Translator: Nguyetmai
Lớp 12/16.
"Hồng Tiểu Phúc về rồi!"
"Đi thôi đi thôi, mau đón cậu ấy!"
"Ha ha ha ha! Tốt quá rồi! Vật cát tường của lớp chúng ta đúng là mạnh mẽ!"
Một đám học sinh không buồn lên lớp mà xông ra ngoài, trong khi đó, giáo viên là người chạy nhanh nhất.Có trời mới biết hôm nay họ lại mang thứ gì hay ho về...
Kể ra thì, hôm qua Hồng Tiểu Phúc đã mang một đống thịt sói từ dị cảnh về chia cho mọi người, về nhà chế biến thực sự rất thơm ngon, họ cắt hết phần thịt còn lại thành miếng nhỏ để đông lạnh hoặc chia cho thân bằng hảo hữu.
Bây giờ trên thị trường có một câu thế này: "Tết năm nay không nhận biếu xén, chỉ nhận chút thịt sói làm quà"...
Cho nên hôm nay Hồng Tiểu Phúc vừa quay về đã nhận được đãi ngộ "tiêu chuẩn" nhất, khung cảnh ấy không kém gì Lưu Cường Đông áo gấm về làng...
"Ha ha ha, mọi người không cần sốt ruột!" Một đám người vây quanh Hồng Tiểu Phúc hỏi tới hỏi lui, Hồng Tiểu Phúc cười khà khà trả lời từng câu hỏi một.
"Bên trong dị cảnh vẫn ổn, mọi người xem bản tin rồi chứ? Bên trong đẹp lắm đấy, nhưng cũng rất nguy hiểm..."
"Hôm nay mang về cho mọi người chút hoa quả bên trong dị cảnh, ai cũng có phần, nào nào nào, Lưu Minh Bằng, đây là của cậu, Từ Nhã Quyên, đây là của cậu..."
Hồng Tiểu Phúc lấy hoa quả mà đám khỉ sáu chân trong dị cảnh hái tặng, chia cho mỗi người một quả.
Sau đó tới các giáo viên trong trường...
Hiệu trưởng Lương lượn đi lượn lại rồi cũng đứng bên ngoài đoàn người len lén nhìn vào:"Sắp đến lượt tôi chưa? Sắp đến lượt tôi chưa?"
"Hiệu trưởng Lương!" Hồng Tiểu Phúc cười khà khà cầm hoa quả đưa cho thầy: "Của thầy ạ."
"Khụ khụ, ôi chao, em không cần làm vậy đâu." Hiệu trưởng Lương nói năng khách sáo nhưng bàn tay rất thành thật, thầy cầm hoa quả lên lau lau qua loa rồi cắn một miếng: "Ừ, phải công nhận rằng ngon thật!"
Các học sinh của lớp khác vô cùng ngưỡng mộ...
Tiếc rằng không có cách nào khác, muốn ngưỡng mộ cũng không thể ngưỡng mộ nổi, ai bảo Hồng Tiểu Phúc không ở lớp họ chứ...
Hồng Tiểu Phúc ở bên này chia hoa quả, Trương Dương ở bên kia mở cốp sau của chiếc Rolls Royce, một quầy hàng ở đó, bên cạnh đặt một cái cân điện tử, Triệu Minh ở bên cạnh phụ trách hô hào: "Thịt sói rừng rậm đây! Thịt sói rừng rậm đây! Thịt sói rừng rậm mới ra lò đây, một trăm năm mươi tệ nửa kilôgam, một trăm năm mươi tệ nửa kilôgam! Mỗi học sinh chỉ mua nhiều nhất 2,5 kilôgam, ai muốn mua thì nhanh tay lên!"
Trương Dương cầm dao phay LV1 mới mua đứng đó cắt thịt, xung quanh là bao nhiêu bạn học vây chặt kín, họ ba chân bốn cẳng móc tiền móc điện thoại.
"Tôi muốn hai cân rưỡi!"
"Tôi muốn hai cân rưỡi!"
"Tôi muốn mua năm cân không được à?!"
Nghe thấy có người đòi năm cân, Tô Oánh ở bên cạnh lập tức ngưng tụ một cây giáo bằng băng, mũi giáo nhọn trỏ vào cằm của bạn học sinh kia: "Sao hả? Cậu mua nhiều thế là định qua tay bán lại với giá cao à?! Nhiều nhất là năm cân! Không phục thì hầu hạ mũi giáo này đây!"
Học sinh kia sợ đến mức mồ hôi đầy đầu: "Được được được... Hai cân rưỡi thì hai cân rưỡi thôi..."
Thực ra cũng không có cách nào khác, bây giờ trên thị trường sắp điên cuồng vì món thịt sói này rồi!
Đừng nói là hai trăm tệ nửa cân, bây giờ các nhà hàng lớn cũng thu mua thứ thịt này, có nhà hàng đã chào giá đến ba trăm tệ một cân.Tôm hùm bao nhiêu tiền một cân? Thứ này không đáng giá hơn cả tôm hùm chắc?
Cho nên lúc về nhà mọi người trong nhóm đã nghiên cứu kĩ rồi, không thể tặng không được, dù gì mọi người cũng phải mạo hiểm ở trong dị cảnh, không dễ dàng gì.
Thêm một vấn đề nữa là Hồng Tiểu Phúc cũng cần tiền, nhưng không được bán với giá quá cao, dù gì cũng là bạn cùng học.
Sau cùng họ thảo luận được giá 150 tệ, coi như khá công bằng.
Nhưng bán với giá ấy rồi mà chớp mắt cũng hết sạch, mỗi người hai cân rưỡi, hai trăm người là năm trăm kilôgam!
