Editor: Nguyetmai
*Chú thích của biên dịch: ở đây có thể hiểu là khi có một con nhện chết đi thì sẽ có một con nhện khác được thay thế bù vào, vị trí đó luôn luôn được duy trì sẽ không xảy ra trường hợp bị trống do không có nhện.
Nhóm Hồng Tiểu Phúc đã đợi ở trong phòng thường trực của trung tâm mạng internet dị cảnh khoảng chừng mười mấy phút, chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, bèn tò mò nhao nhao quay đầu nhìn lại, lập tức ai nấy đều ngây ngẩn cả người.
Đó là tám chiếc xe tải nhỏ từ từ tiến vào trong sân, trên bốn chiếc xe phía trước chở đầy những thùng giấy to, bốn chiếc xe phía sau lại chở đầy những con lợn!
Chỉ một thoáng, khắp sân của trung tâm mạng internet dị cảnh đã vang đầy tiếng kêu eng éc loạn xạ, toàn là tiếng lợn gào thét.
Mấy người Hồng Tiểu Phúc: “…”
Có cần phải kinh động đến vậy không?
Lúc này người từ trên xe bắt đầu đi xuống.
Một đám nhân viên công tác mặc đồng phục có in chữ “Nhân viên quản lý mạng internet dị cảnh” vừa xuống xe đã bắt đầu di chuyển những chiếc thùng. Sau đó, Đại Tráng đi cùng một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi từ từ tiến lại.
Người đàn ông trung niên nọ mặc bộ vest màu đen, chân đi đôi giày da to, mắt to mày rậm, tóc chải mượt mà, nhìn vào khí chất hẳn là một nhân vật đã lăn lộn nhiều năm trong quan trường. Sau khi đi vào phòng thường trực, ông ta cười ha hả giơ tay ra trước, nói: “Viện sĩ Hầu, thật là tốt quá, không ngờ tốc độ khai thác này lại nhanh như vậy, tôi vẫn tưởng rằng ít nhất cũng phải mất đến nửa năm hoặc một năm.”
“Ha ha, tôi cũng không ngờ.” Hầu Chí Thiên bắt tay với ông ta, sau đó giới thiệu với mấy người Hồng Tiểu Phúc: “Giới thiệu với mọi người một chút, vị này là Trang Bác, Tổng Giám đốc của trung tâm mạng internet dị cảnh. Lần này quốc gia giao cho ông ấy đích thân phụ trách toàn bộ vấn đề mạng internet của dị cảnh.”
Lượng thông tin trong câu nói này của Hầu Chí Thiên rất nhiều.
Nên biết rằng, hiện giờ dị cảnh chính là hạng mục cấp chiến lược hàng đầu của quốc gia. Chỉ nói về diện tích, dị cảnh số 19 này còn lớn hơn tỉnh Liêu Ninh, toàn bộ vấn đề về mạng internet trong hạng mục quan trọng như thế đều do Trang Bác phụ trách, như thế thì có thể đoán biết được địa vị thân phận của ông ấy cao như thế nào rồi.
Mấy người Hồng Tiểu Phúc vội vàng chào hỏi: “Xin chào Tổng Giám đốc Trang.”
“Xin chào mọi người.” Trang Bác cười cực kỳ thân thiện, rồi tìm chỗ ngồi xuống, hỏi: “Viện sĩ Hầu, thời gian gấp rút rồi, tôi không khách sáo nữa. Tôi đã triệu tập tới đây mấy nhân viên kỹ thuật quan trọng, hiện tại các công nhân ở đằng sau đang đến đây tập hợp. Chúng ta không cần nói nhiều nữa, bây giờ sẽ bắt đầu luôn chứ?”
“Vậy thì tốt.” Viện sĩ Hầu gật đầu, nói: “Tiến độ khai thác dị cảnh có thể nhanh hơn một chút thì có thể tích lũy được thêm một chút ưu thế. Tổng Giám đốc Trang, ông hãy gọi cấp dưới khởi công luôn là được.” Nói đến đây, ông dừng lại hỏi: “Đúng rồi, trạm cơ sở internet ở khu vực Trường Đại học Thanh Hoa bên kia đã nối thế nào rồi?”
