Editor: Nguyetmai
Tất nhiên, nếu mọi người đã nói vậy mà chúng ta vẫn không đồng ý thì có vẻ là không nể mặt rồi đúng không?
Vậy nên lúc này Lý Di gật đầu: “Không thành vấn đề, cứ tính một ngày 6.000 tệ! Lát nữa, sau khi mọi người trở về có thể đi đăng ký. Nhưng mong mọi người phải nhớ kỹ là không nên chạy lung tung, nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài vĩnh viễn.”
Một đám người nước ngoài gật đầu: “Đã hiểu! Đã hiểu!”, “Ôi Lý Di, cô đúng là một thiên sứ! Tôi yêu cô!”, “Tốt quá rồi! Cuối cùng chúng ta cũng có thể sống trong dị cảnh rồi!”
Hồng Tiểu Phúc: “…”
Thẩm Tiểu Linh: “…”
Đúng là không thể hiểu nổi mà, thế giới thay đổi thật rồi…
Một đám người nước ngoài muốn ở đây làm người vận chuyển mà còn phải tốn tiền, nói xem làm gì có cái lý này?
Hồng Tiểu Phúc khều Luna, nhỏ giọng hỏi: “Chị Luna, chị cũng chưa từng ở lại trong dị cảnh sao?”
“Chị đã từng vào rồi.” Luna nhún vai với vẻ bất đắc dĩ: “Nhưng cũng chỉ là đi vào dạo một vòng sau đó phải đi ra, Ukraina của bọn chị không có dị cảnh, bây giờ ở châu Âu chỉ có Pháp, Anh và Đức mới có dị cảnh.”
“À…” Bây giờ Hồng Tiểu Phúc đã hiểu.
Cậu hơi chủ quan rồi, không phải quốc gia nào cũng có dị cảnh, dù sao thì trên toàn thế giới bây giờ cũng mới chỉ có mười chín dị cảnh thôi.
Tại sao những người thức tỉnh lại nôn nóng như vậy chứ? Bởi vì tốc độ tu luyện trong dị cảnh nhanh hơn bên ngoài!
Linh khí ấy à, nó chính là tính mạng đó!
Bây giờ đã làm yên lòng được đám người nước ngoài, tiếp theo nên làm chuyện quan trọng rồi.
Ngay sau đó, Thạch Đào bước theo vào huýt sáo một cái, mọi người ở đây bỗng nhìn thấy một đàn sói phủ giáp điên cuồng chạy đến đây.
Đàn sói phủ giáp này ít nhất cũng phải có một ngàn con, số lượng khiến người ta khiếp sợ, khí thế ngập trời.
Nhưng mà kỳ lạ hơn là những người dọn dẹp bình thường ở đây nhìn thấy cảnh tượng này cùng lắm cũng chỉ đứng thẳng lên nhìn một lát, sau đó lại cắm đầu tiếp tục dọn dẹp, rõ ràng là bọn họ đã quá quen với việc này rồi.
“Hộc hộc!”
Một đàn sói phủ giáp chạy thẳng đến trước mặt mọi người rồi xếp thành một hàng ngay ngắn.
Những con sói phủ giáp này đều có chỉ số 3.55, chỉ số IQ tổng thể tương đối cao, lại trải qua một khoảng thời gian huấn luyện nên bây giờ cũng dễ dàng giao tiếp, điều quan trọng nhất vẫn là thịt heo ăn rất ngon.
Sói phủ giáp không bao giờ làm nô lệ!
Trừ khi được cung cấp thức ăn và chỗ ở!
“ OH MY GOD!” Đám người nước ngoài trợn to hai mắt nhìn những con sói phủ giáp này, thật sự hoảng sợ không nói nên lời.
Dị cảnh tại quốc gia của bọn họ cùng lắm cũng chỉ được thấy trên tivi.
Những động vật bên trong dị cảnh thì càng khỏi phải nói, ngay cả đưa tin cũng không được.
Bây giờ thật sự được nhìn thấy bầy sói phủ giáp lớn như thế này, cảm giác chấn động này không thể nào diễn tả bằng lời được.
“Cô Lý Di.” Luna thốt lên một cách ngạc nhiên: “Chúng tôi thật sự có thể cưỡi sao?”
“Tất nhiên.” Lý Di cười ha hả gật đầu: “Thạch Đào, cậu làm mẫu cho bọn họ xem trước đi!”
“Được thôi.” Thạch Đào bỗng nhảy vèo lên trên lưng một con sói phủ giáp.
