Translator: Nguyetmai
Nói thật, dựa vào may mắn của Hồng Tiểu Phúc, những người có mặt đều cho rằng cậu mò ra được thứ gì cũng không có gì bất ngờ, dù sao Thần may mắn cũng luôn tùy hứng như vậy...
Nhưng cũng không ai ngờ được rằng cậu lại phát hiện ra một động vật sống ở dưới đáy hồ!
Hơn nữa còn là một hình thái sinh mệnh hoàn toàn chưa được phát hiện ra trên Trái đất!
Sinh mệnh nguyên tố đấy!
Vừa nhìn đã thấy nó giống y hệt nguyên tố thủy ở trong thế giới Ma thú!
Mọi người: "..."
Mọi người đều nhìn đến ngây người!
Khối nước khổng lồ này đang đứng trên mặt nước ở trước mặt, chiều cao cũng tầm khoảng hơn ba mét. Hai cánh tay bằng nước trên cơ thể tròn trịa kia cũng phải to gần bằng eo người, không nhìn thấy đầu, đôi mắt tròn xanh long lanh đang đảo quanh, tò mò nhìn mấy người Hồng Tiểu Phúc.
Rõ ràng nó vô cùng vui vẻ, ánh mắt nhìn mấy người bọn họ toát ra sự thân thiện, thậm chí nó còn tò mò đến nỗi vươn tay ra chọc chọc vào mặt của Hồng Tiểu Phúc...
Khối nước: ╰(*´︶*)╯
Đúng là một tên nhóc to xác đáng yêu!
Mọi người: "Oa! Nó đáng yêu thật đấy, trông thú vị thật!"
"Tiểu Phúc, Tiểu Phúc." Tô Oánh đứng bên cạnh mà mắt sáng rực cả lên: "Nó là thứ gì vậy? Là sinh mệnh thể nguyên tố sao? Kỳ diệu thật đấy!"
"Tớ cũng không biết nữa." Hồng Tiểu Phúc vẫn nhìn khối nước nói: "Tên nhóc này to thật đấy, hay là chúng ta đặt cho nó một cái tên đi?"
Mọi người cùng nhau nghĩ ngợi, nguyên tố thủy này được phát hiện trong hồ Tam Thủy, vậy đặt là Tam Thủy đi?
Hồng Tiểu Phúc: "Lam mập, chính là cậu đấy!"
Mọi người: "…"
Lam mập: "!!!"
Rõ ràng nó rất hài lòng với cái tên này, rất vui vẻ nhẩm cái tên này hai lần rồi sau đó vươn tay ra, trong nháy mắt nước trên mặt hồ lại di chuyển, dưới mông mỗi người đều xuất hiện một cái cột nước. Những cột nước ấy giống như thạch rau câu vậy, mọi người ngồi trên đó quả thật vô cùng thoải mái!
"Oa!" Mắt mọi người sáng rực lên: "Đây có phải chính là ma pháp của nguyên tố thủy không?"
Nguyên tố thủy Lam mập: ♪(^∇^*)
Nó thấy vui vẻ liền dẫn mấy người bọn họ chơi vui hết nấc!
Nó cứ thế điên cuồng xông về phía trước, có thể nói cái cột nước giống thạch rau câu ấy đưa bọn Hồng Tiểu Phúc cưỡi gió đạp sóng trên mặt hồ ít nhất cũng phải năm mươi lần!
Ôi trời ơi, tốc độ này đúng là kinh dị đấy có biết không?
Trên mặt hồ điên cuồng như bão táp, mọi người như là đang ngồi trên du thuyền vậy, cả mặt hồ truyền đến tiếng cười vui vẻ của bọn họ.
Bây giờ lại có thêm một người bạn mới, có thể nói tâm trạng của mọi người đều vô cùng tốt – Quan trọng nhất là rõ ràng trí thông minh của Lam mập tương đối cao, lúc giao tiếp hầu như không có bất cứ vấn đề gì, vừa nói vừa miêu tả, ít ra nó cũng hiểu được tám phần trở lên!
Thế thì dễ xử lý rồi, mấy người bọn họ để Lam mập đưa mình đến bên bờ sau đó bắt đầu sinh hoạt nấu cơm.