Lần này họ chỉ giết được mười hai con sói rừng rậm, số thịt mang về cũng chỉ có chừng ấy thôi...
Họ nhanh chóng kiếm được một trăm năm mươi nghìn tệ, Triệu Minh vui vẻ chuyển cho Hồng Tiểu Phúc ba mươi nghìn tệ.Ôi chao, nếu nhìn như thế này thì dị cảnh đúng là một kho báu, trước kia Hồng Tiểu Phúc khổ cực thế nào, bây giờ đã có thể trở mình rồi!
Lưu Hoa Quân ngồi trong xe nhìn tất cả mọi thứ diễn ra, gương mặt già nua cười đến mức nở hoa.
Thằng bé Tiểu Phúc này cuối cùng cũng khổ tận cam lai, bây giờ trong tay có tiền, nên đốc thúc nó cải thiện cuộc sống thôi.
Không thể sống như thế mãi được.
Ít nhất phải đổi một cái bàn ăn to hơn, nếu không bao nhiêu người thế này làm sao ngồi hết được...
Ừm, phải thêm vài cái ghế chắc chắn một chút!
Không có việc gì thì kéo đám người trong quân đội qua ngồi uống rượu, thắt chặt tình cảm, đúng không nè? Đây là đầu tư đấy! Kiếm một cái bàn gỗ ọp ẹp chỉ ních được bốn, năm người thì chơi kiểu gì?
Chuyện bên phía trường học kết thúc, Hồng Tiểu Phúc vui vẻ nhìn điện thoại của mình, ba mươi nghìn tệ này!
Lại có thêm ba mươi nghìn tệ rồi!
Quan trọng nhất là khoản tiền này rất đáng tin, anh tình tôi nguyện, ai cũng vừa lòng!
"Tiểu Phúc à", Lưu Hoa Quân cười khà khà vỗ vai Hồng Tiểu Phúc: "Hôm nay lại kiếm được không ít tiền, mấy ngày tới cháu tranh thủ tìm thời gian chỉnh trang nhà cửa. Không thể ngủ trên giường ván gỗ mãi, đúng không?"
"Vâng, cháu biết ạ", Hồng Tiểu Phúc mỉm cười gật đầu: "Ông nội cứ yên tâm, cho dù chỉ vì Tiểu Linh, bây giờ cháu có thu nhập rồi, cũng phải đổi ít đồ tốt."
Lưu Hoa Quân vô cùng hài lòng với Hồng Tiểu Phúc: "Như thế mới được chứ!"
Họ nhanh chóng tới nhà Hồng Tiểu Phúc, Thẩm Tiểu Linh phấn khởi xông ra đón: "Các anh về rồi!"
"Ừ, anh về rồi", Hồng Tiểu Phúc cười khà khà giới thiệu cùng Thẩm Tiểu Linh: "Mau tới chào các bác đi!"
"Cháu chào các bác!" Thẩm Tiểu Linh ngoan ngoãn cất tiếng chào.
"Ôi chao, chào Tiểu Linh, chào Tiểu Linh!" Lần này Hầu Chí Thiên đến đây chủ yếu vì Thẩm Tiểu Linh, ông đánh giá cô bé từ trên xuống dưới rồi cười khà khà: "Tiểu Linh à, chú nghe Tiểu Phúc nói rằng cháu rất có hứng thú với máy móc đúng không?"
Thẩm Tiểu Linh gật đầu: "Đúng vậy ạ, bác có chuyện gì không?"
"Khụ khụ", lúc này Hầu Chí Thiên không khách sáo gì nữa: "Bác là Hầu Chí Thiên, viện sĩ của Viện Khoa học công nghệ Hoa Hạ, cháu cứ gọi "bác" là được rồi. Tiểu Linh này, bác muốn làm giáo viên của cháu, cháu có bằng lòng không?"
Vừa nghe ông nói vậy, Hồng Tiểu Phúc đã sững sờ!
Đỉnh thật đấy!
Hầu Chí Thiên là viện sĩ Viện Khoa học công nghệ Hoa Hạ đấy, bình thường người muốn làm học sinh của ông ấy phải là người như thế nào?
Thế mà bây giờ ông ấy chủ động đề nghị được làm giáo viên của Thẩm Tiểu Linh...
Đây đúng là cái bánh từ trên trời rơi xuống mà!
"Thật ạ?!" Thẩm Tiểu Linh tuy không biết rõ Viện Khoa học công nghệ Hoa Hạ là nơi như thế nào, nhưng người trước mặt cô bé chắc hẳn không phải nhân vật tầm thường, chắc hẳn ông rất giỏi về mảng kỹ thuật máy móc! Cô bé lập tức reo lên: "Tốt quá rồi! Chào thầy giáo Hầu!"
Sau đó cô bé tung tăng chạy vào nhà, chưa được bao lâu đã chạy ngược trở ra, cầm trong tay món đồ trang trí nho nhỏ bằng kim loại mà cô bé mới chế tác xong, đưa cho Hầu Chí Thiên bằng cả hai tay: "Thầy Hầu, em cũng không có món quà gì đặc biệt, đây là món đồ mà em tự làm, mong thầy nhận lấy nó!"
"Ồ? Để ta xem nào", Hầu Chí Thiên nhận lấy món đồ trang trí. Món đồ này rất đơn giản, được đúc bằng thép, chắc nó được làm bằng năng lực của con bé; trông qua rất có cảm giác "khoa học công nghệ", quan trọng nhất là bên trên khắc một dòng chữ:
"Tiểu Linh chúc thầy Hầu mạnh khỏe, an khang, vạn sự như ý."