Bốn chân của con sói phủ giáp đứng rất vững, không có mảy may tý cảm giác không thoải mái nào.
Có Thạch Đào làm mẫu nên lá gan của đám người nước ngoài bỗng trở nên lớn hơn!
“Để tôi thử xem!” Luna phấn khởi nhảy lên lưng của một con sói phủ giáp, sau khi ngồi lên cô hài lòng không muốn xuống: “Thật thoải mái, rất vững vàng! Thì ra những con sói này vốn đáng yêu như vậy sao?”
Luna cũng đã leo lên rồi, tất nhiên nhóm của Trình Dương cũng không chịu kém cạnh, Hồng Tiểu Phúc nhanh chóng để mọi người ngồi hết lên lưng sói, Tiêu Vi ngạc nhiên la lên: “Quá tuyệt vời! Em có thể dùng việc này để lấy le nguyên một năm ấy chứ!”
Cô bé đang cưỡi sói đó! Lại còn là sói trong dị cảnh nữa!
Chuyện này chắc chắn không phải cứ muốn là được đâu.
Trên toàn thế giới hiện giờ chỉ có mỗi sói ở Hoa Hạ là có thể cưỡi thôi đó!
“Quá đã!”
“Thật quá tuyệt vời! Tôi yêu nơi này!”
“Hoa Hạ mới là hy vọng của loài người!”
Nhóm người nước ngoài không hề keo kiệt về lời khen ngợi, ai nấy đều hăng hái hệt như một đứa trẻ. Trở thành một kỵ sĩ chắc chắn là niềm mơ ước của tất cả đám đàn ông!
Khoảng một ngàn hai trăm con sói phủ giáp, mỗi con chở một người bắt đầu xuất phát.
Hiện tại có tầm ba ngàn người đến tham quan Hoa Hạ, với số lượng sói phủ giáp hiện tại thì cần phải chở khoảng ba lần.
Lý Di bắt đầu lái bộ giáp exoskeleton đi trước, dẫn mọi người đến trấn Đa Phúc.
Sói phủ giáp di chuyển nhanh như chớp, khoảng cách hơn mười mấy cây số đối với bọn chúng chỉ tốn chút sức mọn như ăn cơm mà thôi.
Nháy mắt bọn họ đã đến trước trấn Đa Phúc, từ xa Luna đã nhìn thấy trong trấn Đa Phúc có một pho tượng khổng lồ cao khoảng ba mươi mét đứng sừng sững, phát ra ánh sáng màu vàng lóa mắt dưới ánh Mặt trời!
“Trời ạ! Đó là cái gì vậy? Chói mắt quá!”
Luna vừa đi vừa ngạc nhiên la lớn, không thể nào nhìn thẳng vào ánh sáng chói lóa của pho tượng đó mà phải híp nhỏ mắt lại!
Quá chói mắt!
Quá tráng lệ!
Nhóm người nước ngoài ai cũng kinh ngạc la lớn, thanh thế của pho tượng kia thật sự quá ghê gớm, làm cho bọn họ nảy sinh cảm giác mặc cảm tự ti!
“Mọi người, đây chính là biểu tượng kiến trúc đặc trưng của trấn Đa Phúc chúng tôi, pho tượng Phúc Thần.” Lý Di liếc nhìn Hồng Tiểu Phúc, cố gắng nín cười giải thích với mọi người: “Bởi vì bên trong dị cảnh rất nguy hiểm, bình thường sẽ xảy ra chiến đấu. Vậy nên chúng tôi cố tình xây dựng một pho tượng Phúc Thần để mọi người cầu phúc đảm bảo bình an. Ngoài ra, quốc gia của chúng tôi quy định rõ ràng, nghiêm cấm đánh nhau trong phạm vi hai cây số xung quanh tượng Phúc Thần. Một khi bị phát hiện sẽ vĩnh viễn không được vào bên trong dị cảnh.”
Nghe Lý Di nói xong, toàn bộ nhóm người nước ngoài đều sợ ngẩn người!
Vậy chẳng phải đây là khu an toàn sao?
Chỉ cần đứng ở dưới tượng Phúc Thần thì tuyệt đối an toàn rồi!
Lát nữa nhất định phải lạy một cái!
Hiện tại trấn Đa Phúc được xây dựng khá quy mô.
Trước đây, lúc Triệu Trưởng Phát nhận xây dựng thị trấn đã chia làm nhiều khu vực riêng.
