Editor: Nguyetmai
Trong bộ phim điện ảnh “Thiên hạ vô tặc” có một câu nói như thế này: Cái gì đắt nhất thế kỷ 21? Nhân tài!
Hiện nay là thời đại khôi phục linh khí, nhân tài lại càng là tài nguyên quan trọng nhất.
Có thể suy ra, khi tiến độ khai phá dị cảnh càng ngày càng cao, những sinh vật gặp được bên trong cũng càng ngày càng cao cấp, tác dụng của người thức tỉnh nhất định cũng sẽ ngày càng quan trọng hơn.
Người thức tỉnh, không chê ít...
Thoáng cái đã hai giờ chiều, mấy chục chiếc xe bus bắt đầu chạy vào trong dị cảnh.
Hồng Tiểu Phúc dẫn theo nhóm ba người Trình Dương ngồi lên xe, vừa đi, Hồng Tiểu Phúc vừa giảng giải cho bọn họ: “Một lát nữa các em sẽ được nhìn thấy tường vây cầu bao rồi, rất nguy nga tráng lệ đó. Đợi vào được trong dị cảnh còn có thể cưỡi sói phủ giáp nữa, hãy chuẩn bị sẵn tâm lý hết đi nha.”
“Vâng ạ!” Ba người cười hì hì trả lời một tiếng.
Nếu đã không định đi nữa thì dĩ nhiên là Tổ quốc càng lớn mạnh càng tốt rồi, hiện giờ cảm giác vinh dự của ba người này quả là tăng cao. Đây chính là cảm giác tự hào của nhân dân sau khi quốc gia trở nên giàu mạnh đây mà...
Xe bus chạy rất nhanh.
Khoảng hai mươi phút sau, mấy chục chiếc xe bus dừng lại trên quảng trường bên ngoài tường vây cầu bao.
Khi mọi người xuống xe, nhìn cây cầu dị cảnh hoành tráng, tường vây cầu bao đồ sộ tráng lệ kia, cùng với quảng trường cầu bao hoành tá tràng, tất cả mọi người đều bị chấn động hoàn toàn!
Ba người Trình Dương tới nơi này lần đầu, đứng bên dưới bức tường lớn hùng vĩ kia nhìn đến mức trợn mắt há hốc mồm: “Ôi chao, cũng quá là hùng vĩ rồi đấy nhỉ?”
Tiêu Vi ngơ ngác nhìn cây cầu dị cảnh, nhìn bức tường lớn được xây dựng vây quanh cây cầu dị cảnh kia, lẩm bẩm: “Đây chính là tốc độ của Hoa Hạ chúng ta sao?”
Không chỉ ba người bọn họ, những người ngoại quốc kia cũng chưa từng được nhìn thấy cảnh tương tự, bọn họ đứng bên ngoài bức tường với vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ!
Chuyện này thực sự không trách bọn họ được, công trình quy mô thế này đối với những người nước ngoài có mặt ở đây quả là có thể tương đương với kỳ tích. Phải biết rằng, xây dựng từng tí một thì không thể hoàn thành như thế này được!
Xây từ từ, chỉ cần có bản đồ thiết kế thì không thành vấn đề.
Nhưng bức tường lớn này mới xây được bao lâu?
Tính tới tính lui cũng chỉ hơn một tháng đã hoàn thành toàn bộ!
Không chỉ hoàn thành, bên ngoài còn khảm nạm gạch men sứ màu trắng tinh đẹp đẽ, xung quanh quả thực có thể gọi là một bãi đỗ xe rộng mênh mông, hồ phun nước xinh đẹp, một bãi cỏ êm ái, ở phía trước lối vào bức tường là một cột cờ cao ba mươi mét, bên trên là một lá cờ đỏ tươi đang tung bay phấp phới!
Đậu xanh rau má, đây quả là kỳ tích không phải sao?
“Oh my God! Đây quả là kỳ tích! Tôi cảm thấy có lẽ chỉ có Hoa Hạ mới có thể làm được chuyện như thế này!”
“Nhìn bức tường vây này, rồi nhìn lại đám thùng gạo trong nước chúng ta đi! F*CK!”
“Tôi cảm thấy lãnh đạo nước chúng ta đều là đồ bỏ đi, so với Hoa Hạ quả thực là một trời một vực!”
Khắp nơi đều là tiếng kêu kinh ngạc như vậy.