Lúc bọn họ đến là sáng sớm, chơi hết cả buổi sáng đến tận ba bốn giờ chiều nên ai nấy đều đã đói. Trừ Đại Tráng vẫn đang luyện kiếm ra, lúc này những người khác đang bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
"Nào nào nào, chỗ tôi đã xong món thịt sói rồi." Lần này Triệu Minh đã chuẩn bị khá đầy đủ phần của mình, cậu ta lấy một hộp thịt sói đã được thái ra: "Đều đã được thái rồi, chúng ta mau chuẩn bị lẩu thôi."
Mọi người đồng loạt gật đầu: "Ừ ừ!"
Sau đó Triệu Minh bắt đầu không ngừng lấy những thứ đồ khác từ cái túi to: "Đây là túi gia vị, đây là nồi lẩu, đây là rau xanh, còn đây là hàu, sò điệp, đũa, thịt bò tươi sống, mỡ cừu, tỏi và đĩa..." Cậu ta lấy ra một đống đồ để làm lẩu, cuối cùng còn lấy ra hai bình rượu Mao Đài: "Hi hi, tôi còn đặc biệt chuẩn bị cái này, chúng ta có thể uống một chút..."
Mọi người: "..."
Doraemon, là cậu sao Doraemon?
Bây giờ mọi thứ đã đầy đủ, bình điện lớn cũng đã được chuẩn bị, bây giờ bắt đầu tiến hành được rồi.
Khối nước Lam mập ở một bên tò mò nhìn bọn họ mò mẫm làm, yên lặng giống như con mèo nhỏ.
Lúc này Husky và Chuột Bự cũng chạy tung tăng từ trong rừng về, đằng sau Chuột Bự còn có một con sóc nhỏ sáu chân, nhìn nó có vẻ rụt rè, xấu hổ…
Mọi người: "..."
Tên chuột xấu xa này, có phải mày đã làm gì người ta rồi hay không?
Một đám người vây quanh nồi lẩu, lúc này Đại Tráng cũng lau mồ hôi ngồi xuống ăn cùng. Kể ra đúng là anh chàng này ăn nhiều, e là chỗ đồ ăn mọi người chuẩn bị còn chẳng đủ cho một mình anh ăn, thế nên Đại Tráng đã đặc biệt bắt một con lợn rừng về đây…
"Ha ha ha! Nào nào nào chúng ta ăn một bữa ra trò nào!" Cuối tuần là thời gian vui vẻ, chuyện phiền não đau đầu gì đó đều cút đi gặp ma hết đi, cứ "high" cái đã!
Mọi người vừa ăn lẩu vừa nói chuyện, nói được một lúc lại bắt đầu hát hò.
"Ngông cuồng là một loại thái độ, ngông cuồng nhấp nhô lên xuống, ngông cuồng, ngông cuồng, ngông cuồng, ngông cuồng!"
"Ngông cuồng là một loại thái độ, ngông cuồng là không bị ràng buộc, ngông cuồng, ngông cuồng, con đường điên cuồng, con đường phiêu bạt, con đường hướng về phương xa!"
Mọi người hát vô cùng vui vẻ, Lam mập cũng "high" theo: ♪(^∀^●) ノ シ
Bây giờ mọi người đều có đồ ăn, chỉ riêng mình Lam mập là không có, rốt cuộc sinh vật nguyên tố ăn cái gì mọi người đều không biết, kết quả là đang sầu não thì Triệu Minh đã cầm bình Mao Đài lên nói: "Lam mập, hay là cậu uống cái này một chút đi?"
Lam mập: "???"
Nó muốn vươn tay ra đón lấy cái bình nhưng tay lại trơn quá, hoặc nói cách khác cấu tạo của nó thiên về mềm mại, không cầm nổi được thứ đồ như vậy, trong nháy mắt bình rượu đã đổ hết ra đất.
Lam mập đột nhiên thấy không vui nữa rồi...
Thấy dáng vẻ như muốn sắp khóc của nó, một đám người cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, không được đâu, cứ nhìn như vậy thì đáng thương quá!
"Ừm..." Tô Oánh ăn một miếng thịt sói, bỗng nhiên mắt sáng rực lên: "Có rồi!"