Ông mua đất từ Nhà nước chỉ đơn thuần dùng để xây nhà, không hề có bất kỳ nhu cầu nào khác.
Vậy nên tổng diện tích thực sự của trấn Đa Phúc rộng khoảng mười mấy kilomet vuông, nhưng trước mắt chỉ mới thật sự quy hoạch được khoảng bốn hoặc hơn bốn kilomet vuông.
Ba đợt người nước ngoài nhanh chóng được sói phủ giáp chở đến nơi, tất cả mọi người vẫn chưa hết chấn động thì Lý Di đã bắt đầu giới thiệu cho mọi người về bố cục của trấn Đa Phúc.
“Các vị, đây chính là trấn Đa Phúc, trấn đầu tiên bên trong dị cảnh của nước chúng tôi.” Lý Di bắt đầu dẫn mọi người đi dọc theo con đường trải nhựa vào trong thị trấn.
Hiện nay, khi quy hoạch thành thị người ta thường làm đường rất rộng để xe chạy, bởi vì những năm gần đây thật sự có rất nhiều xe, thường xuyên xảy ra kẹt xe vì đường nhỏ hẹp.
Chắc chắn sau này trong trấn Đa Phúc sẽ toàn là những người cao cấp, người thức tỉnh hoặc là những người giàu có, không có ai thiếu tiền nên chắc chắn là có không ít xe. Vậy nên phải làm đường thật rộng rãi.
Chuyện này rất bình thường ở Hoa Hạ nhưng đối với nhóm người nước ngoài, một thị trấn chỉ có vài ngàn nhân khẩu thì xây dựng như thế này khá là đồ sộ.
“Trời, đường này rộng quá!”, “Ghê gớm thật!”, “Không hổ là Hoa Hạ!”
Nhóm người nước ngoài vừa đi vừa ca ngợi, Lý Di bắt đầu giới thiệu từ bên ngoài vào.
“Các vị, khu vực này chính là nơi hiện nay chúng tôi tổ chức buôn bán trong trấn Đa Phúc. Sau này tất cả những đặc sản trong dị cảnh đều được bán ở đây. Hiện tại, để đảm bảo cân bằng hệ sinh thái của sinh vật trong dị cảnh, chúng tôi vẫn đang kêu gọi đầu tư, chủ yếu là tuyển chọn những người làm về nuôi trồng vào ở.”
Hồng Tiểu Phúc vừa đi vừa nghe, đồng thời trong lòng cũng mặc niệm cho những sinh vật trong dị cảnh.
Không phải những con châu chấu kia cũng dựa vào việc nuôi dưỡng mới sống được sao?
Có người nói hiện tại còn chưa ấp trứng xong nhưng đã có đơn đặt hàng hơn một nghìn năm trăm cân.
Mỗi khi đi đến một mảnh đất trống, Lý Di đều giới thiệu.
“Đây chính là vị trí tòa nhà chính phủ của trấn Đa Phúc.”
“Đây là vị trí bệnh viện của trấn Đa Phúc chúng tôi. Mọi người cũng biết là phiêu lưu trong dị cảnh rất nguy hiểm, vậy nên bệnh viện là nơi quan trọng nhất.”
“Đây là vị trí mà chúng tôi sẽ xây dựng một trung tâm phục vụ cho những người thức tỉnh, rất nhiều tiền thưởng từ trên đưa xuống sẽ được đưa vào đây để những người thức tỉnh có thể thông qua việc vượt qua và hoàn thành nhiệm vụ để lấy được thù lao.”
“Nơi đây là con phố ẩm thực của chúng tôi, mọi người cũng biết Hoa Hạ là một quốc gia vô cùng coi trọng việc ăn uống…”
Lý Di giới thiệu khoảng hai tiếng đồng hồ.
Lúc này Mặt trời đã ngả về Tây, ánh Mặt trời màu vàng ấm áp chiếu lên mặt đất, gió nhè nhẹ thổi qua, tất cả mọi người ở đây đều mang tâm trạng chờ mong đối với thị trấn trong dị cảnh này.
Cuối cùng mọi người cũng đi đến bên dưới tượng Phúc Thần, Lý Di giới thiệu trọng điểm: “Chắc mọi người đã nhìn thấy trong lúc tới đây, đây là tượng Phúc Thần của trấn Đa Phúc chúng tôi. Tượng Phúc Thần có ngụ ý là cuộc sống bình an, ấm no hạnh phúc. Vậy nên nếu mọi người không ngại thì có thể đến trước mặt lạy tượng Phúc Thần một cái, như vậy sẽ rất có lợi.”
