Editor: Nguyetmai
“Đóng cửa, thả lợn ra!”
Cùng lúc Đại Tráng dứt lời thì có chiến sĩ chạy tới lùa những con lợn sống.
Đột nhiên có hai chiến sĩ hệ sức mạnh kẹp mỗi con lợn sống vào một bên nách, tổng cộng là bốn con lợn, tiếng kêu “éc éc éc” của chúng vang vọng khắp khu rừng...
Cả khu rừng lập tức trở nên hỗn loạn.
Nhóm mấy người Hồng Tiểu Phúc…
Đúng là lần đầu tiên thấy cảnh tượng này đấy, lợn mà cũng có thể kẹp vào nách sao?
“Nhanh nhanh nhanh, chúng nó di chuyển!” Triệu Minh bỗng cả kinh kêu lên: “Nhện lớn bắt đầu đi săn rồi!”
Mọi người vội vàng nhìn sang, quả đúng là vậy, chỉ thấy mấy chiến sĩ lùa bốn con lợn tới cửa hang rồi đạp vào mông mỗi con một phát, bọn họ vừa đạp xong, tiếng gào thét của những con lợn lập tức vang vọng trong động nhện...
Sau đó, mọi người thấy bốn con lợn chạy như điên vào trong động, tốc độ kia quả là... Giờ mới biết hóa ra lợn cũng có thể chạy nhanh như vậy đấy!
Bốn con lợn nhanh chóng chạm trán với ba con nhện lớn, bị dọa sợ mất mật, bèn quay đầu muốn bỏ chạy.
Thế nhưng thứ chúng gặp phải lại chính là nhện lớn LV3 và hai đàn em LV2 của nó, chúng chạy chưa được hai bước, thậm chí còn chưa kịp xoay người thì đã bị ba con nhện lớn ấn xuống đất!
Đúng là thê thảm, chỉ thấy ba con nhện bắt đầu phóng tơ ra, thoáng cái đã bọc bốn con lợn thành xác ướp rồi lôi vào trong động!
Mọi người nhìn mà tê cả da đầu.
Cảnh tượng này quả là rất đáng sợ, sau đó bọn họ nghĩ đến Lý Tiểu Hổ...
Đứa nhỏ này không bị dọa đến chết khiếp, đúng là vô tư thật!
Lúc này, sau khi treo bốn con lợn mà mình bắt được lên vách động, ba con nhện lớn lại bắt đầu đi ngủ. Giờ mọi người đã có thể khẳng định nhiệm vụ của chúng là phụ trách đi săn, không sai vào đâu được.
Lúc này, về cơ bản, bốn con lợn vẫn chưa bị thương, liều mạng giãy giụa và gào thét trong động, khoảng hai mươi phút sau đó, con nhện khổng lồ kia lắc lư đi tới, thoạt nhìn vẫn “moe” như cũ.
Sau đó, mọi người thấy nó đi đến trước hai con lợn, “loạt xoạt” kéo chúng xuống từ vách động rồi lôi vào trong động.
Mọi người: “…”
Kiếp sau đầu thai vào một thân xác tốt hơn nhé, Phúc Thần phù hộ...
“Xem ra đúng là thế rồi.” Thấy được toàn bộ quá trình, hiệu trưởng Trương thở nhẹ một hơi dài rồi nói: “Đây là một xã hội nhện có sự phân công rõ ràng. Ba con nhện lớn ở cửa phụ trách đi săn, nhện khổng lồ phụ trách vận chuyển, nhện chúa phụ trách sinh sản còn những con nhện khác thì phụ trách canh phòng.”
Ông nói đến đây thì thán phục: “Sự phân công rõ ràng đến vậy đúng là hiếm thấy, xem ra tôi phải viết vào luận văn mới được!”
Ông đang vô cùng hưng phấn.
Luận văn lần này được viết có lập luận, có chứng cứ thực tế. Hơn nữa còn có hình ảnh để chứng minh, sau khi nộp lên, chỉ cần không có chuyện bất ngờ gì xảy ra thì ông ăn chắc bài luận văn này rồi!