“Bên đấy đã sớm hoàn thành tương đối rồi.” Trang Bác lấy ra một tờ bản vẽ từ trong túi áo, nói: “Khi chúng tôi xây dựng trấn Đa Phúc thì đã có kế hoạch sẽ lắp mạng internet bao phủ toàn bộ khu đồng bằng này, bởi vậy trước đó, lúc đi đào ống đường dây, chúng tôi đã rất chú trọng đến việc này. Bây giờ nếu ở bên kia không có gì bất ngờ xảy ra thì chỉ cần đội của ông qua bên đó kết nối máy phát tín hiệu mới này là có thể vào mạng internet được rồi, tên tài khoản là mạng dị cảnh Hoa Hạ, không có mật khẩu, rất thuận tiện.”
Viện sĩ Hầu lập tức gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Về hạng mục dị cảnh, lần này phương châm của quốc gia là miễn phí toàn bộ mạng internet, tín hiệu phủ khắp mọi nơi.
Dù sao những nguy hiểm trong dị cảnh cũng không ít, sau này nếu bởi vì không có tiền nộp phí điện thoại mà xảy ra vấn đề gì thì thật không đáng...
“Được rồi, chúng tôi không làm phiền ông nữa.” Viện sĩ Hầu đứng lên, giơ tay ra lần nữa: “Bên này tôi vẫn còn chút việc nhỏ, bây giờ phải đi xử lý, việc lắp đặt tháp tín hiệu mạng ở trấn Đa Phúc bên này phải làm phiền ông rồi.”
“Ha ha, việc tôi phải làm mà.” Trang Bác cười rồi đứng lên và bắt tay với Hầu Chí Thiên: “Dị cảnh nguy hiểm, hãy cẩn thận một chút.”
Hầu Chí Thiên đi ra từ trung tâm mạng internet dị cảnh, bèn dẫn cả đội cùng đi đến hang nhện trên chiếc xe bán tải nhỏ.
Dựa theo kế hoạch mà ông và Lưu Hoa Quân đã nghiên cứu hôm qua, hang nhện này rất có thể là một kho báu cực lớn, tương lai thậm chí có thể coi những con nhện này làm nguồn tài nguyên có thể tái tạo, bởi vậy lắp thiết bị giám sát khoanh vòng lại hang nhện là một việc hết sức quan trọng.
Đoàn người ngồi trên xe tải, trên đường đi, Đại Tráng khom lưng cúi đầu ngồi trong xe, hỏi Hồng Tiểu Phúc: “Nghe nói hôm qua các em làm được một vụ lớn à?”
Nhắc tới việc này, Hồng Tiểu Phúc liền ngượng ngùng gãi đầu một cái: “May mắn thôi, hì hì, may mắn thôi!”
“Ha ha, may mắn đôi khi cũng là một phần của sức mạnh.” Đại Tráng cười ha hả, nói: “Hôm nay thủ trưởng chỉ thị riêng cho anh, bảo anh và mọi người cùng đi đến hang nhện kia xem thế nào! Anh đã xem qua bức ảnh về bên trong đó, vừa nhìn đã chết khiếp. Cũng không biết hiện giờ tình hình ở bên trong đó như thế nào, đến lúc đó mọi người phải hết sức cẩn thận.”
Hồng Tiểu Phúc gật đầu: “Rõ ạ!”
Mọi người rất nhanh đã tới khu vực ngoài dãy núi Vua Hổ, lúc này tình hình ở nơi đây đã khác với hôm qua rất nhiều.
Không ít quân lính đang trông giữ ở gần hang nhện, những quân lính này đều được Lưu Hoa Quân đặc biệt phái đến sau khi ông biết được tin vào ngày hôm qua.
Một mặt tiến hành giám sát hang nhện, mặt khác là để phòng tránh những người thức tỉnh không biết mà chạy vào hang tìm đường chết.
Dù sao ngày hôm qua tuy là hầu như nhóm của Hồng Tiểu Phúc không động tay tới, nhưng nói thế nào thì cũng có đẳng cấp, lại có thêm Thần may mắn như Hồng Tiểu Phúc trấn giữ, rốt cuộc mức độ nguy hiểm không cao như vậy.
Những người thức tỉnh khác thì khó nói, nếu thật sự có mấy người LV1 vào trong thì không phải là mỡ dâng tận miệng cho đám nhện này sao?
Khi đám người Hồng Tiểu Phúc chạy tới chỗ đó, hiệu trưởng Trương Anh Đạt của Trường Đại học Thanh Hoa thuộc trụ sở ở dị cảnh số 19 đang đứng nấp phía sau một cây đại thụ, len lén quan sát cửa hang nhện.
“Hiệu trưởng Trương?” Hồng Tiểu Phúc vừa nhìn thấy điệu bộ này đã lập tức tò mò: “Thầy ở đây làm gì ạ?”