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn pho tượng Phúc Thần.
Lúc này tượng Phúc Thần được ánh nắng chiếu rọi ánh lên những tia sáng màu vàng khiến cho tất cả mọi người ở đây đều chấn động trong lòng.
Luna nhìn tượng Phúc Thần một lát, sau đó lại nhìn Hồng Tiểu Phúc…
Luna: “???”
Sao lại giống đến như vậy?
Thật ra vào lúc Lý Di giới thiệu tượng Phúc Thần, tuy cô không dám nghĩ nhiều nhưng trong lòng vẫn kinh ngạc kêu gào.
Rõ ràng là cô đã nghĩ quá đơn giản.
Một đám người nước ngoài xôn xao vây trước tượng Phúc Thần, ai nấy đều vô cùng thành kính.
“Phúc Thần phù hộ cho tôi được nhập quốc tịch Hoa Hạ!”
“Phúc Thần, nơi này thật sự quá tốt, tôi hy vọng có thể được ở lại đây!”
“Cầu Phúc Thần phù hộ bình an!”
Như vậy gọi là nhập gia tùy tục, Luna nhìn một lát cũng bắt đầu quỳ lạy: “Xin Phúc Thần phù hộ cho thực lực của tôi không ngừng lớn mạnh. Nếu có thể ở lại Hoa Hạ càng tốt…”
Hồng Tiểu Phúc đứng bên cạnh vô tình nghe được: “!!!”
Xem ra chị Luna thật sự muốn ở lại đây, chỉ không biết là khó khăn của cô có được giải quyết hay không.
Hiện tại, một đám đông đang quỳ lạy Phúc Thần, có người còn dã man tới mức lấy một cái lư hương trong túi ra, thận trọng bưng tới phía trước mặt tượng Phúc Thần, sau đó móc từ trong túi áo ra ba cây nhang…
Lý Di: “…”
Đang định dâng hương sao?
Phải làm thế nào bây giờ? Online đợi, gấp!
Người này quỳ lạy rất thành kính trước lư hương cắm ba cây nhang, hai đầu gối quỳ xuống đất, đầu cúi sát đất, vừa quỳ lạy vừa lầm bầm: “Mong Phúc Thần có thể phù hộ tôi sống bình an cả đời, không cầu giàu sang phú quý, chỉ cầu cuộc sống vui vẻ không lo cơm áo.” Vân vân, dịch ra thì đại khái là có ý như vậy.
Nhìn những người bạn nước ngoài đang vô cùng thành tâm lạy tượng Phúc Thần, Lý Di không biết nên khóc hay nên cười.
Bạn nghĩ cô có thể nói gì?
“Này, lại đây!” Lý Di vẫy tay gọi một binh sĩ bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Anh đi tìm hiểu về lai lịch của những người này một chút, nếu không có vấn đề gì thì có thể để bọn họ ở lại nước chúng ta.”
Binh sĩ: “…”
Binh sĩ nhìn đám người kia một lát, sau đó lặng lẽ rời đi.
Hình như những người quỳ lạy Phúc Thần này muốn đổi quốc tịch thì phải?
Thật ra suy nghĩ của Lý Di rất đơn giản, Hồng Tiểu Phúc là ai? Thần may mắn đó!
May mắn của cậu khiến cậu khó mà gặp phải những người có tâm địa bất chính, nhưng vì quá may mắn nên luôn gặp những người não tàn thì có được gọi là may mắn nữa không?
Nhìn những người đứng bên cạnh cậu đi, vẻ mặt đều hết sức đoan chính, dù có là tên trộm thuốc thức tỉnh lần trước, cuối cùng cũng bị cậu cảm hóa luôn.
Vậy nên chắc chắn những người quỳ lạy Thần may mắn trong trấn Đa Phúc cũng không khác biệt mấy!
Nhưng nói ngay như những tên đang nhìn tượng Phúc Thần với vẻ mặt coi thường phía bên kia…
Lý Di lại căn dặn một người lính: “Tốt nhất anh nên điều tra lai lịch của những người kia, tôi cảm thấy nhất định là có vấn đề, có thể là gián điệp cũng nên!”
Binh lính nhìn mấy người đó một lát: “…”
Không quỳ lạy tượng Phúc Thần có hậu quả nghiêm trọng vậy sao?
Trực tiếp bị coi là gián điệp luôn sao?