Translator: Nguyetmai
Thời gian luôn là một vấn đề lớn.
Rất nhiều dự án thí nghiệm bị kéo dài chu kỳ vì quá trình chế tạo của nhiều linh kiện thiết yếu quá chậm chạp.
Hầu Chí Thiên nói rồi lấy điện thoại ra, mở một bản vẽ thiết kế của một thứ trông như cánh tay bằng máy móc: "Con nhìn thứ này đi, bên trong có rất nhiều linh kiện, nếu như chúng ta tìm nhà xưởng để gia công, nếu muốn gia công toàn bộ linh kiện trên cánh tay này, phải cần ít nhất ba tháng trở lên. Con có hiểu không? Nhưng sau khi có được năng lực này, con có thể chế tạo linh kiện bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu mà có thể bỏ qua luôn thời gian ba tháng này. Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là chu kỳ thí nghiệm có thể rút ngắn hàng chục lần, thậm chí hàng trăm lần."
Thẩm Tiểu Linh nghe Hầu Chí Thiên nói đến đây lập tức "Oa" một tiếng đầy vui mừng: "Hóa ra là vậy ạ!"
"Đúng thế", Hầu Chí Thiên cười khà khà: "Còn đi chiến đấu hay gì đó chỉ là chuyện bất đắc dĩ thôi. Tiểu Linh, con nghĩ thử xem, không đến mức vạn bất đắc dĩ, quốc gia có thể ép những người bình thường như con xông lên tiền tuyến mà liều mạng không? Không thể nào, đúng không?"
Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh cùng gật đầu.
Câu này không sai tý nào.
Thời đại mới đang bắt đầu, mọi người đang dần thức tỉnh. Nhưng bất kể lúc nào, khi nguy cơ lớn thực sự xuất hiện, người chiến đấu quên mình ở phía trước luôn luôn là các quân nhân.
Ví dụ như dị cảnh, dù quốc gia cho phép người thức tỉnh tiến vào dị cảnh thì người đi đầu đội ngũ vẫn là các quân nhân.
Khi đối mặt với sói phủ giáp đi thành đàn, sao lại có thể bắt người thứ tình bình thường liều mạng được?
Dù sao nơi ấy không phải trò chơi, chết rồi không thể sống lại được!
Mà khi thực sự cần đến người dân bình thường xông pha nơi chiến trường, tình thế ấy đã nguy cấp đến mức nào?
"Cho nên, hôm nay ta nói muốn làm thầy dạy của con, nguyên nhân lớn nhất là muốn con phát huy được năng lực của mình tới giới hạn lớn nhất." Hầu Chí Thiên nghiêm túc nói: "Đừng ôm suy nghĩ có năng lực rồi thì lập tức muốn bản thân lợi hại hơn, làm sao để bản thân mạnh mẽ hơn, thực ra suy nghĩ ấy hoàn toàn lệch lạc. Một mình con, mạnh mẽ mấy cũng mạnh đến mức độ nhất định. Nhưng khi con dùng năng lực của con để nghiên cứu khoa học, vậy thì có thể nâng cao tiềm lực quốc gia bao nhiêu lần? Ví dụ như áo giáp Powered exoskeleton bên ngoài thường thấy trong phim khoa học viễn tưởng, nếu nghiên cứu được thứ ấy, sức chiến đấu của quân đội có thể nâng cao bao nhiêu lần? Xét từ góc độ nào cũng mạnh hơn nâng cao sức chiến đấu cho bản thân con, đúng không nào?"
Câu nói của Hầu Chí Thiên đã đề cập đến một vấn đề cốt lõi.
Sản xuất hàng loạt.
Khoa học công nghệ có thể đưa vào sản xuất hàng loạt.
Nếu như thực sự có thể nâng cao cấp bậc của khoa học công nghệ, vậy thì sự vững mạnh mà họ đạt được sẽ vượt xa những gì có thể đạt được khi nâng cao thực lực cá nhân.
Một mình bạn có mạnh đến mấy, có so được với cả một đội quân vũ trang đầy đủ không?
Không thể nào, đúng không?
"Con hiểu rồi ạ!" Thẩm Tiểu Linh bỗng chốc phấn khích hẳn lên: "Vậy thầy Hầu ơi, thầy có nghiên cứu nào cần con giúp đỡ không ạ? Trước kia con đã nghĩ tới áo giáp này rồi, nhưng vấn đề về năng lượng cung cấp cho áo giáp là một vấn đề rất khó giải quyết, ôi, phải làm thế nào ạ?"
Hầu Chí Thiên thấy Thẩm Tiểu Linh thông minh như vậy, nhanh chóng hiểu được ý của mình, ông vui vẻ đáp: "Cái đó thì đơn giản, ta đã đến đây rồi đó thôi, vừa đúng lúc ta có một bản vẽ thiết kế mới nhất. Trước kia ta còn đang lo lắng không biết chế tạo thế nào, có con ở đây thì tiện hơn nhiều rồi. Nào nào nào, ta sẽ giảng giải cho con, chắc chúng ta nghiên cứu vài ngày là có thể tạo ra một cánh tay cơ giới đấy. Vừa lúc ta có được thứ dị kim này, ta nói cho con biết, thứ này có thể liên kết với hệ thần kinh đấy, có được thứ tốt như vậy, cánh tay cơ giới được chế tạo ra sẽ không kém gì tay thật đâu..."
Tối hôm đó, viện sĩ Hầu Chí Thiên cùng Thẩm Tiểu Linh ở trong nhà xưởng nghiên cứu tới gần nửa đêm.
