đầu bên kia,
Hành Chi Thiên mặc áo tắm vẻ mặt nhàn nhã từ lầu hai đi xuống, bưng một
ly cà phê, ánh mắt đảo qua bên này.
“Đương nhiên chỉ có mình ngươi buổi tối mệt nhất.” Yêu Chi nhỏ giọng lầm bầm một câu, lập tức im miệng, giả vờ giả vịt xem báo.
“Cha lớn chào buổi sáng.” Mấy cậu nhóc
đồng loạt lên tiếng, âm thanh phải nói là vang dội, so với nhìn thấy cha ruột còn thân thiết.
“Chào buổi sáng.”
Hành Chi Thiên cười, vỗ vỗ vào đầu của
cậu nhóc bảy tuổi, tựa như không hề phát hiện thấy không khí bất thường
trong phòng ăn, liếc xéo Yêu Chi vẫn còn đang ra vẻ nghiêm túc xem báo,
lại hướng cậu nhóc hỏi, “Văn kiện trong công ty xem hiểu không?”
“Không sai biệt lắm có thể ký, hợp đồng
không có vấn đề.” Cậu nhóc bảy tuổi thần sắc nghiêm nghị mang theo dáng
dấp của một người lớn.
“Tiểu Thiên ngoan lắm, cha còn đang suy
nghĩ nếu con không hiểu cứ đưa nó cho cha ba của con xem, dù sao gần đây hắn rất nhàm chán, miệng cũng thật nhàn rỗi.”
Yêu Chi thân mình ngấm ngầm run lên một
chút, làm bộ không có nghe thấy, chỉ vào tờ báo nói với Bạch Lạc Hề đang ngồi bên cạnh, “Ngươi xem tin tức này….”
Chỉ có điều chỉ chỉ chỉ…. chỉ lung tung nửa ngày cũng không biết muốn Bạch Lạc Hề xem cái gì.
Nhưng trái lại đang nhìn chằm chằm vào một chỗ trên mặt báo Bạch Lạc Hề thần sắc khẩn trương, kéo, muốn đứng dậy.
Hành Chi Nhược giật mình, lập tức giựt
lấy tờ báo, nhìn vào mục bản tin giải trí, lưu loát đọc đo từng chữ,
“Ngôi sao Kỳ Tú Minh cùng nữ minh tinh XX có quan hệ ái muội, nghi ngờ
phim giả tình thật?”
Ái muội….
Còn phim giả tình thật? !
Tuyệt, phản rồi!
Hành Chi Nhược nổi cơn tam bành.
Thế là một bữa ăn êm đẹp, bị nháo cho gà bay chó sủa, oanh oanh liệt liệt.
“Họ Kỳ kia, ngươi đứng lại cho ta, tiểu Bạch anh mau giúp em bắt hắn.”
“Này…. Chi Nhược…. nhất định là có ẩn
tình, không bằng em cứ nghe cậu ta nói trước đã.” Tiểu Bạch miệng khuyên bảo, tay thì đè chặt lấy Kỳ Tú Minh không cho hắn trốn.
“Ai ui, lão nhị, ta có cừu oán với ngươi à, ngươi nhẹ tay một chút.”
“Lão tứ, ngươi mau nói đi…. bằng không
chọc giận Chi Nhược. Vậy đêm thứ bảy của ngươi nhường luôn cho ta đi, dù sao bỏ cũng lãng phí, vừa vặn có thể bù lại thứ năm bị mất của ta.”
“Hiểu lầm hiểu lầm, buổi quay phim hôm đó cô ta muốn câu dẫn anh, anh nói anh đã kết hôn còn có con…. cô ta không tin, còn nói anh không có giấy chứng nhận kết hôn. Em nói xem…. giấy
kết hôn không phải em cùng lão đại ký sao, quan hệ với ba người bọn anh
vốn chỉ có thể ở trong bóng tối, làm sao có thể có giấy chứng nhận kết
hôn, cho nên nhất thời dây dưa không cách nào nói rõ với cô ta mới bị
đội chó săn chụp được.”
Thế là yên tĩnh….
Cuối cùng lão đại Hành Chi Thiên buông ra một câu làm cho cả đại sảnh đều an tĩnh, “Lão tứ, ngươi vẫn là rời khỏi giới nghệ sĩ đi, hiện tại đem Kỳ gia cùng Hành thị đều giao cho ta cũng không phải biện pháp, ta thật bận bù đầu…. ngươi đến công ty giúp ta.”
Toàn thể chấn động, lập tức ai về vị trí nấy…. một đám an phận thủ thường ăn sáng.
Phòng ăn to như thế chỉ nghe thấy tiếng
khóc thét đứt gan đứt ruột của Kỳ Tú Minh tru lên, “Lão đại, ta sai lầm
rồi còn không được sao…. Ta không bao giờ dính vào mấy vụ xì căng đan
tình cảm nữa, giấy chứng nhận kết hôn giữa ta với Chi Nhược cũng không…. ta cũng không đòi hỏi, tập đoàn công ty vẫn là ngươi quản lý đi, ta vất vả lắm mới có thể rảnh tay, ngươi không thể lại kéo ta xuống hố.”
Tập thể, bi ai.
Ngày hôm sau ban đêm, tòa thành lầu hai trong phòng của người nào đó.
Rèm cửa sổ đóng chặt, ánh đèn mờ nhạt.
