Translator: Nguyetmai
Món đồ này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng đầy thành ý.
"Bé ngoan, ha ha!" Hầu Chí Thiên vui như mở cờ trong bụng, ông xoa đầu Thẩm Tiểu Linh và cười lớn: "Bé ngoan, có được học sinh như con, coi như ta hời lớn rồi!"
Lưu Hoa Quân và hai vị lãnh đạo ở bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, đều tỏ ý ngưỡng mộ.
Một đứa trẻ ngoan như vậy, cho dù truyền dạy hết kiến thức gom góp cả cuộc đời cũng không thấy uổng phí!
"Được rồi", Hầu Chí Thiên trịnh trọng cất món quà vào chiếc túi trong lòng mình, vừa cười vừa tiến vào nhà: "Tiểu Linh à, hôm nay sư phụ sẽ làm cho con một bữa thật hoành tráng..."
Sau đó tiếng gầm của Hầu Chí Thiên từ trong nhà vọng ra: "Chỗ con sơ sài quá rồi đấy?! Không được, không được, mau chóng đổi, mau chóng thay đổi ngay! Như thế này làm sao ta thể hiện được tài năng! Học sinh của ta làm sao có thể ăn uống tạm bợ như vậy được?!"
Lưu Hoa Quân ở bên cạnh cũng tỏ ra đồng tình sâu sắc: "Ừ, đúng là quá sơ sài! Thế này đi, ta bảo Tiểu Triệu phái người tặng ít đồ dùng nhà bếp qua đây, dùng trước đã."
Mạnh Đình Huy đặt bốn chai rượu Mao Đài mà mình mang theo vào trong nhà, sau đó lắc đầu: "Sơ sài quá, tôi phái người tặng ít đồ qua đây."
Thủ trưởng Phương xoa cằm: "Kể ra thì căn nhà này cũng hơi chật, tôi gọi người mang cái lều qua nha..."
Hồng Tiểu Phúc và mấy người kia: "..."
Ba vị lãnh đạo quân đội và Hầu Chí Thiên nói rồi tự mình gọi điện thoại.
"A lô, Tiểu Triệu đó à? Có chuyện này, cậu thấy đấy, nhà thằng cháu tôi sơ sài quá, nhỉ? Cậu kiếm cho ít đồ dùng làm bếp qua đây đi... Ừ, yên tâm, không thiếu một đồng nào của cậu đâu!"
"Tiểu Lý à, sắp xếp người mang ít đồ dùng gia đình qua đây nhé, mấy thứ bàn ghế gì đó... Ừ đúng rồi, tôi thấy nhà ăn của chúng ta có cái bàn không dùng đến ấy, lấy cái đấy luôn đi, ừ, cứ tính theo giá bình thường... Này dám tính nhiều là không xong với tôi đâu nhé!"
"Tiểu Lưu, bảo người mang cái lều qua đây nhé, trong sân lạnh lắm... Ừ đúng rồi, cả lò sưởi điện gì đấy nữa... Cậu cứ tự xem xét thế nào rồi chuẩn bị, qua đây dựng luôn cho tôi nữa... Phí lời! Tất nhiên phải rẻ, càng rẻ càng tốt! Nhưng đồ đạc không được kém quá, biết chưa?!"
Hồng Tiểu Phúc và các bạn: "..."
Nửa tiếng đồng hồ sau.
Một đoàn người xông vào sân nhà Hồng Tiểu Phúc, chuyển một đống bàn ghế, đồ dùng nấu ăn, sau đó chuyển hết bàn ghế bị bỏ đi ra khỏi nhà...
Lại thêm nửa tiếng nữa...
Hầu Chí Thiên nhìn khu vườn và phòng bếp đã sáng bừng hẳn lên mà vỗ vỗ tay hài lòng, ông cười bảo: "Như thế này mới đúng chứ! Nếu không làm sao tôi phát huy được khả năng nấu nướng của mình chứ!"
Hồng Tiểu Phúc và các bạn: "..."
Bây giờ môi trường sống đã được cải thiện, trong sân cũng được căng bạt, bàn ghế và lò sưởi điện đã được bày biện sẵn, không cần nói đến chuyện khác, khung cảnh này khá dễ chịu trong tiết trời tháng Tư...
Một nhóm người ngồi vây quanh bàn.
Nồi lẩu được bắc lên, bếp lửa trong nhà đã chuẩn bị xong, viện sĩ Hầu bận tới bận lui.
Ông chú này không phải sành ăn ở mức bình thường đâu, mà là cực kỳ kỹ tính.
"Cái thứ dạ dày sói này, tôi nói cho mọi người nghe, nhất định phải hầm trong nồi lẩu, hầm càng kỹ càng thơm!"
"Ruột già của sói, hầy, thứ này phải xào lăn, biết xào lăn chứ? Dùng phương pháp ấy đấy..."
"Tim của sói thì cần chú ý, thứ này phải chần, nhúng qua một lần nữa, hơi đổi màu thôi là ăn được rồi! Thế nào, mềm đúng không?"
"Còn cái thứ kia! Ôi chao, thứ này đỉnh lắm đây, phải nướng! Nướng cho bên ngoài hơi sém nhưng bên trong vẫn mềm, tráng dương lắm... À phải rồi, mấy đứa chắc không cần đâu, chú xin vui lòng nhận há..."