Quả thực chẳng còn cách nào khác, luận về xây dựng cơ bản, thật sự không phải Hoa Hạ khoác lác, các vị ngồi đây đều là rác rưởi!
“Được rồi các vị.” Lúc này Lý Di đang lái chiếc Phúc Linh số 1 vỏ ngoài bọc thép, đi đằng trước dẫn đường cho mọi người: “Đây chính là cầu dị cảnh số 19 của chúng tôi. Để phòng ngừa sinh vật bên trong xâm lấn Trái đất, cho nên chúng tôi đã cố ý xây dựng lên bức tường vây này.”
Cô vừa đi ở đằng trước vừa giảng giải cho mọi người: “Bức tường vây này tổng thể dày hai mươi lăm mét, toàn bộ bên ngoài đều đã được làm dày và gia cố thêm, bên trong là khu vực nghỉ ngơi của quân nhân chúng tôi, cùng với khu dừng chân nghỉ ngơi dành cho du khách. Nếu tối nay các vị không muốn về khách sạn thì ở đây cũng có nơi có thể ở tạm, chi phí là 5.000 tệ một đêm.”
Đám người Hồng Tiểu Phúc đi theo bên cạnh cô, vừa cười tít mắt vừa chăm chú lắng nghe.
Hừ hừ, lúc xây dựng ban đầu chính là để chuẩn bị cho ngày hôm nay!
5000 tệ, muốn ở hay không thì tùy!
Nhắc tới thì giá tiền 5000 tệ một đêm chắc chắn không rẻ, nhưng đám người nước ngoài kia lại liều mạng giơ tay như thể không cần mạng vậy: “Tôi ở, tôi ở, tôi ở!”, “Tôi tôi tôi tôi!”, “I AM HERE!”
Đối với đám người nước ngoài này, ở đây một đêm với giá 5.000 tệ thực sự là quá rẻ mạt!
Mấu chốt là bọn họ thực sự chưa từng được nhìn thấy thứ này! Chỉ riêng kiến trúc quy mô như tường vây cầu bao này thôi, quốc gia của bọn họ đã không xây dựng được rồi!
“Xin mọi người đừng gấp gáp, đợi sau khi từ trong dị cảnh ra tôi sẽ dẫn mọi người đi làm thủ tục vào ở.” Dĩ nhiên Lý Di không ngại kiếm thêm chút thu nhập vào lúc này. Lúc thiết kế, bản thân tường vây cầu bao này đã cân nhắc đến tình huống để bạn bè quốc tế vào ở. Một vòng lớn như vậy, không dám nói là nhiều, nhưng để hai mươi nghìn người ở vẫn còn thoải mái...
Vừa nghe thấy thực sự có thể vào ở, mọi người có mặt ở đây lập tức trở nên vui vẻ.
Thực sự quá tốt rồi, có thể vào ở là được, ngủ dưới đất cũng được ấy chứ. Lần này để bọn họ tham quan mở rộng tầm mắt, khi trở về cũng có thể chém gió với các bạn bè xung quanh!
Đây cũng không phải chỉ là suy nghĩ của một, hai người, mà gần như là suy nghĩ của tất cả những người có mặt ở đây.
Chuyện này thực ra rất bình thường, dù sao từ trước tới nay tính cách được truyền lại nguyên bản nhất của con người chính là thích khoe khoang, khoác lác. Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa con người và động vật.
Cơ hội lần này hiếm có như vậy, nhất định không được bỏ lỡ!
Rất nhanh, những bạn bè quốc tế này đã xếp thành hàng ngay ngắn bắt đầu tiếp nhận kiểm tra an ninh.
Người thức tỉnh bên phía Hoa Hạ đều ưỡn ngực ngẩng cao đầu, đến cả khí thế cũng khác. Sau khi tham quan triển lãm khoa học kỹ thuật xong, hiện giờ là lúc lòng tự tin của mọi người đang tăng cao. Bây giờ ai dám tỏ vẻ đắc ý trước mặt chúng ta, tôi sẽ táng kẻ đó một trận!
Bằng không làm sao có thể nói khoa học kỹ thuật là sức mạnh tín ngưỡng số một chứ, khoa học kỹ thuật lợi hại thì nói chuyện cũng sẽ có tiếng nói hơn!