“Mọi người đến rồi à?” Hiệu trưởng Trương vừa nhìn thấy mấy người Hồng Tiểu Phúc đi tới, toàn thân thả lỏng đi nhiều, cười nói: “Không phải là thầy đang quan sát hang nhện đây sao?”
Đám người Hồng Tiểu Phúc liếc nhìn cửa hang nhện, rồi lại nhìn Trương Anh Đạt, lấy làm lạ hỏi: “Hiệu trưởng Trương, thầy thấy cửa hang nhện này có gì đáng để quan sát sao?”
“Có chứ, sao lại không có được!” Hiệu trưởng Trương lại nhìn cửa hang nhện, nói: “Thầy dự định viết một bài luận văn, với tiêu đề “Thảo luận về tập tính sống của nhện trong dị cảnh và lợi ích của tính chất có thể tái chế của tài nguyên“. Nếu bài luận văn này thành công, trường học của chúng ta sẽ lại có thêm một điểm nữa trong tay.”
Mọi người vừa nghe thấy câu này, lập tức ồ lên một tiếng, rồi cùng nhau gật đầu: “Vậy quả thực là việc nên làm!”
“Được rồi.” Hầu Chí Thiên đứng ở một bên nghe không nổi nữa, lên tiếng: “Dẫu gì ông cũng là một hiệu trưởng, làm sao mà phải ngồi xổm ở đây lén lút quan sát chứ? Đợi chúng tôi lắp thiết bị giám sát xong rồi, sau này ông muốn xem thế nào thì xem.”
“Khụ khụ, quen rồi, quen rồi mà, vừa nhìn thấy cái có thể nghiên cứu là tôi nổi tính tò mò ngay.” Trương Anh Đạt ho khan hai tiếng, nói: “Vậy mọi người bắt đầu làm đi.”
Thế là họ chia quân thành hai hướng.
Hầu Chí Thiên và Trương Anh Đạt đưa mấy người đi lắp đặt máy phát tín hiệu, Hồng Tiểu Phúc và Đại Tráng đi vào hang nhện, lắp đặt thiết bị chiếu sáng và thiết bị giám sát.
“Chỗ này xem ra quả thực rất u ám.” Đại Tráng vừa đi vào bên trong vừa lạnh run cả người: “Hồi nhỏ anh đã từng bị nhện cắn một lần, lúc đó tay anh sưng lên như chiếc bánh bao, bởi vậy ít nhiều anh cũng hơi bị ám ảnh với bọn này.”
Đám người Hồng Tiểu Phúc: “…”
Thực sự là không nhận ra, anh Đại Tráng mà cũng sợ thứ gì đó à...
Lần này họ đi vào bên trong lại rất thuận lợi, bọn nhện còn chưa thay đổi, bởi vậy họ không gặp chút nguy hiểm nào, đi một mạch đến đại sảnh của hang đầu tiên, cũng chính là chỗ có ba con nhện to.
“Diện tích lớn ghê!” Đại Tráng nhìn bốn phía xung quanh, sau đó cầm lấy cái hộp của viện sĩ Hầu đã đưa cho bọn họ, nói: “Được rồi, mọi người cẩn thận nhé, canh chừng giúp anh một chút. Bây giờ anh sẽ bắt đầu lắp đặt thiết bị chiếu sáng và thiết bị giám sát.”
Mấy người Hồng Tiểu Phúc cùng gật đầu: “Được ạ!”
Đại Tráng lắp đặt rất nhanh, lúc tới anh đã mang sẵn một cái thang, mà thiết bị viện sĩ Hầu cho anh lắp lại rất đơn giản.
Đèn chiếu sáng sử dụng bình ắc quy đời mới, có thể chiếu sáng cường độ hơi yếu suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ. Nạp đầy bình có thể chiếu sáng liên tục trong vòng mười lăm ngày. Tiếp đó là thiết bị giám sát dùng bình ắc quy, giám sát suốt hai mươi tư tiếng, sử dụng máy thu tín hiệu bằng dị kim, điện cũng có thể sử dụng trong vòng mười lăm ngày. Hai loại thiết bị này chỉ cần lắp cố định trực tiếp lên tường là được, việc còn lại chỉ là ra bên ngoài điều chỉnh mạng internet thôi.
“Xong rồi!” Việc lắp đặt nhanh chóng hoàn thành, Đại Tráng hài lòng vỗ tay một cái: “Lần này xem ra có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.”