Tô Oánh vẫy vẫy tay với Lam mập, Lam mập tò mò nhanh chóng qua đó, Tô Oánh lấy bàn tay nhỏ của mình nhéo nhéo tay của nó sau đó lại chậm rãi sử dụng sức mạnh, mấy ngón tay của Lam mập bỗng từ từ kết thành băng!
Lam mập: "!!!"
Nó nhìn tay của mình một lúc sau đó lại cử động thử...
Lam mập: "✪ω✪"
Lần này nó lại vươn tay ra cầm bình rượu Mao Đài kia lên...
Cầm lên được rồi!
Lam mập rất vui sướng!
Từ lúc đó bắt đầu có ý thức nó đã luôn ở một trạng thái hình dạng thể lỏng, chẳng thể cầm nổi thứ gì, nhưng lại luôn có khái niệm về thân thể. Nếu không làm sao nó lại bị kẹt giữa mấy hòn đá được?
Bây giờ thì tốt rồi, sau khi đóng băng, cơ thể nó đã từ dạng lỏng biến thành dạng rắn và có thể cầm được mọi thứ lên rồi!
Tô Oánh đột nhiên thấy rất vui mừng, cười nói: "Đừng vội, chị làm cho em một bộ áo giáp nhé!"
Cô vừa nói thì sức mạnh đã được khởi động, toàn cơ thể Lam mập vốn có vẻ lỏng lẻo bỗng nhiên được khoác lên mình một bộ áo giáp băng màu trắng, chỉ nhìn thôi đã thấy đẹp trai lắm rồi!
Mọi người: "Oa!"
Thẩm Tiểu Linh hưng phấn đến nỗi nhảy cẫng lên: "Đẹp thật đấy!"
Lam mập nhìn trái nhìn phải, đúng là nó vô cùng hài lòng với tạo hình mới của mình!
Nó vui vẻ chạy trong làn nước một lúc, phô diễn cơ bắp các kiểu, sau đó lại chạy gần Tô Oánh, dưới mắt của nó nhô lên một cột băng nhỏ, lách tách một cái đã thơm một phát lên mặt của Tô Oánh!
Lam mập: (˘³˘)♥
Lại có thêm một thú cưng rồi!
Phép thuật đóng băng này của Tô Oánh là dùng tài năng trời sinh mà có được nguyên tố thủy đây mà!
Ai đã từng chơi thế giới Ma Thú đều sẽ hiểu!
Lần này mọi người thực sự chơi quá vui đi, Lam mập vừa cầm bình Mao Đài lên uống ực ực mà đã hết nửa bình rồi!
Hoặc cũng không tính là uống, có nên gọi là dung hòa vào không?
Dù sao trong nháy mắt, không khí cũng ngập tràn mùi rượu nồng độ cao!
Lần này còn vui hơn lần trước, sau khi uống rượu xong Lam mập bắt đầu say rượu và hành động điên rồ!
Đợi mọi người ăn tối xong rồi thu dọn sạch sẽ, Lam mập lại đưa mấy người bọn họ xuống hồ nghịch nước. Lần này là thuận theo dòng nước chảy, trôi theo tốc độ năm mươi mã*, rẽ vào một khúc cua chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Cảnh vật u ám trước mắt đã trở nên thênh thang sáng láng, những hòn đá nhấp nhô, những con suối chảy róc rách giữa núi, đằng trước chính là một thác nước!
(*) Mã: đơn vị đo vận tốc của Trung Quốc, tương đương đơn vị dặm/giờ, 1 mã = 1 dặm/giờ, 1.6 kilomet/giờ, 50 mã = 80 kilomet/giờ.
Mọi người: "A a a a a a!"
Lam mập vung tay một cái, dòng thác ấy trực tiếp bay lên trên, là chảy ngược dòng đó!
Nó đưa mọi người phi thẳng xuống dưới như đang ngồi máng trượt!
Triệu Minh sợ độ cao, trong lúc rơi xuống cậu ta hét đến xé gan xé phổi: "Ôi mẹ ơi, cứu mạng với a a a a a…"
Dòng thác này cũng phải cao khoảng hơn mười mét, kích thích thật!