Một đám người bắt đầu qua trạm kiểm tra an ninh.
Lúc kiểm tra an ninh, Hồng Tiểu Phúc bắt đầu dáo dác tìm kiếm bốn phía, nhanh chóng tìm được bóng dáng của Luna.
Cũng hết cách, chiều cao của Luna gần 1.7 mét, mái tóc vàng gần như tỏa sáng lấp lánh dưới ánh Mặt trời, người cao chân dài, da dẻ lại láng mịn. Ukraina vốn đã là quốc gia nổi tiếng về người đẹp, Luna lại càng là người nổi bật trong số những người đẹp, lúc này cô đứng đó chính là ngôi sao sáng nhất ở đây!
“Chị Luna!” Hồng Tiểu Phúc vẫy tay bắt chuyện: “Bên này! Bên này!”
“Ấy, là các em à!” Luna vừa nhìn thấy Hồng Tiểu Phúc lập tức chạy tới nói: “Lại gặp nhau rồi.”
“Đúng vậy.” Hồng Tiểu Phúc cười ha hả, nói: “Lát nữa chúng ta cùng vào dị cảnh nhé.”
Luna: “Được thôi!”
Kiểm tra an ninh rất nhanh, sau trạm kiểm tra chính là cầu chiến hào.
Cầu chiến hào lúc này đã hoàn thành triệt để, mặt đường bằng phẳng, bên trong chiến hào, xung quanh đều có gai nhọn lóe lên sắc lạnh, không cái nào là không khiến mọi người trải nghiệm được cảm giác chấn động vô đối.
“Trời ơi! Thật là quá đáng sợ!”
“Tốc độ của Hoa Hạ, đây là tốc độ mà chỉ Hoa Hạ mới có thể có! Ôi trời ơi, chênh lệch giữa chúng ta và Hoa Hạ càng lúc càng lớn!”
“Đám chính khách quái gở kia, thật sự nên để bọn họ nhìn xem thế nào mới là tiến bộ thực sự!”
Một đám người nước ngoài vừa ngắm nhìn vừa điên cuồng phỉ nhổ đám chính trị gia nước mình, đồng thời bày tỏ rằng bọn họ vô cùng nhiệt tình đối với Hoa Hạ, thậm chí đã bắt đầu có người suy nghĩ tới vấn đề di dân rồi...
Điều này thực ra rất bình thường.
Con người mà, xu cát tỵ hung* đều là phản ứng tự nhiên, hiện giờ bên phía Hoa Hạ xây dựng tốt như vậy, bọn họ bằng lòng tới cũng là lẽ thường tình thôi.
(*) Xu cát tỵ hung: hướng về điềm lành, tránh điềm xấu.
Luna nhìn cảnh tượng hùng vĩ trước mặt mà cảm thán: “Thật không dám tin công trình lớn như thế này lại được xây dựng chỉ trong vòng một tháng, thật là… Quá lợi hại…”
“Ha ha, tốc độ xây dựng cơ sở hạ tầng của nước chúng em quả thực rất lợi hại.” Thứ này đúng là lợi hại thật mà, không cần thiết phải khiêm tốn, Hồng Tiểu Phúc nói tiếp: “Chị Luna, lần này chị tới Hoa Hạ định ở lại đây bao lâu?”
“Hiện giờ chị còn chưa quyết định.” Luna do dự một lát, sau đó nói: “Bây giờ vẫn chưa thể quyết định được, em cũng biết đấy, chị là người thức tỉnh LV3, nước chị cũng rất xem trọng chị…”
Câu phía sau cô chưa nói, nhưng Hồng Tiểu Phúc cũng có thể nghĩ ra được là ý gì.
Đơn giản chính là Ukraina giám sát cô rất chặt, nhất cử nhất động đều có người để ý tới.
Chuyện này không thể miễn cưỡng được, Hồng Tiểu Phúc cũng không nói thêm gì nữa.
Lúc này hai cô bé Thẩm Tiểu Linh và Tiêu Vi đang vây quanh Luna ríu rít chuyện trò, bọn họ cực kỳ có hứng thú với mái tóc vàng giống như ánh Mặt trời của Luna, Thẩm Tiểu Linh nói: “Chị Luna, tóc của chị đẹp thật đấy!”
