Âu Thần

Chương 178: Chương 178: Chẳng lẽ bên dưới có bảo bối?




Editor: Nguyetmai

Lại nói, dị cảnh số 19 mở ra trong thời gian lâu như vậy mà chưa từng xuất hiện mưa.

Mặc dù nói về khí hậu, mưa là một trong những điều tất yếu của thiên nhiên. Có điều suy luận trên lý thuyết cũng không thể bằng trực tiếp quan sát thực tế được.

Tô Oánh cũng không có khái niệm gì đối với chuyện này, có điều cô vừa suy nghĩ đã có một tiếng sấm nổ ầm bên tai, chấn động đến mức khiến lỗ tai mọi người ù đặc, chân đứng không vững.

Có trời mới biết trận mưa này sẽ lớn đến mức nào, bầu trời mây đen giăng đầy tựa như lối vào vực sâu, Tô Oánh có cảm giác tận thế đến rồi.

“Tất cả mọi người vào trong hang, không nên ra ngoài.” Chẳng ai biết mưa ở thế giới này sẽ như thế nào. Có điều dựa theo sức mạnh của tiếng sấm vừa rồi, nếu không cẩn thận để bị sét đánh trúng, chắc chắn bọn họ sẽ ngỏm củ tỏi trong một nốt nhạc, cho nên Tô Oánh nói to: “Trương Ngọc, mau sử dụng năng lực nâng đồ lên đi, khó mà đoán được liệu mưa có tràn vào hay không!”

Thật ra, địa hình nơi này cũng khá bằng phẳng, nhưng dù gì cũng chỉ là bằng phẳng thôi chứ cũng không phải là một sườn núi cao, có khả năng mưa sẽ tràn vào khắp các ngóc ngách trong hang, chuẩn bị trước sẽ đỡ lo lắng.

“Được!” Trương Ngọc cũng biết đây không phải là lúc để đùa, cô bắt đầu sử dụng năng lực. Ngay lập tức chiếc giường gỗ dùng để ngủ của bọn họ lại bắt đầu cao lên, sau khi tất cả đã cách mặt đất một mét mới tạm thời dừng lại.

Không chỉ giường gỗ, ngay cả các trang bị cắm trại dã ngoại như bàn gỗ, các loại túi đựng đồ cũng từ mặt đất được nâng cao lên.

Sau đó Trương Ngọc suy nghĩ một lúc, chờ đến khi Lam mập chui vào hang, ngay lập tức có một dây leo mọc lên từ phía cửa hang, chặn cửa lại.

“Ổn rồi, ổn rồi.” Tô Oánh nhẹ nhõm thở phào.

Lúc này, cô cảm thấy có Trương Ngọc đi cùng thật tốt, nếu không bọn họ chỉ cần gặp một trận mưa lớn là trong này thật sự hỏng bét.

Quần áo bẩn thì thôi không nói, quan trọng là đồ đạc chắc chắn cũng sẽ bị nước ngấm vào gây hỏng hóc.

Kể cả là Triệu Minh giàu có cũng sẽ cảm thấy tiếc…

Triệu Minh ở bên cạnh nhìn Trương Ngọc, sau đó lại nhìn xung quanh hang, lúc này mới kêu trời kêu đất cảm thán: “Senju Hashirama* người ta dùng Mộc Độn sẽ biến ra Mộc Long hoặc Quan Âm nghìn tay, còn cậu thì lại tạo thành nội thất, đáng tiếc thật…”

(*) Senju Hashirama: nhân vật trong bộ truyện Naruto

Mộc Độn: thuật sử dụng trong bộ truyện Naruto;

Mộc Long, Quan Âm nghìn tay: nhân vật do Senju Hashirama biến hóa ra.

Trương Ngọc: “…”

Cô cầm lấy một cây gậy gỗ dưới đất, đánh vào mông Triệu Minh: “Cậu nói cái gì cơ?”

Triệu Minh: “!!!”

“Không có, không có!” Triệu Minh quả quyết đáp lời: “Tôi nói, chờ năng lực của cậu phát triển, chắc chắn sẽ trở thành Senju Hashirama!”