Một đám người liếc xéo ông: →_→
Gương mặt già của Hầu Chí Thiên chẳng buồn đỏ lên, ông tiếp tục phô bày tài nghệ nấu nướng: "Trứng của sói này này, thứ này cũng khá lắm đó, có tác dụng chữa cả chứng thận âm suy lẫn thận dương suy, nào nào nào, các anh em mỗi người hưởng một tý..."
Bữa tiệc lòng sói này khiến ai cũng vui vẻ, mọi người đều no nê và thỏa mãn.
Ăn đến cuối bữa, Lưu Hoa Quân uống rượu đến mức mặt mũi đỏ bừng, mặt thủ trưởng Phương và Mạnh Đình Huy cũng ửng đỏ. Chẳng thể trách thứ thịt sói này được bán đắt như vậy, vì ăn vào mà lòng dạ ấm sực, cảm giác toàn thân tràn ngập sức mạnh.
Bữa ăn kết thúc, Triệu Minh và mấy người kia mỗi người được chia một ít lòng mề sói đem về nhà, phần còn lại được Triệu Minh cho người đưa thẳng đến khách sạn của nhà cậu ta, bán lại theo giá thị trường.
Thủ trưởng Phương và Mạnh Đình Huy qua nhà Lưu Hoa Quân nghỉ ngơi, căn nhà nhanh chóng chỉ còn ba người Hồng Tiểu Phúc, Thẩm Tiểu Linh và Hầu Chí Thiên.
Là một viện sĩ của Viện Khoa học công nghệ Hoa Hạ, Hầu Chí Thiên rất sành ăn, nhưng không mấy khi uống rượu.
Lúc này cuối cùng cũng xong việc, ông cùng Hồng Tiểu Phúc tiến vào nhà xưởng nhỏ của Thẩm Tiểu Linh.
"Tiểu Linh à", cơm no rượu say là bắt đầu làm việc, Hầu Chí Thiên bỗng chốc như biến thành người khác, ông nghiêm túc nói: "Nào, con cho ta xem năng lực của con trước đã, ta sẽ dựa theo năng lực của con để sắp xếp kế hoạch học tập."
Sắp xếp kế hoạch học tập tất nhiên phải tùy theo trình độ rồi.
Hầu Chí Thiên là viện sĩ của Viện Khoa học công nghệ Hoa Hạ, muốn cầm tay chỉ việc mà bồi dưỡng Thẩm Tiểu Linh tất nhiên phải hoàn toàn hiểu về năng lực của cô bé.
"Vâng ạ", Thẩm Tiểu Linh mỉm cười đồng ý, sau đó bắt đầu thể hiện năng lực của mình trước mặt Hầu Chí Thiên.
Kim loại xung quanh bắt đầu từ từ nổi lên, bồng bềnh xung quanh Thẩm Tiểu Linh.
Những thứ kim loại kia rất đa dạng, đa phần đều là các nguyên tố thường gặp.
Có sắt, đồng, thép, có cả mảnh nhôm,v.v….
Những nguyên tố này bắt đầu tan chảy, biến thành dạng lỏng, hình thành nên đủ hình đủ dạng trong không trung.
"Thầy ơi, năng lực của em bây giờ vẫn rất yếu, khối lượng kim loại mà hiện tại em có thể điều khiển được vào khoảng... ba mươi tấn", Thẩm Tiểu Linh vừa điều khiển các nguyên tố kim loại xung quanh mình vừa nói: "Nếu như là điều khiển gia công tinh vi thì ít hơn, chắc chỉ khoảng một trăm kilôgam thôi."
Hầu Chí Thiên: "???"
LV2 đã điều khiển được ba mươi tấn mà gọi là yếu à?
"Ừ, năng lực của con thực sự rất hữu dụng", Hầu Chí Thiên cười sảng khoái mà nói: "Tiểu Linh à, trước hết con cần biết ý nghĩa thực sự của năng lực này là gì."
Thẩm Tiểu Linh chớp chớp đôi mắt to, tò mò hỏi: "Là để chế tạo thêm nhiều áo giáp và vũ khí? Nâng cao cấp bậc trang bị của người khác? Hay là... Nói cách khác, có thể dùng để tấn công người khác?"
Trong suy nghĩ của cô bé, năng lực của cô bé phần nhiều có thể dùng để bảo vệ người khác, dù gì bây giờ có thể điều khiển mười tấn kim loại, cho dù muốn đè chết người khác cũng rất đáng sợ rồi...
Nhưng hiển nhiên, ý nghĩ của Hầu Chí Thiên không phải như vậy.
"Không, không, không phải", Hầu Chí Thiên lắc đầu: "Ý nghĩa thực sự của năng lực mà con sở hữu, nằm ở chỗ rút ngắn chu kỳ thí nghiệm. Ta lấy ví dụ thế này, con sẽ hiểu ngay. Ví dụ như, chúng ta cần làm một thí nghiệm, sẽ có rất nhiều linh kiện cần được thiết kế ngay tại chỗ, thiết kế xong phải mời nhà xưởng chế tạo linh kiện theo hình thái và chất liệu đã thiết kế, bên phía nhà xưởng cầm bản thiết kế trong tay còn phải nghiên cứu quá trình chế tạo, cứ qua qua lại lại như thế, một dự án thí nghiệm luôn cần rất nhiều thời gian hoàn thành. Nhưng khi con có được khả năng điều khiển kim loại, mọi thứ hoàn toàn khác biệt!"