Hành Chi Nhược nằm ở trên giường giãy giụa nhưng vô lực, hai tay bị dây lưng bằng sa tanh xanh thẫm trói vào cột giường.
“Đáng chết…. anh đang chơi trò gì, mau thả em ra.”
Yêu Chi ngồi ở trên người nàng, đôi bích
mâu phát ra ý cười bất hảo, chống tay nhoài người xuống vuốt ve hai má
của nàng, “Chi Nhược, chúng ta ai cũng muốn có con gái, chỉ xem ai động
tác nhanh hơn, anh tuy là xếp thứ ba cũng không thể thua.”
Yêu Chi nằm sấp trên người nàng, híp mắt, rải những nụ hôn từ cổ nàng lan dần xuống bên dưới, vạt áo kimônô đi
theo động tác của hắn chảy xuống bên hông. Một mảnh xuân sắc lộ ra
ngoài….
Không được, muốn chảy máu mũi.
Ầm một tiếng, cửa phòng mở toang.
“Lão tam, ngươi không phân rõ phải trái,
hôm nay là thứ bảy…. lại giam giữ người của ta.” Kỳ Tú Minh tràn đầy
phẫn nộ vọt vào bên trong.
Yêu Chi nhíu mày, tay vẫn bám riết không tha vuốt ve ngọc thể dưới thân, “Ngươi làm sao có được chìa khóa phòng ngủ của ta.”
Còn sờ nữa…. cắn chết ngươi.
Hành Chi Nhược bất lực bị trói, oán hận trừng mắt nhìn thủ phạm.
“Đừng quên, trong tòa thành này không có
cánh cửa nào ta không mở được.” Hành Chi Thiên lắc lắc trong tay xâu
chìa khóa, thuận tiện đem cửa phòng đóng lại.
Đương nhiên cũng đem Bạch Lạc Hề thả luôn vào bên trong.
“Nói, việc này xử lý thế nào, không thể mặc cho ngươi phá hỏng quy củ.”
“Ta mặc kệ, kẻ phá hỏng quy củ trước tiên là ngươi, ngươi dựa vào cái gì cướp thứ năm của ta, vậy thứ bảy đương
nhiên là đến phiên ta.”
“Ách…. ngươi đúng là không chịu nói lý,
lão đại đoạt của ngươi…. Ngươi làm gì chiếm của ta.” Kỳ Tú Minh phẫn uất bất bình phản bác.
Yêu Chi trợn mắt khinh thường liếc hắn, “Ngươi chẳng lẽ không thể cướp của lão nhị.”
Bạch Lạc Hề thân mình nhất thời run lên, nhịn xuống, vẫn thật cẩn thận trốn tránh bọn họ cởi trói cho Hành Chi Nhược.
Hành Chi Nhược được cởi trói, vẻ mặt ủy khuất ôm lấy hắn, khẽ rên lên, “May mắn anh đến kịp.”
Bạch Lạc Hề nhẹ nhàng ôm nàng, vỗ về, động tác thật ôn nhu, “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Lời vừa ra lập tức khiến cho sóng to gió lớn.
Ba giọng nam cùng lúc gầm lên, “Tiểu Bạch, ngươi buông tay cho ta.”
“Ngươi giỏi lắm ti bỉ tiểu nhân.”
“Dám đục nước béo cò….”
“Mau đi quản lý công ty cho ta.”
“A…. các ngươi như thế nào lại trói ta lại, a…. đáng ghét….”
Trong lúc nhất thời trong phòng náo loạn, một trận ầm ầm bịch bịch vang lên, thanh âm cũng trở nên kỳ quái….
Tiếng động ầm ĩ, tiếng rên rĩ thở dốc truyền ra từ cửa phòng đóng chặt,
còn kèm theo tiếng giường kịch liệt lay động.
“Đừng nhúc nhích, bảo bối.”
“Chi Nhược, cho anh…. nếu không, em sờ sờ anh.”
“Em đã đáp ứng bọn anh sinh một cô con gái….”
Nam nữ thở dốc, rên rỉ….
Np? !
(Cesia: Ta đi cầm máu… mũi đây….. )
Ngoài hành lang, một đám nhóc con tụ tập cùng một chỗ, đang dán tai vào ván cửa nghe ngóng động tĩnh.
“Anh nói xem lần này có muội muội hay
không?” Trên mặt của tiểu Yêu tràn đầy hưng phấn, áo kimônô màu hoa đào
ánh cả khuôn mặt nhỏ nhắn thành một màu hồng phấn, vô cùng chói lọi.
“Có….. có lẽ là không chỉ một cái.” Tiểu Thiên vẻ mặt nghiêm nghị, ho khan một tiếng, nghiêm trang nói.
“Vậy sinh bốn đi, vừa vặn chúng ta mỗi
người có một muội muội để cưng chiều.” Kỳ nhi cười tủm tỉm, chiếc hồng
đinh trên tai sáng rực rỡ, lóa mắt.
Tiểu soái ca áo sơmi trắng ôn hòa mỉm cười.
Ánh đèn trên hành lang mờ nhạt, bên ngoài tòa thành tiếng chó săn sủa không ngừng.
Ngồi xổm ở bên ngoài phòng bốn cậu nhóc lúc này trên mặt đều đang cười giống như đám tiểu tặc cùng nhau chia của ăn trộm được.
Ánh trăng tròn vằng vặc, đêm hãy còn dài.