Trương Ngọc hừ một tiếng: “Cái này nghe còn tạm được!”

Cả bọn cùng bật cười, ngược lại khiến cho không khí căng thẳng do trận mưa mang lại đã thoải mái hơn không ít.

“Uỳnh!!!”

Đúng vào lúc này, ở bên ngoài, sấm sét đột nhiên đánh xuống khiến trời đất sáng bừng lên giống như đang là ban ngày. Tiếng sấm tàn bạo giáng xuống như muốn đập vỡ cả trời đất.

Chuột Bự sợ hãi, không nhiều lời đã vội vàng chạy đến góc tường liều mạng đào lỗ, Husky tò mò nhìn nó, mặc dù không hiểu nhưng cảm thấy khá thú vị bèn bắt chước đào theo.

Gió lớn gào thét cuồn cuộn nổi lên, lại là một tia sét dài và lớn xé toạc toàn bộ bầu trời đêm. Sau đó những hạt mưa lớn như những hạt đậu bắt đầu rơi xuống như trút nước, nện xuống mặt đất rồi bắn lên cực mạnh.

Ở Trái đất, những trận mưa to xối xả mà mọi người thường thấy vẫn là bình thường. Còn ở trong dị cảnh, cơn mưa to này như thể nước dội thẳng từ trên trời xuống mặt đất. Tiếng giọt mưa rơi vào phiến lá ở bên ngoài nghe như tiếng trống trận rung trời.

“Trời ơi, mưa to như vậy sao?” Tất cả mọi người đều ngây ngốc trợn tròn mắt.

Trong tưởng tượng của bọn họ, với cách bố trí trong hang, trời mưa bình thường chỉ có thể tạo cho họ một chút rắc rối mà thôi.

Bây giờ xem ra, rõ ràng là bọn họ đã lạc quan quá rồi.

Đù má, đã không còn là chút rắc rối nhỏ nữa rồi, đây tuyệt đối là rắc rối to.

Bọn họ dùng mắt thường cũng có thể thấy được, mức nước của dòng sông cách hang động không xa đang không ngừng dâng lên. Thác nước đang tạo nên những âm thanh đinh tai nhức óc, vốn dĩ vẫn là những bọt sóng màu trắng, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một dòng nước hung tợn mang theo đất đá, ầm ầm hướng xuống mặt đất.

Cơn mưa còn chưa đến nửa tiếng, vậy mà nước đã bắt đầu tràn vào trong hang động.

Mọi người đều cảm thấy da đầu tê dại, tốc độ này không phải là quá nhanh sao?

Đã ngập đến mắt cá chân rồi!

“Trương Ngọc, mau tản dây leo ra, nhìn xem bên ngoài như thế nào rồi!” Đại Tráng là người đầu tiên cảm thấy không hợp lý, chạy nhanh tới cửa hang. Dây leo bám trên lối vào nhanh chóng tản ra, Đại Tráng nhìn ra bên ngoài một chút liền sợ đến ngây người.

Trước đó, cả đất trời vẫn là một mảng cỏ cây tràn đầy sức sống, hiện tại chẳng thể tìm nổi một màu xanh nào, toàn bộ xung quanh thác nước đã biến thành một vùng ngập lụt, nhìn vào màn đêm khiến bọn họ có cảm giác bỗng nhiên mình đã xuyên đến một hải đảo.

Lúc này, mọi người chẳng có bất kỳ cảm giác gì về phương hướng, lọt vào trong tầm mắt họ toàn là nước.

“Lần này rắc rối to rồi!” Đại Tráng trầm giọng nói: “Dựa theo tốc độ này, chẳng mấy chốc nơi đây sẽ bị nhấn chìm, không biết độ cao một mét có đủ hay không.”

“Vậy để em làm cho cao hơn một chút.” Trương Ngọc khẽ cắn môi, trong nháy mắt những thực vật trên mặt đất lại tiếp tục sinh trưởng, đạt đến độ cao một mét rưỡi.

Đây đã là điểm cực hạn của cô rồi, linh lực trong cơ thể cô gần như đã bị vắt kiệt, sắc mặt của cô hơi tái lại, hổn hển thở dốc.