Nếu may mắn hơn một chút, viết cẩn thận hơn một chút, có khi còn đoạt giải Nobel Sinh học ấy chứ!
“Thời gian tới tôi định sẽ ở lại đây.” Hiệu trưởng Trương cười ha hả, nói: “Tôi phải tranh thủ thời gian để nghiên cứu rõ ràng tất cả tập tính của những con nhện này mới được.”
Mọi người đồng loạt gật đầu, đây là chuyện chính đáng, cần phải ủng hộ!
“Được rồi, vậy ông ở lại đây quan sát nhé, chúng tôi còn phải tiếp tục làm việc khác.” Hầu Chí Thiên đứng cạnh cười nói: “Bây giờ đã có kim loại tinh luyện, thời gian tới có thể đưa máy bay không người lái của chúng ta vào hoạt động rồi!”
Mấy người Hồng Tiểu Phúc vừa nghe thấy từ “máy bay không người lái”, lập tức ồ lên!
Máy bay không người lái kìa! Có món đồ chơi này, việc thăm dò dị cảnh sẽ đơn giản hơn nhiều, quan trọng nhất là không cần đánh đổi bằng tính mạng con người nữa!
“Bác Hầu, khó khăn lớn nhất khi chế tạo máy bay không người lái là gì vậy ạ?” Hồng Tiểu Phúc đang đứng cạnh vội hỏi: “Chúng cháu có thể giúp gì không?”
Những người khác cũng mang vẻ mặt chờ mong.
Máy bay không người lái đấy, không cần nói đâu xa, trước mắt có thể dùng nó để thăm dò hang động của nhện chúa!
Trước đó bọn họ không dám vào trong, cùng lắm là chụp vài tấm ảnh ở cửa động.
Nếu có máy bay không người lái thì có thể chụp cả cảnh tượng trong hang, hơn nữa chụp bao nhiêu tấm cũng được! Khi đó càng thêm hiểu rõ bộ lạc nhện này còn gì?
“Thật ra kỹ thuật chế tạo máy bay không người lái của quốc gia chúng ta đã rất hoàn thiện.” Hầu Chí Thiên cười cười, giải thích cho mọi người: “Hiện nay trong dị cảnh, vấn đề tín hiệu là vấn đề quan trọng và khó khăn nhất, tuy nhiên nó đã được giải quyết sau khi chúng ta tìm thấy kim loại tinh luyện. Thời gian tới chủ yếu là tiến hành nâng cấp máy bay không người lái, chú trọng vào nguồn năng lượng và cường độ tín hiệu.” Ông nói xong bèn đứng dậy, nói tiếp: “Đi nào, chúng ta về thôi! Mấy đứa cứ nghỉ ngơi trước đã, để đầu óc được tỉnh táo. Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ tập hợp ở phòng họp, đợi bác mang mấy cái máy bay quân sự không người lái tới rồi chúng ta bắt đầu cải tạo. Chờ cải tạo xong...” Nói đến đây, Hầu Chí Thiên vỗ đùi: “Chúng ta sẽ thăm dò hang động của “hoàng hậu” thật cẩn thận!”
“Vâng ạ!” Hồng Tiểu Phúc gật đầu thật mạnh rồi nói: “Ngày mai mọi người đều đến đúng giờ đấy nhé!”
Thế là mọi người trở về bằng đường cũ.
Sau khi ra khỏi cầu dị cảnh, Tô Oánh nhìn thấy dòng người đang đi lại tấp nập trên vành đai tường vây, bèn kinh ngạc thốt lên: “Nhiều người đến vậy ư?”
Khó trách cô kinh ngạc như thế, bây giờ trên vành đai tường vây, riêng số người có thể nhìn thấy ít nhất cũng phải chừng nghìn người, không khí náo nhiệt chẳng khác gì chợ buôn bán thức ăn.
Có không ít người thức tỉnh bày sạp bán hàng tại đây, đồ gì cũng có.
Số người đang tò mò chọn đồ càng nhiều hơn, có người thức tỉnh, thậm chí có cả người bình thường. Bây giờ đã có dấu hiệu rất rõ ràng để phân biệt bọn họ, nhìn chung, nếu mang theo vũ khí thì chắc chắn là người thức tỉnh, còn nếu không mang vũ khí và mặc quần áo thường ngày thì chính là người bình thường.