Anh ấy nói câu này cũng đúng, sau khi lắp đặt xong thiết bị chiếu sáng, khu đại sảnh trong cái hang này không còn âm u nữa, ít nhất cũng có thể nhìn thấy được một cách bình thường.
Lắp đặt xong hang đầu tiên, tiếp tục sang hang thứ hai.
Hang thứ hai này đã có sẵn thực vật tự phát sáng nên chỉ cần lắp thiết bị giám sát là được.
Toàn bộ quá trình lắp đặt chỉ diễn ra trong khoảng một tiếng đồng hồ, mọi người làm xong bèn trở về theo đường cũ.
Đi ra đến ngoài hang, viện sĩ Hầu lấy ra chiếc máy vi tính xách tay từ trong hộp công cụ, vừa khởi động máy vừa nói: “Toàn bộ công việc đã hoàn thành, trừ phần nối dây mạng ở bên này khá là phức tạp, những cái khác không vấn đề gì rồi. Để tôi thử xem thế nào…” Ông mở máy vi tính, kết nối wifi… Ổn rồi!
“Ok rồi, ha ha!” Hầu Chí Thiên cười mãn nguyện, nói: “Lại đây, lại đây, mọi người cùng lại đây xem đi.”
“Tốt quá!” Đám người Hồng Tiểu Phúc hi hi ha ha vây lại, liền thấy trên màn hình máy vi tính là bốn khung hình ảnh của thiết bị giám sát, hai cái là lối đi, hai cái kia là đại sảnh của hang nhện.
Xem ra lúc này ở trong đại sảnh của hai hang đều không có nhện nên chẳng có gì để xem.
Mọi người nhìn một lúc chẳng thấy có gì để xem nên chạy ra chỗ khác mạnh ai nấy chơi. Rốt cuộc, đang buồn chán thì đột nhiên Hồng Tiểu Phúc trợn to mắt, kinh ngạc hô lên: “Mau nhìn đi, nhện ra rồi kìa!”
Nghe thấy Hồng Tiểu Phúc nói vậy, tất cả mọi người lập tức vây quanh lại, quả nhiên nhìn thấy một con nhện to và hai con nhện nhỏ đang bò từng chút một ra từ lối đi ở trong cùng!
Sau khi chúng bò ra đại sảnh hang thứ nhất thì nằm úp sấp ở giữa sảnh, lại bắt đầu ngủ!
Mấy người ai nấy nhìn nhau, quả đúng như ông dự đoán, những con nhện này tự bản thân chúng có thể thay mới!
Điều này thật là tuyệt! Có nó rồi, về sau con nhện này chính là nguồn tài nguyên!
“Ha ha, thật tốt quá!” Mấy người cùng phá lên cười, vây quanh màn hình máy tính nhìn bầy nhện ngủ.
Kể ra thì, trước đây khi chiến đấu cùng những con nhện này ai nấy đều cảm thấy bọn nó thật đáng sợ, bây giờ nhìn qua camera, lại có cảm giác những con nhện này cũng dễ thương...
Ba con nhện to nằm ở đó ngủ được một lúc, khoảng chừng hai mươi phút sau, thì Hồng Tiểu Phúc lại gọi vào: “Nhện khổng lồ cũng bò ra rồi!”
Mọi người cùng lại xem, quả nhiên, nhện khổng lồ bắt đầu bò ra bên ngoài từ con đường dành cho nhện chúa ở tận sâu bên trong hang.
Toàn thân nó vốn ánh lên màu vàng cực kỳ ngầu, bây giờ nó đang bò lắc lư lắc lư, mọi người đột nhiên cảm thấy con nhện này thật ra cũng là một con vật rất đáng yêu...
Mọi người cùng ngồi trước máy vi tính, mắt nhìn chằm chằm con nhện khổng lồ đang từng bước đi ra đại sảnh hang thứ nhất, miệng nó mấp máy.
Lập tức ba con nhện to kia cũng bò dậy, rồi đảo mắt nhìn quanh một vòng...
Hầu hết mọi người đều có thể nhìn thấy rất rõ rằng bọn nhện đã ngẩn ra một chút, sau đó chúng bắt đầu chạy như điên ra bên ngoài!
Bọn chúng đang chạy ra ngoài để kiếm ăn á?
“Không ổn!” Hiệu trưởng Trương là người lên tiếng trước tiên: “Chúng chắc chắn sẽ chạy ra ngoài tìm thức ăn, gọi các binh lính lập tức rút lui!”
Đại Tráng thì vung tay mạnh một cái, nói: “Đóng cửa, thả lợn ra!”