Bên ngoài, cơn mưa như trút nước vẫn đang tiếp tục.

Chỉ trong nháy mắt, nước ở trong động đã cao đến một mét.

Hồng Tiểu Phúc kêu to: “Chuột Bự, Husky, mau lên đây!”

Kết quả lời còn chưa nói hết, bọn họ chợt nghe rào một tiếng, thế mà vách động sâu trong cùng lại bị Chuột Bự và Husky đào thủng!

Vách động sụp đổ, để lộ ra bên trong là một khu vực cao một mét năm đến một mét sáu, rộng hơn một mét.

Mọi người: “!!!”

Tại sao bên trong lại có một cái động nữa?

“Không xong rồi!” Đại Tráng gấp gáp đi tới, tỉ mỉ nhìn phương hướng trong hang, đột nhiên hét lên ngay lúc đó: “Mọi người nhanh chóng chuẩn bị, mặc đồ lặn vào, hang này hướng xuống dưới! Chút nữa vách động này sẽ bị xô đổ!”

Chết tiệt thật!

Vừa nghe thấy thế, trong chớp mắt mọi người đều trở nên luống cuống.

Kỳ thực, nếu nói về chuyện nước ngập thì còn dễ, dù sao độ cao một mét rưỡi cũng có thể đảm bảo bọn họ sẽ bình an, không gặp vấn đề gì.

Vấn đề là, tuy đám dây leo kia có thể tải được sức nặng của bọn họ, nhưng tuyệt đối sẽ không thể chống đỡ được khi sức nước quá mạnh!

Lúc này, vách động đã bị bào mòn bởi sự gia tốc của nước, Triệu Minh cao giọng hô: “Không kịp nữa rồi!”

Rõ ràng bọn họ đã không kịp mặc đồ lặn, loại đồ chơi này muốn mặc chỉnh tề cũng phải tốn mười mấy, hai mươi phút. Bên ngoài mưa càng ngày càng lớn, mực nước càng lúc càng cao, dòng chảy càng lúc càng mạnh.

“Để em!” Thẩm Tiểu Linh đột nhiên đứng dậy, lúc này không phải là lúc lo lắng về việc có lãng phí hay không. Chỉ trong chớp mắt, cô bé đột nhiên tung người bay giữa không trung, tất cả các loại kim loại bên trong hang, ngoại trừ áo giáp của Đại Tráng và vũ khí, những thứ còn lại đều bay lên không trung, bắt đầu phân giải và dung hợp lại với nhau bằng tốc độ nhanh, tạo thành một vật thể kim loại hình cầu có đường kính hơn nửa mét.

Sau đó, Thẩm Tiểu Linh hét lớn: “Thuyền!”

“Ầm” một tiếng, quả cầu kim loại đột nhiên nới rộng, trong chớp mắt, một chiếc thuyền sắt dài ba mét, rộng một mét được tạo thành!

Mọi người: (✪▽✪)

“Oa!” Mọi người hưng phấn “Oa” một tiếng.

Triệu Minh hắng giọng, hét: “Em gái Tiểu Linh quá đỉnh!”

Bọn họ có thuyền rồi thì mọi thứ đều dễ xử lý hơn nhiều. Có thuyền hơn nữa còn có Lam mập với khả năng điều khiển nước, chắc cũng không có vấn đề… Đợi đã!

Lúc này mọi người mới nhớ tới, Lam mập có năng lực điều khiển nước mà, để nó trực tiếp khống chế nước mưa là được mà, giờ nó đang làm cái quái gì vậy?

Cả đám quay đầu lại, lúc này chỉ biết im lặng không nói thành lời – thế mà khối nước mập này lại lăn ra ngủ!

Lúc này không phải lúc để ngủ đâu!

Sau đó, trong không khí truyền đến mùi rượu nhàn nhạt.

Mọi người: “…”

Con quỷ rượu này, lần sau còn uống rượu, bọn tao nhất định đánh chết mày!

Thôi được rồi, khối nước mập không đáng tin cậy này coi như là không cứu nổi rồi, bạn có dám tin tưởng một sinh vật nguyên tố say rượu không?