Về cơ bản, tất cả các linh kiện cần chế tạo đều do Thẩm Tiểu Linh chế tạo ra. Ban đầu cô bé chưa quen tay lắm, may mà năng lực điều khiển kim loại của cô bé vô cùng khá, nếu thất bại thì cùng lắm làm lại từ đầu cũng không tốn nhiều công sức.
Cho nên cô bé nhanh chóng có thể khống chế mức sai sót của linh kiện ở mức 0,01 phần trăm, sắp đạt đến trình độ gia công tinh vi rồi.
Bây giờ có được trợ thủ đắc lực như Thẩm Tiểu Linh, bản vẽ của Hầu Chí Thiên cuối cùng cũng có đất dụng võ. Nếu không, muốn sản xuất hết toàn bộ linh kiện trên đó chắc tốn vài tháng cũng chưa xong.
Cuối cùng cũng mười hai giờ đêm, Hầu Chí Thiên thỏa lòng thích chí quay về nhà của Lưu Hoa Quân đánh một giấc, Thẩm Tiểu Linh mới quay về giường của mình tiếp tục tạo tư thế tu luyện theo cuốn "Sổ tay rèn luyện người thức tỉnh". Tốc độ tu luyện của cô bé này đúng là kinh khủng, về cơ bản mỗi ngày có thể tăng thêm 0,02 phần trăm.
Không hổ là đứa con mà ông trời yêu thích nhất!
Thẩm Tiểu Linh: (๑>ڡ<)☆
…
Ở bên khác.
Tô Oánh vừa về đến nhà, chưa kịp lên tầng đã nhận được cuộc gọi từ công ty chuyển phát nhanh: "Xin chào, xin hỏi có phải cô Tô Oánh không ạ? Cô có một bưu kiện, chúng tôi đã để ở chỗ người bảo vệ... Vâng, được, nếu có vấn đề gì cô cứ liên hệ lại."
Tô Oánh tới phòng bảo vệ, nhanh chóng tìm thấy bưu phẩm của mình.
Đó là một bưu kiện cao tầm một thước, rất nặng, sau khi lấy bưu kiện, Tô Oánh nhìn trước ngó sau, may mà không có ai cả!
Khi cô ôm bưu kiện đi lên tầng, bước vào nhà, ba cô đang ngồi trên sofa đọc báo, vừa đọc vừa nói: "Ôi chao, thế giới này thực sự thay đổi rồi, dị cảnh... Khà khà, chưa biết chừng sau này ngành nghề phát triển liên quan đến dị cảnh này sẽ là ngành nghề mới nổi của thời đại mới đấy..."
Ba cô đang nói chuyện với mẹ cô, ngoái đầu thấy Tô Oánh vừa vào nhà, ông sững người trong chốc lát rồi hỏi: "Con đang ôm cái gì đấy?"
Tô Oánh đột nhiên đỏ mặt, lắc đầu như trống bỏi: "Không có gì đâu ạ, ba mẹ cứ nói chuyện đi!" Nói rồi cô chui tọt vào phòng.
"Chuyện gì thế này?" Ba mẹ cô đưa mắt nhìn nhau. Chuyện này không bình thường lắm nhỉ!
Cô còn khóa cửa phòng!
"Có chuyện kỳ lạ!" Hai người gật đầu chắc nịch, sau đó rón rén tới bên cửa phòng Tô Oánh, ghé tai bên cửa mà nghe trộm.
Sau khi vào phòng, Tô Oánh nhìn trước ngó sau, thậm chí còn thả rèm xuống, rồi mới ba chân bốn cẳng xé lớp vỏ bưu phẩm...
Thánh thần ơi, đó chẳng phải là dáng vẻ của Hồng Tiểu Phúc sao?!
"Trời ơi xấu hổ quá!" Tô Oánh đỏ bừng mặt, sau khi bọc lại bức tượng này, cô nhìn trước ngó sau, hình như trong phòng chẳng có chỗ nào để đặt cả...
Sau đó cô nghĩ ngợi, hai mắt chợt sáng lên, mở tủ quần áo, dọn ra một khoảng trống, đặt pho tượng Hồng Tiểu Phúc vào trong đó...
Sau đó cô nhìn xuống ngăn tủ bên dưới pho tượng...
Mặt mũi càng đỏ hơn, toàn là quần áo lót. Ối trời ơi!
Tô Oánh ba chân bốn cẳng dọn hết đống "quần áo nhỏ" xinh đẹp kia, đặt ở ngăn bên cạnh, lúc này mới có thể thở phào một hơi...
Kể ra thì, mấy ngày gần đây, bình thường Tô Oánh vẫn tu luyện chăm chỉ, cũng dùng không ít thuốc kích thích năng lực.
Thế nhưng chỉ số đột nhiên tăng chậm hẳn.
Nhất là hai ngày nay, chỉ số của cô kẹt ở mức 3,92 phần trăm không chịu nhúc nhích!
Như thế thì làm sao được, bây giờ đối với người thức tỉnh mà nói, chỉ số là tính mạng! Là tính mạng đấy!
Tô Oánh nhìn ngó xung quanh rồi bắt đầu lẩm bẩm khấn vái với pho tượng Hồng Tiểu Phúc: "Tiểu Phúc, Tiểu Phúc, phù hộ độ trì cho chỉ số của tớ cao thêm một chút đi, xin cậu đấy..."
Cô chắp hai tay, nhẹ nhàng vái một cái, mặt mũi đỏ bừng bừng, thế mà vừa vái xong...
Cảm giác như có tiếng nổ "bụp" trong đầu, sau đó luồng không khí lạnh xung quanh cơ thể bỗng chốc bùng nổ!
Tô Oánh: "..."
Có... Có tác dụng thật à?!
Mới vái một cái mà mình đã... Lên cấp rồi?!