“Ha ha, tóc của các em cũng rất đẹp mà.” Luna mỉm cười nói: “Màu đen đại diện cho sự thần bí, chị luôn cho rằng Hoa Hạ là một nơi rất thần bí, khà khà…”
Đi qua cầu chiến hào, cuối cùng cả đám người thức tỉnh cũng bước vào dị cảnh.
Nhắc tới thì thực ra đây là lần đầu tiên mà chín mươi lăm phần trăm những người thức tỉnh nước ngoài có mặt tại đây bước vào dị cảnh, quân đội nước họ quản lý dị cảnh cực kỳ nghiêm ngặt, hơn nữa điều quan trọng nhất là quân đội nước họ sẽ không quan tâm tính mạng của dân chúng bình thường giống như Hoa Hạ.
Bạn trông chờ binh sĩ cầm súng đi cứu trợ bảo vệ những người bình thường sao? Chỉ là chuyện cười thôi, hiểu không?
Người thức tỉnh bước vào dị cảnh mà không có quân nhân bảo vệ, hoặc là toi, hoặc là chạy trối chết trở về, không bao giờ dám bước vào nữa.
Cho nên sau khi những người thức tỉnh này bước vào dị cảnh, bọn họ thực sự đã bị cảnh tượng bên trong dọa cho sợ chết khiếp!
Phạm vi cầu dị cảnh số 19 lúc này đã sớm trải đường nhựa rộng rãi, vừa bước vào đã thấy ngay một quảng trường rộng đến mấy trăm ngàn mét vuông.
Phía trên quảng trường này có vô số người bình thường đang làm việc.
Những người này quả thực là người bình thường, việc mà bọn họ làm đều là những công việc vận chuyển đơn giản nhất, chủ yếu là vận chuyển các thứ như đá trải đường, gạch ngói dùng để xây dựng nhà cửa, gạch lát lề đường.
Nhìn mọi người làm việc ở đó với một khí thế ngất trời, toàn bộ người thức tỉnh đều ngơ ngác. Hiện giờ dị cảnh bên phía Hoa Hạ lại phát triển như vậy sao? Người bình thường cũng có thể tùy ý ra vào ư?
“Chúng tôi tin rằng nhất định mọi người sẽ vô cùng tò mò về việc những người này đã vào đây bằng cách nào.” Lý Di bắt đầu giới thiệu cho mọi người một cách vô cùng thích hợp: “Thực ra những người này đều là nhân viên bình thường do chúng tôi thuê, mức lương hiện tại là 150 tệ đến 200 tệ một ngày.”
Ý của Lý Di muốn nói là những người này không phải do chính phủ cưỡng chế trưng dụng, mà là có phát lương cho bọn họ và bọn họ tự nguyện tới đây làm việc.
Nhưng vấn đề là, khác biệt về văn hóa giữa phương Đông và phương Tây khiến cho đám người nước ngoài này rõ ràng đã hiểu sai lệch đi...
“Trời ơi, bèo như vậy sao?” Luna là người đầu tiên kêu lên kinh ngạc: “Mỗi ngày chỉ cần 150 đến 200 tệ là có thể ở lì cả ngày trong dị cảnh sao? Cô Lý Di, chúng tôi cũng tham gia có được không? Chúng tôi có thể bỏ ra giá gấp đôi!”
Lý Di: “???”
Có phải năng lực giải thích của mình có vấn đề không?
Lẽ nào lời vừa nãy mình nói không đủ rõ ràng?
Thực ra Lý Di muốn giải thích, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì những người thức tỉnh bên dưới đã bắt đầu đặt hàng rồi: “Cô Lý Di, tôi hy vọng có thể sống trong này một tháng, tôi có thể ra giá cao hơn nữa! Mỗi ngày 5000 tệ tiền nhà nghỉ cộng thêm 1.000 tệ tiền làm việc trong dị cảnh, như vậy tính ra là 6000 tệ một ngày rồi, cô xem vậy có được không?”, “Tôi ra giá 6500 tệ!”, “Tôi trả 7000 tệ!”
Lý Di: “...”
Đám người Hồng Tiểu Phúc: “...”
Quả nhiên chim lớn thì rừng nào cũng có*, năng lực lý giải của đám người ngoại quốc này khiến bọn họ chỉ có thể vái chào thôi!
(*) Chim lớn thì rừng nào cũng có: nếu là người có năng lực thì muốn thứ gì sẽ có thứ ấy.