“Tất cả mọi người ngồi chắc nhé!” Đại Tráng hét lên: “Vách núi sắp sập rồi!”

Nhất thời, tất cả mọi người đều sợ hãi, nháo nhào bám chặt thân thuyền, Thẩm Tiểu Linh nắm chặt tay Hồng Tiểu Phúc, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi trắng bệch: “Anh, chúng ta… Chúng ta sẽ ổn chứ?”

“Sẽ không sao đâu.” Hồng Tiểu Phúc sờ sờ cằm: “Tôi luôn cảm thấy hình như có chuyện gì đó đang chờ chúng ta…” Ánh mắt cậu đột nhiên bừng sáng: “Chẳng lẽ ở bên dưới có bảo bối?”

Mọi người: (✪▽✪)

Lời Hồng Tiểu Phúc vừa thốt ra khiến mọi người còn đang căng thẳng sợ hãi trong nháy mắt đã thay đổi.

Bạn nghĩ thử xem, nếu chỉ giãy giụa để cố gắng sống sót, chắc chắn bạn sẽ cảm thấy rất khổ sở và hoang mang?

Nhưng nếu đổi lấy một lý do hợp lý hơn, bên trong hang động này có bảo bối, chúng đang kêu gọi mọi người tiến vào, bọn họ chỉ đang đáp lại lời kêu gọi đi vào tìm kiếm, có phải tâm trạng sẽ lập tức tốt hơn rất nhiều không?

Dù sao cũng là con cưng của ông trời! Là Thần may mắn đó!

“Đúng, đúng, đúng!” Một đám người sống chết gật đầu: “Nhất định là ở bên dưới có bảo bối!”

Triệu Minh cười nói: “Tôi đã nói rồi, có anh Phúc ở đây, sao có thể nguy hiểm được. Mọi người bám chắc nhé, chuẩn bị xông lên!”

Tiếng nói của cậu ta còn chưa dứt thì vách tường bên trong hang đã phát ra tiếng “rào rào” rồi một tảng đá lớn đổ ập xuống. Tốc độ của dòng chảy cũng tăng lên, Đại Tráng hét lớn: “Mọi người ngồi vững!”

Thanh kiếm lớn của anh vung ra, vách núi như những lát đậu hũ bị cắt thành mảnh nhỏ, chiếc thuyền sắt chở mọi người phóng vào bên trong vèo vèo.

“Á a a a a a!”

Tìm bảo vật thì tìm bảo vật, có điều phi xuống phía dưới như thế này là quá mức kích thích rồi. Cả hang truyền đến tiếng hét chói tai của tất cả bọn họ.

Sau đó… Nước rút…

Không thấy nước nữa?

Cả đám quay đầu lại nhìn thì thấy thân thể tròn vo của Lam mập đang chặn ngang ở vách núi, liều mạng giãy giụa!

Mọi người: “…”

Lam mập bị kẹt lại khiến dòng chảy chậm hơn nhiều, sau đó hai tay nó chống mạnh lên…

“Ầm” một tiếng, chui qua rồi!

Mọi người: “!!!”

Vừa rồi dòng nước còn tương đối hiền hòa, hiện tại Lam mập ở phía sau đẩy một cái, lập tức chiếc thuyền sắt tăng tốc, ầm ầm lao về phía động!

Triệu Minh: “Á á á á á! Mẹ ơi con sợ!”

Chiếc thuyền xuôi theo dòng nước tiến xuống bên dưới, đây là một sườn dốc mười lăm độ. Chiếc thuyền sắt vẫn tiếp tục đối diện với dòng chảy điên cuồng, cả hang đều là tiếng Triệu Minh kêu gào hoảng loạn, cũng không biết là đã đi bao xa, bỗng nhiên Đại Tráng la lớn: “Nhìn kìa, cửa hang đang trở nên rộng hơn, bên trong có ánh sáng!”

Mọi người: “!!!”

Cửa hang bọn họ đang tiến vào là một lối đi hình lòng chảo có hình thù khá kỳ quái, sau quãng đường dài tăng tốc, mọi người đều bay lên theo quán tính!

Mọi người: “Á á á á á á á!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.