Thật ra chuyện này rất dễ hiểu.
Đối với quốc gia, việc chợ đen tồn tại sẽ tạo nên một nhân tố không ổn định, thôi thì dứt khoát mở luôn chợ ở chỗ này, vừa đỡ phải nghĩ vừa đỡ mất công. Hơn nữa, không ít loài hoa, chim, cá, côn trùng trong dị cảnh đang rất được người bình thường ưa chuộng, mua chúng về nuôi cũng là một cách để bọn họ thể hiện độ sành điệu của mình.
Lúc này trời vẫn còn sớm, Hồng Tiểu Phúc nhìn qua xung quanh, sau đó kéo tay Thẩm Tiểu Linh rồi nói: “Tiểu Linh, chúng ta đi dạo chợ đi, để anh xem có cái gì hay hay thì mua tặng em nhé, em thấy sao?”
Thẩm Tiểu Linh lập tức hào hứng hẳn lên: “Được ạ!”
Mấy người Triệu Minh nhìn nhau – Thần may mắn sắp ra tay kìa, mau đuổi theo!
Thế là mọi người bắt đầu đi dạo.
Bọn họ vừa vào trong chợ bèn cảm nhận ngay được sự náo nhiệt nơi đây, có không ít người thức tỉnh bày sạp bán hàng đang gào to:
“Tới xem một chút, tới xem một chút, đây là loài hoa lan mới nhất được lấy từ trong dị cảnh, hãy ngửi mùi hương thơm và nhìn dáng vẻ này xem, đúng là ở nhà hay đi du lịch cũng cần, thậm chí là lúc giết người diệt khẩu... Khụ khụ, đây là món quà tuyệt vời để dành tặng người thân và bạn bè đấy!”
“Đội thức tỉnh Mãng Ngưu giải tán rồi, đội thức tỉnh Mãng Ngưu giải tán rồi! Đội trưởng dắt theo em vợ bỏ trốn! Vì thế cần phải xử lý nghiêm khắc trước tất cả mọi người, cần phải xử lý nghiêm khắc trước tất cả mọi người!”
“Chào quý khách, ở chỗ tôi có cỏ dương tốt nhất trong dị cảnh, bổ âm tráng dương, ngài có muốn một cây không? Uống hay bôi ngoài da đều được!”
Mấy người Hồng Tiểu Phúc men theo con đường, đúng là đồ vật hiếm lạ gì cũng có.
Thật ra chuyện này rất bình thường, dù sao những vật dụng thường ngày đã được rao bán trên app cả rồi, còn những thứ không rõ tác dụng thì mới mang đến đây bày sạp hàng.
Hơn nữa, những người có thể tới đây mua đồ về cơ bản không thiếu tiền, chỉ cần thuận mắt là giao dịch ngay tại chỗ, tiền trao cháo múc, cực kỳ sảng khoái!
Mấy người Hồng Tiểu Phúc đi dạo được một lúc nhưng vẫn không thấy món đồ nào đặc biệt thích hợp. Cuối cùng đúng lúc bọn họ đang chuẩn bị ra về, bỗng có một sạp hàng bày đủ các loại đá ở ven đường thu hút sự chú ý của họ.
Đó là một cái sạp nhỏ, chỉ rộng khoảng một mét vuông.
Người bán hàng là một thiếu nữ trẻ trung, đội mũ che hết cả mắt, đang ngồi dưới đất khắc khắc vẽ vẽ.
Tay nghề của cô rất tốt, hình vẽ nho nhỏ được khắc trên viên đá cô cầm rất đẹp.
Có Husky, có đại doanh, có sói phủ giáp, động vật gì cũng có.
Thậm chí còn có cả lợn rừng sáu chân trong dị cảnh!
“Viên đá này đẹp thật.” Hồng Tiểu Phúc mỉm cười ngồi xổm xuống, tiện tay nhặt một viên đá màu đỏ lên xem. Nó chỉ lớn chừng móng ngón tay cái, sáng bóng trong suốt, có hình dạng tròn dẹt. Hồng Tiểu Phúc cười hỏi: “Chị ơi, viên đá này được lấy từ dị cảnh ạ?”