Lúc này ánh nắng dần nhạt đi, ở phía trên dòng thác nhỏ còn phản chiếu ra ánh cầu vồng màu sắc rực rỡ.
Kể ra thì phong cảnh ở đây đẹp hơn ở trên kia nhiều.
Xung quanh là những lùm cây đẹp đẽ, những con côn trùng không biết tên đang trốn sau bụi cỏ phát ra tiếng kêu. Trên vách núi còn có một cái hang, mọi người tìm được vài nhánh củi khô ở xung quanh khu rừng rồi nhóm lửa ở dưới ánh trăng.
"Buổi tối chúng ta qua đêm trong hang núi đi." Cho dù thế nào đi nữa ở trong hang vẫn tốt hơn ở mặt đất nhiều, quan trọng là nơi đó có thể chắn gió.
Ban ngày trên mặt đất còn tạm ổn, nhưng vừa đến tối gió nổi lên thì ở đấy sẽ không còn thoải mái như vậy nữa.
Hơn nữa hàng núi có địa hình dễ phòng thủ mà khó tấn công, có nguy hiểm gì thì cũng có thể phòng ngừa được. Tuy rằng có Thần may mắn trấn thủ ở đây, khả năng này gần như là bằng không…
"Vậy cùng anh quay về mang đồ đến đây đi." Đại Tráng nói xong liền đứng dậy, dẫn theo hai người hệ cường hóa là Trương Dương và Lý Thiên Kỳ, lại bảo Lam mập đưa về. Không bao lâu, toàn bộ đồ đạc đã được mang hết xuống đây, sau đó bọn họ lại vào hang bắt đầu sắp xếp bố trí.
Cái hang này cũng không sâu lắm, chỉ khoảng mười mét, cao khoảng ba mét, chiều rộng khoảng hai mét.
Mặt đất vô cùng khô ráo, Đại Tráng ở một bên trải túi ngủ ra, bên kia Trương Ngọc đã theo vào khởi động năng lực, trong nháy mắt dưới đất đã bắt đầu mọc lên những cành cây mềm mại, kết thành một chiếc giường bằng cỏ.
"Tớ nằm thử, tôi nằm thử!" Triệu Minh là người đầu tiên nằm lên đó, cậu ta rất thỏa mãn mà thở dài một hơi: "Trời ơi, thoải mái quá đi, nói thật nếu không phải nơi này không thể liên lạc được, tớ cũng không nỡ quay về."
Mọi người đều vô cùng đồng cảm.
Nơi này quá đẹp.
Môi trường tốt, không khí sạch, nhiều người năng lực như vậy vẫn có thể cải thiện môi trường trở nên gần gũi, hoàn hảo, thật sự rất muốn sống ở đây cả đời quá...
Lúc này màn đêm sắp buông xuống, ánh trăng càng lúc càng lên cao, mọi người đều đã ăn tối xong đang ngồi vây lại thành vòng tròn quanh lửa trại.
Ngọn lửa cháy hừng hực chiếu sáng khuôn mặt phấn khởi của mọi người, những chuyện vặt vãnh vớ vẩn trong cuộc sống dường như không còn là phiền não của bọn họ nữa.
Các nam sinh uống từng ngụm rượu nhỏ, nữ sinh cũng ngồi ăn đồ ăn vặt, Triệu Minh còn lấy loa ra để phát nhạc, tạo ra một khung cảnh náo nhiệt. Đến tận hơn mười giờ tối, cuối cùng bọn họ cũng không chống lại được cơn buồn ngủ, chuẩn bị trở về hang nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên Lam mập kéo nhẹ góc áo của Tô Oánh rồi chỉ lên trời.
"Sao vậy?" Tô Oánh nhìn Lam mập một cái sau đó lại nhìn lên trời, lúc này trên trời có vẻ hơi u ám, tia sáng cuối cùng của ánh trăng cũng hoàn toàn bị che lấp, phía chân trời bỗng xẹt qua một tia chớp sáng rực, rọi chiếu khắp cảnh vật xung quanh.
Tô Oánh nhất thời ngây ra: "Không lẽ trời sắp mưa sao?"