“Đúng rồi.” Thiếu nữ gật nhẹ đầu, vừa khắc vừa nói: “Thế nào? Em thấy đẹp không? Chỉ 300 tệ, chị còn có thể khắc chữ lên trên cho em nữa, đây là món quà tốt nhất dành tặng bạn gái đấy.”
“Ồ!” Hồng Tiểu Phúc cẩn thận nhìn rồi cười nói: “Vậy em sẽ mua một viên, chị khắc giúp em chữ “Linh” được không ạ?”
Nghe thấy vậy, Thẩm Tiểu Linh đang đứng bên cạnh lập tức sáng mắt lên, nhỏ giọng hỏi: “Anh, anh mua cho em ạ?”
“Đúng rồi.” Hồng Tiểu Phúc cười hỏi: “Thích không?”
Thẩm Tiểu Linh gật đầu thật mạnh: “Thích ạ! Chỉ cần là anh tặng cho em thì em đều thích!”
Mấy người Tô Oánh, Triệu Minh, Trương Dương, Lý Thiên Kỳ đang đứng bên cạnh thì kêu trời kêu đất: “Cẩu lương* này tớ nuốt không trôi!”
(*) Cẩu lương: “thức ăn chó”, là một từ lóng trêu đùa có nguồn gốc từ Hoa Hạ, dùng để chỉ những hành động thân mật mà các cặp đôi yêu nhau thể hiện trước mặt người độc thân.
Hồng Tiểu Phúc: “...”
Thẩm Tiểu Linh: “...”
“Chữ “Linh” trong “linh khí” đúng không?” Sau khi nhận được viên đá, thiếu nữ bắt đầu khắc, chỉ trong chốc lát đã khắc xong một chữ “Linh” rất đẹp. Cô đưa cho Hồng Tiểu Phúc, nói: “Khắc xong rồi đây.”
“Tuyệt quá!” Hồng Tiểu Phúc nhận viên đá rồi đưa cho Thẩm Tiểu Linh, cười nói: “Đẹp không?”
“Đẹp ạ!” Thẩm Tiểu Linh mừng rỡ nhận viên đá, càng nhìn càng thấy thích: “Em cảm ơn anh!”
Hồng Tiểu Phúc vuốt vuốt tóc cô bé rồi nói: “Trước kia anh chưa tặng món quà nào cho em, hôm nay vừa hay có dịp.”
Mọi người đồng loạt mỉm cười.
Trước đây, đúng là hai anh em rất khổ cực, bây giờ tiền bạc dư dả, đúng là nên tặng quà.
“Tớ cũng mua một viên, viên đá màu xanh da trời này đẹp đấy!” Triệu Minh chọn luôn một viên đá màu xanh da trời. Tiếp đó, Tô Oánh, Trương Dương và Lý Thiên Kỳ cũng chọn một viên, ai cũng yêu cầu khắc chữ “Phúc”, xem ra bọn họ định luôn mang theo bên người để bảo đảm bình an...
Thiếu nữ kia thấy hôm nay có nhiều khách hàng cùng đến như vậy, lập tức trở nên vui vẻ, dao khắc trong tay bay múa liên tục, bắt đầu khắc chữ cho mọi người.
Hồng Tiểu Phúc chờ đến phát chán, bèn tùy ý nhìn qua sạp hàng.
Vừa mới nhìn, bỗng có một hòn đá thu hút sự chú ý của cậu.
“Ồ? Đây là cái gì?” Hồng Tiểu Phúc cầm hòn đá kia lên, lật qua lật lại, nhìn thật cẩn thận.
Đấy là một hòn đá màu xanh xám, lớn chừng lòng bàn tay, bên trên có vết khắc hình một con cá bốn chân, trông như xương cá được dán lên vậy.
“Chị ơi, cái này bao nhiêu vậy ạ?” Hồng Tiểu Phúc hỏi: “Hòn đá này cũng do chị khắc sao?”